Trương Công Án

Chương 87



Thần sắc Diêu Kỳ bất ngờ đại biến: “Lời này của đại nhân là có ý gì?”

Trương Bình tiếp tục nói: “Nhị công tử có nghe viên ngoại nhắc qua một nữ tử sớm đã qua đời mà tổ tiên công tử quen biết hay không?”

Diêu Kỳ suýt chút nữa không nhịn được nữa, đanh giọng nói với Trương Bình: “Gia phụ qua đời đột ngột, tâm trạng học trò hỗn loạn. Nếu đại nhân đã biết bằng thực chứng đúng có liên quan đến vụ này, mong đại nhân nói rõ ra. Mấy phỏng đoán của đại nhân, học trò quả thực không thể giúp đại nhân xác thực được. Mong đại nhân tha tội.”

Trương Bình gật gật đầu, lại nói với Diêu Kỳ muốn đi xem nơi đã bị trộm qua.

Diêu Kỳ âm thầm lấy lại bình tĩnh, đích thân dẫn Trương Bình đi.

Đám tuỳ tùng cũng đều đi theo. Bộ đầu nói với Trương Bình: “Đại nhân, mấy chỗ tên trộm có thể vào mà hộ viện nói, đám ty chức đều đã kiểm tra qua một lượt rồi.”

Dinh thự Diêu gia vô cùng rộng lớn. Diêu Kỳ về báo tang, mọi người đều ở trong sảnh nội viện và ngoại viện khóc lóc thảm thiết, cách sương phòng khá xa.

Hơn nữa, những người ở lại Diêu gia hiện giờ đều là nữ quyến. Diêu phu nhân ở hướng Tây Nam, những nữ nhân khác cũng ở hướng Nam nhưng phòng ngủ của Diêu viên ngoại lại ở hướng Tây Bắc nội viện. Tàng thư lâu nằm trong tiểu viện độc lập ở phía sau.

Lúc đó, gia đinh, hộ viện, tôi tớ Diêu gia đều tập trung ở sảnh ngoài khóc than cả, quả thực đúng là thời cơ tốt để ra tay.

Bộ đầu nói, tính toán thời gian thì, bất luận là tên trộm đột nhập vào nhà từ hướng nào, trước tiên đến sương phòng của Diêu viên ngoại trộm đồ, hay đi trộm sách rồi trộm hộp gỗ đều dư dả thời gian cả.

“Đại nhân muốn đi xem ư?”

Trương Bình lắc lắc đầu: “Đi tàng thư lâu.”

Diêu Kỳ nói: “Dù sao cũng đi qua nội viện, đại nhân có muốn vào sương phòng tiên phụ xem trước không?”

Trương Bình lại lắc lắc đầu, đoàn người lập tức đi thẳng đến tiểu viện nơi có tàng thư lâu.

Tàng thư lâu có hai tầng. Tuy nói là tàng thư lâu nhưng thực chất vẫn là thư phòng, tầng một và tầng hai đều có bàn, bút, mực. Thiết kế vô cùng đơn giản, trong phòng dùng tường gỗ khắc hoa ngăn ra các gian nhỏ. Lầu dưới ngăn thành ba gian, lầu trên ngăn thành hai gian, vô cùng rộng rãi. Diêu Kỳ nói, ba anh em y đều đã từng bị nhốt vào đây bắt đọc sách. Lúc Diêu viên ngoại còn trẻ cũng từng trải qua.

Đáng tiếc là Diêu viên ngoại chỉ qua kỳ thi Quận, còn ba anh em Diêu Kỳ đều chỉ là tú tài.

Giá sách tầng một và hai được đặt dựa vào tường, sách vở đều được xếp ngay ngắn chỉnh tề. Lầu hai còn có một gian mật thất chuyên cất giữ sách quý. Trong thất không có cửa sổ, bốn bức tường đều là giá sách, có mấy tủ âm cách, dùng để đựng thư hoạ, tranh cuộn quý hiếm.

Nhưng sách bị trộm không ở trong mật thất mà ở trên giá sách ở lầu hai, đặt cùng với mấy quyển viết về phong cảnh, tạp ngoạn.

Bộ đầu nói: “Thật là kỳ quặc, nếu như vì tiền bạc mà mò đến, sao không vào nội thất mà lại trộm mấy quyển sách này?”

Diêu Kỳ đáp: “Đúng vậy, ngày thường vốn chẳng ai liếc mắt đến mấy quyển này cả.”

Trương Bình xem xét vị trí đựng sách đã bị mất, rồi lại sờ sờ trên giá và đỉnh giá.

Diêu Kỳ nói: “Hạ nhân trong nhà cũng rất siêng năng. Ngoại trừ nội thất không được tự tiện vào, mấy chỗ khác mỗi ngày đều có người quét dọn. Mặc dù huynh đệ học trò không có thiên phú đọc sách nhưng cũng sẽ không để sách bị đóng bụi.”

Tạ Phú nhịn lời cũng đã lâu, vốn không muốn thêm chuyện nhưng vì lương tâm, vẫn là nhẹ nhàng hỏi Trương Bình: “Hạ nhân có cần cũng tra xét?”

Trương Bình lập tức đáp: “Tạm thời không cần.”

Tạ Phú thở dài trong lòng, trong nhà mất trộm, suy đoán đầu tiên là liệu có phải người trong nhà hay không. Vị Trương đại nhân này không thể nào không nghĩ đến được.

Vừa nãy đúng là lại nói lời dư thừa rồi.

Bỏ đi, bỏ đi, cũng đã muốn vĩnh viễn không liên hệ với thế gian này nữa rồi. Trước mắt, cứ làm khán giả đi vậy.

Ông để hồn phách của mình rời xa nơi ồn ào này, bàng quan đứng xa xa, chỉ thấy Trương Bình chắp tay nói với Diêu Kỳ: “Có thể bái kiến Diêu phu nhân được không?”

Diêu Kỳ nuốt ực một cái rồi mới nói: “Mẫu thân tôi quả thực không tiện bái kiến đại nhân, mong đại nhân lượng thứ.”

Trương Bình cụp mí mắt nói: “Có thể mượn giấy bút không?”

Trên bàn cạnh đó vốn đã có sẵn, bộ khoái vội vã thắp sáng nến trên bàn, thư lại lập tức nhào đến mài mực.

Trương Bình nói: “Có thể để ta một mình không?”

Mọi người quanh bàn đều vội vã lui ra, để lộ một Tạ Phú vẫn đứng không nhúc nhích bên giá sách, như đá ngầm trồi lên giữa dòng người rút xuống.

Tạ Phú liếc nhìn nửa người Trương Bình đang vung bút. Lòng nghĩ, người nhiều mắt đông, hành động này quả thật cũng xem như thoả đáng nhưng lại có cảm giác làm dáng hết sức. Không kể đến kẻ khác, đến ông càng muốn xem thử, rốt ruộc là đang viết gì trên giấy.

Ai, …vốn mọi chuyện đã hết rồi, còn muốn nhìn mấy cái đó làm gì?

Tạ Phú lại thầm tự trào trong lòng, thu hồi ánh nhìn lại, dửng dưng không nhìn về phía tờ giấy của Trương Bình nữa.

Trương Bình đã viết xong, gấp lại đưa cho Diêu Kỳ: “Phiền lập tức đưa cho Diêu phu nhân.”

Diêu Kỳ nhận lấy, bất giác nhìn tờ giấy rồi lại nhướng mắt lên, vừa hay chạm phải ánh nhìn của Trương Bình.

Trương Bình gật đầu với y, ý là, có thể xem.

Diêu Kỳ hạ ánh nhìn xuống, giả vờ mình không hiểu được ý này, mặt không biểu tình hành lễ với Trương Bình rồi một mình rời khỏi tàng thư lâu.

Ra khỏi tiểu viện, Diêu Kỳ vẫn là không kìm lòng được, dưới ánh đèn hành lang, khẽ mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên giấy một câu:

Ẩn tình việc phu nhân bảo gia bộc kiểm tra sách bị mất, mong được cho biết.

Diêu Kỳ ngớ ra một lát, bất giác quay đầu nhìn về hướng tàng thư lâu rồi lại quay đầu nhìn dòng chữ này. Do dự một lúc lại tiếp tục đi về phía phòng của Diêu phu nhân.

Qua một lúc sau, Diêu Kỳ vội vã trở lại tàng thư lâu.

“Gia mẫu mong được bái kiến đại nhân ở nội đường, không biết đại nhân có thể dời bước đến không?”

Trương Bình cùng Diêu Kỳ bước ra khỏi tàng thư lâu của tiểu viện để đến tiểu đình trong nội viện.

Trước cửa nội viện có hai tỳ nữ mặc y phục màu trắng đang đứng, họ nhún người hành lễ với Trương Bình, rồi mở cửa ra. Trương Bình và Diêu Kỳ trước sau bước vào bên trong, những người còn lại đứng đợi ngoài hành lang.

Nội viện thắp nến sáng ngời, có kê một tấm bình phong. Trương Bình chắp tay về phía bình phong đó: “Tân nhậm Tri huyện Phong Lạc Trương Bình, kính chào phu nhân.”

Phía sau bình phong vang lên giọng của một phụ nữ lớn tuổi, run rẩy đáp lại: “Không dám, dân phụ chỉ là một goá phụ, sao dám nhận lễ này của đại nhân chứ.” Một bóng người toàn thân mặc áo trắng bước ra khỏi bình phong, hành lễ với Trương Bình, “goá phụ Diêu Tiền thị, bái kiến Tri huyện đại nhân.”

Diêu phu nhân khoảng hơn năm mươi, tóc lốm đốm bạc, hai mắt đã sưng phù đến mức không thể nhìn ra hình dạng, giọng cũng khàn đến độ chỉ có thể nói rất nhỏ.

“Đại nhân thật sự rất trẻ, mạo muội nói một câu, có lẽ không lớn hơn ấu tử của dân phụ bao nhiêu tuổi. Cho nên vì thế dân phụ mới bỏ qua kiêng kị mà trực tiếp bái kiến, mong đại nhân đừng trách.”

Trương Bình nói: “Là vãn bối phải cảm ơn phu nhân đã đồng ý gặp mặt.”

Diêu phu nhân vội vàng quỳ hai gối xuống: “Đại nhân sao có thể nhún nhường như thế, dân phụ không dám nhận.”

Trương Bình đáp: “Mời phu nhân đứng dậy, những quyển sách kia rất quan trọng, mong phu nhân cho biết ẩn tình bên trong.”

Diêu phu nhân ngước mắt nhìn Trương Bình: “Khuyển tử có nói cho dân phụ biết, không có hạ nhân nào nói với đại nhân rằng chính dân phụ bảo họ qua tàng thư lâu kiểm tra. Chuyện này cả khuyển tử cũng không biết, sao đại nhân lại biết được?”

Trương Bình đáp: “Mấy quyển sách đó bình thường không có ai xem, những quyển xung quanh đều không phải là sách quý. Chuyện kiểm tra thư lâu, nhị công tử không biết là vì đó là chuyện xảy ra sau khi cậu ấy đến nha môn. Lúc đó trời đã tối, giá chứa những quyển sách đó đặt ở nơi thiếu ánh sáng, hơn nữa sách được đặt vào từng ô, nếu không phải hết sức bảo quản thì cho dù có lấy hết tất cả sách trong ô cũng không thể biết là bị mất.”

Diêu Kỳ đáp: “Có lẽ là hạ nhân của tệ phủ hơi cẩn thận chăng.”

Diêu phu nhân vội vã tạ lỗi với Trương Bình, nhưng không thấy Trương Bình lộ ra chút gì gọi là bị xúc phạm cả, ngược lại còn nghiêm túc nhìn Diêu Kỳ nói: “Hạ nhân quý phủ phần lớn đều ở kinh thành.”

Không biết làm sao mà nhìn gương mặt của Trương Bình, Diêu Kỳ liền nhịn không được thốt lên: “Tỳ nữ trong nhà cũng có không ít.”

Trương Bình đáp: “Những người quét dọn tàng thư lâu, hơn nữa trông coi, ghi chép tên sách của quý phủ đều là nam cả.”

Diêu Kỳ không để ý đến Diêu phu nhân đang cuống cuồng ngăn y lại, đanh giọng nói: “Đại nhân dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy? Tỳ nữ trong tệ phủ biết chữ rất nhiều.”

Trương Bình lại nhìn y: “Viên ngoại để các vị công tử đọc sách trong tàng thư lâu, chắc chắn sẽ không cho phép xảy ra chuyện hồng tụ thiêm hương (Ngày xưa khi thư sinh đọc sách đều có thiếu nữ xinh đẹp ở bên bồi học cùng).”

Diêu Kỳ cứng họng.

Trương Bình nói không sai gì cả, hơn nữa nghe Trương Bình nói, y mới tỉnh ngộ ra. Người nam trong Diêu gia biết vị trí của mấy quyển sách kia ngoại trừ y ra, tất cả những người khác đều đang ở kinh thành cả. Cho dù có để lại mấy hạ nhân thì để kiểm kê hết số sách trong lâu, sợ rằng đến sáng mai mới kiểm xong.

Ánh mắt Trương Bình quay lại nhìn Diêu phu nhân: “Vào giờ phút này quả quyết sách đã bị trộm, chỉ có thể là kẻ trộm sách và người lo sợ sách bị mất. Ngoại trừ nhị công tử ra, chỉ có phu nhân.”

Cả thân người Diêu phu nhân khẽ chao đảo, hạ mi mắt xuống nói: “Không sai, sách là do dân phụ sai người đi kiểm tra.”

Trương Bình nhìn bà chằm chằm: “Tại sao?” Hắn lại nghiêm nghị chắp tay, “Chuyện này vô cùng quan trọng, mong phu nhân cho biết.”

Diêu phu nhân do dự một hồi, thở dài một hơi.

“Mấy quyển sách này quả thực đều có chút liên quan. Đám khuyển tử không biết gì cả. Là do mẹ chồng dân phụ nhiều năm về trước đã cho dân phụ biết. Lúc đó mẹ chồng chỉ nói, mấy quyển sách này vô cùng quan trọng. Cụ cố của tiên phụ đã từng dặn dò bố chồng của dân phụ nếu có một ngày, người trong nhà xảy ra chuyện thì đem những quyển sách đó đưa đến quan phủ.”

Trương Bình hỏi: “Tại sao?”

Diêu phu nhân lắc đầu: “Mẹ chồng cũng chỉ nghe mấy lời này của cụ cố và bố chồng nên mới biết chuyện này. Còn lý do cụ thể thì bà cũng không biết gì nhiều. Có lẽ là do cụ cố năm xưa đã từng kết ân oán gì chăng. Bố chồng cảm thấy đây là chuyện của tổ tiên, cụ cố muốn sau khi qua đời được an táng ở quê, người nhà mới chuyển về đây, trước giờ luôn bình yên vô sự. Chuyện vốn đã qua rồi, không cần phải hù dọa con cháu nữa, cho nên bố chồng và tiên phụ luôn cảm thấy, không cần phải để Hàm nhi, Kỳ nhi, Lư nhi biết. Nhưng mẹ chồng luôn cảm thấy, cụ cố đã dặn dò như thế rồi, tất phải có lý nên nói cho dân phụ biết. Là để phòng nhỡ ra…”

Trương Bình hỏi: “Phu nhân không biết bí mật bên trong sách ư?”

Diêu phu nhân lại do dự một hồi rồi lắc đầu: “Không giấu đại nhân, dân phụ biết qua mấy chữ, từng lén đọc mấy quyển này nhưng không thấy có gì bất thường cả.”

Trương Bình nhíu mày, có thể trong sách có ký hiện bí mật gì đó mà cần phải có phương pháp đặc biệt mới có thể hiện ra, nhưng giờ sách đã mất rồi. Lúc này có nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Hắn lại tiếp tục truy hỏi: “Cụ cố của viên ngoại có từng nhắc qua một nữ tử?”

Diêu phu nhân ngớ người: “Chuyện này…dân phụ chưa từng nghe nói qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.