Trưởng công chúa, ngài quá bá đạo!

Chương 23: Đi dạo thanh lâu



Sơ Hạ nhận được sự đồng ý của Sở Sương Thiển, trải qua nhiều vất vả, buộc tóc lên, cả người đổi sang nam trang, lén lén lút lút khỏi khách sạn, đừng hỏi tại sao phải lén lén lút lút, cô cảm thấy đi dạo sòng bạc, thanh lâu không thể nào quang minh chính đại mà đi được, cẩn thận một chút tốt hơn.

Bất quá Sơ Hạ rất nhanh liền bị thức ăn trong thị trấn hấp dẫn, lấy ngân lượng ra mua không ít đồ ăn, sau khi thỏa mãn cái miệng xong liền đi tới sạp bán đồ trang sức nhỏ.

Sơ Hạ đến đó thì nhìn thấy túi hương giống ở kinh thành, màu sắc khác nhau, hơn nữa đến gần đã ngửi được một cổ thoang thoảng, thật là dễ chịu.

Loại túi hương này vốn là lễ vật nữ tử Sở Phong Quốc đưa cho ý trung nhân, khi Sơ Hạ cả người nam trang đi tới sạp này nhìn không chớp mắt, tiểu thương cũng dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Sơ Hạ.

Nam tử này nhìn hết sức thanh tú, hình như có hứng thú với túi hương, chẳng lẽ... Đối tượng hắn muốn đưa cho là nam tử, người này là đoạn tụ?

Mà Sơ Hạ thì không có suy nghĩ phức tạp như tiểu thương kia, cô chỉ muốn mua một cái để đeo thôi, bởi vì cô cảm thấy túi hương vừa xinh lại vừa thơm.

"Tiểu ca, túi hương này nhiêu vậy?"

Tiểu thương kia phục hồi tinh thần lại, cười híp mắt nịnh hót, ra sức giới thiệu túi hương.

"Khách quan, ngài nhìn xem, cái này cái này đều đẹp, một cái mười văn tiền."

Sơ Hạ vừa định mua lại phát hiện mình bị đụng một cái, quay đầu, là một nữ tử xinh đẹp, cả người bạch y, trong tay cầm kiếm, đang dùng ánh mắt lãnh nhược băng sương nhìn Sơ Hạ.

"Ách... Cô nương... Ngươi có chuyện gì không?"

Loại chuyện này là lần đầu tiên Sơ Hạ gặp, nhìn lối ăn mặc của nữ tử bạch y kia thoạt nhìn là người trong võ lâm mà phim truyền hình hay chiếu, nhưng sao nàng cứ nhìn chằm chằm vào mình vậy, mình không nhớ là đã đắc tội với nàng nha.

Nữ tử bạch y kia vẫn nhìn cô, dùng ánh mắt thăm dò khiến cho Sơ Hạ vô cùng không được tự nhiên, cô cảm thấy bản thân không thể đối mặt với người nọ, cho nên lập tức quay đầu rời đi, túi hương cũng không mua.

Nào ngờ đi không tới mấy bước, nữ tử bạch y kia bắt được vai cô.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?!"

Sơ Hạ bị dọa một chút, cô luôn là người nhát gan, mặc dù dáng dấp nữ tử bạch y kia vô cùng mỹ, nhưng bị người xa lạ dây dưa như vậy cô bất kể đối phương là mỹ hay là soái, sợ trước nói sau.

"Không có gì."

Sơ Hạ không lộ vẻ gì thấy nữ tử bạch y kia nhíu mày một cái.

"Ngươi rất giống một người."

Nói xong, nữ tử bạch y kia nhắm lại mỹ mâu, che giấu ưu tư trong mắt, xoay người rời đi, lưu Sơ Hạ lại.

"Thật là người kỳ quái."

Tiểu nhạc đệm cũng không có làm rối loạn hứng thú của Sơ Hạ, cô đến tửu lầu uống trà, ăn thức ăn địa phương liền một đường tới sòng bạc.

Trước cửa sòng bạc có hai tên đại hán trông nom, hung thần ác sát, nhất thời làm cho Sơ Hạ nảy ra ý niệm rút lui, nhưng sau khi nghĩ lại thì vẫn muốn đi xem một chút.

Sơ Hạ bị hai tên to con kia nhìn lướt qua, nhắm mắt đi vào.

Quả nhiên trong đây không khí ngột ngạt, khắp nơi đều là tiếng la, điếc tai nhức óc, Sơ Hạ nhìn một cái, cuối cùng phán hai chữ tham lam.

Sơ Hạ đi tới bàn đánh cuộc tài xỉu, tất cả mọi người đều thét tên chỗ mình đặt cược giống như là bị nghiện vậy,, trong mắt chỉ thấy tiền.

Không chỉ tiếng la, ngay cả tiếng chửi rủa cũng không ít, người nơi này đều là nô lệ, đều là nô lệ của đồng tiền.

Sơ Hạ chơi vài bàn liền đi, cô quả thực không chịu nổi loại địa phương này, bất quá cuối cùng cô cũng thấy được một số người gần như phát rồ vì bài bạc, ở đây không khác gì sòng bạc hiện đại, vô luận cổ đại hay là hiện đại, người tham lam đều giống nhau.

Lúc Sơ Hạ đi ra sắc trời đã là hoàng hôn, có một số nơi đã bắt đầu thắp đèn, đúng vậy, trạm kế tiếp của Sơ Hạ chính là thanh lâu.

Ở Minh Nguyệt thành thanh lâu nổi tiếng nhất chính là Túy Mộng Khinh Hoan lâu, nằm ở trung tâm Minh Nguyệt thành, làm ăn hết sức hưng thịnh, nghe nói Túy Mộng Khinh Hoan lâu có một hoa khôi đầu bài, ai cũng muốn tranh nhau được thấy mặt nàng, người đã từng diện kiến nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng một khi đã thấy thì không cách nào quên được.

Sơ Hạ cũng không để bụng, dù sao loại hoa khôi đầu bài thần bí này cô thấy trên ti vi không ít lần, cô chỉ muốn mở mang kiến thức một chút, Túy Mộng Khinh Hoan lâu rốt cuộc có bao nhiêu xa hoa đồi truỵ.

Cô đi vào, phát hiện dị thường náo nhiệt, đây là chuyện gì xảy ra, coi như làm ăn phát đạt thì Túy Mộng Khinh Hoan lâu cũng không đến nổi con kiến chui không lọt chứ! Ngay cả đi bộ cũng có chút khó khăn, hơn nữa nhìn ai cũng đều vô cùng phấn khởi, ở đây rốt cuộc sắp xảy ra đại sự gì?

"Nè, đại ca đại ca, ở đây có chuyện gì vậy, sao có nhiều người như thế?"

Sơ Hạ tóm lấy một nam nhân kế bên hỏi, nam nhân kia hiển nhiên tâm tình không tệ, cũng từ từ giải thích cho Sơ Hạ biết.

"Hôm nay ngoài cửa Túy Mộng Khinh Hoan lâu giấy đỏ, nói hôm nay Tuyệt Ảnh cô nương triệu nhập mạc chi tân."

Tuyệt Ảnh cô nương?

Nam nhân thấy Sơ Hạ còn đang nghi hoặc, cười cười nói: "Tuyệt Ảnh cô nương là đầu bài của Túy Mộng Khinh Hoan lâu, ngay cả nha hoàn Lâm Lang bên người Tuyệt Ảnh cô nương cũng là tuyệt sắc cô nương."

Nam nhân kia càng nói càng phấn khởi, sau đó không để ý Sơ Hạ nữa, nhón chân, nhìn lên sân khấu hoa lệ kia.

Trên sân khấu tú bà đang trấn an tâm tình của mọi người, nhưng tình cảnh căn bản không khống chế được.

Không nghĩ tới lần đầu tiên mình tới đây liền gặp được hoa khôi tuyển nhập mạc chi tân, thật sự là quá may mắn, tình cảnh này cũng nguy nga quá đi!

Toàn bộ lâu đều chứa đầy người, con kiến chui không lọt, xem ra Tuyệt Ảnh cô nương không phải là nhân vật tầm thường.

Lúc này, một nữ tử ăn bận tương đối giản dị đi xuống, vẻ đẹp của nàng như hoa thuỷ tiên vậy, thuần khiết ưu nhã, siêu phàm thoát tục, cứ như một tiên nữ hạ phàm.

Trong nháy mắt Sơ Hạ đem Trưởng công chúa yêu nghiệt ra so sánh với nữ tử trước mắt này, kết quả nữ tử này cuối cùng ít đi một loại khí chất cao quý, một loại khí tràng cường đại, cho nên ván này, yêu nghiệt Trưởng công chúa thắng.

"Lâm Lang cô nương —— "

"Lâm Lang cô nương —— "

Nghe thấy tiếng gọi ầm ỉ đinh tai nhức óc của mọi người, trong nháy mắt Sơ Hạ minh bạch, nguyên lai đây chính là thiếp thân nha hoàn của Tuyệt Ảnh cô nương, Lâm Lang.

Ngay cả thiếp thân nha hoàn mà còn có sắc đẹp như vậy, thế thì Tuyệt Ảnh cô nương chắc nghiêng nước nghiêng thành lắm, hơn nữa sắc đẹp như vậy còn không cần phải bán thân trong Túy Mộng Khinh Hoan lâu, xem ra Tuyệt Ảnh cô nương ở trong lâu nhất định có thế lực chống lưng.

"Mọi người bình tĩnh lại một chút, đừng nóng vội."

Thanh âm êm ái Lâm Lang truyền tới, trong nháy mắt toàn trường yên lặng như tờ, tựa hồ lặng lẽ chờ Lâm Lang nói tiếp, Sơ Hạ rốt cuộc cảm thấy lỗ tai mình đã được cứu rồi.

"Tuyệt Ảnh cô nương lần này chọn nhập mạc chi tân, muốn các vị nghĩ ra một bài thơ, nếu Tuyệt Ảnh cô nương hài lòng, như vậy các hạ chính là người nhập mạc chi tân tối nay."

Vừa mới nói xong, mọi người cũng bắt đầu tranh giành,, nhất thời ồn ào hẳn lên, ngươi một lời ta một lời, căn bản không phân rõ mọi người đang nói gì, mà Sơ Hạ đáng thương bị xô đẩy sắp thành thịt xay rồi.

"Mọi người xin yên lặng, lần lượt từng người một."

Lời của Lâm Lang làm cho toàn trường yên tĩnh lại, sau đó mọi người liền bắt đầu trật tự đọc lên bài thơ mình nghĩ ra, mà Sơ Hạ căn bản không lòng dạ nào nghe, cô vốn muốn rời đi, nhưng bị làn sóng người đẩy lên phía trước, khi mọi người lắng nghe người khác làm thơ, bên trong sân truyền đến một tiếng vang không lớn không nhỏ.

Sơ Hạ bị chen ngã xuống đất, vừa vặn bị đẩy đến trước võ đài, liền bị ngã như chó ăn phân, đó truyền ra một tiếng vang lanh lãnh, chỉ thấy lệnh bài Lãnh Nguyệt Cung từ trong ngực Sơ Hạ rớt ra.

Trong nháy mắt Sơ Hạ đổ mồ hôi lạnh, cũng không để ý bây giờ hình tượng bản thân tệ hại cỡ nào, lập tức thu lệnh bài về, tốc độ cực nhanh, hẳn không có người chú ý tới tấm lệnh bài kia đâu, dẫu sao mình là người của Lãnh Nguyệt Cung lại đi dạo thanh lâu cỡ nào cũng gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Lãnh Nguyệt Cung.

Sơ Hạ đứng lên, ngẩng đầu, Lâm Lang dùng một loại ánh mắt thăm dò nhìn cô, giống với nữ tử bạch y hồi chiều vô cùng, loại ánh mắt như muốn nhìn thấu người ta.

"Không biết vị công tử này có thể làm một bài thơ hay không, cho nô gia nghe một chút?"

Trong nháy mắt Sơ Hạ hóa đá, Lâm Lang đang nhìn mình, đúng, không sai! Thật sự là nhìn mình!

"Ta?"

Sơ Hạ chưa từ bỏ ý định dùng tay run rẩy chỉ bản thân để xác nhận, chỉ thấy Lâm Lang gật đầu một cái, sau đó mỉm cười nhìn mình, Sơ Hạ nhìn xung quanh một lần, phát giác tất cả mọi người đều đang nhìn mình...

Phải đọc cái gì đây?

Ta làm gì biết thi từ ca phú!

Đầu Sơ Hạ trống rỗng, trong nháy mắt trong đầu cô thoáng qua một bài thơ.

"Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng. Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng. Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường. Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng. Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng. Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương. Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong."

Sơ Hạ đọc chậm rãi, còn giả bộ suy nghĩ, nói: "Đây là một bài phượng cầu hoàng."

Toàn trường an tĩnh, Sơ Hạ lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ mọi người đều đã nghe qua, như vậy chẳng phải đã biết ta sao chép sao?!

"Hảo!! Hảo!!"

Ngay sau đó tiếng vỗ tay toàn trường nổi lên bốn phía, Sơ Hạ cuối cùng buông lỏng,, khá tốt khá tốt, người nơi này chưa từng nghe qua khúc phượng cầu hoàng.

"Vị công tử mời theo ta lên lầu."

Lúc này, trên đài Lâm Lang đưa tay ra dấu mời, Sơ Hạ lại lần nữa hóa đá, ta bất quá là đi ngang qua thôi, sao lại được tuyển nhập mạc chi tân vậy, không đi có được hay không! Nếu cả đêm không về, Trưởng công chúa khẳng định biết được! Đến lúc đó nên giải thích thế nào! Chẳng lẽ nói mình đi dạo thanh lâu, còn được hoa khôi đầu bài chọn đi nhập mạc chi tân sao?!

Dưới đài một hồi mãnh liệt, Sơ Hạ một trận sợ hãi...

"Cô nương... Ta... Ta..."

Ta muốn trở về, hơn nữa ta là nữ tử đó có biết không! Sơ Hạ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lâm Lang, nhưng Lâm Lang rõ ràng nhìn thấu ý đồ của mình, nụ cười càng sâu hơn.

"Công tử, mời."

Được rồi, sau khi diện kiến Tuyệt Ảnh cô nương xong liền mượn cớ đi về, nếu không Trưởng công chúa sẽ biết mình đi dạo thanh lâu.

Dưới ánh mắt hâm mộ đố kỵ của mọi người, Sơ Hạ bị Lâm Lang mang tới tầng cao nhất của Túy Mộng Khinh Hoan lâu, nơi này tương đối tương đối an tĩnh trang nhã, nhưng Sơ Hạ càng ngày càng bất an.

Cửa phòng mở ra, chỉ thấy một nữ tử đeo khăn che mặt đang ngồi vẽ tranh, thấy cửa phòng mở ra, nàng mới ngẩng đầu lên, sau đó Lâm Lang đến bên nàng rỉ tai mấy câu, Sơ Hạ rõ ràng thấy được trong con ngươi xinh đẹp của nữ tử kia mang theo mấy phần tiếu ý.

Sơ Hạ một câu cũng không nói được, sau khi Lâm Lang đi, cửa phòng đóng lại, Sơ Hạ thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Tuyệt Ảnh cởi khăn che mặt xuống, quả nhiên dung nhan nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện ở trước mắt Sơ Hạ, Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc, đại khái chính là hình dung người trước mắt. Nàng ta so với Trưởng công chúa có nhiều sự quyến rũ và mê hoặc hơn, nhưng mà Sơ Hạ luôn cảm thấy, Tuyệt Ảnh có đẹp hơn nữa thì cũng có chỗ không sánh bằng Trưởng công chúa yêu nghiệt kia.

"Công tử, đừng đứng nữa, lại đây ngồi đi!"

Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, lập tức lắc đầu khoát tay.

"Không... Không được, thật ra thì bây giờ ta phải rời đi..."

Tuyệt Ảnh cười khẽ, ngồi xuống, rót ly rượu, sau đó đưa đến mép khẽ nhấp.

"Chẳng lẽ là sợ Trưởng công chúa trách phạt?"

Thanh âm Tuyệt Ảnh truyền tới, Sơ Hạ lập tức như bị sét đánh ngây tại chỗ.

Con bà nó!!

Nàng... Nàng... Làm sao nàng lại biết ta là người của Trưởng công chúa!!

Nguy rồi nguy rồi! Làm thế nào bây giờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.