Ngày hôm sau Lâm Thư Ngữ vẫn không bước ra cửa phòng nửa bước, vẫn đem mình giấu ở bên trong, mông lung có thể thấy được trong tay nàng cầm một cây chủy thủ, yên tĩnh nhìn nó chằm chằm.
Thời điểm Sơ Hạ đưa cho Lâm Thư Ngữ, khẽ gọi tên của nàng, nhưng không thấy hắn đáp lại, chỉ muốn một mình ngây người nhìn chăm chú vật trong tay, Sơ Hạ thở dài, lắc lắc đầu.
"Nếu ngươi không phải sinh ở thời đại này, như vậy có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu của bản thân."
Thời đại này có quá nhiều bất đắc dĩ, đặc biệt là nữ tử, bị ràng buộc bên trong xã hội, bị chèn ép, mất đi tự do lựa chọn.
Nghe được giọng nói của Sơ Hạ, màn che bên trong Lâm Thư Ngữ tựa hồ giật giật, Sơ Hạ đặt đồ ăn lên bàn, lúc chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy giọng nói của cái người mỹ lệ bên trong màn.
"Ngươi rất bất đồng."
Bốn chữ, như ngọc châu rơi xuống đất giống như âm thanh lanh lảnh, ngữ khí lành lạnh nhưng lại thêm mấy phần thăm dò.
Sơ Hạ quay đầu lại, cách màn che, cùng Lâm Thư Ngữ bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi thâm trầm kia, Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy Lâm Thư Ngữ rất đáng tin cậy, bí mật gì đều nói cho nàng, coi như cô có chôn bí mật ở trong bụng thì cũng chẳng ai quan tâm.
"Ta vốn không thuộc về thời đại này."
Sơ Hạ chậm rãi ngồi xuống, hít một hơi, nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm, không có khói bụi, không có nhà cao tầng, nơi này chỉ có non xanh nước biếc, chim bay tự do đầy trời.
"Nhưng vì một người, ta đồng ý ở lại chỗ này, cả đời."
Sơ Hạ nói xong, trong đầu xuất hiện diện mạo của Sở Sương Thiển, bên mép tự nhiên lộ ra một nụ cười nhạt, mặt mày tựa hồ có chút hớn hở.
Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén màn che lên, thoáng lộ ra gương mặt tái nhợt, đôi mỹ mâu nhìn tiểu cung nữ trước mắt.
Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, lúng túng cười cợt, khoát tay áo nói: "Chắc ngươi nghĩ ta nói lung tung, ha ha ~ "
Đúng đấy, ai sẽ tin tưởng ngươi không phải người của thời đại này nhưng lại sinh sống ở trong thời đại này chứ, chuyện vô căn cứ như thế thì làm gì có ai tin tưởng, thế nhưng nó đúng là đã phát sinh.
"Không, ta biết ngươi nói đều là thật sự."
Sơ Hạ một mặt kinh ngạc nhìn Lâm Thư Ngữ, lẽ nào người này cũng xuyên qua đây? Gặp đồng hương?
"Thế giới rộng lớn, không gì không có, không thể phủ định những việc mà mình không biết được."
Lâm Thư Ngữ ngồi ở mép giường, lúc nói chuyện, ánh mắt không còn lạnh như trước nữa, trái lại nhiều hơn mấy phần nhu ý, khóe miệng tạo thành độ cong có chút cay đắng.
Sơ Hạ nhìn Lâm Thư Ngữ, thấy vẻ mặt nàng có điểm biến hóa, đột nhiên cảm thấy băng sơn mỹ nhân trước mắt này dường như đang cất giấu một trái tim mong manh được bao phủ bởi tầng băng mỏng.
"A.... Là một người nói cho ta."
Lâm Thư Ngữ nhìn phương xa, ở ngoài bức tường đó có người, nàng nhớ nhung, cũng là người nàng không muốn nói dứt bỏ liền dứt bỏ nhất.
"Có thể nói một chút chuyện xưa của ngươi và nàng không?"
Sơ Hạ đột nhiên rất tò mò cố sự của Lâm Thư Ngữ và An Huyên Lăng, một là băng sơn mỹ nhân, một là yêu nữ người người trong chốn giang hồ muốn diệt trừ, đến cùng bằng cách nào lại dính líu với nhau chứ.
"Ừ"
Lâm Thư Ngữ phục hồi tinh thần lại, nhìn ra được hiếu kỳ trong mắt Sơ Hạ, khẽ mỉm cười, trong nháy mắt hấp dẫn mắt Sơ Hạ, băng sơn mỹ nhân này cười lên thật sự rất ưa nhìn, như là một cây thủy tiên, nhạt nhẽo nhưng thoải mái, xuất trần thoát tục, nhưng vì cái gì cả ngày đều muốn nghiêm mặt đây.
"Ta cùng nàng? Ngươi không cảm thấy kinh thế hãi tục sao? Chúng ta đều là.... nữ nhân."
Phỏng chừng tiểu cung nữ này cũng biết không ít, Sở Sương Thiển sẽ không có quên nói cho cô đâu, thế nhưng Lâm Thư Ngữ không biết chính là, Sơ Hạ đã nhìn thấy An Huyên Lăng đến tìm nàng.
"Vậy thì như thế nào, tình yêu là phải không có ràng buộc, không có biên giới, hà tất quan tâm đối phương là ai, là nam là nữ."
Sơ Hạ cười nhẹ, thế giới này đối với ái tình chất chứa quá nhiều gông xiềng, thế nhân đều nói ngươi nên thế nào, không nên thế nào, do đó hình thành một loại hiện tượng, số ít người đối với ái có chỗ bất đồng sẽ bị coi là khác loại.
Lâm Thư Ngữ yên tĩnh mà nhìn cung nữ trước mắt này, những câu nói này không thể từ trong miệng của một cung nữ được, lại càng không thể là từ triều đại này, là người của thời đại này thế nhưng Lâm Thư Ngữ lại thích cách nói của Sơ Hạ
"Nhưng là thế gian này người, có thể chân chính sáng tỏ, lại có bao nhiêu chứ?"
"Chỉ cần người ngươi yêu hiểu ngươi, vậy thì được rồi."
Lâm Thư Ngữ dùng một loại ánh mắt gần như tán thưởng nhìn Sơ Hạ, những ý nghĩ kinh thế hãi tục này rất khó tồn tại trong thời đại này, thế nhưng Lâm Thư Ngữ tựa hồ như tìm được kim chỉ nam vậy, tiểu cung nữ diện mạo thanh tú trước mắt này lại có thể nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
"Ngươi thật sự không giống một cung nữ."
"Ta..."
Còn chưa nói hết, liền nghe có người đẩy cửa vào, là gương mặt ngàn năm tê liệt của Thiên Sắc, có lẽ là nhìn thấy Lâm Thư Ngữ trò chuyện vui vẻ với Sơ Hạ, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng dù là ai cũng không nhìn thấy.
"Cảnh Vương đã đến Lãnh Nguyệt Cung, xin mời Lâm cô nương đến tiền thính gặp mặt."
Gương mặt băng giá vốn đã được hòa tan của Lâm Thư Ngữ trong nháy mắt lại kết tầng lại, mỹ mâu lại phủ lên bức tường ngăn cách với người bên ngoài, khiến người ta không biết nàng đang suy nghĩ gì.
"Biết rồi."
Sơ Hạ thở dài, nhìn một chút cơm nước đã nguội lạnh, người này cơm đều chưa ăn, giờ lại phải đi gặp khách.
"Thiên Sắc, Lâm cô nương còn chưa ăn cơm..."
Thanh âm chưa dứt, Lâm Thư Ngữ nhẹ nhàng vẫy vẫy tay áo, lắc đầu nói: "Ta không đói bụng, cảm tạ lòng tốt của ngươi."
Nói xong, liền đứng dậy đi tới cửa, Sơ Hạ nhìn cơm nước trên bàn, lại nhớ đến bản thân còn chưa ăn cơm trưa, đang định giải quyết đống đồ ăn trước mắt cho đỡ lãng phí thì lại nghe thấy giọng nói Thiên Sắc vang lên.
"Sơ Hạ, Trưởng công chúa kêu ngươi đến tiền thính."
Sơ Hạ vừa định đưa tay về phía chiếc đũa thì dừng một chút, sau đó mặt xạm lại mà nhìn Thiên Sắc...
Có thể để con người ta an tâm ăn bữa trưa không vậy....
Thế nhưng Sơ Hạ cũng xác thực tò mò, Cảnh Vương là cái người như thế nào...
- ---------------------------------- đường phân cách hoa lệ ----------------------------------------
Tiền thính, chủ vị ngồi chính là Trưởng công chúa mặt trang điểm nhạt, mà một bên là nam tử xem ra đã ngoài tuổi bốn mươi ở vị trí chủ bồi, trong tay bưng trà nóng, không nhìn thấy trong ánh mắt của hắn cất giấu tâm tình gì, chỉ biết là đường nét trên gương mặt hắn rất rõ ràng, dung nhan cực kì đẹp đẽ, một thân kính trang hắc sắc, tư thái xem ra uy vũ bất phàm.
"Công chúa, Lâm cô nương mời đi theo."
Nhóm ba người hành lễ xong, Sơ Hạ liếc Cảnh Vương một cái,, người kia vẫn cúi đầu, nhìn lá trà trôi nổi trên trà nóng, tựa hồ đối với Lâm Thư Ngữ cũng không có hứng thú.
"Hừm, Lâm cô nương, xin mời an vị."
Sở Sương Thiển gật gật đầu, để Lâm Thư Ngữ thượng tọa, Sơ Hạ cùng Thiên Sắc liền tự nhiên đứng ở bên cạnh Sở Sương Thiển.
"Tiểu nữ tử đa tạ Cảnh Vương truyền tin cho Trưởng công chúa, mạng nhỏ này mới có thể bảo vệ."
Lúc này, Cảnh Vương ngẩng đầu lên, cặp mắt kia cũng không phải có màu đen như người bình thường mà là màu nâu đen, làm cho khuôn mặt dễ nhìn kia thêm mấy phần linh khí cùng anh khí, hắn nhìn Lâm Thư Ngữ lễ phép nở nụ cười, ôn hòa mà giữ một khoảng cách, thực sự không nhìn ra hai người này sắp thành thân với nhau.
"Lâm cô nương không ngại, đó là chuyện nên làm, lần này bản vương đến, là vì một chuyện khác."
Cảnh Vương ngẩng đầu nhìn Sở Sương Thiển, ánh mắt kia đột nhiên thâm trầm lên, xem ra một chuyện khác trong miệng Cảnh Vương không hề tầm thường.
Lúc này Sơ Hạ mới nhìn rõ ràng dáng vẻ Cảnh Vương, xác thực là một nam tử tuấn tú, thế nhưng đôi mắt màu nâu sẫm kia lại mang theo mấy phần lệ khí, chỉ sợ là trải qua sa trường mà luyện ra được khí tràng này đi.
"Là chuyện về ngày mừng thọ phụ hoàng."
Sơ Hạ trong lòng lộp bộp một hồi, sinh nhật Sóc Đế?! Sao mình lại có cảm giác sóng gió lại bắt đầu nổi lên rồi?
"Ừ, có thám tử đến báo, Sinh Vương sẽ có mặt."
Cảnh Vương nói xong, trên mặt cũng không mang theo bất kỳ biểu tình gì, bình tĩnh mà nhìn Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển cũng bình tĩnh mà nhìn hắn, ánh mắt của hai người trong lúc đó tựa hồ đang trao đổi gì đó.
"Chung quy là muốn ra tay rồi."
Một lúc lâu, Sở Sương Thiển mới phun ra một câu nói này, khóe miệng còn mang theo một nụ cười mang chút đùa giỡn, cứ như sắp gặp được chuyện vui vậy.
"Việc này để bàn sau, Bổn cung cũng muốn biết sự chuẩn bị cho lễ thành hôn của hoàng thúc và Lâm cô nương."
Sở Sương Thiển chăm chú nhìn Lâm Thư Ngữ, chỉ thấy nàng trong giây lát đó nhíu mày, xem ra đến thời khắc này, nàng cũng không muốn đối mặt với hôn sự này, bởi vì trong lòng trước sau có hình bóng một người đuổi mãi không đi.
"Tất cả đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ là có vài lời bản vương muốn nói rõ ràng với Lâm cô nương."
Cảnh Vương đứng lên, quả nhiên là tư thái vương giả, vóc người tỉ lệ hoàn mỹ, hắn đi tới trước mặt Lâm Thư Ngữ, hơi hơi cúi người xuống, như là một thân sĩ.
"Lần này việc kết hôn đã ủy khuất Lâm cô nương rồi, bản vương có thể bảo đảm cùng ngươi thủ lễ, mãi đến tận thời cơ thành thục, bản vương thì sẽ cùng ngươi hòa ly."
Lời này vừa nói ra, đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Thư Ngữ trong nháy mắt sáng ngời, nhìn chăm chăm nam nhân hữu lễ trước mặt.
Nghe đồn Cảnh Vương là công tử nho nhã, cũng là một Tu La trên sa trường, đồng thời là người có năng lực, xem ra lời đồn thứ nhất, Lâm Thư Ngữ đã tin là thật.
"Tiểu nữ tử rõ ràng."
Lại nói một chút việc sắp xếp cho hôn lễ, Sở Sương Thiển liền để Thiên Sắc dẫn Lâm Thư Ngữ đi, bầu không khí vốn tương đối thoải mái đột nhiên đông lại.
"Công chúa, chuyện của Vô Khuyết Thành có ảnh hưởng gì không?"
Cảnh Vương đột nhiên phun ra một câu, ảnh hưởng cái gì? Sơ Hạ yên lặng suy nghĩ.
"Không sao, hiện nay cũng không người nào biết chuyện pháo đài dưới lòng đất Vô Khuyết Thành."
Pháo đài dưới lòng đất?! Sơ Hạ cứng nhắc nhìn Sở Sương Thiển, nữ nhân này đến cùng còn ẩn giấu bao nhiêu.
"Vậy thì tốt, lần này Sinh Vương đến, chỉ sợ sẽ không nhanh chóng rời đi."
"Bổn cung biết, e sợ cũng không kiềm chế nổi, đến dò hỏi tình báo trong kinh đi."
"Vậy công chúa có tính toán gì không?"
"Yên lặng quan sát, hơn nữa, trong Lãnh Nguyệt Cung có thứ mà Sinh Vương muốn, lần này tới, e sợ cùng vật này không thể tránh khỏi quan hệ."
"Được, bản vương liền yên tâm nghe theo công chúa sắp xếp."
Cảnh Vương nói vài câu, liền rời khỏi, lưu lại Sở Sương Thiển cùng Sơ Hạ ở tiền thính, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh...
"Có cái gì muốn hỏi?"
Sở Sương Thiển quay đầu lại, nhìn Sơ Hạ lộ ra nụ cười nhã nhặn, như ánh mặt trời hòa tan băng giá làm ấm lòng người.
"Công.... chúa, Sinh Vương muốn thứ gì bên trong Lãnh Nguyệt Cung?"
"Bản hướng dẫn chế tạo hỏa súng."
Hoả súng? Này Trưởng công chúa còn cất giữ đồ vật lợi hại như thế! Chẳng trách Sinh Vương cứ nhìn thèm thuồng như vậy!
"Còn...còn pháo đài dưới lòng đất Vô Khuyết Thành..."
Bên trong pháo đài dưới lòng đất kia có cái gì, lại là vì cái gì mà tồn tại.
"10 ngàn doanh trại hoả súng quân."
Một câu nói, để Sơ Hạ như đứng giữa cơn gió...
Một mình đào tạo quân lính, đó là tội chém đầu đó Trưởng công chúa của ta!