Trưởng Công Chúa Trùng Sinh

Chương 11: Cãi Lời



"Oanh Nhi, ngươi đã đi đâu?" Vừa đi vào điện công chúa, Oanh Nhi đã nghe 

được thanh âm trầm thấp của Cảnh Lăng, lại còn mang theo một tia không vui.

"Công... Công chúa?" Oanh Nhi lại càng hoảng sợ, "Ngươi không phải là ngủ trưa sao?"

"Bổn công chúa chỉ có một mình như thế nào ngủ được." Cảnh Lăng hừ lạnh một tiếng, nói "Ngươi rời khỏi giường lâu như vậy cũng không trở lại, Bổn công chúa sớm đã không còn buồn ngủ rồi." Cho nên, ta đặc biệt ngồi xổm ở cửa ra vào, chờ ngươi trở về.

"Công chúa, là Oanh Nhi có lỗi." Oanh Nhi cúi đầu nói ra.

"Đi lâu như vậy, ngươi là làm cái gì?" Cảnh Lăng khẽ nhướng mày, nhìn về phía Oanh Nhi.

"Oanh Nhi vừa mới cùng Yến Nhi..." Oanh Nhi còn chưa nói hết đã bị Cảnh Lăng cắt đứt.

"Ta không phải đã nói với ngươi, không cho phép ngươi đi tìm nàng sao?" Cảnh Lăng nhíu mày, giọng điệu hết sức không vui.

"Ý tứ của công chúa Oanh Nhi tự nhiên không dám làm trái." Oanh Nhi nói, 

"Chẳng qua là mấy ngày liên tiếp, Yến Nhi mỗi ngày đều tìm đến Oanh Nhi..."

"Cho nên, ngươi liền cảm động, quyết định cùng nàng ôn chuyện?" Cảnh Lăng hỏi.

"Công chúa, trong nội tâm của Oanh Nhi, chỉ có một mình ngươi." Oanh Nhi trong mắt tràn đầy nhu tình cùng chăm chú.

Mỗi lần trong mắt Oanh Nhi xuất hiện ôn nhu cùng thâm tình như thế này, Cảnh Lăng luôn không tự giác quay đầu tránh đi, "Sao bỗng nhiên lại nói những lời này?" Ánh mắt Oanh Nhi trong veo như nước, rất dễ dàng đem tinh thần của nàng đều hút theo vào.

"Bởi vì vài ngày tiếp theo Oanh Nhi còn muốn cùng Yến Nhi tiếp xúc." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một vòng kiên định.

"Bổn công chúa nói, không cho phép ngươi gặp lại nàng!" Đây là lần đầu tiên Oanh Nhi cãi lời nàng, Cảnh Lăng vô cùng phẫn nộ, thở phì phì trừng mắt nhìn Oanh Nhi. Yến Nhi kia đến tột cùng là cái thứ gì, rõ ràng có thể làm cho Oanh Nhi trung thành với nàng nhất đều hướng về nàng ta! Trong nháy mắt, trong đầu Cảnh Lăng hiện lên một ý định, nàng làm cho Yến Nhi vĩnh viễn biến mất!

"Công chúa, ngươi trước hết nghe Oanh Nhi nói hết có được không?" Trong thanh âm Oanh Nhi mang theo một tia bất đắc dĩ. Công chúa mãnh liệt tham muốn giữ lấy, có đôi khi thật đúng là làm cho người ta khó xử.

"Nếu như ngươi cùng Yến Nhi lúc trước tình cảm thâm hậu, cái gì cũng không cần phải nói nữa." Cảnh Lăng lạnh lùng mở miệng, "Bổn công chúa nghe xong liền cảm thấy thật phiền phức."

"Tự nhiên không phải." Oanh Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, "Công chúa, Oanh Nhi cùng Yến Nhi tiếp xúc, cũng là vì tốt cho ngươi."

"Vì ta?" Cảnh Lăng chỉ chỉ chính mình, cười lạnh một tiếng, "Bổn công chúa thật lòng không biết, thiếp thân thị nữ của ta cùng một thị nữ khác đi gần nhau như vậy, đối với Bổn công chúa sẽ có lợi."

"Công chúa, Oanh Nhi vừa mới cùng Yến Nhi nói chuyện một chút." Oanh Nhi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, "Oanh Nhi phát hiện một vấn đề."

"Vấn đề gì?" Oanh Nhi thông thường rất ít lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cho nên Cảnh Lăng cũng thu hồi nội tâm khó chịu, nghiêm túc nhìn nàng.

"Yến Nhi tuy nói là cùng Oanh Nhi ôn chuyện, trò chuyện, nhưng mà trên thực tế Yến Nhi liên tục nghe ngóng xem người công chúa yêu thích là ai, còn có gần nhất công chúa đã làm những gì." Oanh Nhi nhíu mày nói ra.

"Cái này thật sự rất kỳ quái." Cảnh Lăng khinh thường nói, "Trong nội cung mọi người đều muốn nghe ngóng xem Bổn công chúa hiện tại như thế nào, cũng không kém nàng là bao."

"Công chúa, ngươi nói, người khác nghe ngóng những việc này là vì cái gì?" 

Oanh Nhi trong mắt hiện lên một vòng thận trọng.

"Không có gì hơn là nịnh bợ." Cảnh Lăng nói ra.

"Đúng vậy a, người khác nghe ngóng là vì nịnh bợ. Nhưng mà Yến Nhi lại không giống như vậy." Oanh Nhi nói ra.

"Nàng có cái gì bất đồng, không phải cũng chỉ là một thị nữ nho nhỏ thôi sao?" 

Trong tâm Cảnh Lăng, vẫn như cũ cảm thấy Oanh Nhi ở cùng với Yến Nhi nói chuyện chỉ là kiếm cớ.

"Công chúa, ngươi có chỗ không biết." Oanh Nhi bỗng trở nên trầm tư một chút, "Yến Nhi là thiếp thân thị nữ của Lưu Quý phi. Lưu Quý phi hiện tại đang đắc thế, Yến Nhi nịnh bợ công chúa không có ích lợi gì cả. Nếu như không cần nịnh bợ, như vậy nàng nghe ngóng người công chúa yêu thích và chuyện ngươi đã làm gần đây, tự nhiên làm cho Oanh Nhi phải suy nghĩ sâu xa."

"Là ý tứ của Lưu Quý phi a." Nghe Oanh Nhi nhắc nhở như vậy, nàng ngược lại là nhớ tới một ít chuyện. Thời điểm kiếp trước, nàng vô cùng ưa thích Lưu Quý phi. Bởi vì Lưu Quý phi luôn có thể vừa đúng lúc chạy đến nịnh nọt nàng. Bây giờ nghĩ lại, cũng là bởi vì nàng ta đã tìm người hỏi thăm rõ ràng hết thảy mọi chuyện của nàng a.

Lưu Quý phi người này, nàng nhớ mang máng kiếp trước, kể từ sau khi mẫu hậu qua đời, Lưu Quý phi đã lên ngôi Hoàng hậu. Bất quá lúc đó nàng đã là Tướng quân phu nhân, nội tình trong hậu cung không hiểu nhiều lắm.

Nói đến Lưu Quý phi, nàng còn bất giác nhớ đến một chuyện khác, kiếp trước hài tử trong bụng Lưu Quý phi là bởi vì bị nàng vô tình đụng phải mà mất đi. 

Cũng bởi vì chuyện này mà phụ hoàng dưới cơn thịnh nộ đã phế đi mẫu hậu, đem nàng tống giam. Nếu như đã trùng sinh, nàng tất nhiên sẽ không để cho chuyện này phát sinh lần nữa. Ở kiếp này, nàng tự nhiên không thể chỉ bởi vì đứa bé này mà mất đi sủng ái của phụ hoàng. Bất quá, nói đến chuyện Lưu Quý phi mang thai, tựa hồ đã là sự tình của nhiều năm về sau rồi?

"Công chúa, ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Từ khi nhắc tới Lưu Quý phi, công chúa vẫn đứng ở nơi đó với một bộ dạng ngơ ngác cũng không biết là đang suy nghĩ gì. Oanh Nhi đưa tay tại gần trước mặt Cảnh Lăng quơ quơ hai cái.

"Không có gì." Cảnh Lăng phục hồi tinh thần lại, chậm rãi lắc đầu.

"Vậy là công chúa đã cho phép Oanh Nhi cùng Yến Nhi tiếp tục nói chuyện với nhau rồi?" Oanh Nhi dò hỏi.

"Không cho phép." Cảnh Lăng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt nói.

"Ôi chao!"

"Bổn công chúa nói không cho phép ngươi cùng nàng lui tới, chính là không cho phép." Cảnh Lăng hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm vào Oanh Nhi.

"Nhưng là công chúa, nếu không có Oanh Nhi, Yến Nhi nhất định sẽ tìm một thị nữ khác hiểu rõ sự tình của công chúa a. Đến lúc đó, nàng muốn biết cái gì, chẳng phải đều biết hết sao? Oanh Nhi muốn tiếp tục cùng Yến Nhi nói chuyện với nhau, có thể căn cứ vào ý tứ của công chúa mà nói dối nàng một chút." Oanh Nhi lập tức nói, "Nói không chừng còn có thể lợi dụng Yến Nhi tìm hiểu được chút ít sự tình."

"Không cần phải vậy." Cảnh Lăng phất phất tay, "Nàng muốn nghe được cái gì liền để cho nàng nghe đi, dù sao những người kia cũng không biết bao nhiêu. 

Chuyện của Lưu Quý phi, trong nội tâm Bổn công chúa tự nhiên rõ ràng." Kiếp này, nàng chỉ thân cận với duy nhất một mình Oanh Nhi, những thị nữ khác hiểu về nàng rất ít. Hơn nữa đối với Lưu Quý phi, nàng đã biết rõ người này muốn nịnh nọt chính mình, đề phòng nàng cũng không phải là việc khó gì.

Mặc dù để cho Oanh Nhi cùng Yến Nhi tiếp xúc, đối với nàng có rất nhiều chỗ tốt. Nhưng mà nàng tuyệt đối sẽ không cho phép Oanh Nhi cùng thanh mai trúc mã của nàng lại tăng thêm cảm tình!

"Công..." Oanh Nhi còn muốn nói chuyện, lại bị Cảnh Lăng đã cắt đứt.

"Cho nên, ngươi cùng Yến Nhi về sau rốt cuộc không cần gặp nhau nữa." Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi nói ra, "Nếu không thì Bổn công chúa sẽ lại phải tức giận."

Oanh Nhi còn muốn phản bác một chút, trong lúc vô tình nhìn thấy trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia khôn khéo, nên quyết định ngậm miệng lại. Nàng như thế nào quên mất, công chúa của mình là một người thông minh. Nàng tin tưởng, chỉ cần nàng cùng công chúa một lòng, ai cũng không thể làm hại công chúa.

"Công chúa, Oanh Nhi hiểu rồi." Oanh Nhi mỉm cười, nói ra.

"Thật sự đã hiểu?"

"Là thật." Oanh Nhi nói, "Công chúa thông minh như vậy, Oanh Nhi không cần phải bận tâm."

"Ngươi quan tâm Bổn công chúa sẽ rất vui."

"Như vậy công chúa đừng ngại Oanh Nhi phiền là được."

"Vĩnh viễn sẽ không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.