Trưởng Công Chúa

Chương 102: 102: Lật Ngược Ván Cờ




Lý Dung nghe thấy tên của Bùi Văn Tuyên, theo bản năng liền quay đầu nhìn về phía hắn.

Tiếp đến nàng nhìn thấy Bùi Văn Tuyên trực tiếp ngã về sau, một quan viên đứng sau nhanh chóng đỡ lấy hắn, hoảng hốt gọi, "Bùi đại nhân?"
Đại điện nhất thời hỗn loạn, Lý Dung thấy thế, sau khi ổn định cảm xúc liền nhanh chân bước đến gần Bùi Văn Tuyên đồng thời ra lệnh gọi ngự y.
Nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát tình trạng của hắn, sau đó mới đứng dậy nói với Lý Minh, "Khởi bẩm Phụ hoàng, Phò mã hiện tại đã bất tỉnh, nhi thần xin phép được dìu Phò mã sang thiên điện nghỉ ngơi, mong Phụ hoàng ân chuẩn"
"Nhanh nhanh tìm hiểu lý do xem", Lý Minh nhíu mày, "Đừng để xảy ra chuyện"
Lý Dung cung kính hành lễ, sau đó lệnh người nâng Bùi Văn Tuyên ra Đại điện.

Sau khi mang hắn đến thiên điện, ngự y cũng đến nơi, bọn họ hết châm cứu rồi lại xem mạch.

Lý Dung đứng bên cạnh nhìn, đợi khi có kết quả, nàng vội nâng mắt hỏi, "Sao rồi?"
"Bẩm báo Điện hạ...", ngự y cực kì quy củ đáp, "Phò mã lao lực mấy ngày liền, lo lắng quá độ, dẫn đến tâm trí bị thương tổn, chỉ cần điều dưỡng mấy ngày là được"
Lý Dung khẽ gật đầu, nàng cũng đại khái đoán được kết quả này.

Với loại người ban ngày làm quần quật như trâu như ngựa, ban đêm còn lo đa sầu đa cảm như Bùi Văn Tuyên, hắn có thể chịu đựng đến hiện tại mới ngất xỉu, âu cũng chẳng dễ dàng gì.
Nàng đáp một tiếng lại hỏi, "Có gì cần chú ý, kiêng kị không?"
Ngự y có chút chần chờ, khi thấy xung quanh không có ai mới khó xử đáp, "Việc phòng the, cũng không cần quá mức kiêng dè, như nước..."
"Được rồi"
Lý Dung biết ông ta muốn nói gì, nâng tay trực tiếp ngăn cản, "Còn gì khác không?"
"Ăn nhiều, ngủ nhiều ạ", ngự y biết Lý Dung hiện tại chỉ muốn tống cổ mình đi nên đành căng da đầu, cực kì ngắn gọn căn dặn, "Lúc rảnh rỗi, ngài ấy có thể ra ngoài đi dạo, thư giãn đầu óc nhiều hơn, như vậy cũng là một việc rất tốt"
Lý Dung khẽ gật đầu, dường như đã hiểu được, sau đó khẽ phất tay, bảo ngự y lui xuống.

Lý Dung cho người đi sắc thuốc, lại bảo Tĩnh Lan đi tìm những người mình cài trong cung, hỏi về những hành động đêm qua của Nhu phi.

Khi trong phòng chẳng còn ai, nàng mới ngồi xuống bên cạnh Bùi Văn Tuyên và nhìn chăm chú vào hắn.
So với kiếp trước, hắn hiện tại tựa hồ gầy hơn một chút, nhưng như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.

Kiếp trước ở độ tuổi này, sau khi cưới nàng, hắn cũng không cần suy tính gì nhiều, vô cùng thành thật làm tròn chức vụ Phò mã của mình.

Sau này chẳng qua vì chút lòng tự trọng mới cố gắng kinh doanh một chút.
Nhưng trên đầu nàng và hắn hiện tại lại đang treo lơ lửng một thanh đao không biết khi nào sẽ rơi xuống.

Trọng sinh chưa đến một năm, hắn đã có chức quan trong Ngự sử đài, tuy phẩm cấp không cao, song trong triều không ai không hiểu, không ai không nhường nhịn Bùi ngự sử vài phần.
Nhưng một lần nhảy tám cấp lại là chuyện quá mức chấn động.
Vị trí Lại bộ thị lang, với kinh nghiệm của Bùi Văn Tuyên hiện tại, rõ ràng không đủ tư cách đảm nhiệm
Tô Dung Khanh có thể làm Hình bộ thượng thư là vì năm mười hai tuổi y đã tham gia việc triều chính, mười bốn tuổi là chính ngũ phẩm Gián nghị đại phu.

Từ năm mười bảy tuổi đảm nhiệm chức Hình bộ thị lang đến nay, phía sau có danh môn trăm năm là Tô gia làm hậu thuẫn, hiện tại dù y có thăng làm Hình bộ thượng thư, không một ai dám nói "không xứng".
Nhưng Bùi Văn Tuyên thì sao?
Mười bốn tuổi tốt nghiệp từ thư viện Bạch Lộ với danh hiệu thủ khoa, được đề cử tham gia lần khoa cử mùa xuân năm sau.

Hắn thi viết hay thi đình* đều đứng nhất, sau đó trở thành vị tân khoa Trạng nguyên cưỡi ngựa dạo quanh Hoa Kinh.

Mười lăm tuổi hắn mới bước chân vào triều đình, vốn được ban cho vị trí chính ngũ phẩm Trung thư xá nhân**, nhưng còn chưa kịp nhậm chức, Bùi Lễ Chi đã qua đời.

Chính vì thế, hắn chỉ có thể về Lư Châu thủ hiếu ba năm, ba năm sau, dưới sự sắp xếp của nhị thúc, hắn vào Hình bộ làm một chức quan cửu phẩm tép riu.

Phải đến một năm sau, khi cha nàng chợt nhớ đến Bùi Văn Tuyên, hắn mới được ông "vớt" ra khỏi Hình bộ để làm Phò mã cho nàng.
(*kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì)
(**中书舍人, chức quan này bắt đầu đặt từ thời Tây Tấn, nguyên là chức quan chủ quản việc văn thư ở Trung thư sảnh.

Nguồn: Online)
Việc tính kế Dương gia khiến hắn có được cơ hội trở thành Giám sát ngự sử, từ sau vụ án của Tần gia cũng như thành lập Đốc tra ti đến nay, một mặt hắn vì hỗ trợ nàng nên vẫn ở lại Ngự sử đài, nếu không như thế, nàng sẽ mất đi một cây đao; một mặt khác, Lý Minh cố ý kiềm hãm tốc độ thăng chức của hắn, tuy ngoài miệng nói muốn tìm vị trí thích hợp để hắn có thể vượt cấp, trực tiếp thăng lên chức cao, song ý nghĩ thật sự trong lòng Lý Minh thì...
Ai biết được đây?
Lý Dung cứ mãi suy nghĩ về chuyện Bùi Văn Tuyên được vào danh sách đề cử chức Lại bộ thị lang, không biết vì sao, càng nghĩ nàng lại càng thấy có chút khó chịu.
Nàng đột nhiên nhớ đến câu mà trước đây Bùi Văn Tuyên từng nói với mình.
Hắn nói với nàng, Điện hạ, chúng ta là hai kiểu người khác nhau.

Trước đây nàng chưa bao giờ có suy nghĩ trên nhưng hôm nay khi cẩn thẩn ngẫm lại, nàng lại đột nhiên cảm thấy, so với Bùi Văn Tuyên, cuộc đời của Tô Dung Khanh có thể nói cực kì suông sẻ.
Tô Dung Khanh có cha mẹ bao bọc, mà dù cho cha mẹ không còn, với gia phong* được truyền thừa** gần trăm năm của gia tộc mình, thúc phụ sẽ giúp đỡ y.
(*家风, những chuẩn mực đạo đức của một gia tộc, gia đình)
(**传承, tiếp nhận và kế thừa)
Nhưng Bùi Văn Tuyên thì sao?
Phụ thân hắn đã mất, hắn lại chẳng có gì trong tay.

Không có thứ gọi là gia tộc truyền thừa, cũng không có thứ gọi là gia phong, chỉ có một nhị thúc luôn muốn tính kế hai người mẹ góa con côi, bắt ép một thiếu niên mười lăm tuổi như hắn phải về giữ đạo hiếu, sau đó còn lừa hết tài sản trong tay mẹ hắn, đuổi việc những người thân cận trong nhà.
Quá sức gian khổ.
Lý Dung vươn tay, nắm lấy tay Bùi Văn Tuyên, hàng mi của Bùi Văn Tuyên hơi run lên, hắn mở mắt, nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau của họ.
"Điện hạ..."
Bùi Văn Tuyên khàn giọng gọi nàng, Lý Dung ngẩng đầu lên, thấy Bùi Văn Tuyên đã tỉnh, nàng cười hỏi, "Tỉnh rồi à? Muốn uống nước không?"
Lý Dung vừa hỏi xong liền duỗi tay cầm lấy ly trà đặt bên cạnh và đưa đến bên môi Bùi Văn Tuyên.

Bùi Văn Tuyên trực tiếp uống nước từ tay nàng, sau một chốc lại vội hỏi, "Điện hạ, phần sau của danh sách Người có nghe không ạ?"
"Không sao, đợi lát nữa ta sẽ trực tiếp đến Lại bộ lấy"
"Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên nhíu mày, "Ta biết Người muốn tốt cho ta, nhưng một lần thăng tám cấp..."
"Ta vốn dĩ muốn chàng đảm nhận vị trí chủ sự khảo công"
Lý Dung ngắt lời hắn, trực tiếp giải thích, "Chuyện Lại bộ thị lang không phải do ta làm"
Bùi Văn Tuyên nghe vậy lập tức sửng sốt, sau hồi lâu hắn mới lạnh giọng hỏi, "Vậy Điện hạ định xử lý việc này thế nào?"
"Chàng cũng biết rồi đó, ta tìm Lưu Hàng Xuân, hắn quản lý việc thăng chức của các quan viên dưới ngũ phẩm.

Ta tặng hắn một phần quà hậu hĩnh, đồng thời cũng uy hiếp hắn, nếu hắn không xếp chàng vào vị trí chủ sự khảo công, ta sẽ mời hắn đến Đốc tra ti.

Hắn từng làm không ít việc xấu nên lập tức đồng ý"
Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu, "Sau đó thì sao?"
"Lại bộ hiện tại, qua vụ án quân lương lần trước, thiếu một thị lang cùng một viên ngoại lang, đương nhiên lần này cần bổ sung những vị rí đó.

Cho nên ta lại đi móc nối quan hệ ở những nơi khác, nhét người vốn dĩ làm chủ sự khảo công vào vị trí viên ngoại lang, để lại vị trí chủ sự khảo công cho chàng.

Kinh nghiệm của chàng trong danh sách điều nhiệm lần này thuộc hàng ưu tú, chỉ cần bọn họ không cố tình khó xử, việc chàng vào Lại bộ vốn dĩ cũng là lẽ dĩ nhiên.

Chủ sự khảo công hiện vẫn còn trống, Lưu Xuân Hàng và những quan viên có liên quan ta cũng đã gặp qua hết rồi, theo lý mà nói, một vị trí lục phẩm chẳng phải vấn đề to tát"
Nghe Lý Dung phân tích, Bùi Văn Tuyên suy tư không nói.
Sau khi suy nghĩ, Bùi Văn Tuyên xác nhận lại lần nữa, "Mọi quan viên có thể quyết định việc nhậm chức trên ngũ phẩm, nàng đều không gặp?"
"Ta chắc chắn!", Lý Dung chắc nịch đáp, "Với kinh nghiệm hiện tại của chàng, nếu thăng chức quá cao lại quá nhanh, ta cũng sợ Bệ hạ sẽ nghi kỵ"
Bùi Văn Tuyên lặng im không nói, Lý Dung châm trà cho Bùi Văn Tuyên, "Hiện tại ta dám nói, có ai đó muốn hại chàng.

Chỉ là ta vẫn không hiểu, nếu muốn hại chàng cứ trực tiếp ngăn cản chàng vào Lại bộ là được rồi, vì sao phải mất công như vậy, đẩy chàng lên tận vị trí Lại bộ thị lang?"
Bùi Văn Tuyên rũ mắt, Lý Dung thong thả nói tiếp, "Bọn họ không sợ biến khéo thành vụng, thật sự giúp chàng làm Lại bộ thị lang sao?"
"Tiền đặt cược càng nhiều, tiền thắng cược mới càng lớn", Bùi Văn Tuyên suy tư, thấp giọng nói,"Xem ra thứ người đứng phía sau muốn, không chỉ đơn thuần là ta không được thăng chức"
"Vậy họ muốn gì?"
Lý Dung đưa mắt nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, hắn khẽ cười thành tiếng mà đón nhận ánh mắt của nàng, sau đó chẳng khác gì một con hồ ly, cười như không cười đáp, "Điều đó còn cần phải xem, người ra tay là ai"
"Theo chàng thấy, kẻ đó là ai?"
Lý Dung nhíu mày, trong lòng đại khái đã có đối tượng, song vẫn còn cần xác thực.

Nhưng nghe ý của Bùi Văn Tuyên, kẻ làm ra chuyện này dường như không chỉ có một.
Bùi Văn Tuyên chỉ cười không đáp, hắn hơi nghiêng người, dựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, "Chờ đêm nay Thượng Quan Nhã tìm hiểu tin tức trở về liền biết là ai thôi"
Lý Dung không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Bùi Văn Tuyên.

Hiện tại dù thân trong nghịch cảnh nhường này, Bùi Văn Tuyên vẫn không hề tức giận, ngược lại còn có cảm giác ung dung như gặp được kỳ phùng địch thủ.

Hắn thái độ thư thái dựa vào đầu giường, như thể đang thư giãn lắng nghe tiếng mưa bên thềm.
Đêm qua hắn trằn trọc khó ngủ, đợi mọi thứ xong xuôi, hắn ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Thứ hắn sợ không phải xảy ra chuyện, thứ hắn sợ chính là không biết xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ đối phương đã ra chiêu, Bùi Văn Tuyên trong lòng đã làm sẵn tính toán nên không thấy hoảng hốt.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên bình chân như vại liền biết hắn hẳn đã có kế hoạch.


Nàng ổn định cảm xúc chốc lát mới ấp úng nói, "Chuyện này là do ta làm không tốt"
Bùi Văn Tuyên nghe vậy có chút kinh ngạc, khi mở mắt lại thấy Lý Dung cúi đầu rũ mắt, nghiêm túc hứa hẹn, "Ta sẽ chịu trách nhiệm, chàng không cần lo lắng"
Bùi Văn Tuyên lập tức bật cười thành tiếng, Lý Dung nhíu mày hỏi, "Chàng cười cái gì?"
"Điện hạ, đối phương đã chơi âm mưu quỷ kế, hôm nay dù là tự ta đứng ra giải quyết việc này, cũng sẽ chẳng tốt hơn Điện hạ là bao.

Điện hạ hà tất phải tự trách mình?"
"Nếu ta có thể cẩn thận hơn một chút thì..."
"Cẩn thận gì chứ?", Bùi Văn Tuyên mỉm cười nhìn nàng, "Những việc có thể làm chúng ta đều đã làm rồi.

Chúng ta cũng không phải ông trời, có thể đoán trước được mọi thứ.

Bọn họ đã muốn ra tay, chúng ta cũng ngăn không được"
Lý Dung không nói gì, trong đầu lại nghĩ, nếu được làm lại, nàng nên trước bắt tay làm từ đâu mới có thể giải quyết sạch sẽ chuyện này.
Thấy nàng buồn bực, Bùi Văn Tuyên thở dài lắc đầu, duỗi tay kéo nàng vào lòng an ủi, "Điện hạ của ta ơi, Người cũng đừng bực bội nữa, Người vốn đã có lỗi với ta, hiện tại còn không vui muốn ta dỗ Người, như vậy không phải càng thêm có lỗi với ta sao?"
Lý Dung thân thể cứng đờ, Bùi Văn Tuyên buông nàng ra, hắn nâng cằm nàng lên, cười tủm tỉm nói, "Cười một cái xem nào"
Lý Dung miễn cưỡng cười cười, Bùi Văn Tuyên thấy nàng vẫn không vui lên, suy nghĩ một chút lại hỏi, "Vẫn cảm thấy có lỗi với ta?"
Lý Dung không trả lời, nàng đè nén cảm xúc, đứng dậy nói, "Nếu chàng đã không sao thì về phủ thôi, tìm hiểu tin tức các nơi cho rõ ràng, sau đó lại..."
Còn chưa dứt lời, Bùi Văn Tuyên đã bắt lấy tay Lý Dung kéo mạnh về sau, nháy mắt nàng lại lần nữa nằm gọn trong lòng hắn.

Tiếp đến Bùi Văn Tuyên nắm lấy cằm của nàng, cúi đầu hôn xuống.
Lý Dung thoáng tránh né, đối phương liền tiến quân thần tốc, tim nàng đập có chút nhanh hơn.

Đây là thiên điện mà triều đình thiết kế cho những quan viên có tình huống đặc thù nghỉ ngơi, đây không phải là phủ Công chúa, lỡ như bị ai đó nhìn thấy...
Dường như cũng không sao cả.
Nói là nói vậy nhưng Lý Dung vẫn không tự chủ được cảm thấy khẩn trương, loại khẩn trương này khiến nàng cơ hồ quên hết mọi cảm xúc ban nãy, nhưng rất nhanh, ngay cả khẩn trương cũng bị nàng quên mất.
Bùi Văn Tuyên thấy nàng đã thả lỏng lại, cuối cùng kết thúc nụ hôn.

Hắn ôm nàng, hai người không nói gì, Bùi Văn Tuyên gác cằm lên vai Lý Dung, qua hồi lâu mới ổn định được cảm xúc, hắn chậm rãi dùng âm thanh khàn khàn nói, "Ta biết, nàng là người sòng phẳng, không muốn mắc nợ ai, nhưng mà Dung Dung..."
"Mỗi một việc làm đều phải tính toán rõ ràng chi li, đó là đồng minh, nhưng ta là trượng phu của nàng"
Lý Dung không đáp, nhưng Bùi Văn Tuyên như thể đi guốc trong bụng nàng, hiểu rõ mọi thứ, "Nếu nàng thấy có lỗi với ta...", hắn dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, "Thì cho ta hôn nhiều mấy cái đi?"
Lý Dung nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên trên mặt mang theo ý cười, như thật sự không thèm để ý chút chuyện nhỏ kia.

Lý Dung lặng im không nhúc nhích mà nhìn Bùi Văn Tuyên hồi lâu, đến tận khi hắn cho rằng nàng vẫn sẽ chẳng đáp lời, đang định đứng dậy, lúc này Lý Dung đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy mặt hắn.

Sau đó nàng chẳng khác gì một đứa trẻ, từ vầng trán, gò má, sống mũi đến đôi môi, mỗi nơi đều hung hăng hôn mấy cái.
Cách hôn này khiến Bùi Văn Tuyên bị hôn đến phì cười.

Hôn cái cuối xong, Lý Dung đứng dậy, bễ nghễ nhìn Bùi Văn Tuyên nói, "Mấy cái hôn này là vì nể mặt chàng đẹp mà ban thưởng.

Nếu hôm nay đám người kia đã đưa chàng lên vị trí Lại bộ thị lang, ta cũng không thể cô phụ lòng tốt của chúng"
"Đừng nằm nữa", Lý Dung giơ quạt, đánh lên đùi Bùi Văn Tuyên, "Đứng dậy, về nhà, điều tra rõ ràng mọi chuyện, xem ta xử lý đám người đó thế nào"
Bùi Văn Tuyên bị đánh, giả vờ đau đớn kêu "Ai da" một tiếng, hắn che mông đứng dậy, ai oán nói, "Điện hạ, Người đánh ta đau quá à"
Lý Dung lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, "Ta đánh vào đùi nha"
Lý Dung nâng tay lên, Bùi Văn Tuyên cúi đầu nhìn sang, "Điện hạ?"
"Không phải đau sao?" Lý Dung mặt không cảm xúc nói, "Đi không nổi ta đỡ chàng"
"Đa tạ Điện hạ quan tâm", Bùi Văn Tuyên không có vẻ gì muốn từ chối, hắn vươn tay ra móc lấy cánh tay Lý Dung, bước ra ngoài dưới sự dìu đỡ của nàng.
Hai người đi ra thiên điện, vừa hay là thời điểm hạ triều.

Các đại thần lục tục rời khỏi Đại điện, rất nhiều người khi nhìn thấy Bùi Văn Tuyên đều đến sôi nổi chúc mừng hắn.

Nhưng trong lúc này Bùi Văn Tuyên sao có thể nhận những lời chúc mừng kia?
Hiện tại mới chỉ là bản danh sách dự thảo, phải đợi đến tháng ba, khi không ai có dị nghị gì mới thành chính thức, sau đó mới bắt đầu xử lý các thủ tục điều nhiệm.
Nhưng hôm nay bọn họ rõ ràng bị gài bẫy, từ đây đến tháng ba không bị ai dị nghị mới lạ.

Cho nên Bùi Văn Tuyên cũng chỉ dùng thái độ qua loa khiêm tốn nói, "Hiện giờ chỉ mới là danh sách dự thảo thôi, kinh nghiệm của hạ quan còn quá ít, e rằng không thể đảm nhận chức vụ quá cao"
Sau khi chào hỏi nhóm quan viên quen biết, Lý Dung liền đỡ Bùi Văn Tuyên đi ra quảng trường.

Vừa đến trước cổng cung, họ nhìn thấy Tô Dung Khanh cũng đang chuẩn bị rời đi.
Tô Dung Khanh phát hiện hai người đến gần liền đưa mắt nhìn sang.

Bùi Văn Tuyên vừa thấy Tô Dung Khanh nhìn qua đã vội vã dựa cả người vào sát Lý Dung.

Nàng nhíu mày, nâng mắt hỏi, "Chàng sao vậy? Tàn phế rồi sao?"
"À", Bùi Văn Tuyên nâng tay che trán, "Ta choáng váng quá"
(Tây: trà xanh thơm thật)
"Lại thấy choáng váng?", Lý Dung có chút khẩn trương, Bùi Văn Tuyên cúi đầu, "Đi thôi đi thôi, nhanh về nhà nào"
Tô Dung Khanh đứng trên xe ngựa đỗ ở nơi xa, nhìn hai người quấn quít kề cận, sau hồi lâu mới vén màn lên bước vào thùng xe.
Lý Dung và Bùi Văn Tuyên trở về phủ Công chúa.

Ban nãy Lý Dung đã cho người đi tìm Lưu Xuân Hàng nên khi họ vừa hồi phủ đã thấy Lưu Xuân Hàng đợi sẵn ở sảnh chính.

Khi nhìn thấy Lý Dung tiến vào, hắn trực tiếp quỳ xuống, cuống quít thưa, "Điện hạ"
"Chưa gì đã quỳ rồi sao?"
Lý Dung mỉm cười, "Ngươi cũng biết mình gây nên chuyện gì?"
Lưu Xuân Hàng không dám trả lời, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên cùng nhau ngồi xuống.

Nhìn Lưu Xuân Hàng quỳ trên đất, Lý Dung cầm ly trà lên, chậm rãi lên tiếng, "Ngươi đã làm gì, nói đi"
Vị trí Lại bộ thị lang so với chức vị của Lưu Xuân Hàng cao hơn rất nhiều, chuyện này theo lý sẽ chẳng liên quan gì đến Lưu Xuân Hàng.

Nhưng vừa gọi hắn đến hắn đã cuống quýt quỳ xuống, Lý Dung liền hiểu, hắn nhất định đã làm gì đó.
Lưu Xuân Hàng run rẩy quỳ trước mặt Lý Dung, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, sốt ruột đáp, "Điện hạ, đêm qua có người cầm danh sách điều nhiệm những chức vụ trên ngũ phẩm ở Lại bộ đến đưa cho hạ quan, yêu cầu hạ quan gạch bỏ tên của Bùi đại nhân khỏi chức chủ sự khảo công.

Vi thần vốn không dám làm trái ý Điện hạ, nhưng đối phương nói đây là vì tốt cho Phò mã, vi thần cũng cho rằng, nếu Phò mã có thể đảm nhiệm chức Lại bộ thị lang, chắc chắn sẽ tốt hơn chức vụ kia rất nhiều.

Hơn nữa danh sách điều nhiệm trên ngũ phẩm luôn được trình lên cho Thánh thượng đầu tiên.

Thánh thượng đầu tiên sẽ xem bản danh sách đề cử Phò mã làm Lại bộ thị lang, sau này nếu lại xem danh sách hạ quan đề cử, sợ là sẽ cho rằng hạ quan làm việc không chu toàn, cho nên..."
"Ngươi liền xóa tên Phò mã khỏi chức chủ sự khảo công"
Lý Dung nhẹ nhàng cười, "Đây là chuyện tốt nha, Phò mã lên làm Lại bộ thị lang, ngươi cớ gì lại sợ hãi như vậy?"
Lưu Xuân Hàng không dám trả lời, Lý Dung cúi đầu dùng nắp khảy lá trà, chậm rãi hỏi, "Người đến tìm ngươi là ai, bọn họ đã nói những gì?"
"Người...!Người tìm hạ quan, là Hoa Lạc Điện hạ"
Nghe được cái tên kia, động tác Lý Dung liền chững lại.

Lưu Xuân Hàng đánh bạo, gian nan kể lại, "Hoa Lạc Điện hạ nói, Nhu phi nương nương muốn cho một người đảm nhiệm chức chủ sự khảo công, bảo hạ quan sắp xếp.

Hạ quan không dám đồng ý, nên đã báo với Hoa Lạc Điện hạ, vị trí chủ sự khảo công đã được quyết định rồi.

Ngài ấy hỏi ta là ai, sau khi nghe đáp án, Hoa Lạc Điện hạ liền nói cho vi thần chuyện Phò mã đã được quyết định làm Lại bộ thị lang"
"Hạ quan kỳ thật cũng biết bên trong có khúc mắc", Lưu Xuân Hàng cả người đều run lên, "Nhưng nếu Phò mã đã được quyết định làm Lại bộ thị lang, hạ quan lại một hai níu giữ cũng vô dụng.

Để tên Phò mã đồng thời xuất hiện trong cả hai danh sách, ngược lại sẽ biến mọi chuyện thêm kỳ quặc.

Cho nên hạ quan liền làm theo sự sắp xếp của Hoa Lạc Điện hạ..."
"Để người của nàng ta lên đảm nhiệm"
Bùi Văn Tuyên lên tiếng chen ngang, Lưu Xuân Hàng vội la lên, "Không có không có, Phò mã nói vậy là oan cho hạ quan.

Hạ quan tuy xóa tên Phò mã, nhưng sau đó cũng chỉ thay bằng người được chọn ban đầu mà thôi.

Quan hệ giữa Hoa Lạc Điện hạ và Công chúa thế nào hạ quan hiểu rất rõ, Công chúa quản lý Đốc tra ti, dù cho hạ quan thêm mười lá gan, hạ quan cũng không dám giúp Hoa Lạc Điện hạ làm ra chuyện đối đầu với Công chúa đâu ạ"
"Cho nên, ngươi liền xóa tên của Phò mã"
"Vâng ạ", Lưu Xuân Hàng vội đáp, "Hạ quan chỉ làm một việc đó thôi.

Hôm nay thần có nghe chuyện Phò mã ngất xỉu ngay trên Đại điện.

Các đại thần đều nhiệt tình bàn tán, cho rằng Phò mã vui sướng quá độ, nhưng hạ quan lại hiểu rất rõ, hẳn là hạ quan đã làm sai chuyện, vẫn mong Điện hạ thứ tội, Phò mã thứ tội!"
Lưu Xuân Hàng vội vàng dập đầu, Lý Dung thở dài, khẽ phất tay, có chút bất đắc dĩ nói, "Đứng dậy đi, lui ra ngoài"
Lưu Xuân Hàng nghe vậy liền thở phào một hơi, sau khi cung kính hành lễ đang muốn lui xuống, hắn lại nghe Lý Dung thấp giọng nói, "Chuyện này đã không thể hoàn thành vậy ngươi hãy trả lại tiền cho ta đi.

Rất nhanh sẽ có một đợt chấn động, Lưu đại nhân e rằng chạy không thoát.


Lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, Lưu đại nhân vẫn nên nghĩ cho kỹ"
"Xin Điện hạ yên tâm", Lưu Xuân Hàng hiểu được ý của Lý Dung, hắn cung kính đáp, "Hạ quan hiểu rất rõ"
"Đi đi"
Sau khi Lý Dung nói vậy, Lưu Xuân Hàng liền ra ngoài.
Khi Lưu Xuân Hàng đi rồi, Lý Dung nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên đang trầm tư ngồi phía đối diện, "Chàng đã biết là kẻ nào chưa?"
Bùi Văn Tuyên nghe xong, nâng mắt cười khẽ nói, "Điện hạ cảm thấy kẻ đó là ai?"
"Hiện tại xem ra, Nhu phi có liên quan với chuyện này, nhưng bà ta có ý đồ gì đây?"
Lý Dung suy tư nói, "Ta hiểu được bà ta sợ thế lực của ta và chàng càng ngày càng lớn, sau này sẽ trợ giúp Xuyên nhi.

Cho nên về việc bà ta ngăn không cho chàng vào Lại bộ, ta cũng chẳng thấy thắc mắc.

Nhưng hiện tại bà ta lại giúp chàng làm Lại bộ thị lang, bà ta mưu tính gì chứ?"
"Ta làm Lại bộ thị lang rồi, Điện hạ nghĩ xem, sẽ xảy ra chuyện gì?"
Bùi Văn Tuyên nhấc một quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ, Lý Dung vỡ lẽ, Bùi Văn Tuyên đang bảo nàng tiếp tục suy luận những việc tiếp theo đó.
"Đại thần sẽ không đồng ý, sẽ liên tục dâng sớ, chàng cũng không lên được chức vụ đó"
Lý Dung đặt cờ xuống, "Như vậy thì đã làm sao?"
"Bệ hạ sẽ nghĩ thế nào về chuyện này?"
Bùi Văn Tuyên tiếp tục đặt cờ xuống, thần sắc ung dung, Lý Dung thấp giọng nói, "Sẽ nghĩ chàng quá đỗi tham vọng, muốn một bước lên mây"
"Ta vốn là cây đao của Bệ hạ, hoàn toàn dựa vào Bệ hạ, hiện tại lại có thể trực tiếp sắp xếp mọi việc để ngồi vào chức Lại bộ thị lang, ta làm điều đó bằng cách nào?"
"Là ta", Lý Dung đặt cờ xuống, vẻ mặt lạnh lẽo, "Là ta giúp chàng"
"Điện hạ có thể dễ như trở bàn tay, giúp trượng phu từ vị trí quan lục phẩm nhảy lên làm Lại bộ thị lang, như vậy năng lực này từ đâu mà ra?"
"Hoặc dựa vào Thái tử Điện hạ", Lý Dung nắm quân cờ, nâng mắt nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, "Hoặc dựa vào quyền lực của Đốc tra ti, như vậy đã đủ để uy hiếp các triều thần"
"Điện hạ còn nhớ, Bệ hạ vì sao cho phép Điện hạ thành lập Đốc tra ti không?"
"Ông ấy muốn dùng thân phận và năng lực của ta để chế tài thế gia.

Ta cùng thế gia tranh đấu, ông ấy làm ngư ông đắc lợi"
"Kiếp trước, Đốc tra ti do Nhu phi quản lý, Nhu phi cũng nhờ vào nó mà cuối cùng có thể đẩy Thái tử Điện hạ vào lao ngục.

Hiện tại chẳng lẽ Bệ hạ không có tâm tư này sao?"
Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng cười, "Ông ấy giao Đốc tra ti cho Điện hạ, chẳng qua là đang xem Điện hạ như một con gà mái ấp trứng thôi.

Sau khi trứng nở rồi, Người phải giao gà con cho người khác.

Một Đốc tra ti có thể uy hiếp quần thần, giúp trượng phu có được chức quan lục phẩm, Người nói xem, từ góc độ của Bệ hạ, đây còn không phải là một chú gà con mới nở sao?"
Lý Dung không nói gì, sau khi trầm mặc một chốc, nàng ném quân cờ vào hộp, đứng lên.
"Ta phải vào cung một chuyến"
Bùi Văn Tuyên không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm bàn cờ, nhàn nhạt nói, "Điện hạ đi thong thả"
Lý Dung trực tiếp rời đi, Bùi Văn Tuyên vuốt v3 quân cờ trong tay.
Ban nãy, thật ra còn có một chuyện hắn chưa nói.
Mọi suy tính, mọi góc độ cùng mọi quyết định của họ đều căn cứ vào tương lai bọn họ sớm đã biết trước.

Cho nên hiện tại, họ có thể phán đoán được suy nghĩ của những người xung quanh
Bọn họ biết, hoàng đế hiện nay đang toàn tâm toàn ý muốn cân bằng thế gia và hoàng quyền, vì thế không màng bất kì giá nào để phế truất Thái tử.

Năm xưa mọi người đều chỉ cho rằng Lý Minh đang quá mức sủng ái Nhu phi, nhưng chẳng ai lại nghĩ đến việc Lý Minh kỳ thật sớm đã có tâm tư muốn lung lay gốc rễ của thế gia.
Vì mối quan hệ chồng chéo, phức tạp của thế gia và Lý Minh, không ai trong Thượng Quan gia đoán trước được, Lý Minh thế nhưng lại muốn chém đầu cậu mình, anh em họ hàng mình, thê tử mình, thậm chí là chính con trai mình.
Bọn họ biết được lần khoa cử sắp tới đây là lần quan trọng nhất, cho nên mới dốc toàn sức lực để có được chức chủ sự khảo công năm nay.
Nhưng người của hiện tại không hề biết điều đó.
Bất luận là Nhu phi, Hoàng hậu, thế gia hay các triều thần, họ hoàn toàn không biết suy nghĩ thật sự của Lý Minh.
Nhưng hiện tại Nhu phi lại sắp xếp người của mình làm chủ sự khảo công, sau đó còn đề bạt hắn làm Lại bộ thị lang nhằm k1ch thích Lý Minh, muốn ép Lý Minh hoài nghi Lý Dung và giao Đốc tra ti cho Nhu phi.
Bùi Văn Tuyên nhìn ván cờ hai màu trắng đen đan xen trước mặt không khỏi bật cười.
"Thú vị đấy"
Phía sau màn, rốt cuộc có bao nhiêu người đang cùng họ đánh cờ đây?
6/5/2022
Tác giả có lời muốn nói
【 Vở kịch nhỏ 】
Tô Dung Khanh, "Ta ra tay là có thể get được chức Hình bộ thượng thư, ngươi muốn một chức lục phẩm còn phải phấn đấu, cố gắng các thứ.

Bùi Văn Tuyên, loại cỏ dại không tiền, không quyền, nghèo rách như ngươi, dựa vào gì mà đấu với ta?"
Bùi Văn Tuyên, "Dựa vào việc ta đẹp trai"
Tô Dung Khanh, "..."
Bùi Văn Tuyên, "Dựa vào việc ta có lão bà"
Tô Dung Khanh, "Ngươi ăn cơm mềm, không biết xấu hổ!"
Bùi Văn Tuyên, "Bị một kẻ ăn cơm mềm đánh bại, ngươi cảm thấy ai mất mặt hơn? Ta mà là ngươi thì sẽ im cái mồm, nhưng ngươi ngược lại còn không ngừng bắn pháo, không biết xấu hổ!"
Tô Dung Khanh, "...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.