Vào đông, mây đen dày đặc, hình như có bão tuyết sắp tới, gió lạnh thổi mạnh vào Hoa Kinh, giục giã những người đi đường vội vàng, đập phành phạch vào cửa sổ.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung không nói gì thì cho rằng nàng ngầm đồng ý, đứng dậy ngồi quỳ đối diện trước mặt Lý Dung, đối mặt với nàng.
Lý Dung thấy đôi mắt trong vắt của người ngồi đối diện, không khỏi cười rộ lên: "Nghe giọng điệu của chàng, hình như có rất nhiều chuyện ta không biết."
"Biết thì điện hạ cũng biết sơ sơ, nhưng mà trên đời này có những chuyện biết sơ sơ và nghe chi tiết thì sẽ hoàn toàn khác nhau."
Lý Dung nhận được lời này thì ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nàng mở miệng: "Vậy chàng nói đi."
"Như vậy, để vi thần bắt đầu từ chỗ điện hạ biết ít nhất đi."
Bùi Văn Tuyên nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng tìm được một điểm bắt đầu: "Tô Dung Hoa và Thượng Quan Nhã… cái này có lẽ là sự bắt đầu sớm nhất trong tất cả mọi thứ rồi."
"Chàng đã sớm biết chuyện của bọn họ?" Lý Dung nhíu mày, Bùi Văn Tuyên lắc đầu.
"Đức Húc năm thứ ba, Tần Chân Chân bị hạ độc giế t chết, bệ hạ ra lệnh cho ta tra xét việc này, ta tra một đường đến trên đầu Tô Dung Hoa, dùng thời gian năm năm mới biết được chuyện giữa hắn và Thượng Quan Nhã."
"Hẳn điện hạ đã biết, thật ra Tô Dung Hoa là trưởng tử của Tô thị, theo lý mà nói chính là người kế thừa vị trí gia chủ, nhưng từ nhỏ hắn đã đi theo thầy Cố Tử Tiêu."
"Đó là một người điên."
Lý Dung biết người này, là một trong những kẻ lạc loài hiếm có trong đám thế gia, chẳng qua lúc còn trẻ vẫn coi như có quy củ, rất có tài, Tô thị mời ông ta làm sư phụ của Tô Dung Hoa cũng là chuyện bình thường.
"Thật ra thời gian Cố Tử Tiêu dạy dỗ Tô Dung Hoa cũng không bao lâu, ông ta đã bỏ trốn với nữ tử hàn môn nên bị gia đình trục xuất ra khỏi gia phả, sau đó biệt tăm biệt tích, cũng không biết là đang phiêu bạt ở nơi nào hay đã bị Cố gia thanh lý. Có lẽ Tô Dung Hoa chịu sự ảnh hưởng của họ Cố nên thuở nhỏ rất phản nghịch, khi mười một tuổi đã tuyên bố với mọi người sẽ không kế thừa vị trí gia chủ. Từ đó luôn chơi bời lêu lổng bên ngoài, một năm thì có hơn nửa thời gian ở bên ngoài, kinh thương khắp nơi, rất thích kết giao với những bằng hữu giang hồ."
"Năm Nguyên Huy thứ mười lăm, Tô Dung Hoa quay về kinh, bị triệu làm thầy của Túc vương, từ đó về sau mỗi ngày hắn chơi bài bạc, chọi gà, trở thành một kẻ ăn chơi trác táng hoàn toàn."
"Năm Nguyên Huy thứ mười tám, Thượng Quan Nhã vào kinh. Trong sòng bài..." Bùi Văn Tuyên nhấn mạnh hơn: "Hai ngươi gặp nhau."
"Năm Nguyên Huy thứ mười tám, huynh và Thượng Quan Nhã tình cờ gặp nhau ở trong sòng bài." Ở bên kia, Tô Dung Khanh cũng bắt đầu kể chuyện với Tô Dung Hoa.
"Hôm đó huynh về đến nhà, nói với ta huynh đã gặp được một cô nương, nữ giả trang nam đến sòng bài đánh bạc, đánh với huynh mười ván, cả mười ván đều thua, còn hẹn huynh ngày mai đấu lại." Tô Dung Khanh mở bình gốm màu trắng, dùng muỗng trà lấy lá trà ra, đặt vào ấm trà.
"Hôm đó huynh cười rất vui vẻ, nói cô nương này rất thú vị. Sau đó huynh thường nhắc tới nàng ấy với ta, nàng ấy không thèm quan tâm huynh còn huynh cứ luôn đùa giỡn với nàng ấy, cô nương đó trốn huynh, chuyển qua một sòng bạc khác, huynh lại đến sòng bạc đó, cuối cùng có một ngày, trên đường về nhà, huynh bị người ta dùng một cái bao bố lớn trùm lại rồi đánh.
Tô Dung Hoa nghe nói như vậy thì cười khúc khích thành tiếng.
Tô Dung Khanh cũng nở nụ cười, hắn ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Dung Hoa một cái: "Trong lòng huynh không cam tâm, đương nhiên là định trả thù, vì vậy huynh âm thầm sắp xếp khi cô nương nhà người ta trên đường đi chọi gà thì huynh giả dạng làm thương nhân lừa người ta. Kết quả sau khi ra khỏi thành thì thật sự gặp phải thổ phỉ, hai người cùng bị bắt về, cũng không biết lúc bị bắt đã trải qua chuyện gì, chờ đến khi cứu được huynh về, huynh nói với ta huynh quyết tâm muốn cưới nàng ấy."
"Huynh biết Tô thị quyền cao chức trọng, lấy thân phận của huynh, nếu tới cửa cầu hôn thì nàng ấy có không muốn đồng ý thì cũng phải đồng ý, vì vậy, huynh muốn hỏi ý nàng ấy trước. Hôm nấy ta chọn y phục giúp huynh, tự tay huynh mài một cây trâm ngọc, mang theo tìm nàng ấy. Đến buổi tối, huynh đội mưa quay về, ta hỏi huynh sao thế, huynh nói với ta là không sao cả."
"Kể từ ngày hôm đó, huynh không hề bước ra khỏi cửa, mãi cho đến khi có một buổi cung yến, huynh thân là thầy của Túc vương, bị ép phải tham dự."
"Trên yến hội, hắn gặp Thượng Quan Nhã." Giọng Bùi Văn Tuyên rất nhẹ.
Lý Dung chống cằm lên hai đầu gối: "Cung yến?"
Lý Dung nhíu mày, hình như nàng nhớ mang máng, trước khi Thượng Quan Nhã trở thành Thái tử phi, hình như có tham gia một buổi cung yến, lần cung yến đó vốn Lý Xuyên nên cầu hôn, nhưng Lý Xuyên không chịu, nàng còn từng cãi nhau với hắn.
"Chỉ là Thái tử điện hạ của chúng ta làm ầm ĩ rất lớn, lần đó, vì để làm trái ý Hoàng hậu, Thái tử điện hạ không chịu cầu hôn, nàng còn xuống dưới cãi nhau với hắn một trận, mắng hắn đến mức máu chó đầu đầu, hỏi hắn thân là Thái tử sao có thể tùy hứng như vậy. Thái tử bị nàng mắng không ngóc đầu dậy nổi, sau đó đồng ý lần khác hắn sẽ xin cầu hôn."
"Ngày đó hắn lén nói với ta, thật ra hắn nhìn ra Thượng Quan Nhã không thích hắn, cũng không muốn vào cung. Một mình hắn ở trong cùng này đã đủ đáng thương rồi, sao còn phải kéo thêm một người khác nữa. Hắn cũng nói với ta, ai cũng nói hắn là Thái tử, nói hắn cao quý, nhưng tất cả mọi chuyện hắn không được làm chủ, cũng không được chọn, hắn không cảm nhận được Thái tử mang đến sự cao quý gì, hắn chỉ cảm thấy khi đứng bên cạnh hồ thì chỉ muốn nhảy xuống."
"Hắn cũng chỉ nói những lời trẻ con, A Nhã trưởng thành hơn so với hắn rất nhiều." Lý Dung lơ đãng thất thần, Bùi Văn Tuyên cười cười.
"Đúng, trong cung yến, Thượng Quan Nhã không hề nói với Tô Dung Hoa một câu nào, nhưng cuộc gặp mặt này đã khiến Tô Dung Hoa biết lý do nàng từ chối hắn, đương nhiên sẽ không buông tay dễ dàng như vậy. Khi trở về, hắn ngăn cản xe ngựa của Thượng Quan Nhã, hỏi Thượng Quan Nhã có thích hắn hay không, nói nếu như nàng thích hắn thì hắn sẽ nâng tám kiệu lớn đến cửa cầu hôn để cưới nàng."
"Điều này sao có thể chứ?"
Lý Dung ngờ ngợ: "Thượng Quan Nhã vào kinh chính là vì Xuyên nhi, đây là chuyện Thượng Quan gia đã xác định, Tô thị sẽ không hồ đồ như vậy, sẽ không thể tham dự vào những chuyện này."
"Sao Tô Dung Hoa lại không hiểu chứ?" Bùi Văn Tuyên buông tiếng thở dài: "Lòng rung động thì vẫn cứ muốn thử một lần, vì vậy bọn họ quyết định thử một lần xem sao."
"Huynh vừa từ cung yến trở về lập tức đi tìm phụ thân, huynh nói muốn đến Thượng Quan gia cầu hôn, nhưng Thượng Quan Nhã lại là người được ngầm chọn cho vị trí Thái tử phi, người huynh muốn là Thái tử phi tương lai, sao phụ thân lại cho phép huynh cơ chứ? Phụ thân không đồng ý, huynh báo cho phụ thân huynh tự nguyện xin rời khỏi Tô thị, tách khỏi gia tộc, đến Thượng Quan thị cầu thân, dù sống hay chết, tự huynh một mình chịu trách nhiệm."
Nước trong ấm đã sôi, Tô Dung Khanh rót nước sôi vào trong ấm trà đã bỏ sẵn lá trà.
"Dựa theo gia quy, huynh phải chịu ba trăm trượng, huynh mang một thân đầy vết thương đến Thượng Quan gia." Trong giọng nói của Tô Dung Khanh mang theo vài phần nghẹn ngào nhưng hắn vẫn giữa vẻ bình tĩnh trước sau như một: "Thượng Quan gia không dám để huynh đứng ở cửa, bảo huynh đi vào trong nội viện. Huynh quỳ gối trước mặt Thượng Quan Húc, xin ông ta gả Thượng Quan Nhã cho huynh. Huynh phân tích lợi hại cho ông ta, nói với ông ta, nếu Thượng Quan Nhã vào Đông cung chẳng qua cũng chỉ là thúc đẩy Thượng Quan gia diệt vong nhanh chóng hơn. Làm sao Thượng Quan Húc lại nghe theo những lời nói xằng nói bậy đó của huynh? Ông ta đuổi huynh không được, cũng bởi vì thân phận đại công tử của Tô thị cũng không thể giết huynh, vì vậy ông ta để huynh quỳ ở Thượng Quan gia."
"Huynh quỳ suốt ba ngày, mà trong ba ngày đó, trong cung đã chuẩn bị sẵn ý chỉ, chuẩn bị tứ hôn."
"Trong ba ngày Tô Dung Hoa quỳ trong Thượng Quan phủ, Thượng Quan Nhã bị nhốt ở hậu viện, tính cách của nàng ấy lúc này nàng cũng biết, yêu hận rõ ràng, làm việc quyết đoán. Vì nàng ấy, Tô Dung Hoa đã làm đến như vậy, làm sao nàng ấy sẽ phụ lòng hắn chứ? Vì vậy nàng ấy cứ cầu Thượng Quan Húc mãi, cứ gào thét như vậy, nàng ấy nói Thượng Quan gia có nhiều cô nương như vậy, vì sao cứ phải chọn nàng ấy chứ? Nàng ấy có người mình thích, không muốn làm Thái tử phi, hãy tha cho nàng ấy."
"Thượng Quan gia không hề để ý đến nàng, mãi đến khi thánh chỉ tứ hôn đến Thượng Quan phủ, Thượng Quan Húc trực tiếp cầm thánh chỉ đi tìm Thượng Quan Nhã, ông ta nói với nàng ấy, Thượng Quan gia đã cho nàng ấy mười mấy năm vinh hoa phú quý, có phải nàng muốn vứt bỏ Thượng Quan thị ngay lúc này không thèm để ý nữa hay không. Thánh chỉ tứ hôn đã tới, nếu nàng ấy rời đi với Tô Dung Hoa thị Thượng Quan thị sẽ trở thành trò cười lớn nhất Đại Hạ."
"Thượng Quan Nhã sẽ không để như vậy được." Không biết vì sao, bỗng nhiên Lý Dung cảm thấy trong lòng rất buồn: "Nàng ấy sẽ không để vì tình yêu của mình mà khiến cho gia tộc hổ thẹn như vậy."
"Nàng nói rất đúng." Bùi Văn Tuyên biết nàng khó chịu nhưng hắn vẫn nói tiếp: "Cho nên Thượng Quan Nhã tự mình đến nội viện khuyên bảo Tô Dung Hoa, vừa nhìn thấy hắn đang quỳ trên mặt đất thì nàng khóc ngay lập tức, trên người hắn toàn là máu."
Sao có thể không khóc cơ chứ.
Đây là lần đầu tiên trong đời có một người vì nàng mà không màng sinh tử.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng gạt bỏ tầng tầng trói buộc của gia thế, nhìn thấy sự tồn tại dịu dàng nhất ở bên ngoài nên cố gắng muốn nắm lấy, nhưng lại không giữ được.
Ngày đó trời mưa rất to, nàng cúi đầu nhìn người thanh niên đang quỳ gối trước mặt mình, vốn nàng nên trực tiếp mắng hắn, nhục nhã hắn, nhưng khi vừa mở miệng thì nước mắt nàng đã rơi. Nàng không thể thốt lên lời, nàng chỉ có thể ngồi xổm người xuống, đưa cây trâm ngọc hắn tặng cho nàng hôm bày tỏ, run rẩy giao vào trong tay hắn.
"Buông tha cho ta đi." Nàng khàn khàn mở miệng: "Cũng buông tha cho chính mình."
"Tình yêu cũng chẳng là gì, yêu thích cũng không là gì cả, chúng ta vẫn còn sống, còn có những trách nhiệm phải làm với vị trí của mình. Ta sẽ vào cung, trở thành Thái tử phi, sẽ trở thành Hoàng hậu tương lai, ta của tương lai chàng sẽ không thích, chàng coi như từ trước tới giờ chưa từng gặp ta, rời khỏi Hoa Kinh giống như chàng đã nói với ta."
"Đi xa một chút, đến những nơi khác nhau, những cảnh sơn thuỷ chàng từng thấy coi như ta cũng đã từng thấy, chàng làm chuyện gì mà thấy vui vẻ thì coi như ta cũng đã làm, nếu như có một ngày chàng có thể gặp được một người mình thích, có thể kết lương duyên cùng nàng ấy vậy thì không thể tốt hơn."
"Tô Dung Hoa…" Nàng run rẩy thành tiếng: "Đừng ép ta."
"Làm sao huynh nỡ ép nàng ấy chứ?" Tô Dung Khanh rót nước lần thứ hai vào phần trà đã ủ lần đầu.
"Cho nên đến khi huynh về đến nhà, phụ thân nhìn dáng vẻ của huynh khi đó, cũng mềm lòng, không tính toán nữa. Chuyện huynh và Thượng Quan Nhã bị hai nhà giấu nhẹm xuống, Thượng Quan Nhã vào cùng làm Thái tử phi của nàng ấy, huynh cũng rời khỏi Hoa Kinh, đi khắp muôn nơi."
"Sau đó thì sao?"
Tô Dung Hoa cụp mắt xuống, Tô Dung Hoa rót nước trà đã hãm xong vào trong chén, giao cho Tô Dung Hoa: "Sau đó, quả nhiên không ngoài dự đoán của huynh, liên hôn giữa Thượng Quan thị và Lý Xuyên trở thành nút thắt trong lòng bệ hạ, ông ta nâng đỡ Túc vương, phế Thái tử. Sau khi Thái tử bị phế, Bùi Văn Tuyên thuyết phục thế gia, hy vọng họ có thể xuất binh.”
"Thật ra có muốn xuất binh hay không, thế gia vẫn còn do dự, cuối cùng huynh lại đứng ra đầu tiên, hy vọng Tô thị sẽ xuất binh. Huynh có rất nhiều lý lẽ, cũng rất hợp tình, nhưng trong lòng ta biết, dù bao nhiêu lý do đi chăng nữa cũng không che giấu được chuyện sâu bên trong nội tâm của huynh trái với những suy nghĩ trong đầu..." Dứt lời, Tô Dung Khanh ngước mắt lên: "Huynh lo lắng cho Thượng Quan Nhã."
"Ta sẽ không dùng Tô thị làm tiền đặt cược cho tình cảm của một mình ta." Tô Dung Hoa bình tĩnh mở miệng, Tô Dung Khanh gật đầu: "Huynh không phải đặt cược, chỉ và vừa khéo quyết định này phù hợp hơn. Huynh đã chọn đúng, nâng đỡ Lý Xuyên, dựa vào tình hình lúc đó thật sự đó là lựa chọn mà Tô thị bắt buộc phải chọn. Lý Xuyên vang danh tài đức sáng suốt, lại thuộc dòng chính, hắn đăng cơ là danh chính ngôn thuận nhất, tránh cho sau này mọi người không phục, nổi dậy phản loạn khắp nơi. Nếu muốn chấm dứt tình thế loạn lạc, Lý Xuyên đăng cơ là chuyện không thể tốt hơn."
"Cho nên các nhà hợp lại thành quân đội, cùng Tần Lâm đánh vào hoàng thành, nâng đỡ Lý Xuyên đăng cơ. Sau khi Lý Xuyên đăng cơ, Thượng Quan Nhã trở thành Hoàng hậu, huynh cũng ở lại Hoa Kinh. Năm Đức Húc đầu tiên, Lý Xuyên vừa đăng cơ, phương Bắc xảy ra chiến sự, cả triều đều muốn chủ hòa, chỉ có Lý Xuyên, Tần Lâm và Bùi Văn Tuyên chủ chiến. Sau đó Lý Xuyên, Bùi Văn Tuyên khai thông quan hệ khắp nơi, tìm cách kiếm tiền tài cho Tần Lâm, mạnh mẽ khai chiến."
"Sau khi khai chiến, bọn họ phát hiện bản thân đã sai, bọn họ không có lý luận cũng khôn có thực tiễn, số tiền bọn họ gom được vốn không đủ chống đỡ chiến tuyến ở phía Bắc. Vì vậy bị ép phải dừng lại. Ngay sau đó, phía Nam lại lũ lụt, tất cả tiền của đều đổ dồn về phương Bắc đánh giặc, như vậy không còn tiền bạc đế cứu trợ thiên tai, lúc đó ở phía Nam xác chết la liệt khắp nơi, khởi nghĩa không ngừng lộ ra. Lúc này Lý Xuyên bắt đầu suy nghĩ muốn ra tay."
"Hắn muốn làm gì?"
"Hắn muốn thay đổi chế độ." Tô Dung Khanh nói đến đây thì không nhịn được cười rộ lên: "Thực hiện khoa cử, trưng thu thuế của các thế gia, hạn chế thế gia mua sắm đất đai và số lượng nô bộc, đặt ra quy định hạn chế, yêu cầu khi Lại bộ đề bạt quan viên lên trên, khi chấm điểm, thế gia chiếm mười phần thì người xuất thân hàn môn thêm mười phần nữa."
Nghe nói như vậy, Tô Dung Hoa nhíu mày: "Nóng vội quá."
"Hắn vừa mới đăng cơ đã làm ra hành động lớn như vậy, các gia tộc quyền thế ở địa phương đương nhiên sẽ không đồng ý, hắn ra lệnh thi hành phía trên, phía dưới vốn không hề chấp hành hoặc là cố tình hiểu sai ý của hắn, gia tăng gánh nặng cho dân chúng. Hắn muốn giết người lập uy nhưng ngay cả một thế gia nhị đẳng cũng không đụng vào được. Cuối mùa đông năm Đức Húc thứ nhất, hắn không để ý sự khuyên can của Bùi Văn Tuyên, để cho Tần Lâm giết tộc trưởng của một tộc nhỏ, kết quả khiến cho địa phương đó khởi nghĩa không ngừng trong suốt liên tục ba mươi năm. Vốn dĩ là một thành trì không có gì khó khăn lắm, nhưng ầm ĩ đến cuối cùng lại vắng vẻ hoang tàn."
"Khi Thái tử điện hạ vừa mới đăng cơ, phương Bắc có chiến loạn, Tần Lâm dựa trên kinh nghiệm chiến trường mà tính toán quân phí cần sử dụng, bọn ta đã tính hết, khai chiến lúc đó nắm chắc chín phần chiến thắng, vì vậy cố ý chủ chiến." Bùi Văn Tuyên nói về chuyện năm đó: "Nhưng đến khi chính thức khai chiến thì phát hiện, quân lương mang từ Hoa Kinh không đủ để đến phương Bắc, bị thế gia bóc lột từng tầng suốt một đường. Ta, Thôi Thanh Hà và những người khác nghĩ hết mọi biên pháp nhưng cũng không có cách nào xoay chuyển thế cục xác định chắc chắn sẽ thua, vì vậy chuyện Bắc phạt bị bắt buộc phải ngừng lại."
"Chuyện đó vốn là do các chàng liều lĩnh." Nói đến chuyện này, Lý Dung nở nụ cười miễn cưỡng: "Chàng cho rằng năm đó ta ngăn cản các chàng là vì thế gia hay sao? Là do ta biết tình hình của Đại Hạ là thế nào, khai chiến vào lúc đó chính là giúp Đại Hạ đi chịu chết, nhưng mọi người có chịu nghe không?"
Bùi Văn Tuyên trầm mặc, một lúc lâu sau hắn mới tiếp tục: "Ngay sau đó phía Nam xảy ra lũ lụt, quốc khố trống không không có tiền, ta đã nghĩ rất nhiều cách, cùng bệ hạ đến phía nam đi tuần để cứu trợ thiên tai. Sau khi tới phía Nam mới thấy thế gia tích trữ lương thực khiến giá cả tăng lên ào ào, tiền cứu trợ vốn không đến được những địa phương đó. Điện hạ, nàng chưa từng thấy Đại Hạ phía bên ngoài Hoa Kinh, trên chiến trường, xác chết la liệt khắp nơi, nơi gặp thiên tai phải đổi con cho nhau ăn*. Mà Hoa Kinh vẫn múa hát tưng bừng, khoảng cách giữa thiên đàng và địa ngục cũng chỉ là như vậy mà thôi. Khi đó thật sự bọn ta rất ngây thơ, nóng vội, sau khi trở về, vì để cứu trợ thiên tai phía nam mà đề ra kế hoạch định thay đổi chế độ."
*Đổi con cho nhau ăn: Trong tình hình thiên tai, không đủ ăn, cha mẹ không đành lòng ăn con cái mình nên đổi với con của nhà người khác để giết ăn cho đỡ đói.
"Các chàng quá nóng vội." Giọng Lý Dung rất vững vàng: "Xuyên nhi tuổi còn quá nhỏ, hắn không biết rằng, một quốc gia giống như một con thuyền lớn cần phải từ từ mà đi, phương hướng trong tay đế vương chỉ cần tùy tiện điều chỉnh một lóng tay, người bị nghiền áp phía dưới chính là hàng nghìn, hàng vạn dân chúng. Sắc lệnh của Xuyên nhi ta hiểu, ta cũng hiểu ý định của hắn, nhưng không phải hắn ra một sắc lệnh tốt thì có thể được chấp hành."
"Nhưng trong mắt bệ hạ, tư tưởng của hắn đúng, sắc lệnh cũng đúng, người sai chính là những quan viên thế gia không chịu chấp hành những sắc lệnh đó. Hơn nữa, vào lúc đó, ngoại trừ thay đổi chế độ thì còn có biện pháp gì. Loại bỏ một thế gia có thể cứu hàng ngàn vạn dân chúng, điện hạ, nàng muốn bệ hạ phải chọn như thế nào?"
"Nhưng hắn có năng lực giết được hay sao?" Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên chằm chằm.
Bùi Văn Tuyên cười khổ: "Năm đó nàng cũng hỏi bệ hạ như vậy, mỗi một lần nàng hỏi, bệ hạ sẽ giam mình trong Ngự thư phòng cả đêm. Điện hạ, không có chuyện gì khiến một người cảm thấy nhục nhã cho bằng tự hiểu rằng mình không có khả năng, nhất là cái loại cảm giác nhục nhã khi một đế vương cảm nhận được điều này, nó sẽ khiến người ta suy nghĩ đến phát điên."
Lý Dung không nói lời nào, Bùi Văn Tuyên tiếp tục: "Những thế gia vọng tộc như Thượng Quan thị, Tô thị… tuy rằng không bóc lột dân chúng giống những gia tộc quyền thế địa phương, nhưng họ muốn giữ chế độ thế gia này, như vậy mâu thuẫn giữa họ và bệ hạ sẽ không thể giải quyết, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, mà người bị kẹp ở giữa chính là Thượng Quan Nhã."
"Thượng Quan Nhã là biểu tỷ của bệ hạ, dù nhiều ít gì, trong lòng bệ hạ vẫn có vài phần tình nghĩa đối với nàng ấy, nhưng hắn không kiềm chế được sự chán ghét với thế gia sâu trong nội tâm mình. Bệ hạ từng nói với ta, mỗi lần hắn đến Vị Ương cung, thấy cách ăn mặc xa hoa đầy vàng đầy bạc của Thượng Quan Nhã, hắn sẽ nhớ tới những bá tánh ăn không đủ no kia."
"Mà Thượng Quan Nhã lại cho rằng bản thân mình không bằng Tần Chân Chân nên nàng càng chăm chút cách ăn mặc, càng dịu dàng săn sóc, bệ hạ càng ngày càng chán ghét. Đến sau này, tình cảm của bệ hạ và Tần Chân Chân dần dần nồng thắm, thậm chí hắn còn không thể cùng phòng với Thượng Quan Nhã. Bệ hạ nói với ta, mỗi khi cùng phòng với nàng ấy hắn đều cảm thấy rất ghê tởm. Hắn ghê tởm chính bản thân mình, hắn không thích Thượng Quan Nhã, cũng biết mình là người phản bội nàng, nên khi nhìn thấy Thượng Quan Nhã, thậm chí hắn không có cách nào để nảy sinh d*c vọng."
"Thượng Quan Nhã không được sủng ái, đương nhiên Thượng Quan gia sẽ sốt ruột, không ngừng tạo áp lực với Thượng Quan Nhã, để nàng cố gắng một chút, mau chóng sinh trưởng tử. Nàng ấy cùng đường nên đến xin nàng giúp nàng ấy."
"Ta nhớ rõ." Lý Dung buông mắt xuống: "Ta nghe nói Xuyên nhi chỉ ngủ một giấc ở trung cung rồi đi liền, ta lập tức tới mắng hắn. Lúc đó hắn bận rộn thúc đẩy sắc lệnh nhanh chóng, Thượng Quan gia là căn cơ của hắn, nếu ngay cả Thượng Quan gia hắn cũng chém thì ta sợ hắn gặp chuyện không may."
"Lúc nàng mở miệng mắng hắn, hắn cũng áy náy. Trong lòng hắn biết rõ, Thượng Quan gia nâng đỡ hắn lên ngôi chỉ bởi vì muốn một Thái tử, Thượng Quan Nhã cũng vô tội, cho nên sau đó bệ hạ thường dùng thuốc, mỗi lần trước khi đến gặp Thượng Quan Nhã hắn đều dùng thuốc, sau khi trở về sẽ bắt đầu nôn mửa không ngừng."
Lý Dung nghe nói như vậy thì kinh ngạc tròn xoe mắt: "Thượng Quan Nhã có biết không?"
Bùi Văn Tuyên trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói: "Chắc hẳn là biết. Thật ra bản thân Thượng Quan Nhã cũng dùng thuốc."
Lý Dung không thốt lên lời, trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên nàng cảm nhận được một cảm giác thương hại vô bờ.
Thượng Quan Nhã là một người kiêu ngạo đến mức nào lại bị nhốt trong thâm cung giống như một con gia súc chỉ sống để có một Thái tử, còn phải đối mặt với sự thật rằng trượng phu phải dùng thuốc mới có thể chạm vào mình, sau khi chạm vào xong còn lén nôn mửa mà vẫn phải câm nín không được nói gì.
Hai người không có tình yêu, gần như căm hận lẫn nhau lại bởi vì muốn có hài tử mà làm những việc buông thả trên giường hoa chăn gấm.
Mà bí mật như vậy cũng không thể cho ai biết, hai người bọn họ chỉ có thể tự mình nuốt xuống mà giấu đi.
Trong lòng Lý Dung có một loại cảm giác lạnh lẽo nói không thành lời.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, cuối cùng bệ hạ phát hiện Thượng Quan Nhã cũng dùng thuốc, hắn biết đây là nút chết của cả hai người, bệ hạ quyết tâm, sau khi uống rượu thì đến trung cung tìm Thượng Quan Nhã, trao đổi với nàng ấy, nàng ấy cứ làm Hoàng hậu của nàng ấy, những quyền thế nàng ấy muốn hắn đều có thể cho nàng ấy, hai người bọn họ cũng không cần phải giả vờ nữa. Bệ hạ hy vọng hắn và Thượng Quan Nhã có thể cùng nhau giải quyết những vấn đề giữa bọn họ, đừng nhốt chết đối phương ở trong cung."
"Nhưng Thượng Quan Nhã không thể chấp nhận được."
"Trong lòng nàng ấy, đây chính là dấu hiệu Lý Xuyên muốn phế nàng ấy, nàng ấy không thể chấp nhận được."
"Nàng ấy đã vứt bỏ bản thân, vứt bỏ tình yêu vốn thuộc về mình để bước vào trong thâm cung này, không phải để nghe bệ hạ nói hai người tự ai sống cuộc đời của người đó, lại càng không phải tiến cung để tác thành cho bệ hạ. Đêm đó, Thượng Quan Nhã khóc vô cùng kịch liệt, nàng ấy hỏi bệ hạ, dựa vào đâu mà nàng ấy phải chôn vùi trong thâm cung này mà bệ hạ lại có thể sống tự do thoải mái?"
"Bệ hạ cũng thấy áy náy nên hỏi nàng ấy muốn cái gì, nàng ấy nói nàng ấy muốn một đứa bé. Vốn dĩ bệ hạ đã đồng ý với nàng ấy rồi, hai người bọn họ cùng nhau uống thuốc, cởi y phục, lên giường. Nhưng ngay khi bệ hạ chạm vào nàng ấy, bệ hạ vẫn không nhịn được mà chạy ra ngoài."
"Ta nghe những cung nhân trong cung Thượng Quan Nhã nói, đêm đó Thượng Quan Nhã cứ nôn khan mãi, vừa nôn vừa khóc. Ngày hôm sau, Thượng Quan Nhã chủ động tìm bệ hạ, giảng hòa với hắn, biểu hiện của nàng ấy thật sự thấu hiểu lòng người, cũng rất đáng thương, bệ hạ đồng ý với nàng ấy, cho dù như thế nào đi chăng nữa nàng ấy cũng sẽ là Hoàng hậu, nên mong nàng ấy yên tâm."
"Lý Xuyên cảm thấy nhìn thấy Thượng Quan Nhã rất ghê tởm, không chịu cùng phòng với nàng ấy, nói hy vọng Thượng Quan Nhã sẽ tự sống cuộc đời của mình. Nhưng ngày hôm sau của hôm hắn nói xong những lời này, Tần Chân Chân lại bị kiểm tra ra đã có thai. Trong đêm đó, Thượng Quan Nhã từ trong cung truyền tin cho Thượng Quan gia nói bệ hạ đã quyết tâm sẽ không chạm vào bất cứ ai ngoại trừ Tần phi nữa, nàng ấy cần một người nam nhân, ai cũng được cả, nàng ấy muốn có một đứa con."
Tô Dung Khanh nói hết những lời này, bàn tay đang nắm chén trà của Tô Dung Hoa khẽ run rẩy, hắn cố gắng khiến bản thân bình tĩnh một chút nhưng hắn vẫn cảm thấy rất đau đớn.
Bây giờ còn như vậy, căn bản hắn không thể tưởng tượng được, nếu chuyện này là thật, vào lúc đó hắn sẽ đau khổ đến mức độ như thế nào nữa.
"Lúc đó đại ca huynh vốn đã định rời đi, kết quả Thượng Quan thị đến tìm phụ thân, chuyện làm xáo trộn huyết mạch hoàng thất này, gia tộc Thượng Quan thị không dám làm. Mà nếu trơ mắt nhìn con trai của Tần Chân Chân kết vị, như vậy có nghĩa rằng, Tần gia - một hàn tộc hoàn toàn ủng hộ bệ hạ cải cách - sẽ xuất hiện một Thái tử."
"Thượng Quan thị hy vọng dùng đứa bé này để kết đồng minh với Tô thị, đứa nhỏ do huyết mạch của Thượng Quan thị và Tô thị sinh ra, tương lai sẽ do cả hai gia tộc cùng phụ tá. Lúc đó triều đình bất mãn với bệ hạ đến cực độ, phụ thân đã hoàn toàn không đồng ý với những hành động của Lý Xuyên, hai gia tộc trao đổi rất lâu, cuối cùng quyết định chuyện này. Bởi vì huynh và Thượng Quan Nhã đã từng quen nhau, Thượng Quan thị hy vọng huynh sẽ đi. Vốn huynh đã muốn rời khỏi đây, huynh đã nói với ta, lần xuất hành này huynh sẽ không quay về nữa. Kết quả là khi đặt Thượng Quan Nhã trước mặt huynh, huynh suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng vẫn ở lại."
Ở lại, chẳng khác nào cùng người kia trầm luân trong thâm cung. Sẽ không có những nơi xa xôi mà nàng nói, sẽ không có những tự do đẹp đẽ mà nàng từng mơ. Nhưng hắn vẫn bằng lòng lưu lại. Vì vậy, dưới sự sắp xếp của hai nhà, bên trong cung đình, khi Thượng Quan Nhã đang đợi tên nam nhân xa lạ đang bước vào cung, chờ hắn làm nhục nàng giống như Lý Xuyên nhưng nàng lại nhìn thấy giấc mộng tuyệt đẹp nhất khi còn trẻ của nàng đang đạp trăng bước tới.
Hắn quỳ gối trước mặt nàng, ngửa đầu nhìn nàng: "Tham kiến nương nương."
Thượng Quan Nhã nhìn người vừa quen thuộc lại xa lạ này, rất lâu sau nàng mới khàn khàn lên tiếng: "Chàng đến làm gì?"
"Ở bên nàng."
"Ở bên nàng cùng nhau rơi vào địa ngục, cùng nàng chung bước đến suối vàng."
Nước mắt Thượng Quan Nhã rớt xuống như mưa, nàng có thể chấp nhận bất kỳ kẻ nào cũng không thể chấp nhận hắn, nàng run rẩy lên tiếng: "Chàng đi đi, ta không cần chàng."
"Nhưng nàng không được chọn." Tô Dung Hoa nắm lấy mu bàn tay nàng, hôn lên đó: "Ta cũng không còn đường để lui."
Từ khoảnh khắc hắn bước vào trong cung đó, hắn chính là người chôn cùng với nàng.
Vì vậy bọn họ dây dưa với nhau trong màn đêm, đêm hôm đó là mộng cảnh đẹp nhất trong đời Thượng Quan Nhã, tràn ngập áy náy và cảm giác tội lỗi nhưng cũng chính là bến cảng duy nhất nàng có thể trốn tránh trong cuộc đời này.
"Hai tháng sau, Thượng Quan Nhã được xác định có thai. Tô Dung Hoa tham gia khoa cử, trở thành bảng nhãn năm đó, ra làm quan. Thời gian đứa bé này xuất hiện rất xấu hổ, thật ra cho tới hiện tại, ta cũng không biết đứa bé đó thật ra là của ai."
"Xuyên nhi có biết không?" Lý Dung cuộn tròn người mình lại, giọng nàng rất khẽ. Bùi Văn Tuyên lắc đầu: "Lúc ấy bệ hạ cũng không biết chuyện Thượng Quan Nhã và Tô Dung Hoa tư thông với nhau. Năm đó là năm Đức Húc thứ ba, bệ hạ đã nuôi được một đám người của mình. Hàn môn thấy bệ hạ sủng ái Tần Chân Chân, khi Tần Chân Chân còn đang mang thai thì đã phát tán lời đồn, giả tạo thần tích trong nhân gian. Đến sau khi đứa bé sinh ra, thậm chí có quan viên hàn môn dâng thư còn nói đứa con này là trưởng tử, nên được lập thành Thái tử."
"Bọn họ đây là đang ép Tần Chân Chân."
"Hàn môn chứa nhiều quan viên xuất than nghèo khó, trong nhà chưa bao giờ có trưởng bối từng tham dự triều chính, làm sao biết những quanh co khúc khuỷu này? Thật ra bệ hạ biết Tần Chân Chân gặp nguy hiểm, mà Tần Chân Chân lại cho thấy bản thân mình và đứa bé không hề h@m muốn ngôi vị Hoàng đế, tự mình dâng thư thỉnh tấu, muốn lập Lý Tín làm Thái tử."
"Lúc đó bê hạ cũng không muốn xung đột quá lớn với thế gia, cũng hổ thẹn với Thượng Quan thị nên đã định lập Lý Tín làm Thái tử, yêu cầu ta viết thánh chỉ sắc phong. Nhưng trong nhân gian có những lời đồn nổi lên bốn phía, năm đó đúng lúc có một con chim lạ rơi xuống cửa Hộ quốc tự, tất cả mọi người đều nói con chim lạ đó là phượng hoàng, là điềm báo của việc phế Hậu."
"Vì vậy thế gia không chờ được tới khi thánh chỉ sắc phong ban ra đã không nhịn được nữa."
"Bắt đầu do Tô Dung Hoa tự mình ra tay." Lý Dung hiểu chuyện sau đó, tiếp lời: "Hạ độc Tần Chân Chân."
"Người huynh vốn muốn hạ độc là Lý Bình." Tô Dung Khanh nhìn Tô Dung Hoa với sắc mặt có vẻ rã rời trước mặt: "Nhưng Tần Chân Chân bảo vệ Lý Bình ngày đêm, cùng ăn cùng ở với Lý Bình, mỗi một ngụm nước, mỗi một muỗng thuốc, từng miếng cơm, nàng ta đều thử trước. Vì vậy nàng ta trúng độc trước, bảo vệ được Lý Bình."
"Sau khi Tần Chân Chân chết, tính cách bệ hạ thay đổi vô cùng lớn, hắn cũng không để ý đến chiến loạn là gì, dân chúng thế nào, công chính ra sao, hắn chỉ muốn lật đổ thế gia. Năm đó Đại Hạ gặp nhiều khó khăn, chiến tranh khắp nơi, hắn trọng dụng hàn môn, lạm sát thế gia, những người được chọn từ hàn môn có rất nhiều tham quan, từ trên xuống dưới, khiến bá tánh lầm than. Tô thị hao phí tâm cơ, trên thì phải khuyên nhủ quân vương, dưới thì phải an ủi dân chúng, mất rất nhiều tiền bạc để cứu trợ thiên tai, cứu bách tính, tiêu binh tốn lương thực trấn áp phản loạn. Thật ra, suy nghĩ lại, tất cả những chuyện này đều do hắn cố ý, hắn đang dùng chính những phản loạn này để tiêu hao thực lực của thế gia."
"Năm Đức Húc thứ tám, vì để thâu tóm binh lực vào trong tay, hắn vu hãm Túc vương mưu phản, yêu cầu Tô thị xuất binh trấn áp. Trong lòng huynh biết đây đều là lấy cớ nên đứng ra nói chuyện thay Túc vương, hắn lợi dụng tội danh huynh thông đồng với địch, tống giam từ trên xuống dưới Tô thị. Lúc đó đệ không biết chuyện huynh và Thượng Quan Nhã tư thông, chỉ cảm thấy bị oan. Bình Nhạc công chúa biết Tô thị chúng ta bị oan, muốn cứu chúng ta, cuối cùng hắn giữ lại Tô thị, Nhưng Lý Xuyên sử dụng cung hình với tất cả nam nhi Tô thị ta."
Đồng tử Tô Dung Hoa co rụt lại, hắn siết chặt nắm tay: "Cung hình?"
"Tô thị chúng ta làm sao có thể chịu đựng sự nhục nhã như thế? Đều tự sát hết trong ngục. Trong lòng đệ ôm nỗi hận, nguyện làm ác quỷ ở lại thế giới này. Vì vậy ta tham sống sợ chết, được Bình Nhạc điện hạ cứu sống."
"Sau khi Tần Chân Chân chết, chút khoan dung còn sót lại đối với thế gia của bệ hạ cũng không còn nữa. Không phải chỉ bởi vì gây ra cái chết cho một vị sủng phi mà là lần đầu tiên bệ hạ nhận thức rõ ràng bản thân mình vô năng đến như vậy. Hắn đã bị ép đến phát điên rồi."
Bùi Văn Tuyên nói hết quá khứ kiếp trước, trong nét mặt mang vài phần thương xót: "Khi hắn túc trực bên linh cữu Tần Chân Chân, triều thần thế gia lại quỳ gối bên ngoài, buộc hắn sắc phong Lý Tín làm Thái tử, hôm đó bệ hạ đã nói với ta, giằng co cùng ác quỷ thì chỉ có hóa thân thành quỷ mới có cơ hội. Sau đó hắn bước ra ngoài, sắc phong Lý Tín làm Thái tử."
"Thế gia nghĩa đây là sự thỏa hiệp của bệ hạ. Từ đó về sau, bệ hạ trở thành một quân vương tàn nhẫn, hắn vui buồn thất thường, hắn đặt nặng thuế má, trọng dụng hàn môn, lạm sát thế gia. Hắn dùng tiền thu thuế để nuôi quân của Tần Lâm, dùng các quan lại tàn ác của hàn môn để đe dọa thế gia, lại gần gũi Thượng Quan thị, giống như là vô cùng yêu thích Lý Tín, để Thượng Quan thị trở thành bùa hộ mệnh cho hắn."
"Vì vậy, những nơi thế gia phản loạn, Thượng Quan thị sẽ hỗ trợ trấn áp, mà một gia tộc lớn như Tô thị, vốn có lòng nhân ái, thiên hạ rối ren, bọn họ chỉ có thể xuất binh, bỏ tiền. Những tổn thất này kéo dài, cuối cùng bệ hạ cũng có được quyền lực của mình. Mà ta tra suốt một đường, cuối cùng cũng tìm ra hung thủ thực sự hại chết Tần Chân Chân."
"Năm Đức Húc thứ bảy, ta giao cho bệ hạ từ đầu đến cuối chuyện Tần Chân Chân bị giết, bệ hạ nhốt Thái hậu, giết Thượng Quan Húc, san bằng nửa gia tộc Thượng Quan gia. Hắn vốn định giết Lý Tín, phế Thượng Quan Nhã nhưng Thượng Quan Nhã cứ khăng khăng khẳng định đứa bé này là con của bệ hạ, còn chủ động đề nghị lấy máu nhận thân. Sau khi bệ hạ thử dùng lấy máu nhận thân, thật sự máu đã dung hòa với nhau. Thượng Quan Nhã khóc lóc cầu xin bệ hạ, nói bệ hạ đã từng nói sẽ không phế nàng ấy. Sau đó Thái hậu tự sát trong lãnh cung, xin bệ hạ tha cho Thượng Quan Nhã và Lý Tín một con đường sống. Bệ hạ bị tình cảm bủa vây, cuối cùng cũng không giết nàng ấy."
"Mẫu hậu..." Môi Lý Dung khẽ run lên: "Là tự sát."
Bùi Văn Tuyên không nói lời nào chỉ trầm mặc thật lâu mới cất lời: "Năm Đức Húc thứ tám, bệ hạ chuẩn bị binh mã muốn Bắc phạt, Tô thị khăng khăng ngăn cản, nói quốc khố trống không, chinh chiến liên tục nhiều năm Đại Hạ đã bị hao tổn không đứng dậy nổi. Nhưng bọn họ không biết, bệ hạ không phải muốn Bắc phạt, bệ hạ muốn chính là binh quyền trong tay bọn họ, hắn muốn thế gia tiêu hao đến chết. Có điều là, thật ra lúc đó Tô thị cũng đã sớm chẳng còn năng lực phản kháng, bệ hạ cũng chỉ cần một cái cớ mà thôi. Vì thế hắn cố ý hãm hại Túc vương, nói Túc vương mưu phản, yêu cầu Tô thị xuất binh. Tô Dung Hoa đứng ra phủ nhận việc Túc vương mưu phản, bệ hạ lấy tội danh thông đồng với địch bỏ ngục cả Tô thị. Lúc đó thật sự bệ hạ muốn giết bọn họ, nhưng điện hạ thỉnh cầu, cuối cùng vì để làm nhục họ, bệ hạ dùng cung hình với toàn gia tộc Tô thị."
"Tô Dung Hoa không chịu nổi sự nhục nhã nên chết ở trong nhục, lúc ta cùng bệ hạ đến, phát hiện trong tay hắn cầm một cây trâm ngọc. Bệ hạ rút lấy cây trâm ngọc trong tay hắn, trong đêm đó đến tìm Thượng Quan Nhã, hắn kể lại và miêu tả cho Thượng Quan Nhã biết Tô Dung Hoa đã chết như thế nào, đến khi đưa cây trâm ngọc cho Thượng Quan Nhã, Thượng Quan Nhã bỗng nhiên hét lên thất thanh."
"Thượng Quan Nhã khóc rống, hét chói tai, bệ hạ vỗ đùi cười to, ta đứng ở bên ngoài cảm thấy rất hoang đường, cũng cảm thấy rất thương hại. Thật ra, vào khoảnh khắc đó, ta vô cùng nhớ điện hạ. Điện hạ giống như ngọn đèn duy nhất trong cả triều đình, tất cả các ngọn đèn khác có thể tắt đi, chỉ có một mình điện hạ vẫn mãi cầm kiếm đi về phía trước."
"Lúc đó Xuyên nhi muốn phế Thượng Quan Nhã đúng không?"
Lý Dung ôm siết bản thân mình: "Chỉ là Thượng Quan Nhã liên hợp với thế gia, Tô thị là gia tộc nhân nghĩa trong lòng thiên hạ, Xuyên nhi vu oan hãm hại như vậy, cho dù chuyện có nguyên nhân đi chăng nữa nhưng lòng người khắp thiên hạ cũng sẽ không phục. Chinh chiến mấy năm liên tục, dân chúng đã sớm không chịu thấu, sự nhẫn nại của thế gia cũng đã cạn kiệt, theo ta biết, lúc đó những thế gia có ý định mưu phản không dưới hai mươi gia tộc."
"Đúng." Bùi Văn Tuyên lên tiếng trả lời: "Chẳng phải điện hạ liên thủ với những thế gia này sao?"
"Nếu ta không nhận giao dịch này của thế gia, sẽ có những người khác nhận, đến lúc đó, sợ là ngay cả đường sống Xuyên nhi cũng không có."
"Bệ hạ cũng hiểu điều đó." Bùi Văn Tuyên dựa vào tường: "Cho nên bệ hạ ép chết Tô thị, sau khi Bắc phạt hoàn thành thì đề nghị tu tiên vấn đạo, không phải thật sự là báo thù xong thì hết tâm nguyện, mà hắn biết, Đại Hạ không cần quân vương bạo ngược này nữa, thời điểm để Đại Hạ hồi phục đã đến rồi."
"Trong tám năm đó, hàn tộc đã lên, thế tộc suy tàn, thế gia bây giờ chỉ là nỏ mạnh hết đà, hắn cũng không thể ép chết họ, nếu không sẽ trở thành ngọc nát đá tan, cá chết lưới rách. Cho nên hắn chọn tu tiên vấn đạo, để điện hạ trở thành trấn quốc Trưởng công chúa, là người giám quốc thay thánh ý, đây là hắn tỏ thái độ cho thế gia thấy, hắn ngừng chiến, để thế gia yên tâm."
"Vì vậy, Thượng Quan Nhã hắn không động vào, cũng không dám động, chỉ có thể lựa chọn thời cơ khác rồi quyết định sau."
"Ta là người đứng đầu hàn tộc, điện hạ là người đại diện thế gia, ta và nàng kiềm chế lẫn nhau, lại là đồng minh với nhau, Đại Hạ có hai mươi năm để hồi phục lại, cuối cùng lại chào đón thịnh thế."
"Nhưng hai mươi năm…" Lý Dung ngước mắt lên nhìn về phía Bùi Văn Tuyên.
"Nhưng hai mươi năm…" Bên kia, Tô Dung Khanh nhìn Tô Dung Hoa đối diện mình, nở nụ cười chua xót.
Ở hai không gian khác nhau, cả hai người cùng cất tiếng cảm thán: "Quá dài."
Vừa khiến người ta hoàn toàn thay đổi vừa khiến người ta quên đi dáng vẻ ban đầu, cũng khiến họ không nhìn rõ con đường phía trước, cũng quên đường về.
Vì vậy cầm kiếm quơ lung tung xung quanh trong mịt mờ, vừa hại người rồi lại hại mình.
Vì ma quỷ sa vào địa ngục, không từ thủ đoạn, giết nhầm cả những người thân yêu.
Ai còn nhớ rõ sơ tâm khi Bắc phạt, thay đổi chế độ, ai còn nhớ rõ mục đích can gián bạo quân ban đầu.
Còn ai nhớ được, bên trong triều đình, hứa hẹn Bắc phạt là vì điều gì.
Lại càng không nhớ được, bên dưới hành lang dài, có người hứa với quân một câu, đền ơn đáp nghĩa, trọn đời không quên.
Chỉ còn lại hai bóng người ở trong vũng bùn này, cách một tấm màn thời gian, đều nắm lấy trường kiếm, trở thành đèn sáng của đối phương khi lướt qua nhau.
Mà nay bánh xe vận mệnh lại tiếp tục chuyển động một lần nữa, lại đến thời khắc phải chọn lựa.
Bùi Văn Tuyên lẳng lặng nhìn Lý Dung: "Điện hạ, chuyện cũ nàng đã biết rồi, nàng còn giận Thái tử sao?"
Tô Dung Khanh rót ly nước trà cuối cùng vào chén trà, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Dung Hoa: "Đại ca, chuyện cũ đã hết, huynh còn ngăn cản chuyện đoạt vị nữa không?"
Trong hoàng cung, bông tuyết đầu tiên trong năm nay của Đại Hạ đã rơi xuống, cung nhân chạy như bay trên con đường ngự ban mà vào, hét lên thành tiếng: "Bệ hạ... Túc vương điện hạ không sao!"
- ---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bùi Văn Tuyên: Bánh xe vận mệnh đã hoạt động, đến lúc phải lựa chọn lần nữa, các vị, mọi người chọn thế nào?"
Lý Xuyên: "Đề quá khó, ta chọn chết."
Tô Dung Khanh: "Có thể chuyển động thêm một chút nữa không, cái điểm này không phải vấn đề cho ta chọn."
Lý Dung: "Người trưởng thành sẽ không chọn, ta muốn hết."