Trường Công

Chương 14



Duẫn Giám Phi thản nhiên nhìn về phía Vân La đang ôm trong tay, thấy hắn cả người run rẩy, trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ thế này thì chỉ sợ sẽ khóc lóc kêu gào đòi quay về Phi Ly sơn trang cho bằng được, nếu vậy, biểu hiện đầy ý chí nhất quyết theo ta lên thuyền lúc trước thật sự rất tức cười. Nghĩ đến đây, trong mắt không khỏi hiện ra một tia nhạo báng, quăng Vân La xuống mặt đất, đang định mở miệng nói chuyện, thình lình Vân La giương mắt nhìn hắn, chớp mắt giơ tay, chỉ nghe thấy một tiếng “Ba”, đến khi mọi người phục hồi lại tinh thần, trên má trái của Duẫn Giám Phi đã trúng một cái tát vang dội.

Lúc này mọi người đều kinh ngạc đứng yên như phỗng, ngay cả A Tam cùng Đăng Lung ngày thường vẫn cùng Duẫn Giám Phi miệng thương lưỡi kiếm không có nửa phần khoan nhượng nhân vật trọng yếu cũng đều ngây ra, ngơ ngác nhìn Duẫn Giám Phi, chỉ thấy trên mặt chủ tử đều là thần sắc đáng sợ không dám tin, bởi vậy nhất thời lại ngốc ngây ngẩn cả người, không có phản ứng. Còn Vân La, đánh chủ tử một bạt tai, nhưng lại không có đến nửa phần khiếp đảm, ngược lại trên mặt tràn ngập oán giận, giống như vừa rồi người đã trúng một bạt tai là hắn.

“Ngươi làm cái gì thế? Mẹ nó ngươi có biết ngươi đang làm cái quỷ gì không? Ngươi dám đánh ta, con bà nó ngươi dám đánh ta?” Duẫn Giám Phi cuối cùng cũng phản ứng lại, chạy tới như phát cuồng, định rút kiếm làm thịt Vân La, A Tam cùng Đăng Lung liều mạng chạy đến ôm lấy hắn, vừa kêu to: “Vân La chạy mau, ngươi mau chạy đi a, ngươi...... Gia hắn muốn giết người đấy, ngươi còn không mau chạy đi?” Mắt thấy hai mắt Duẫn Giám Phi đỏ ngầu, một tay đã đưa ra, định bóp chết Vân La, hắn lại lù lù bất động, trợn mắt trừng trừng nhìn Duẫn Giám Phi quát to: “Đến đi, đến giết ta đi, dù sao ngươi cũng đã giết nhiều người như vậy rồi, giết một mình ta còn phải suy nghĩ sao? Mạng của ta là do ngươi cứu, chết trong tay ngươi cũng không có gì oan, đến a, giết đi, ngươi giết đi.”

Bị hắn quát vào mặt như thế, Duẫn Giám Phi ngược lại dừng tay, hai người bốn mắt nhìn nhau, hai chóp mũi dường như đều sắp chạm tới, thở hồng hộc không khác gì hai con gà chọi, thật lâu sau Duẫn Giám Phi mới rống lớn một tiếng: “Phi, ngươi...... Ngươi cho là ngươi thế này được gọi là thiện lương, là chính nghĩa hay sao? Ngươi, thật ra là cái gì cũng không hiểu hết. Ngươi phải cảm tạ ta mới đúng, nếu không ngươi cho rằng bản thân có thể còn sống mà đứng ở chỗ này hét vào mặt ta hay sao? Đồ què quặt như ngươi á, địch nhân muốn giết còn dễ dàng hơn cắt một miếng đậu hủ.” Nói đến hai chữ què quặt, mắt Vân La nhanh chóng hạ thấp, nhưng chợt lại ngẩng lên nói: “Đúng vậy, ta là một người què quặt, ta cái gì cũng không hiểu, thế nhưng người què quặt ta đây còn hiểu được một đạo lý, đó là trời xanh có hảo sinh chi đức, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ta còn hiểu được không phải việc gì cũng đều phải thông qua giết chóc để giải quyết, ngươi làm như vậy, có khác nào đám hải tặc cướp bóc thương thuyền, giết người hủy thuyền đâu?” Càng nói, ngữ khí của hắn càng dần trở nên bình tĩnh.

Duẫn Giám Phi không giận mà cười, cười ha ha nói: “Ta vốn chính là hải tặc, ngày đó ngươi cũng đã biết, đừng quên, là tự ngươi sống chết gì cũng muốn theo ta, ta hiện tại trịnh trọng nói lại cho ngươi một câu, cuộc sống trên thuyền của chúng ta chính là như vậy, ngươi nếu không muốn đến, nên chuẩn bị sẵn sàng, nếu bây giờ ngươi hối hận, được, chốc nữa trở lại trên thuyền, đi mà trốn luôn vào phòng của mình đi, ở đó cho hết chín tháng, trở về Phi Ly sơn trang mà sống cuộc sống an ổn của ngươi nhé, ta cũng không cần ngươi hầu hạ.” Nói xong bước qua mấy thi thể, trở về thẳng.

A Tam cùng Đăng Lung lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiến lên nói: “Ngươi cũng thật là, ngươi có biết thân phận của Gia tôn quý thế nào không? Nói cho ngươi hay, hắn từ nhỏ đến lớn, không một ai dám chạm đến một đầu ngón tay của hắn, đừng thấy chúng ta ngày thường cùng hắn khua môi múa mép không chút khoan nhượng mà nhầm, đó chẳng qua chỉ là chút nhàn thoại tiêu khiển, thực sự trong lòng chúng ta rất sợ hắn, thế mà ngươi thế nào lại ăn phải gan hổ, còn không mau đi nói lời xin lỗi với Gia, nếu phạt ngươi còn là may, vừa rồi chúng ta sợ tới mức bay cả hồn phách, với tính tình của Gia, ngươi đánh hắn như vậy, ai ngờ hắn vẫn buông tha ngươi, đây quả là ân trời bể, cũng không biết có phải hôm nay thần kinh có vấn đề hay không, mà đột nhiên nhân từ như vậy.”

Vân La hừ một tiếng, giương cổ lên nói: “Muốn giết thì cứ giết, ta sẽ không nhận sai, hơn nữa ta cũng không có sai, người sai chính là hắn, đem tính mệnh biết bao nhiêu người như thế làm trò đùa, những người này về sau đã không còn ý định chống cự, vì sao hắn còn muốn đuổi tận giết tuyệt, tại sao không tha cho người ta, ta thấy hắn chẳng qua chém giết đã thành tính, muốn ta nhận sai với một tên đao phủ như thế ư, ta không làm được.” Vừa dứt lời, A Tam đã dậm chân vội la lên: “Ngươi cái tên này sao mà đã sai còn ngang bướng đến thế a? Ngươi không biết, chúng ta cùng Gia đều là những người liếm huyết trên lưỡi đao, hôm nay ngươi không giết người, người cũng sẽ giết ngươi.” Mặc hắn có nói gì, Vân La nhìn cái xác đã bị chém làm đôi trước mắt, liền không chịu dễ dàng tha thứ bọn họ đã đuổi tận giết tuyệt.

Cuối cùng Đăng Lung phất tay ngăn A Tam lại, thản nhiên nói với Vân La: “Quên đi, ngươi chưa trải qua những chuyện chúng ta đã phải nếm trải, không biết cũng là lẽ thường, dù sao ngươi cũng đã nhìn tận mắt, nếu cảm thấy làm bạn cùng chúng ta rất đáng khinh thường, mùa đông năm nay tốt hơn là hãy quay về Phi Ly sơn trang đi.” Nói xong nắm tay hắn, thi triển khinh công trở lại thuyền mình, lúc đó thuyền địch đã bị bọn họ giết hầu như không còn một mống, ngoại trừ nhóm người bọn họ trên thuyền này, các huynh đệ còn lại trên thuyền đều rất vui vẻ phấn chấn trở về, vô duyên vô cớ có được rất nhiều thuyền, vật tư, ai lại không vui mừng, lập tức phái người đi dọn dẹp thi thể, tiếp quản con thuyền, bận bịu phát khiếp (bất diệc lạc hồ).

Vân La thấy những người đó lại đem thi thể ném xuống biển, dẫn cá mập đến ăn, trong lòng càng thêm phẫn nộ vô cùng, thầm nghĩ xem ra bản thân cùng bọn họ không phải những người chung một con đường, ngay cả nguyện ý theo Duẫn Giám Phi, thế nhưng nói bất đồng không phân vi mưu, tốt hơn hết là mùa đông quay về Phi Ly sơn trang đi thôi, đành nhắm mắt làm ngơ. Đang còn suy nghĩ, đã thấy Minh Châu đi tới, lạnh lùng cười nói với hắn: “Sao vậy? Đại thiện nhân, lại vì mấy cỗ thi thể này mà bi ai, oán Gia quá mức độc ác sao? Hừ, ngươi cũng không ngẫm lại xem, nơi này là trên thuyền, không quăng xuống biển chẳng lẽ còn có chỗ nào để chôn cất hay sao? Hay là chờ cho rữa thối, đến lúc đó quay về đất liền mới chôn cất?” Nói xong thấy Vân La trầm ngâm không nói, hắn lại cười lạnh một tiếng nói: “Nếu ngươi đêm nay không có việc gì, không ngại thì đến của ta phòng một chuyến, ta có lời muốn nói cùng ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.