Trường Công

Chương 26



“A Tam, ngươi cái tên hỗn đản này, chờ đó cho ta.” Duẫn Giám Phi đứng trước cửa phòng ở Vân La một lúc lâu, vẫn không nghĩ ra nên thuyết phục Vân La như thế nào để hắn tiếp tục ở bên mình, những gì hắn thấy đã rất thấu tỏ, những lời hắn nói mỗi câu, tương lai đều sẽ trở thành sự thật, cho nên Duẫn Giám Phi hết sức phẫn nộ, thế nhưng cơn giận dữ này lại không chỗ phát tiết, liền khiến hắn nhớ tới A Tam, nếu không phải vì tên hỗn đản nào đó luyên thuyên nói cho Vân La thân phận của mình quá sớm, Vân La sẽ không nhất quyết đoạn tuyệt như thế, đợi đến lúc hắn dần dần yêu thương mình rồi, không thể rời bỏ nổi, dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ đều ở lại bên cạnh mình. Ý nghĩ này quả thực ích kỷ tới cực điểm, có điều Duẫn Giám Phi của hiện tại lẽ dĩ nhiên sẽ không kiểm điểm sự ích kỷ của bản thân được.

Bụi: đáng chém! Thật là đáng căm tức, nếu ko phải là nv chính, ta đã vác dao chém thằng đểu này rồi

“Chuyện này không liên quan gì đến A Tam, Gia, đó là quyết định của chính ta, việc của chính ta, sao lại có thể chịu ảnh hưởng của A Tam được.” Sợ liên lụy đến A Tam, Vân La ở trong phòng lớn tiếng biện bạch, trên thực tế người của hắn đã muốn tê liệt ngã xuống ghế, chỉ cần tưởng tượng đến không bao giờ… có thể ở bên cạnh Duẫn Giám Phi được nữa, hắn quả thật đã đau đớn giống như bị rút hết tất cả khí lực, mà nói xong câu đó, hắn cũng không còn sức mà mở miệng được nữa.

Duẫn Giám Phi hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, trở lại phòng mình, hắn triệu Minh Châu Minh Nhược đến, dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ quần áo của bọn họ, vừa như một con dã thú bị thương thấp giọng rống: “Cho rằng ta không có ngươi là không xong hay sao? Đúng vậy, những người ta chọn rất nhiều, cần gì nhất định cứ phải có ngươi, cần gì chứ.” Nhìn thấy hai thân mình tuyết trắng tràn ngập sự tinh tế mị hoặc đến trí mạng, hắn lại không biết vì sao, không thể nào… mê mẩn được giống như trước nữa. Nhận ra sự thật này, Duẫn Giám Phi càng thêm phiền não, phất phất tay để hai người mặc xong quần áo rồi rời đi, hắn vô lực ngã xuống ghế, một tay vắt lên cái trán thì thào nói nhỏ: “Không thể nào, không thể nào, ta không thể nào lại yêu Vân La được, cùng lắm, cùng lắm chỉ là ta có thích hắn một chút thôi, ta tuyệt đối không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn như thế đã yêu hắn, hắn có cái gì chứ? Bộ dạng khó coi, chẳng thể khiến ai thích nổi, nói chuyện cũng thẳng tuột, hơn nữa lại là một người què, hắn có cái gì đáng để ta yêu chứ, đúng, Duẫn Giám Phi, ngươi căn bản không thể nào yêu hắn được, hiện tại ngươi phiền não như thế, chẳng qua là bởi vì bị cự tuyệt, cho nên ngươi uể oải, phẫn nộ, đợi đến ngày mai, ngươi sẽ đứng dậy được, ngươi sẽ như mong muốn của hắn mà đối đãi với hắn như một đứa ở bình thường.” Ngữ khí của hắn càng lúc càng nhẹ nhàng, càng lúc càng kiên định, cứ thế đối với những lời nói này, ngay cả chính hắn cũng tin.

Tuy rằng không ngủ được một giấc yên ổn, nhưng bởi vì trong thời gian nghỉ ngơi đã vận công được ba mươi sáu chu thiên, cho nên lúc tỉnh lại Duẫn Giám Phi tinh thần vẫn bách bội như trước. Vân La đã chờ ở gian bên ngoài, hắn trong lòng vui vẻ, định sẽ tiến đến ôm lấy, lại nhìn thấy trong tay hắn đang cầm dụng cụ rửa mặt chải đầu liền dừng cước bộ, lạnh lùng cười một tiếng: đúng rồi, hắn làm sao lại quên mất đối phương đã không còn là tình nhân của mình nữa rồi, hắn bất quá chỉ là một đứa ở bình thường mà thôi.

Rửa mặt xong rồi, nhận lấy khăn mặt trong tay Vân La lau khô mặt, hắn đặt mông ngồi xuống ghế, thản nhiên phân phó nói: “Còn đứng đó làm gì? Lại đây chải đầu cho ta.” Hắn thấy Vân La sửng sốt một chút, lại cười lạnh nói: “Sao vậy, ngươi không phải người hầu bên người của ta hay sao? Những việc này đương nhiên là ngươi phải làm rồi.”

Vân La mặt đỏ lên, ngập ngừng nói: “Ta...... Ta chải không đẹp, Gia, người hầu đều ở bên ngoài, ta sẽ cho gọi bọn họ vào.” Hắn nói xong xoay người định đi, lại nghe Duẫn Giám Phi lớn tiếng nói: “Lại đây, ta chỉ để ngươi chải đầu, bất kể ngươi chải có đẹp hay không.” Hắn rút cây trâm trên đầu xuống, một mái đầu đen nhánh lập tức rối tung xõa xuống.

Vân La thở dài, trong lòng biết Duẫn Giám Phi đêm qua bị mình cự tuyệt, cho dù nhìn từ phương diện nào mà nói, hắn cũng chưa thể buông tha mình, đành phải lê bước đi lên, cầm lấy lược trên bàn, cẩn thận chải mái tóc đen nồng đậm kia.

Duẫn Giám Phi bình tĩnh nhìn gương, nhìn vẻ mặt bất an của Vân La, nhưng vẫn chăm chú chải tóc mình, sau khi chải thành một túm, quấn thành một búi trên đỉnh đầu, đem cây trâm kia xuyên cố định, rồi mới nhẹ nhàng thở ra giống như là vừa hoàn thành một nhiệm vụ hết sức gian nan nào đó. Động tác có chút ngốc nghếch kia, thần thái không hề che giấu nổi điều gì, quả thật đáng yêu không nói nên lời, ngay cả cái gương mặt bình thường kia tựa hồ cũng đều tỏa ra một ánh sáng rạng rỡ chói lòa. Trên người hắn đột nhiên nóng lên, dục vọng đêm qua chưa giải một lần nữa lại ngẩng đầu, khiến tứ chi của hắn đều đau đến phát sợ.

Đột nhiên đứng lên đem Vân La ôm vào trong ngực, hắn không để cho đối phương giãy giụa, hôn lên đôi môi kia: “Vân La, ngươi là của ta, là của ta.” Cúi đầu kêu lên, hai cánh tay mạnh mẽ đem Vân La đặt lên bàn trang điểm, “xoẹt” một tiếng, là tiếng quần áo bị xé rách, tựa như dã thú thấy máu tươi, Duẫn Giám Phi cúi đầu, ở trên cổ trên ngực trần trụi hung hăng cắn, trên làn da màu lúa mạch nhàn nhạt, rất nhanh liền để lại dấu vết xanh tím.

Vân La ban đầu bị bất thình lình ôm lấy kinh ngạc đến ngây người, chờ phục hồi tinh thần lại, hắn liều mạng chống đẩy Duẫn Giám Phi: “Gia, ngươi...... Ngươi điên rồi, bây giờ là ban ngày, ngươi nơi này lúc nào cũng có thể có người vào.” Hắn thần thái hoảng sợ nhìn ra xung quanh làm cho một chút lý trí cuối cùng của Duẫn Giám Phi cũng đã biến mất, một phen ôm lấy hắn đi vào trong phòng ngủ: Mặc kệ, hắn muốn Vân La, lúc này chỉ muốn hắn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.