Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 110: Trao Đổi Thông Tin 2



"Đây quả thực có chút giống với năng lực nào đó của người thức tỉnh..." Vương Bắc Thành lớn hơn đám người Thương Kiến Diệu gần một giáp hồi tưởng những gì mình được nghe và gặp, do dự nói: "Lúc tôi còn trẻ, đi theo đoàn hành động, tham dự vào một lần giao dịch số lượng lớn giữa các thế lực lớn, có ngẫu nhiên gặp một giáo phái tên là "Phất Hiểu Thần Tinh", bọn họ vừa sợ cảnh trong mơ, lại vừa lợi dụng cảnh trong mơ. Lúc ấy, giáo đồ trao đổi với tôi chính là một người thức tỉnh, tự xưng là "Người thủ mộng", cho rằng điều mình làm chính là chiến đấu để tránh cho mọi người không bị ác mộng nuốt mất. Anh ta miêu tả một loại ác mộng, có chút giống với cái mà các cô nói."

Đám người Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu liếc nhau một cái, lại hỏi Vương Bắc Thành:

"Anh ta có thể hiện năng lực cho anh xem không?"

"Không." Vương Bắc Thành lắc đầu: "Điều này có lẽ liên quan tới sự cảnh giác của tôi."

Tưởng Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi hỏi:

"Bọn họ tín ngưỡng vị Chấp Tuế nào?"

Vương Bắc Thành đã biết đám người Thương Kiến Diệu lấy được thông tin liên quan tới Chấp Tuế từ chỗ thầy tu máy móc Tịnh Pháp, cho nên không giấu diếm, mà thản nhiên đáp:

"Là "Phất Hiểu", vị thần linh cai quản tháng Hai. Bọn họ xưng vị Chấp Tuế này là ánh sáng chiếu vào cảnh trong mơ."

Nói tới đây, Vương Bắc Thành đưa mắt nhìn sắc trời đã tối xuống:

"Còn tin tức nào khác không?"

"Hết rồi." Tưởng Bạch Miên khẽ cười: "Nói tới mức tôi khô hết miệng rồi."

Vương Bắc Thành tức thì cười một tiếng:

"Thôi bỏ qua mấy lời khách sáo nhé, trời sắp tối rồi, các cô tìm chỗ hạ trại nghỉ ngơi đi. Tôi ấy hả? Tôi phải nhanh chóng bố trí vài ban trinh sát dựa theo tin tức các cô cung cấp để ra ngoài thăm dò, không thể lãng phí một chút thời gian nào được.

À đúng rồi, lúc ngủ tốt nhất nhớ để đồng đội gác đêm chú ý, như vậy lỡ có gì khác thường là có thể đánh thức đúng lúc."

Anh ta không nói việc ngủ như vậy sẽ không được tự nhiên. Ở trên Đất Xám, chuyện tương tự như vậy không phải vấn đề, mỗi một người giàu kinh nghiệm đều biết sinh mạng hơn hẳn thẹn thùng, hơn hẳn xấu hổ.

"Yên tâm, chúng tôi có kinh nghiệm." Tưởng Bạch Miên vẫy tay, dẫn đám người Thương Kiến Diệu chào từ biệt Vương Bắc Thành, rồi về chỗ xe Jeep đậu.

Chờ tìm được chỗ, dựng xong lều, Long Duyệt Hồng rốt cuộc không kìm được nghi hoặc, bèn lên tiếng hỏi:

"Tổ trưởng, tại sao cô lại giấu diếm chuyện thiết bị bộ xương ngoài?"

Không nói tới bí mật của Thương Kiến Diệu là điều bọn họ cùng hiểu với nhau, không cần nhiều lời.

"Như vậy thì sẽ phải kể rất nhiều, không cần thiết. Có khi còn liên lụy ra chuyện của trấn Thủy Vi." Tưởng Bạch Miên đáp lại, không chút để ý.

"Không phải chúng ta đã bàn với nhau là phải báo cáo chuyện trấn Thủy Vi, nhưng không nói rõ vị trí cụ thể, chỉ nói gặp được tiểu đội săn bắn của bọn họ ở ngoài dã ngoại thôi sao?" Bạch Thần có chút dao động cảm xúc, hỏi theo có vẻ quan tâm.

Tưởng Bạch Miên cười ha ha nói:

"Không cần phải vội, cái này phải chờ khi về tới công ty, đăng báo theo quy trình. Nói cho đại đội của Vương Bắc Thành thì có ích lợi gì? Trái lại còn có nguy cơ tiết lộ ra ngoài."

"Tiết lộ việc này cũng không sao đâu chứ?" Bạch Thần không quá hiểu.

Tưởng Bạch Miên khe khẽ thở dài, cười dùng cằm chỉ Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:

"Các anh nói một câu về thái độ của nhân viên trong công ty với dân du cư hoang dã đi."

Thương Kiến Diệu phụ trách cảnh giới không hề che giấu:

"Có chút bài xích, sợ tiếp nhận quá nhiều dân du cư hoang dã sẽ khiến phần được cấp về mọi mặt bị giảm bớt."

"Đúng thế, tuy rằng nhân lực của chúng ta không đủ cho lắm, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy dù sao hiện tại cũng trôi đi, trẻ em sau này sẽ ngày càng nhiều, không cần tiếp nhận quá nhiều dân du cư hoang dã." Long Duyệt Hồng nhìn Bạch Thần, giọng có chút nhỏ.

Tưởng Bạch Miên lập tức nhún vai với Bạch Thần, nói:

"Cô nghe rồi chứ? Nếu chỉ tiếp nhận những người nổi trội trong đám dân du cư hoang dã kiểu như cô, sử dụng kinh nghiệm, kiến thức và năng lực của các cô, như vậy nhân viên nội bộ công ty sẽ không phản đối, mà thậm chí còn cực kỳ thấu hiểu. Nhưng nếu một lần tiếp nhận toàn bộ dân du cư hoang dã của một điểm tụ cư, bọn họ sẽ khó mà có thể chấp nhận.

Tổ tác chiến, đại đội hành động của Bộ phận An toàn tuy trường kỳ hoạt động bên ngoài, biết tình hình của các điểm tụ cư, nhưng chưa chắc đã không có sự cảm thông thương xót. Nhưng bọn họ cũng là người, bọn họ cũng có cha mẹ con cái đang sinh sống trong công ty, cũng phải chịu ảnh hưởng của đủ loại ngôn luận.

Nếu trước khi Hội đồng Quản trị đưa ra quyết định, mà bọn họ tiết lộ tin tức về trấn Thủy Vi cho bạn bè thân thích, làm cho mọi người bắt đầu thảo luận chuyện này, rất dễ ấp ủ ảnh hưởng tiêu cực."

Bạch Thần vẫn có chút khó hiểu:

"Nhân viên bình thường có thể ảnh hưởng tới quyết định của Hội đồng Quản trị sao?"

Theo cô thấy, loại cấp cao kiểu này chắc chắn không chịu ảnh hưởng từ dư luận tầng chót rồi.

Tưởng Bạch Miên nghe vậy, cười nói:

"Bây giờ cô vẫn đang quen với điệu bộ của dân du cư hoang dã, không thích ứng một số thứ trong công ty. Công ty "Sinh Vật Bàn Cổ" nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói lớn thì lại không lớn, có thành viên Hội đồng Quản trị nào mà lại không có chút người thân bạn bè là nhân viên bình thường? Hơn nữa, sự ổn định nội bộ cũng vô cùng quan trọng, điều này sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới trạng thái và lập trường của tổ tác chiến và đại đội hành động.

Nếu có dư luận tiêu cực, cho dù Hội đồng Quản trị kiên trì muốn tiếp nhận toàn bộ trấn Thủy Vi, về mặt phương án chi tiết chắc chắn cũng sẽ có sự khác biệt:

Là cho tất cả đãi ngộ của nhân viên chính thức, hay xử lý như thế lực phụ thuộc bên ngoài, là tách ra theo danh sách nhất định, trực tiếp phái người quản lý, hay để như trấn Hắc Thử, khác biệt phải nói là rất lớn."

Bạch Thần không nói gì thêm, chỉ khẽ cúi đầu xuống, cẩn thận suy nghĩ lời Tưởng Bạch Miên nói.

ở trong những gì cô trải qua khi còn là dân du cư hoang dã, kẻ bề trên, người có thế lực lớn có được quyền lực tuyệt đối.

Lúc này, Long Duyệt Hồng lẩm bẩm một câu:

"Nhưng tôi vẫn cảm thấy đây chỉ là lý do về một mặt."

Bởi vì đã quen nên tiếng lẩm bẩm của anh ta cũng không thấp.

"Khả năng tổ trưởng sợ Vương Bắc Thành trưng dụng thiết bị bộ xương ngoài của chúng ta." Thương Kiến Diệu cố ý liếc nhìn Tưởng Bạch Miên, cười nói.

Tưởng Bạch Miên chau mày:

"Tôi sợ anh ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.