Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 145: Trao Đổi "Ảo Giác" 1



Nghe Thương Kiến Diệu nói xong, Tưởng Bạch Miên lập tức nắm bắt được trọng điểm:

Đúng thế, mình cũng cảm thấy sức quyến rũ của Kiều Sơ không lớn đến như thế.

Tuy rằng anh ta đúng là rất cao ráo tuấn tú, nhưng chưa tới mức khiến người ta nhìn một cái là chết mê chết mệt, hơn nữa tính cách anh ta lại lạnh lùng, tính tình rất kém, ở cùng lâu thì không chỉ thêm hảo cảm, mà trái lại sẽ dần dần chán ghét.

Lúc trước, tất cả những cảm nhận này chỉ mơ hồ giấu trong một góc bí ẩn trong lòng Tưởng Bạch Miên, thi thoảng còn ngẫu nhiên phát hiện ra, hiện tại hệt như thủy triều rút lui cát đá lộ ra mà trực tiếp bộc lộ trong đầu cô.

Cô nói như đang tự lẩm bẩm:

"Thảo nào tôi dựa vào con chip cứ cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng cố gắng võ trang bản thân và thử kéo giãn khoảng cách với Kiều Sơ..."

Bạch Thần ở bên cạnh cũng nghe thấy những gì Thương Kiến Diệu vừa nói, vẻ mặt biến đổi mấy lần, sau đó mới nói:

"Tôi càng hồi tưởng thì lại càng cảm thấy kỳ dị... Làm sao chúng ta lại muốn lấy lòng Kiều Sơ đến như vậy, theo hắn ta tới phế tích thành phố vô cùng kỳ dị, vô cùng nguy hiểm này."

Nơi đây có người Vô Tâm cao cấp, có sinh vật đột biến khủng bố, có cơ chế "bảo trì" định kỳ đầy khó hiểu, có phòng thí nghiệm thần bí dị thường, có sự vật phát ra tiếng gào thét rung trời. Phải nói nơi đây đáng sợ hơn bất cứ phế tích thành phố nào mà Bạch Thần từng đi qua.

"Đúng thế, đúng thế." Long Duyệt Hồng gật đầu lia lịa: "Tôi vốn là một người có xu hướng tính dục bình thường biết bao, thế mà thi thoảng lại cảm thấy, nếu như là Kiều Sơ, hình như cũng không tệ, ọe..."

Anh ta vừa nói vừa cảm thấy buồn nôn.

"Cậu mang thai à?" Thương Kiến Diệu không biết là coi thật hay giả vờ mà liếc nhìn Long Duyệt Hồng một cái.

Không chờ anh ta đáp lại, hắn lại nói tiếp:

"Có lẽ đây là một loại năng lực?"

Tưởng Bạch Miên phỉ phui một tiếng:

"Ý anh muốn nói là Long Duyệt Hồng có năng lực mang thai, hay Kiều Sơ có năng lực mị hoặc?

Mị hoặc, đúng, hẳn là như thế. Mà tất cả các loại năng lực ắt phải có ranh giới, chỉ cần không trở thành Chấp Tuế trong mê tín, những thứ như phạm vi, số lượng mục tiêu, mức độ tương ứng đều có giới hạn nhất định.

À đúng, tôi nhớ được lúc trước định xuống tầng đi vệ sinh, có nói thế nào Kiều Sơ cũng không đồng ý, chỉ co chúng tôi giải quyết  ở bên khác của cùng một tầng cùng một đơn nguyên. Còn nữa, ban nãy hắn ta có nói, đến cuối hành lang thì đừng vội rẽ sang hướng khác, mà phải báo cáo trước. Điều này nói rõ, phạm vi năng lực của hắn ta sẽ không quá ba mươi mét.

Mà về số lượng mục tiêu, hiển nhiên không phải là chỉ nhằm vào một người, à không, một sinh vật, mà là tiến vào phạm vi tương ứng là sẽ tự động bị mị hoặc?"

Nghe xong những gì Tưởng Bạch Miên phân tích, đám người Bạch Thần, Long Duyệt Hồng lại càng cảm thấy kinh hãi, nhận thức sâu sắc được đủ chỗ khác thường trong các hành vi lúc trước, mà khi đó bọn họ lại còn cảm thấy đấy là chuyện hiển nhiên, hệt như bị ma quỷ mê hoặc vậy.

"Đáng sợ, thật là đáng sợ." Long Duyệt Hồng vừa cảm thán một tiếng, đột nhiên lại phát hiện ra một vấn đề: "Ô, không phải vừa rồi chúng ta còn cảm thấy cực kỳ sợ hãi, đến cả cơ thể cũng không thể đứng thẳng lên được sao?"

Làm sao mà hiện giờ lại bắt đầu thảo luận rồi?

Thương Kiến Diệu nghiêm trang đáp lại:

"Bởi vì những gì nhìn thấy, cảm nhận được trước đó đều chỉ là ảo giác. Một khi không để ý tới chúng nó, bỏ qua điều đó thì sẽ không bị ảnh hưởng."

"Ảo giác..." Nghe vậy, Long Duyệt Hồng mới hồi tưởng lại lúc trước Thương Kiến Diệu đã đề cập đến chuyện này.

Anh ta lập tức kinh hoảng, bèn vội vàng hỏi:

"Chúng ta có nên thoát khỏi ảo giác trước hay không? Nếu những người Vô Tâm này nhân cơ hội tập kích thì làm sao?"

"Cũng đúng." Tưởng Bạch Miên giơ tay trái đang cầm đèn pin, định cho mình một cái bạt tai để "đánh thức" bản thân.

Cô còn nghiêm túc suy nghĩ một giây, cảm thấy làm vậy thì hơi đau, quyết định thôi vẫn cứ nã thêm một phát súng vào bãi thịt đang mấp máy kia, làm cho người Vô Tâm đang chế tạo ảo giác khó có thể duy trì hiệu quả của năng lực được nữa.

Ngay đúng lúc này, bọn họ thấy bãi thịt dưới đất đột nhiên sụp đổ, khôi phục thành một người Vô Tâm đang giãy dụa đứng lên.

Cùng lúc đó, bọn họ nghe thấy một tiếng keng nhỏ vang lên.

Người Vô Tâm nữ kia định đứng dậy, dùng một con dao găm sắc nhọn không biết lấy từ đâu định tập kích người của tổ điều tra thế giới cũ, nhưng cô ta còn chưa rời khỏi "giường gỗ" đơn sơ, thì vì bụng đau đớn mà té ngã lại bàn, thậm chí còn đánh rơi cả dao.

Vẻ mặt cô ta trở nên vặn vẹo dị thường, nửa người trên gắng gượng chống lên, thò hai tay vào trong lớp chăn bông rách.

Sau đó, cô ta nhanh chóng ôm một đứa bé ướt sũng bẩn thỉu từ giữa hai chân ra.

Trên rốn của đứa bé còn nối liền với một cuống rốn màu da hơi nhợt nhạt.

"Oe!"

Tiếng khóc lanh lảnh vang lên, vọng khắp trong căn phòng.

Đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu cầm súng vốn nên trực tiếp bắn, nhưng lại không có ai bóp cò.

Người Vô Tâm nữ kia nhanh chóng cắt đứt cuống rốn, ôm đứa bé vào trong lòng.

Sau đó, cô ta nghiêng người đi, làm cho "đứa bé" rời xa đám kẻ xâm nhập.

Vẻ mặt cô ta vừa hung ác lại vừa cảnh giác. Đôi mắt vốn đục ngầu đã trở nên ươn ướt từ lúc nào chẳng hay, lại mang theo đôi chút cầu khẩn van xin.

"Oe! Oe! Oe!"

Tiếng trẻ con khóc không ngừng vang lên, người phụ nữ Vô Tâm này liên tục cúi người xuống, miệng không ngừng phát ra âm thanh ô ô ô, hệt như đang cầu xin điều gì đó.

Bốn người của tổ điều tra thế giới cũ chìm vào im lặng, không ai trả lời, cũng không ai nổ súng.

Vài giây sau, Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn sang Tưởng Bạch Miên:

"Tổ trưởng..."

Hắn còn chưa nói xong, Tưởng Bạch Miên đã thở dài một hơi, rồi nói với người Vô Tâm nữ kia:

"Các người đi đi."

Ngay sau đó, cô chợt nghĩ tới một điều, cũng mặc kệ đối phương nghe xong có hiểu hay không, chỉ vào không khí trước mặt rồi nói:

"Có thể chế tạo ảo giác một lần nữa giúp chúng tôi được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.