Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 174: "Khảo Nghiệm" Nhỏ 2



Trong khoảng thời gian này, Bạch Thần thi thoảng cũng sẽ suy nghĩ về vấn đề này, nên cô là người đầu tiên đưa ra ý kiến:

"Có phải là phòng thí nghiệm trong thành phố kia đang tiến hành nghiên cứu về lĩnh vực cấm kỵ có liên quan tới thần linh, chọc giận Chấp Tuế Trang Sinh đại diện cả năm, vì vậy mà ngài đã giáng thần phạt xuống? Nói không chừng điều này cũng vén màn cho sự hủy diệt của thế giới cũ.

Mà chính vì thành phố này là khởi đầu của sự hủy diệt, nên các thôn làng thị trấn xung quanh đều không có người may mắn sống sót, cho nên phế tích này mới bị quên triệt để, mãi tới gần đây mới bị phát hiện."

Cô liên hệ thuyết "Chấp Tuế hủy diệt thế giới cũ" được truyền lưu rộng rãi trên Đất Xám với những phát hiện trong chuyến đi này lại với nhau.

"Có khả năng, chỉ có thể nói là có khả năng đó." Tưởng Bạch Miên không trực tiếp phủ định.

Thương Kiến Diệu thì hỏi vặn lại:

"Vậy tại sao Chấp Tuế Trang Sinh không tiêu diệt luôn sinh vật phát ra tiếng gầm rút trong phòng thí nghiệm kia? Vì sao còn làm cho trong phế tích thành phố này có nhiều người Vô Tâm cao cấp và sinh vật đột biến? Thần phạt này cũng quá không triệt để rồi còn gì?"

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Nếu quả thật là như vậy, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cho Chấp Tuế Trang Sinh."

Bạch Thần á khẩu không trả lời được.

Nếu cô có thể giải đáp được những thắc mắc này thì cũng không nói đây chỉ là suy đoán.

"Nếu Chấp Tuế Trang Sinh biết có một người suy nghĩ cho mặt mũi của ngài ấy như anh, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy mất mặt." Tưởng Bạch Miên nói đùa một câu: "Với cá nhân tôi mà nói, tôi thích suy đoán nào càng to gan lớn mật hơn."

Cô lập tức nhìn quanh một lượt, thoáng cúi người rồi "hạ nhỏ" giọng nói:

"Có phải đề tài nghiên cứu cấm kỵ trong phòng thí nghiệm kia đản sinh các Chấp Tuế? Con người ở thế giới cũ định tạo ra thần, kết quả bị chính thần linh mà mình tạo ra hủy diệt?"

Suy đoán như vậy với giọng nói trầm trầm vang vọng, khiến Long Duyệt Hồng nghe mà huyệt Thái Dương giật giật, chợt sợ hãi, có cảm giác như khinh nhờn thần linh dần sinh ra.

Phòng thí nghiệm của con người tạo ra Chấp Tuế?

Mà các vị Chấp Tuế lại quay ra phá hủy loài người?

"Vậy tại sao các vị Chấp Tuế còn để lại sinh vật phát ra tiếng gào thét trong phòng thí nghiệm kia? Vì đó là em trai của bọn họ?" Thương Kiến Diệu lại tiếp tục đưa ra nghi vấn: "Còn nữa, vì sao bọn họ không phá hủy phòng thí nghiệm kia, che giấu bí mật về sự ra đời của mình? Viện Nghiên Cứu Thứ Tám sau lưng Kiều Sơ kia lại từ cách nghĩ gì mà phái người tới tìm phế tích thành phố này, làm nổ tung phòng thí nghiệm?"

"Cái tôi nói chỉ là suy đoán!" Tưởng Bạch Miên trợn mắt trừng Thương Kiến Diệu một cái: "Vả lại, bây giờ chúng ta không cách nào xác định được nhiệm vụ của Kiều Sơ là làm nổ phòng thí nghiệm kia. Ngộ nhỡ hắn ta chỉ tìm kiếm tài liệu thì sao? Nên biết rằng có rất nhiều nguyên nhân gây ra cháy nổ, ví dụ như, thiết bị tự hủy."

Khi nói tới đây, vẻ mặt "hung ác" của Tưởng Bạch Miên dịu đi:

"Hiện tại có thể khẳng định bước đầu là nếu không có Kiều Sơ, trong một thời gian rất dài, phế tích thành phố kia vẫn khó có thể bị phát hiện. Ha, khi nào mà tìm được Viện Nghiên Cứu Thứ Tám thì tốt rồi, chắc chắn bọn họ nắm giữ không ít bí mật về thế giới cũ!"

Sau khi thảo luận thêm một lúc, Tưởng Bạch Miên nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay:

"Cũng hòm hòm rồi, tôi nói qua về bố trí sau này:

Các vị có hai ngày nghỉ, sau đó mọi thứ đều bình thường trở lại. Có điều ấy, lượng huấn luyện các loại mỗi ngày sẽ giảm một nửa. Thời gian buổi sáng thì dành cho nghiên cứu tài liệu, soạn ra manh mối để chuẩn bị cho việc bắt đầu điều tra chính thức.

Chờ đầu xuân sang năm, chúng ta phải xuất phát đi tới điểm điều tra đầu tiên hoặc có thể nói là khu vực của đối tượng điều tra theo dự tính.

Trước đó, tôi sẽ còn tổ chức một cuộc huấn luyện sinh tồn dã ngoại mùa đông, nhưng ở gần công ty thôi, không đi xa, tránh gặp phiền toái."

Nói tới hai từ "phiền toái", Tưởng Bạch Miên lại có chút sinh lòng sợ hãi.

"Kỳ thật phế tích thành phố kia chính là một điểm điều tra rất phù hợp." Bạch Thần vừa gật đầu vừa nói.

Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:

"Điều này phải xem mấy tháng tới đây công ty có từ chỗ đó tìm được manh mối có giá trị gì không. Tôi thì giữ thái độ bi quan."

Bởi vì thứ quan trọng nhất là phòng thí nghiệm thì đã bị nổ tung rồi.

Nhắc tới chuyện này, Long Duyệt Hồng không rõ là tò mò hay lo lắng hỏi:

"Tổ trưởng, sau khi công ty nhúng tay, những người Vô Tâm cao cấp trong phế tích thành phố kia sẽ thế nào?"

"Còn thế nào được nữa? Hoặc là di dời, hoặc bị tiêu diệt, hoặc trở thành đối tượng thí nghiệm." Tưởng Bạch Miên nói nghiêm túc: "Ở trên Đất Xám, sự thương hại không cần thiết không hề có chút giá trị nào."

Long Duyệt Hồng im lặng vài giây, đột nhiên nói tiếp:

"Nhưng chắc chắn bọn họ sẽ gây ra thương vong không nhỏ cho công ty... Những người đó đều là đồng nghiệp của chúng ta, có khi còn là người quen biết..."

Tưởng Bạch Miên im lặng một lúc, cười mà như không cười:

"Đây là Đất Xám."

Lúc nói, cô đứng dậy, vỗ vai Thương Kiến Diệu:

"Cho nên chúng ta mới phải truy tìm thế giới mới."

"Cho nên cần chúng ta đi cứu vớt toàn bộ nhân loại." Thương Kiến Diệu cực kỳ phối hợp.

Tưởng Bạch Miên nhân cơ hội kết thúc, chỉ ra ngoài và nói:

"Sắp bữa tối rồi, hôm nay tôi mời, chúc mừng chúng ta nhiệm vụ đầu tiên được hoàn thành viên mãn."

Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần đồng loạt đứng lên.

"Nói thật thì tôi nhớ căng tin của công ty lâu lắm rồi." Long Duyệt Hồng than thở từ tận đáy lòng.

Tuy rằng chuyến đi này anh ta được ăn không ít thịt động vật hoang dã, nhưng những món thịt ấy không khô quá thì cũng mùi vị không ngon. Trong tình huống thiếu gia vị và cách chế biến đúng đắn thì chỉ có thể miễn cưỡng ăn cho đỡ đói, chứ thực sự không được ngon cho lắm.

"Tôi cũng thế." Tưởng Bạch Miên thản nhiên đáp.

Thương Kiến Diệu thì giơ tay lên lau khóe miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.