Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 41: Cảm xúc choán hết đầu óc (1)



Tuy người đàn ông cường tráng này phẫn nộ, và sẵn sàng mạo hiểm, nhưng y vẫn duy trì được năng lực suy xét cơ bản, chưa bao giờ có ý định dùng tính mạng của mình để báo thù cho hai tên đồng bọn.

Dựa theo kế hoạch của y, sau khi nhảy lên mui xe, y sẽ nương sức mạnh chân cực lớn của thiết bị bộ xương ngoài để nhảy vọt lên, tránh thoát được những phát đạn liều mạng của kẻ địch cả trước và sau. Sau đó, lúc ở giữa không trung, y sẽ phóng lựu đạn trực tiếp làm nổ chết tươi một nữ hai nam đang núp ở vị trí đầu xe này!

Trong quá trình đó, y còn có thể hoàn thành một vòng bắn phá bằng súng tự động ngay giữa không trung, muốn không bỏ qua bất cứ mục tiêu nào.

Tiếp đó, y sẽ mở thiết bị phản lực đơn giản của bộ xương ngoài để cưỡng ép đổi hướng ngay giữa không trung, không cho kẻ địch đang núp sau cái xác Thiết Xà Hắc Chiểu cơ hội.

Ngay khi đầu gối của y lôi kéo khớp xương hỗ trợ hơi khom xuống, sắp sửa nhảy vọt lên, trong đầu y chợt sinh ra một ý tưởng cực kỳ mãnh liệt:

"Không! Mình không làm thế!"

Y cảm thấy mình bắt buộc phải mặt đối mặt mặt đối mặt bắn cho kẻ địch đã hại chết đồng bọn thành tổ ong vò ve, nhìn đối phương chết đi trong sợ hãi và hối hận thì mới trút được cơn giận trong lòng, mới coi như thật sự báo thù cho đồng bọn của mình!

Gì mà nảy lên cao, bắn từ trên xuống, đó là hành vi của kẻ nhu nhược, căn bản không có thành ý gì cả!

Đàn ông chân chính sẽ giết đối phương ngay chính diện!

Ý tưởng trong đầu này nhanh chóng phát triển thành thứ cảm xúc không thể ngăn chặn, làm cho người đàn ông cường tráng này lập tức bỏ qua suy tính ban đầu.

Đương nhiên y không hoàn toàn đánh mất lý trí, y với thiết bị bộ xương ngoài trên người lập tức làm động tác ngồi xổm xuống, đồng thời khom lưng như một người khổng lồ hạ thấp nửa thân trên, cứ như vậy, thứ mà hai nam một nữ núp ở chỗ đầu xe đối mặt chính là chiếc mũ giáp kim loại của y, phần giáp che đạn trước ngực và những chỗ được lớp xương hỗ trợ che khuất, và phần cơ thể chưa được bảo hộ không quá nhiều kẽ hở để có thể bắn trúng.

Một giây sau, y nhìn thấy ánh mắt dường như tối tăm hơn hẳn người bình thường của mục tiêu.

Thương Kiến Diệu không cậy mạnh, bỏ qua việc ngắm bắn, hắn dùng sức nhảy sang một bên, tiếp tục lăn toàn cơ thể.

Còn với Tưởng Bạch Miên ở phía sau người đàn ông kia mà nói, tư thế mà y bày ra hiện tại quả thực quá tốt, làm cho cô hoàn toàn không suy xét, lập tức bóp cò theo bản năng.

Pằng!

Một viên đạn màu vàng óng vượt qua khoảng cách ba mươi mét, sượt qua khung xương hỗ trợ màu đen, chui vào giữa xương sống và ba lô năng lượng của người đàn ông cường tráng, hơi lệch sang bên một chút.

Chỗ này hoàn toàn ăn khớp với mục tiêu mà Tưởng Bạch Miên muốn bắn trúng, hệt như đang bắn vào một bia ngắm cố định vậy.

Với một tay súng thiện xạ như cô mà nói, đây không phải chuyện khó khăn gì, cho dù có cách xa thêm hai mươi mét nữa thì cũng không thành vấn đề.

Một tiếng phụp vang lên, phần lưng người đàn ông cường tráng kia bung ra một mảng máu lớn.

Trong cơn đau đớn dữ dội gần như khiến y tê dại, y lấy lại tỉnh táo, không thể tin được bản thân lại đạo đức giả vào thời khắc quan trọng như vậy, đưa ra một lựa chọn gần như tệ hại nhất.

Pằng! Pằng! Pằng!

Viên đạn thứ hai của Tưởng Bạch Miên tới đúng hẹn, phát súng của Bạch Thần cũng từ góc nghiêng bắn vào bụng y. Những phát bắn liên tục của Long Duyệt Hồng thì bị mũ giáp kim loại và lớp giáp chống đạn trước ngực cản lại, không thể làm cho kẻ địch bị thương.

Người đàn ông cường tráng tự biết mình không thể may mắn tránh thoát, khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

Đầu óc dần mơ hồ, y chuẩn bị phóng lựu lạn, điên cuồng bắn phá hòng kéo kẻ địch trước mặt chết theo.

Nhưng, y dù làm thế nào thì cũng không thể tạo ra được động tác bóp cò.

Cho dù là người chưa từng học bắn súng bao giờ, cũng phải biết được kiến thức thông thường nhất đó, lúc này hẳn là không nên làm ra động tác không ổn như vậy.

Đôi tay của y dường như đã chết trước cả y vậy.

Rầm!

Người đàn ông cường tráng này mang theo thiết bị bộ xương ngoài nặng chừng bảy tám chục cân ngã rầm xuống mui xe, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ xung quanh.

Mắt y mở to, dường như chứa đầy sự nghi hoặc và không cam tâm.

Con xe việt dã màu đen áp trận ở phía xa, sau khi người đi xe gắn máy thét lên thảm thiết, đã điên cuồng lao tới.

Nhưng chung quy vẫn là chậm một bước. Khi con xe tiến tới phạm vi bắn khả dụng thì cũng đúng lúc hai người đàn ông tên là Cát Thuận và A Vũ thấy lưng đại ca văng ra máu tươi.

A Vũ gầm lên, thò nửa người ra khỏi cửa sổ xe hòng tìm kiếm kẻ địch, bắn chết bọn họ.

Đúng lúc này, người đàn ông cường tráng kia nặng nề ngã xuống, làm cho con xe Jeep lung lay thấy rõ.

Trong tiếng két, con xe việt dã màu đen kia hoàn thành một cú cua khét, xoay ngang thân xe.

A Vũ suýt thì bị hất văng ra ngoài, chẳng qua vì ăn mặc khá dày, lại tìm được đúng điểm chống đỡ cho nên hắn ta mới không văng ra giữa không trung.

Ầm!

Con xe việt dã lại cua một vòng lớn nhắm tới con đường bọn họ đi đến, rồi tăng tốc lao vụt đi.

"Mày làm gì thế?" A Vũ lùi người lại, căm phẫn gầm lên.

Cát Thuận lớn tuổi hơn tiếp tục đánh tay lái, cất cao giọng đáp lại:

"Trốn chứ sao!"

"Đại ca với mọi người đang ở đây!" A Vũ dí khẩu súng lục Liên Hiệp 202 của mình lên huyệt Thái Dương của Cát Thuận: "Quay lại cho tao!"

Hắn ta gào lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.

Cát Thuận không phản ứng, chỉ hô tiếp:

"Đại ca chết rồi! Mày cũng muốn đi chết theo đại ca sao?"

Gã gần như đạp chân ga xuống tận sàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.