Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 44: Thư 2



"Chỉ có hai túi bánh quy." Cuối cùng, hắn nhìn đám đồ vật trước mặt với vẻ mặt chê bai, nói.

Hai túi bánh quy này không phải loại lương khô, trên bao bì có ghi từng hàng tiếng Hồng Hà. Vì bị hao mòn khá nhiều nên Thương Kiến Diệu chỉ có thể tạm nhận ra được "rau hẹ" và "sô đa".

Trên Đất Xám này, hai loại ngôn ngữ phổ biến nhất là tiếng Đất Xám và tiếng Hồng Hà. Ngôn ngữ Đất Xám là loại ngôn ngữ thông dụng của các thế lực như Sinh Vật Bàn Cổ hay Cứu Thế Quân, còn tiếng Hồng Hà thì chủ yếu là các thế lực ở lưu vực sông Hông Hà và gần Hồng Hà sử dụng, trong đó bao gồm cả thành Tối Sơ, Bạch Kỵ Sĩ Đoàn và công ty Quả Quýt.

Ngoài hai túi bánh quy này, Thương Kiến Diệu còn tìm được hai lá thư và một huy hiệu.

Hai bức thư kia, một tấm được gấp gọn, còn tấm còn lại cứ để vậy xếp lên nhau.

Thương Kiến Diệu mở lá thư được gấp gọn gàng kia ra, thuận miệng nhận xét:

"Thư này được gấp đi gấp lại nhiều lần."

Tưởng Bạch Miên ra lệnh Long Duyệt Hồng canh gác bốn phía, sau đó đi tới bên cạnh Thương Kiến Diệu, ngồi xuống cùng đọc thư với hắn.

Bức thư này được viết bằng tiếng Đất Xám:

"Gửi cha thân mến:

Con ở thành Tối Sơ này rất tốt, tuy còn có chút vấn đề về đọc hiểu, nhưng nghe nói thì cơ bản là ổn thỏa rồi, không ai có thể phát hiện con tới từ đất hoang nữa...

... Cấp bậc ở nơi đây cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng so với bên ngoài, nơi đây tốt đẹp hệt như thiên đường. Chỉ cần tuân theo quy tắc của bọn họ, phục tùng người có địa vị cao hơn mình, tìm được đúng tầng lớp và địa vị dành cho mình, có vẻ sẽ thuận lợi hơn hẳn...

... Cha không cần lo việc học hành của con. Nhờ sự giúp đỡ của người kia, con đã được chuyển tới học viện chính quy, chỉ cần thuận lợi tốt nghiệp là có thể thoát khỏi thân phận "nô lệ", trở thành công dân...

... Không biết thị trấn còn đủ lương thực dự trữ không? Tuy rằng bây giờ vẫn đang mùa hè, nhưng con nghe đám bạn nói, mùa đông năm nay e là sẽ khó khăn hơn hẳn. Con không biết nhận định này của bọn họ là dựa trên điều gì, chẳng qua con cảm thấy ắt phải báo cho cha một tiếng, bảo mọi người mau chóng chuẩn bị trước. Cho dù đây là lời đồn, thà cứ tin tưởng chứ không thể bỏ qua...

... Lần trước cha bảo là đã trở thành thợ săn di tích, đây là chuyện tốt. So với làm cướp, hiển nhiên nghề thợ săn di tích này an toàn hơn, đương nhiên vẫn tiềm tàng nhiều nguy hiểm... Cha đừng tới phế tích thành phố mới phát hiện, đừng có đi những phế tích nào ít người trở về, còn nữa, đừng có làm cướp nữa, tuy đây quả đúng là cách nhanh nhất để mang về đồ ăn mùa đông cho thị trấn...

... Con sẽ thử tìm kiếm trong thành này xem có thương gia nào dám buôn lậu lương thực không, nhưng con không dám chắc, cũng không đủ tài nguyên để trao đổi, chỉ mong người kia dẫn con làm quen với nhiều con cháu của các trưởng lão Viện Nguyên lão, xem liệu có tìm được cơ hội từ bọn họ hay không...

... Cuối cùng, mong cha khỏe mạnh, mong nạn đói sẽ không đến, mong chú Cát Thuận, chú Cẩm Phong, anh A Vũ, anh Tiền Ninh sẽ có ổn thỏa, có thể mang đủ đồ ăn về cho nhà mình. Mong mọi người có thể chờ đợi đến ngày con được Viện Nguyên lão chấp nhận, chờ lấy được thân phận công dân chứ không phải đầy tớ để hoàn toàn gia nhập vào thành Tối Sơ. Còn nữa, người kia đối xử với mẹ rất tốt, cha không cần quá lo...

... Tiểu An Cát của cha."

Sau khi đọc xong, cả Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều im lặng một lúc lâu, không ai nói gì.

"Đây chính là Đất Xám." Qua một lúc, Tưởng Bạch Miên cười nói như đang tự giễu.

Thương Kiến Diệu thì nhỏ giọng đáp lại:

"Bức thư này, ông ta đọc đi đọc lại không dưới hai mươi lần..."

Từ nếp gấp và tình trạng trang giấy có thể đưa ra được nhận định này.

Tưởng Bạch Miên vốn định bảo Thương Kiến Diệu rằng loại chuyện địch không chết thì ta chết này vốn không cần phải có cảm giác tội lỗi đến thế, nhưng chợt nhớ tới một chuyện, chỉ có thể vỗ vai hắn:

"Mỗi người đều có hai mặt, thậm chí không chỉ mỗi hai mặt, đối xử với con mình và người lạ là hoàn toàn khác nhau. Là người lạ, chúng ta không cần quan tâm đứa con mất cha sẽ như thế nào, mà chỉ nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống.

Tôi biết anh đang nghĩ gì, tôi cũng từng nghe được mấy lời đồn, nhưng tôi có thể khẳng định với anh một điều, người của công ty chúng ta sẽ không suy đồi tới mức đi làm đám cướp hoang dã này, có muốn cướp thì cũng đội vận chuyển vật tư của thế lực đối địch mà thôi."

Thương Kiến Diệu không nói gì, gấp bức thư lại, nhét vào trong túi người đàn ông kia.

Sau đó, hắn giở lá thư dúm dó còn lại:

"Miêu tả nhiệm vụ:

- Thăm dò khu vực phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ, thu thập các tin tình báo liên quan tới mục tiêu.

Miêu tả mục tiêu:

- Giới tính nam, không rõ lai lịch, cao tầm 1 mét 8, tóc đen mắt vàng, dáng vẻ rất tuấn tú, rất có sức quyến rũ. Hắn thích mặc áo gió, đi bốt, đeo găng tay, tóc tai luôn được chải chuốt gọn gàng, hoàn toàn không giống dân du cư hoang dã, mức độ nguy hiểm tạm xác định là "Cao".

Thù lao:

- Một tấn bột mì chất lượng bình thường (công hội đảm bảo).

Cấp độ nhiệm vụ:

- C, 100 điểm tín dụng."

"Đây là văn thư nhiệm vụ của công hội Thợ Săn." Tưởng Bạch Miên giới thiệu một câu, sau đó như có suy nghĩ gì đó mà cô cầm lấy huy hiệu Thương Kiến Diệu tìm được: "Nhà ga Nguyệt Lỗ là một di tích thế giới cũ trong vùng hoang dã Hắc Chiểu, nó nằm ở tít phía bắc, chính là vào sâu trong đầm lầy, một nơi nguy hiểm giăng khắp nơi."

Trong lúc nói chuyện, Tưởng Bạch Miên kiểm tra huy hiệu trong tay.

Huy hiệu kia ánh lên màu đồng thau, ở mặt chính có chạm nổi một cái mặt người có ngũ quan mơ hồ nhìn không rõ, hai bên má của mặt người có khắc một thanh đao và một khẩu súng.

Mặt sau của huy hiệu thì có gắn một con chip nho nhỏ.

Đây là huy hiệu tới từ công hội Thợ Săn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.