Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 19



Khi Thẩm Binh trở về đã là nửa đêm. Hắn trải một tờ giấy trắng lên bàn, mô phỏng lại đại khái tình hình mai phục của bè lũ Kawakami ở bến tàu.

“Trời tối quá, không quan sát rõ được, chỉ có thể đánh giá sơ bộ. Bên Kawakami có khoảng hơn 80 người.”

“Sao lại nhiều như vậy?” Chu Chính nhẩm tính trong lòng, lại nghe Thẩm Binh nói tiếp:

“Đó là một ngôi nhà hoang nằm giữa khu ổ chuột, gồm 20 tầng, đàn em của Kawakami chia ra canh gác. Tầng 1 và các lối vào có khoảng hơn 20 người, từ tầng 8 đến tầng 15 cũng có người, số còn lại ở tầng trên cùng, có lẽ Tưởng Tiệp bị nhốt ở đây.”

“Cậu nhìn thấy Tưởng Tiệp rồi?” Hai mắt Chu Chính sáng lên.

“Chưa thấy, nhưng em cài người ở lại theo dõi rồi, nếu có tin tức sẽ lập tức báo về ngay. Em cũng vừa mới nhận được tình báo, gần đây có kẻ mua một lượng lớn thuốc nổ và thiết bị điều khiển từ xa, cụ thể là ai thì không tra ra được, em nghi là Kawakami.”

“Ý cậu là Kawakami chôn thuốc nổ xung quanh?”

“Khả năng lớn là như vậy, từ trước đến nay thằng đó chưa cho ai đường lui bao giờ.”

Chu Chính ngồi im không động tĩnh, thâm trầm một lúc lâu rồi mới hỏi:

“Có cách nào cứu người ra không?”

“Cứu sống,” Thẩm Binh do dự hồi lâu, “thì rất khó. Nhưng Chính ca, chúng ta có thể thử”

“Thử cái gì?” Chu Chính cắt lời Thẩm Binh, “Không có kế hoạch kĩ càng, cậu định để Tưởng Tiệp chết mà thi thể cũng không được toàn vẹn hay sao?”

“Vậy anh muốn thế nào?” Thẩm Binh cũng hơi kích động, “Đừng bảo em anh định một mình đến đó!”

“Còn cách khác sao?”

“Anh điên rồi! Anh tính đâm đầu vào chỗ chết hả! Anh thật sự nghĩ Kawakami sẽ thả Tưởng Tiệp? Đừng mơ! Anh không đi, Tưởng Tiệp sẽ chết, anh đi, Tưởng Tiệp vẫn sẽ chết, sao phải mạo hiểm tính mạng của mình vì một kết cục chẳng khác gì như vậy, Hồng môn anh mặc kệ? Cả em và Giang Sơn anh cũng mặc kệ ư?”

“Thẩm Binh,” Giang Sơn vội kéo Thẩm Binh, “Chính ca còn chưa nói xong mà! Cậu đừng kích động thế.”

Nói xong Giang Sơn quay về phía Chu Chính,

“Chính ca, chúng ta cùng bàn bạc, kiểu gì cũng có cách. Anh nghĩ thế nào?”

“Anh hứa với thằng bé, nhất định sẽ tới cứu nó.”

“Nếu như không cứu được thì sao?” Giang Sơn hỏi dò một câu.

“Không thử sao biết được?” Thái độ của Chu Chính rất cương quyết.

“Được,” Giang Sơn nhún vai, “Vậy để người khác thử, anh ở đây chỉ huy.”

“Cậu nói cái gì?” Mặt Chu Chính lúc này đã đen xì, trông cực khó coi.

“Em nói, em và Thẩm Binh không cho phép anh đâm đầu vào chỗ chết.”

“Nếu anh nhất định phải đi thì sao?”

“Thế thì giết bọn em trước, rồi giẫm lên xác bọn em mà ra khỏi chỗ này.”

“Phản! Phản hết rồi! Các cậu đang hăm dọa anh sao? Tưởng anh không dám giết các cậu?” Chu Chính nổi giận đùng đùng, đồ đạc trên bàn rung rinh lắc trái lắc phải sau cú đập mạnh của Chu Chính.

“Không phải anh từng nói, nam tử hán đại trượng phu, muốn làm sự nghiệp thì phải biết hy sinh, cái gì cũng không thể cản đường anh sao? Chu Chính khi đó đi đâu rồi? Hiểu Thanh anh từ bỏ được, Tưởng Tiệp thì có gì hay ho mà anh không thể buông?” Thẩm Binh mất bình tĩnh căn bản vì hắn đã nhìn ra quyết tâm bất chấp tất cả trong mắt Chu Chính, hắn không thể để Chu Chính đi giao nộp tính mạng mình.

“Các cậu thì hiểu cái gì? Đã không hiểu gì hết thì kệ mẹ anh!”

Giang Sơn cố kìm xuống cảm giác lo sợ trong lòng, nghiêm mặt nói:

“Hai người bình tĩnh lại cho tôi! Tình cảm anh em bao năm qua, muốn kết thúc trong đêm nay sao?”

Quả nhiên không ai nói gì nữa, cả ba cùng im lặng, chỉ còn lại tiếng thở hồng hộc nặng nề, chất chứa sự giận dữ và tuyệt vọng của mấy tên đàn ông. Giang Sơn sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút, chầm chậm lên tiếng:

“Ba anh em ta cùng nhau lớn lên, từ hồi còn ở trong nước đã chia ngọt sẻ bùi, cùng chạy nạn tới đây, rồi cùng nhau bước chân vào giới xã hội đen này, bao năm lăn lộn vất vả như vậy nhưng chưa bao giờ tan đàn xẻ nghé, dù của cải quyền lực cám dỗ, bao thế lực chia rẽ phá hoại, chúng ta đều đồng lòng vượt qua. Chính ca, anh còn nhớ anh nói gì với bọn em không? Ba người chúng ta là anh em, bất cứ lúc nào cũng phải có trách nhiệm với hai người còn lại. Em và Thẩm Binh hiểu đối với anh Tưởng Tiệp quan trọng, thế nhưng xét tình hình hiện tại, anh mà đi là chết chắc, mạng của anh cũng là mạng của bọn em, anh không thể ích kỉ để mặc em và Thẩm Binh được!”

Chu Chính chán nản ngả lưng vào ghế dựa, cảm thấy ý chí đang lặng lẽ bị ăn mòn, qua một lúc lâu sau, mới phất phất tay về phía Thẩm Binh và Giang Sơn:

“Ra ngoài cả đi, để anh yên tĩnh một lúc.”

***

Phó Hiểu Niên đang dựa lưng vào tường ngay ở bên ngoài, nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Tưởng Tiệp, cùng âm thanh quần áo bị xé rách, trong lòng phỏng rát hệt như que hàn bị lửa nung. Hắn không chịu nổi nữa, ló đầu nhìn từ ngoài cửa vào. Tưởng Tiệp bị bốn, năm tên đè ở trên, vẫn không khoanh tay chịu trói, vùng vẫy cực kì khổ sở, cơ thể dưới sự tàn phá hung bạo của mấy đôi tay kia đã rải rác đầy những vết thương. Trái tim Hiểu Niên như bị xé toang vỡ thành từng mảnh, qua khe hở hắn có thể trông thấy một gương mặt tuyệt vọng, chiếc cằm nhỏ nhắn như được khắc bằng dao, cặp mắt phủ đầy hơi nước, khóe miệng bị rách không ngừng gọi to, “Hiểu Niên cứu tôi với, Hiểu Niên!”, cậu bé đó không phải là Hiểu Thanh sao? Cũng bé bỏng như thế, cũng xinh xắn như thế, cũng quật cường như thế, Hiểu Thanh, kia đúng là Hiểu Thanh rồi! Một luồng máu nóng xộc thẳng lên óc Hiểu Niên, hắn cảm thấy trước mắt mình là một không gian đỏ quạch vô tận. Hiểu Niên vọt ngay vào, túm lấy tên ở ngoài cùng, tung thẳng một cú đấm vào giữa mặt gã, xổ một tràng tiếng Anh ra chửi:

“Cút ngay! Ai cho chúng mày chạm vào thằng bé! Cút mẹ hết ra ngoài cho tao!”

Hắn đẩy hết bọn chúng ra, còn một tên nằm sấp trên người Tưởng Tiệp thì đã mê muội mất hết lí trí, vẫn chúi mặt vào cậu phấn khích cắn mút, tay không biết điều còn luồn xuống dưới sờ soạng. Phó Hiểu Niên không do dự lập tức rút súng bên hông, dí thẳng vào thái dương gã, không cho gã thời gian phản ứng, một tiếng “Đoàng” khô khốc vang lên, viên đạn xuyên thẳng qua đầu gã ta, rơi xuống nền xi măng bên cạnh. Tên nọ trợn ngược mắt, há hốc mồm, lăn đùng từ trên giường xuống đất, co giật hai cái rồi nằm im bất động.

“Lôi con heo này ra rồi cút hết cho tao!”

Những tên còn lại không dám ho he, vội vã kéo cái xác trên nền đất ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Hiểu Niên và Tưởng Tiệp.

Phó Hiểu Niên ngồi ở mép giường, nhìn Tưởng Tiệp khó khăn cựa mình, quần áo đều đã bị xé rách, phơi ra làn da trần đang run lập cập. Bất kể ban nãy dũng cảm kiên cường đến đâu, thì giờ phút này Tưởng Tiệp cũng đang run lên liên tục vì khiếp sợ.

“Không sao, đừng sợ, sẽ không có ai ức hiếp em nữa.” Hiểu Niên đi vào căn phòng vệ sinh nghèo nàn bên cạnh cầm khăn dấp nước, rồi quay trở lại cẩn thận lau mình cho Tưởng Tiệp. Người cậu chằng chịt vết bầm, đa số mới chỉ là màu xanh nhạt, có lẽ qua đêm nay mới trở nên thâm tím. Lau xong, hắn nhẹ nhàng mặc quần giúp Tưởng Tiệp, áo thì đã rách tươm không thể mặc được nữa. Hiểu Niên liền cởi áo sơ mi của mình phủ lên người cậu. Tuy rằng động tác của Hiểu Niên rất dịu dàng, nhưng những vết thương vẫn gây cho Tưởng Tiệp ít nhiều đau đớn, cậu cắn răng chịu đựng, nhìn Hiểu Niên yên lặng làm tất cả mọi việc. Đến khi anh ta xong xuôi, Tưởng Tiệp mới mở miệng hỏi:

“Vì sao anh phải làm như vậy?”

Hiểu Niên đã tỉnh táo lại, không còn nhận lầm Tưởng Tiệp thành Hiểu Thanh, hắn cười khẩy, không biết có phải vì cơn ảo giác vừa rồi hay không.

“Sao cậu biết là tôi làm, còn biết tôi ở đây mà kêu cứu nữa?”

“Nếu tôi trả lời anh, thì anh sẽ nói cho tôi biết vì sao anh bán đứng Chu Chính chứ?”

“Được, cậu trả lời trước rồi tôi sẽ cho cậu biết vì sao.”

“Chắc chắn trước khi đi anh đã thắp nhang cho Hiểu Thanh. Lúc tôi bị bắt cóc anh không có mặt, thế nhưng khi tỉnh lại, tôi ngửi thấy một mùi nhang đặc biệt. Loại nhang thắp cho Hồng thúc và Hiểu Thanh được chế tạo từ công thức bí mật của Tây Tạng, mùi của nó không giống như nhang thường, mũi của tôi rất nhạy với thứ mùi này, vừa ngửi là sẽ dị ứng ngay. Chắp nối các chi tiết lại với nhau, động não một chút, cuộc hẹn của chúng ta được quyết định đường đột như vậy, kẻ bán đứng còn có thể là ai nữa đây.”

“Phải,” Hiểu Niên gật đầu, “Tưởng Tiệp, cậu thông minh hơn Hiểu Thanh nhiều lắm. Cậu thông minh nhưng không để lộ ra ngoài, còn Hiểu Thanh là đồ ngốc thích giả bộ thông minh, đến lúc dầu sôi lửa bỏng lại luôn hành động hồ đồ. Cậu lợi hại như vậy, chẳng lẽ không đoán được vì sao tôi muốn bắt cóc cậu hay sao?”

“Tôi không nghĩ anh lại hận Chu Chính đến thế.” Tưởng Tiệp bình thản đáp.

Phó Hiểu Niên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tưởng Tiệp, “Tôi muốn xem Chu Chính có tới cứu cậu hay không. Nếu như hắn đến, chứng tỏ hắn yêu cậu thật lòng, nếu như hắn không đến, tôi sẽ dẫn cậu đi. Tưởng Tiệp, theo cậu Chu Chính sẽ tới chứ?”

“Anh điên rồi! Anh sẽ hại chết Chu Chính mất!” Tưởng Tiệp không nén nổi cơn xúc động.

“Đáng ra hắn phải chết từ lâu rồi!” Hiểu Niên càng giận dữ hơn, “Từ lúc Hiểu Thanh chết hắn đã không nên sống tiếp nữa!”

“Anh ấy làm vậy cũng vì bất đắc dĩ thôi!”

“Bất đắc dĩ chỗ nào, toàn lý do lý trấu! Yêu một người thật lòng chẳng lẽ không phải đánh đổi thứ gì sao? Tôi vì cái tên đầu gỗ đó mà bán mạng cho Chu Chính suốt bao nhiêu năm, vậy mà hắn ta chẳng buồn liếc tôi một cái! Anh em tôi thiếu nợ họ sao? Cơ nghiệp của Nhị thúc bọn tôi nhường cả, còn giúp họ trấn áp các thế lực đối kháng trong bang, bọn tôi cúc cung tận tụy như thế là để nhận một xô nước lạnh vào mặt ư? Hiểu Thanh, sao em khờ thế? Hiểu Niên, sao mày đần thế? Nhất định lúc mang chúng ta trong bụng mẹ uống lộn thuốc rồi, nên mới sinh ra một cặp song sinh ngu đần như vậy.”

Phó Hiểu Niên ngoài miệng thì phá ra cười, nhưng lệ trong mắt lại sắp không ngăn nổi trào ra. Tưởng Tiệp âm thầm thở dài, gắng quay mình về phía Hiểu Niên, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Tình yêu là thứ không thể ép buộc, không phải anh yêu người ấy, là người ấy sẽ yêu lại anh. Hiểu Niên, cho mình một cơ hội làm lại từ đầu đi, con đường này cụt rồi, thì còn có con đường khác. Trên đời này mỗi người không chỉ có một con đường, anh chịu khó nhìn xung quanh một chút, nhất định vẫn còn những người khác, còn những con đường khác đang chờ anh.”

Phó Hiểu Niên không kìm được nữa, giọt nước mắt lăn xuống giống như một dòng suối nhỏ lượn quanh, nhưng rồi cạn khô chỉ sau giây lát.

“Tưởng Tiệp, cậu nói gì cũng vô dụng thôi, kiếp này của tôi kết thúc rồi, kiếp sau tôi nhất định sẽ nhớ kĩ lời của cậu, sống cho tử tế.”

“Không, không phải thế,” Tưởng Tiệp thấy Hiểu Niên định ra khỏi phòng, cuống cuồng nắm lấy chân hắn, “Anh không được hại Chu Chính, anh đã hứa với Hiểu Thanh là sẽ hết lòng bảo vệ Chu Chính mà!”

Tưởng Tiệp đánh cược một lần cuối, cậu cược rằng Hiểu Thanh lúc còn sống nhất định đã nói với Hiểu Niên như vậy, bởi vì lúc này cậu cũng đang có cùng suy nghĩ ấy, cho dù bản thân không thể sống sót trở về, thì vẫn mong người mà cậu luôn nhớ đến được bình an vô sự sống tiếp. Quả nhiên bóng lưng chuẩn bị rời đi của Hiểu Niên dừng lại, hắn đứng khựng tại chỗ, từ từ xoay người, như dự đoán, con mắt Hiểu Niên nhìn Tưởng Tiệp bắt đầu rối bời, ngay cả giọng nói cũng hiện rõ sự hoảng loạn:

“Sao cậu biết? Sao cậu lại biết?”

Tưởng Tiệp thấy hơi đau lòng, nhưng cảm giác đau lòng ấy nhanh chóng bị bao trùm bởi một cảm giác khác, cậu không muốn Chu Chính phải dấn thân vào nguy hiểm vì mình, cậu muốn cứu lấy mình, cứu lấy Chu Chính, không hiểu sao, cậu tin lời Chu Chính nói, Chu Chính sẽ đến, nhất định Chu Chính sẽ đến. Nghĩ vậy, Tưởng Tiệp bèn nói:

“Em không muốn thấy anh ấy bị người khác làm hại, Hiểu Niên, anh phải giúp em, giúp em bảo vệ Chu Chính để anh ấy sống an ổn, sống đến khi thật già thật già mới chết.”

“Em đừng ngu ngốc như vậy! Em có làm gì vì thằng đó đi nữa thì nó cũng sẽ không yêu em! Không bao giờ!

“Em cam tâm tình nguyện, Hiểu Niên, anh đừng giết Chu Chính, em xin anh.”

Tưởng Tiệp thấy khóe miệng Hiểu Niên giật giật đau đớn, nhưng không thốt ra tiếng nào, hắn bước vài bước tới trước mặt cậu, đột nhiên dịu dàng ôm cậu vào trong lòng, “Cái thằng bé hết thuốc chữa này, sao nói em mãi mà vẫn không được?”

“Không phải anh cũng vậy sao? Hiểu Niên, anh cũng có nói được bản thân mình đâu.”

“Ừ, anh em mình thật giống nhau! Nhưng từ giờ trở đi, sẽ không có ai làm khổ chúng ta nữa, không yêu thì không yêu, Chu Chính chết rồi, Thẩm Binh cũng sẽ không sống được bao lâu, chúng ta không bao giờ phải bận tâm về bọn họ nữa. Hiểu Thanh, chúng ta sẽ được giải thoát, chúng ta sắp được giải thoát rồi, hãy tin anh.”

Tưởng Tiệp gật đầu, “Em tin, em tin anh.” Cậu thử gọi một tiếng, “Anh hai.”

Hiểu Niên cúi đầu trông thấy ánh mắt không hề mang theo phòng bị của Tưởng Tiệp, hắn nhìn cậu với vẻ hiền dịu cưng nựng như thể đang nhìn chính đứa em trai của mình, cuối cùng Tưởng Tiệp cũng nói:

“Tay em đau quá, anh cởi dây ra giúp em được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.