Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 26



“Tôi đã giải thích xong tất cả các điều khoản trong hợp đồng,” Tưởng Tiệp ngồi đối diện với Chu Chính, nói, “Đương nhiên còn nhiều chi tiết chưa thể đề cập đến, sau khi về anh nên xem xét kĩ càng, nếu có thắc mắc bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi tôi. Ngài Shankin thật sự rất mong được hợp tác với anh, nếu có điểm nào chưa vừa ý anh cứ cho chúng tôi biết, đây chỉ là bản dự thảo, vẫn còn thời gian để chỉnh sửa.”

Chu Chính ngồi thẳng người, chân trái gác lên đùi phải, một tay nâng cằm, mắt nhìn Tưởng Tiệp chằm chặp, tinh thần đã bình tĩnh lại sau khi quá mức sửng sốt vì cuộc hội ngộ bất ngờ. Anh vừa nghe Tưởng Tiệp cố giữ giọng bình tĩnh bàn công việc vừa chẳng ngại ngần quan sát cậu từ trên xuống dưới. Những ngón tay mảnh dẻ, hoàn mỹ như ngón tay của nghệ sĩ dương cầm, theo những lời giải thích của chủ nhân nó, từ từ đẩy tập tài liệu màu kem tới phía trước. Người cậu gầy hẳn đi, cằm cũng nhỏ lại, sự tự tin giấu trong đôi mắt sau hàng mi dày mong manh đến nỗi bất cứ khi nào cũng có thể tan vỡ. Sao Giang Sơn dám bảo anh rằng Tưởng Tiệp vẫn sống rất tốt? Chu Chính cảm thấy cơn bực bội hơi nhen lên ban nãy lúc này đang từ mọi ngóc ngách trong cơ thể tụ lại một chỗ, càng lúc càng mãnh liệt, giọng nói cũng kèm theo sự tức giận:

“Anh không có ý kiến.”

Tưởng Tiệp ngước lên nhìn Chu Chính, hình như cậu lén hít vào một hơi:

“Số tiền bỏ vào vụ làm ăn này rất lớn, tốt nhất anh vẫn nên suy xét cẩn thận, nhất là về phần tiền hoa hồng và vốn đầu tư”

“Anh nói,” Chu Chính lặp lại lần nữa, “Anh không có ý kiến, bên em cứ soạn thảo hợp đồng, bao giờ hoàn thiện thì ký.”

“Anh thật sự quyết định như vậy? Tôi sẽ lập tức liên lạc với ngài Shankin thống nhất thời gian ký kết hợp đồng.” Tưởng Tiệp chưa bao giờ tiếp khách hàng nên cậu không biết sau khi thảo luận xong thì phải làm sao, liệu còn có tiết mục gì nữa không? Hay chỉ cần tiễn khách về là xong việc? “Vậy anh…còn câu hỏi gì nữa không?”

“Anh muốn nói chuyện với em một lát.” Chu Chính không đợi Tưởng Tiệp trả lời, “Giang Sơn, cậu ra ngoài đợi bọn tôi.”

“Dạ,” lúc đi ngang qua Chu Chính và Tưởng Tiệp, Giang Sơn nói thêm, “Hai người cứ trò chuyện tự nhiên, nhưng có điều này tôi phải đính chính, chuyện ngày hôm nay không liên quan gì đến tôi hết nhé! Tôi cũng không rảnh đến mức đi giúp hai người nối lại tình xưa.”

Nói xong, hắn ung dung bước ra ngoài.

Trong không gian trong lành của căn phòng họp dành cho khách quý, những tia nắng trưa hè lơ lửng trắng lóa. Trước khung cửa là bồn cọ cao cao, cành lá xanh rì chìm vào yên tĩnh, ngay cả chiếc quạt thông gió nơi góc phòng tuy quay tròn liên tục nhưng cũng không phát ra tiếng động nào, chỉ có âm thanh từ chiếc đồng hồ quả lắc đứng bằng gỗ lim, tích tắc tích tắc liên tục, có thể nghe rõ từng nhịp quả lắc đung đưa, từng nhịp bánh răng gài vào nhau đều đặn.

“Anh cứ nghĩ em sống rất tốt.” Chu Chính là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí nặng nề.

“Ừm, làm sao tốt bằng anh, nhìn anh mặt mũi hồng hào, tinh thần sáng láng, quả nhiên Chính ca cầm được thì cũng buông được.”

Câu nói của Chu Chính rõ ràng ẩn chứa sự tức giận, nó khiến cho nỗi nhớ nhung Tưởng Tiệp cố nén xuống đến mức tưởng chừng không thể chống đỡ nổi nữa nãy giờ bỗng sinh ra một cảm giác khác, từa tựa như cảm giác uất ức. Sao anh còn dám thản nhiên hỏi tôi như vậy, Chu Chính?

“Em không cần tự làm khổ bản thân mình, em xem em đi, người sắp thành bộ xương như vậy, có đáng không?”

Tưởng Tiệp hơi quay mặt đi chỗ khác, trong lòng cậu không hiểu sao lại muốn đánh cuộc một lần, cậu gật gật đầu:

“À, tôi cứ tưởng làm vậy là đáng giá, nhưng giờ xem ra là tôi đơn phương tình nguyện rồi. Chúng ta không cần phải nhắc lại chuyện này nữa,”

Tưởng Tiệp đứng lên, “Tôi tiễn anh về.”

Nói rồi cậu cất bước, chẳng ngờ Chu Chính đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay cậu, tiện đà kéo cậu lại, Tưởng Tiệp cảm thấy chân mình hẫng một cái, trời đất xoay chuyển, trong chớp mắt cậu đã bị anh đè xuống ghế sô pha, ngực bị cánh tay rắn chắc kia chặn vững không thể cựa quậy, Chu Chính như nghiến răng nghiến lợi bật ra từng câu từng từ:

“Sao em lại không biết tốt xấu như vậy hả? Sao em lại cứng đầu như vậy? Anh cứ nghĩ em đã nhận ra, thì ra em vẫn là một thằng ngốc!”

“Bốp!” Tưởng Tiệp đấm thẳng vào giữa mũi và miệng Chu Chính. Chu Chính không kịp đề phòng, rên lên một tiếng hứng trọn cú đấm, máu mũi văng ra. Tưởng Tiệp dồn toàn lực vào tay chân, tách cái tên phía trên ra khỏi người mình.

“Em chờ ngày này bao lâu là để nghe anh mắng em là đồ ngốc ư? Anh là đồ hèn nhát, ngay cả yêu một người mà cũng không dám, anh là đồ nhu nhược, chỉ biết cúi đầu rụt cổ!”

Chu Chính bật dậy nhanh như chớp, Tưởng Tiệp còn chưa kịp thấy Chu Chính làm gì thì bụng đã ăn một cú đấm đau thấu trời thấu đất.

“Mẹ kiếp, làm ơn mắc oán, anh như vậy cũng là vì nghĩ cho em, sao em không chịu hiểu! Xã hội đen thì tốt đếch gì? Có hôm nay không có ngày mai, đi theo anh em có tương lai chắc?”

Bụng Tưởng Tiệp đau muốn chết, cậu ngồi dậy, học theo Chu Chính dồn mọi sức lực toàn thân vào tay phải, rồi đánh thật mạnh vào người đang đứng trước mặt mình,

“Em thích thế đấy, anh làm gì được em? Em cứ ở bên cạnh anh đấy, thì sao chứ? Ai thèm lòng tốt của anh?”

Nói xong, cậu đá vào sau đầu gối Chu Chính, thừa lúc Chu Chính khuỵu xuống liền lao đến, hai tay một trước một sau túi bụi đấm xuống. Chu Chính không tránh, vung tay lên đáp trả. Cả hai mặc kệ không thèm phòng thủ, chỉ chăm chăm ăn đòn và hùng hổ trả đòn, lăn xả vào nhau đấm đá, đụng đổ cả bàn trà, giằng co lộn nhào từ trên sô pha xuống dưới đất, làm giấy tờ trong bản dự thảo hợp đồng bay toán loạn, đâu đâu cũng có, chỉ lát sau cả căn phòng đã biến thành một bãi chiến trường.

“Anh muốn tốt cho em em còn không biết ơn, Tưởng Tiệp, em là đồ khốn kiếp!”

“Anh giận dữ cái gì? Anh mới là đồ vô tâm, đồ khốn kiếp, anh đã trốn đi đâu vậy hả? Tại sao anh lại tránh em?”

“Có quỷ mới thèm tránh em!”

“Anh chính là quỷ, con quỷ ích kỉ chết tiệt! Còn muốn giả làm thánh nhân, ai tin nổi anh?”

“Mẹ kiếp, em nói cái gì?”

Tưởng Tiệp đấm loạn xạ chẳng cần biết có trúng mục tiêu hay không, trút liên tiếp cú này đến cú khác, bao cảm xúc bị đè nén chồng chất trong lòng cậu giống như con thú đang gào thét, nhưng những cú đấm thùm thụp cùng những đau đớn trên cơ thể dần dần khiến nó phải thuần phục.

Về khoản đánh nhau, Tưởng Tiệp đương nhiên không phải đối thủ của Chu Chính. Rốt cuộc cậu cũng bị anh đè ở dưới, tứ chi bị khóa chặt giang rộng ra thành hình chữ “Đại”, một phân cũng không nhúc nhích nổi.

“Em đã phục chưa?” Khoảng cách giữa mặt Chu Chính và Tưởng Tiệp vốn chỉ có nửa cánh tay, nhưng chợt nhớ đến lần đánh lộn trước kia bị Tưởng Tiệp húc đầu nhân lúc mình sơ hở, Chu Chính vội dịch đầu về sau một chút.

Tưởng Tiệp mím chặt môi, không nói gì.

“Em trả lời đi, em đã phục chưa?” Chu Chính hỏi lại một lần nữa. Thấy Tưởng Tiệp vẫn làm ngơ không đáp, bàn tay anh liền dùng sức nhấc cánh tay của cậu lên, quả nhiên khi khớp vai mới chịu chút lực tác động, mặt Tưởng Tiệp đã nhăn nhó vào vì đau, hai mắt cậu ươn ướt ngập nước. Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ khóc trước mặt Chu Chính khi tỉnh táo, ngay cả lúc chia tay cũng không nhỏ một giọt nước mắt nào. Chu Chính lập tức sợ hãi, cuống cuồng nới lỏng tay ra, xuống khỏi người Tưởng Tiệp.

“Này! Anh đâu có mạnh tay. Em đừng có dọa anh!”

Tưởng Tiệp nghiêng mặt sang một bên, né tránh cái nhìn chăm chú của Chu Chính, cậu cảm thấy một giọt nước nóng hổi lăn từ khóe mắt xuống sàn nhà.

“Đừng khóc, có khóc cũng đừng khiến người khác lo lắng! Đường đường là đàn ông, khóc lóc cái gì hả?”

Chu Chính ngoài miệng thì cứng rắn, nhưng tay lại vô thức lau lau khóe mắt ướt đẫm của Tưởng Tiệp.

“Anh nói em muốn khóc thì cứ khóc, anh sẽ không cười em.”

“Anh, anh có cười em đâu!” 

Tưởng Tiệp trở mình dậy, ngồi tựa vào lưng Chu Chính, không nói thêm gì nữa. Chu Chính cảm thấy cơ thể phía sau mình mới đầu chỉ run nhè nhẹ, rồi từ từ rung lên bần bật như co giật.

“Tưởng Tiệp, em làm sao thế?” Chu Chính vội vã xoay người lại hỏi.

“Năm trăm sáu mươi ba ngày.”

“Gì cơ?” Chu Chính ôm lấy thân thể đang run lẩy bẩy của Tưởng Tiệp, “Em nói cái gì?”

“Anh đã rời khỏi em…năm trăm sáu mươi ba ngày.”

Gương mặt Tưởng Tiệp đỏ rực lên bất thường, cả người cậu co tròn lại ngả sang một bên người của Chu Chính, vùi đầu vào vai anh:

“Chu Chính, sao anh dám rời khỏi em lâu như vậy? Khó khăn lắm mới gặp lại nhau, vậy mà anh còn đánh em, bắt nạt em. Có phải anh chột dạ không? Anh cho rằng vì anh nên em mới sống khổ sở như vậy? Có phải không?”

Chu Chính phát hiện cơ thể trong lòng mình càng lúc càng nóng, anh đưa tay áp lên vầng trán nóng như lửa của Tưởng Tiệp, quả nhiên đã nóng đến mức kinh hồn. Một nỗi chua xót vô cớ lan ra thấm đẫm lồng ngực Chu Chính, anh cất giọng thì thầm, nghe tựa như một lời than thở:

“Tưởng Tiệp, sao em lại ngốc như vậy?”

———————

Chính thức hết hàng _ mà đợt này hai đứa mình đang lười kinh khủng khiếp (thực ra lúc nào chả lười kinh khủng khiếp Orz) Trồi lên sụt xuống thất thường như thế này cũng thấy tội lỗi lắm, nhưng mà biết sao được, mọi  người cố gắng đợi nghen…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.