Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 30



Đó là một chiếc du thuyền cá nhân cỡ vừa, Chu Chính đang đứng trước mũi thuyền, dáng đứng nghênh gió của anh khiến anh trông càng cao lớn. Tưởng Tiệp nhìn về phía bóng hình thân thuộc kia, nhét tay vào túi quần, khẽ khàng bước lên cầu thang.

Trời lộng gió, cùng với tốc độ chuyển động của con thuyền khiến cho mái tóc Tưởng Tiệp bay toán loạn. Chu Chính đứng cạnh cậu không nói lời nào, chỉ tự nhiên mà vòng tay qua eo cậu, những sợi tóc ngắn và thô cứng của anh tựa hồ chẳng hề bị gió làm cho mất trật tự. Tưởng Tiệp nghiêng mặt ngắm nhìn Chu Chính xuyên qua những sợi tóc rối tung, những đường nét kiên nghị của anh dù trong hoàn cảnh nào cũng vẫn tự tin như vậy, vững chắc như núi chẳng hề suy chuyển. Trải qua bao nhiêu phen nguy nan trùng trùng, bất cứ khi nào cậu cần anh, anh cũng đều không để cậu phải thất vọng. Chưa từng có ai coi trọng cậu như thế, chưa một ai. Vì sao cậu lại yêu người đàn ông này ư? Tưởng Tiệp nhủ thầm, sao cậu lại có thể không yêu anh được cơ chứ, khi mà anh, đã yêu cậu nhiều đến như vậy?

Du thuyền vòng qua tượng Nữ thần Tự do, thả neo đậu trên mặt sông. Cách đó không xa là Manhattan hiện lên giống như một viên kim cương lấp lánh được khảm giữa trời đêm và mênh mông biển nước. Ánh sáng từ cây cầu Brooklyn vắt ngang đôi bờ sông như một dải cầu vồng, cùng với ánh đèn từ muôn vàn ngôi nhà trong thành phố khiến cho màn đêm như bị thiêu đốt, rực cháy chói lòa.

“Có thích không?” Giọng nói của Chu Chính bất chợt vang lên bên tai.

“Có,” Tưởng Tiệp đáp khẽ, “Thích cảm giác hai ta được ở bên nhau.”

Bàn tay đang giữ bên hông cậu bỗng dưng xiết chặt thêm đôi chút,

“Bây giờ em có thể uống rượu không?”

“Được chứ, tại sao lại không? Chỉ cần không phải Vodka là được.” Nói xong, đuôi mắt Tưởng Tiệp cong lên, cậu nở nụ cười.

Hai ly rượu mỏng, trong suốt từ từ chạm vào nhau giữa bóng đêm yên tĩnh. Thuyền đã dừng lại, nên gió cũng lặng hẳn đi, chỉ đôi lúc nổi lên cuốn qua đây, hiền hòa êm ả.

“Em có thứ này cho anh.” Tưởng Tiệp đặt ly lên mặt bàn bên cạnh.

Chu Chính cũng để ly của mình xuống, cầm lấy chiếc phong bì màu trắng Tưởng Tiệp lấy ra từ túi quần. Anh nghi hoặc nhíu mày cười:

“Em giở trò gì đấy hả? Viết thư tình gửi anh à?”

Nhưng bên trong phòng bì lại là một tờ chi phiếu, ngón tay Chu Chính kẹp lấy tấm séc có giá trị năm mươi nghìn đô. Anh sa sầm mặt, nhìn Tưởng Tiệp hỏi:

“Đây là ý gì?”

Tưởng Tiệp hít sâu một hơi, cảm tưởng mọi điều chôn sâu nơi đáy lòng giờ này đang dồn ở cổ họng chờ được giải thoát. Cậu bình tĩnh lại, từ tốn đáp:

“Em trả lại tiền cho anh, bây giờ chúng ta huề nhau.” Lông mày Chu Chính càng cau chặt vào, nhưng anh không ngắt lời Tưởng Tiệp, vẫn kiên nhẫn lắng nghe cậu nói tiếp: “Trước đây em là món quà sinh nhật người khác tốn năm mươi nghìn đô mua về tặng anh. Nên anh có thể nhận, cũng có thể không nhận. Đây là tiền lương Shankin trả cho em, cộng thêm tiền nhận được từ bản kế hoạch bất động sản lần trước, và cả tiền hoa hồng sau khi đàm phán thành công với vị khách hàng lớn là anh lần này. Em trả số tiền này cho anh, từ nay về sau, em sẽ không còn là một món đồ chơi nữa.”

“Em vẫn nghĩ anh coi em như món đồ chơi sao?” Chu Chính không kìm được hỏi.

“Không, em biết anh không coi em là một món đồ chơi.” Tưởng Tiệp trịnh trọng trả lời, “Nhưng sau khi anh nhận số tiền này, sẽ không có chuyện anh vẫy tay một cái là em tới, anh hất tay một cái là em đi. Bây giờ chúng ta ngang hàng rồi, em đã chờ hai năm, Chu Chính, sau này em sẽ không ngồi một chỗ chờ đợi anh nữa, em có thể chủ động tìm anh, đeo đuổi anh, có thể thích anh, yêu anh, khi anh ốm, em có thể chăm sóc anh, khi anh gặp khó khăn hoạn nạn, em có thể cứu anh, cũng giống như những gì anh đã làm với em trước kia. Em sẽ yêu anh, yêu anh bằng tất cả những gì em có. Nhưng dĩ nhiên,” trong đôi mắt nghiêm túc của Tưởng Tiệp từ từ lóe lên một ánh nhìn đùa cợt, “Chán anh rồi, em cũng có thể đá văng anh đi!”

Chu Chính nhìn sâu vào hai tròng mắt trong veo của Tưởng Tiệp, giữa màn đêm chúng như đang phản chiếu những vì tinh tú giăng trên trời cao, rực rỡ, lấp lánh, soi sáng toàn bộ không gian nho nhỏ xung quanh, mà may mắn sao anh lại đang được đứng giữa vùng sáng ấy. Đột nhiên, một nỗi hạnh phúc xót xa không báo trước trào lên trong đôi mắt anh. Tưởng Tiệp không bỏ lỡ giây phút đôi mắt ấy thoáng ướt, nhưng một kẻ luôn đổ máu không đổ lệ như Chu Chính có thể nhanh chóng khống chế bản thân mình, thay vì để cảm xúc buông lơi, anh chỉ nhếch môi, trưng ra một nụ cười cực kì khó coi, cực kì gượng gạo.

“Cười cái gì hả?” Tưởng Tiệp nói, “Em thấy anh cười xấu muốn chết.”

“Mẹ kiếp cái đồ yêu tinh dụ người nhà em!” Chu Chính kéo Tưởng Tiệp vào lồng ngực mình, “Nhóc con, biết anh không muốn bị xoay vòng vòng, vậy mà còn dám giở trò sau lưng anh.”

“Vì sợ anh không đồng ý nên mới phải lén lút sau lưng anh đấy. Ai bảo anh khó tính khó nết?” Hai tay của Tưởng Tiệp cũng vòng ra sau lưng Chu Chính, “Hứa với em, Chu Chính, đừng bao giờ rời bỏ em.”

Gió biển thổi tới, mang theo hương vị dịu mát đặc trưng của đất trời vào thời khắc chuyển giao giữa mùa hạ và thu.

***

Hôm sau khi Chu Chính tỉnh lại, cả căn phòng ngập tràn ánh sáng, bên cạnh đã trống trơn. Anh ngồi dậy tựa vào thành giường, nhớ lại những gì xảy ra tối qua, không ngờ Tưởng Tiệp nhạy cảm hướng nội mà anh luôn luôn bảo vệ, nâng niu cẩn thận ngày nào lại có thể dũng cảm bày tỏ tình cảm với anh như vậy. Nghĩ lại lúc ấy, những đường nét trên mặt Chu Chính trở nên dịu dàng, anh nhếch nhếch khóe môi, tự cười một mình. Hôm qua khi về tới khách sạn thì đã rất khuya, cả hai rốt cuộc cũng có cơ hội gần gũi nhau, ở trên giường vuốt ve ôm hôn nhau thật lâu nhưng vẫn chưa ai có phản ứng, cuối cùng ôm ôm hôn hôn đến khi mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Chu Chính cảm thấy mình chưa bao giờ bị mất mặt như vậy, anh duỗi tay với lấy điện thoại di động bên mép giường, gọi cho Tưởng Tiệp, sau vài tín hiệu ch đã nghe thấy tiếng cậu vang lên:

“Dậy rồi à?” Giọng Tưởng Tiệp tràn đầy năng lượng buổi sáng, “Em xin lỗi về tối qua nhé, mấy hôm nay mệt quá, thiếu ngủ liên miên, đầu vừa chạm gối là chẳng biết trời đất gì nữa.”

“Ờ, anh còn đang tự hỏi sao em mới nói yêu anh mà đã chán ngay rồi? Nhanh gì mà nhanh quá vậy?” nói xong, giọng Chu Chính trở nên ôn tồn, “Mới sáng ra em đã bận bịu gì thế?”

“Em phải nhanh chóng hoàn thành mấy việc giúp Shankin, chắc hết sáng nay là xong, trưa nay cùng đi ăn nhé?”

“Được” Còn chưa nói xong, Chu Chính đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ rung trời, anh thậm chí còn không xác định được âm thanh ấy phát ra từ điện thoại hay là vọng từ ngoài cửa sổ tới, một tiếng nổ dữ dội khủng khiếp, toàn bộ New York đều đang lắc lư nghiêng ngả. Chu Chính nhảy xuống giường, lao vọt đến cửa sổ, lọt vào mắt anh là cảnh tượng khói lửa dày đặc nghi ngút phía xa, đó chính là vị trí của tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới.

“Tưởng Tiệp! Tưởng Tiệp!” Chu Chính gào lên thất thanh vào điện thoại, nhưng bên kia đầu dây chỉ còn một chuỗi im lìm đáp lại.

Chu Chính vội vã phi xuống lầu, trước cửa khách sạn đã có một chiếc SUV GMC màu đen đợi sẵn. Thẩm Binh mở cửa xe cho Chu Chính, cùng lúc đó lại có thêm một tiếng nổ vang trời nữa dội đến. Thẩm Binh theo bản năng che chắn cho Chu Chính, một người trước giờ luôn thận trọng cảnh giác như Chu Chính lúc này lại mặc kệ tất cả, lập tức kéo Thẩm Binh lên xe, giục tài xế cho xe chạy. Trên đường đều là những tốp người ngơ ngơ ngác ngác, tiếng nổ mạnh thứ hai vang lên tiếp tục gây ra một trận nhốn nháo. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất mọi người đều đứng dõi mắt về phía hiện trường xảy ra vụ nổ. Hệ thống giao thông vốn đã tệ hại của New York hiện giờ càng trở nên tê cứng, ngồi trên chiếc xe chỉ có thể nhích từng chút từng chút một về phía trước, Chu Chính gấp đến mức như ngồi trên chông.

“Anh đừng cuống lên như thế, nơi xảy ra vụ nổ là tòa phía Bắc, không phải công ty của Tưởng Tiệp ở tòa phía Nam sao?”

Thẩm Binh biết có nói vậy cũng vô ích, nhưng vẫn cố gắng giúp Chu Chính bình tĩnh lại.

“Thế tiếng nổ vừa rồi thì sao? Cậu cũng khẳng định là từ tòa phía Bắc ư?”

Chu Chính cảm thấy có một ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt trong cơ thể mình, nhiệt độ nóng cháy nó tỏa ra làm tan chảy mọi sợi dây thần kinh của anh, khiến anh mất sạch khả năng suy nghĩ. Anh nhìn về phía trước, xe cộ nghìn nghịt chật cứng đường, xe của anh giống như một chiếc thuyền mắc kẹt giữa đại dương bao la, ngay cả một li cũng không xê dịch nổi. Chu Chính xoay người mở cửa xe, nhảy xuống, lao như bay về nơi đang diễn ra cảnh tượng hỗn loạn.

Càng đến gần khu vực khối nhà xảy ra vụ nổ càng thấy nhiều người từ phía đó ồ ạt ùa ra thoát thân. Người nào cũng có, thương nhân, ăn mày, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ, cả một đám đông muôn hình vạn trạng đang tháo chạy thục mạng, toàn bộ bầu trời Manhattan bị khói đen cuồn cuộn trùm kín, giống như màn mây đen kịt kéo đến trước khi bão tố nổi lên. Khắp nơi đều là tiếng gào thét, tiếng trẻ con khóc, tiếng còi cảnh sát ầm ĩ vây kín xung quanh, và một loạt những tiếng nổ nhỏ trên cao cứ chốc chốc lại dội tới. Chu Chính chen ngược dòng người mà tiến lên phía trước, có một người kéo tay anh lại, nói với anh bằng tiếng Anh:

“Đừng có đi về phía đó! Máy bay đâm vào trung tâm Thương mại rồi! Nguy hiểm lắm!”

Lần đầu tiên trong cuộc đời Chu Chính cảm thấy mình điên cuồng đến mức không thể khống chế, bộ óc đã được huấn luyện bài bản để có thể vận hành trong bất cứ tình huống nào của anh giờ đây như bị đốt rụi. Anh không nghe thấy gì nữa, không thể nghĩ được gì nữa, ngay cả Thẩm Binh đuổi đến bên cạnh lúc nào anh cũng chẳng hay.

“Chính ca, phía trước cảnh sát chặn đường rồi, toàn bộ khu vực đã bị phong tỏa! Anh không qua được đâu!”

Chu Chính vẫn không dừng lại, trong đầu chỉ còn độc một ý nghĩ duy nhất, sống, Tưởng Tiệp, mẹ kiếp em phải sống cho anh! Dù thương tật tàn phế cũng không sao cả, miễn là em còn sống.

Còn hai con đường nữa là tới trung tâm Thương mại, mấy chiếc xe cảnh sát đỗ chặn ở trên đường, những rào chắn cách ly được dựng lên. Vô số xe cứu hỏa xếp thành hàng dài chật kín, rất nhiều người đang lần lượt được sơ tán ra khỏi khu vực nguy hiểm. Chu Chính nhìn chằm chằm không bỏ sót một ai, lồng ngực anh vang lên một âm thanh yếu ớt: Người tiếp theo, chắc người tiếp theo sẽ là Tưởng Tiệp. Nhưng không, người chạy ra càng ngày càng thưa thớt mà vẫn không thấy Tưởng Tiệp đâu. Chu Chính nóng ruột ngẩng đầu lên, tòa tháp đôi cao vút giống như cặp tình nhân thân thiết sát cánh bên nhau không rời, những đám lửa đỏ rực bao vây lấy tầng khói đen đặc quánh, tựa như con thú dữ xổng chuồng cuồng loạn mà thiêu cháy tất thảy mọi thứ giữa không trung. Trong không khí sặc mùi cháy khét khó thở, hai mắt Chu Chính bị hơi nóng hun đến cay rát. Không biết bao nhiêu con người không thể thoát ra đang tập trung lại ở cửa sổ, khua vẫy hai tay cầu cứu những người ở bên dưới, rồi khi tuyệt vọng cùng cực họ bắt đầu nhảy xuống từ tầng thứ bảy mươi, ào ào tới tấp như mưa trút. Chu Chính đã quen đối diện với cảnh sinh tử, nhưng vào thời khắc tính mệnh con người rẻ mạt như rơm rác này, anh không thể nào nén nổi cơn xúc động. Ngay giây phút này đây, nhân quả đúng sai chẳng còn quan trọng nữa, Tưởng Tiệp, anh chỉ cần em bình an trở về, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì hết, Tưởng Tiệp, anh xin em đấy.

“Chỉ cần có người chạy thoát được thì Tưởng Tiệp nhất định sẽ không sao, cậu ấy sẽ không buông bỏ bất cứ cơ hội sống sót nào cho đến phút cuối cùng, anh phải tin cậu ấy.”

“Nếu như đến phút cuối mà vẫn không ai tới cứu thằng bé thì sao? Nếu như thằng bé không có lựa chọn nào khác thì sao?”

Nhỡ đâu Tưởng Tiệp đang bị vây hãm giữa biển lửa trên cao, và bị bỏ quên ở đấy. Nếu như thế thật, tất cả cầu thang máy đều ngừng hoạt động rồi, những người đi qua lối thoát hiểm cũng phải sơ tán tuần tự chứ không được chen lấn, liệu nhân viên cứu hỏa có thể tìm thấy Tưởng Tiệp trước khi lửa bén rộng và cả tòa tháp nổ tan tành không? Biết đâu khói đặc làm cậu ngất đi, ngay cả cơ hội chạy thoát cũng không có, hoặc có thể cậu bị thứ gì đó rơi xuống đè trúng người, không thể nhấc nó ra được, Chu Chính chỉ có thể nghĩ đến những trường hợp tồi tệ nhất. Như bị thứ gì kích thích, anh đột nhiên nhảy lên phi qua hàng rào, lao nhanh về phía tòa cao ốc như một con báo, đám cảnh sát quá kinh ngạc không kịp ngăn Chu Chính lại. Thẩm Binh vội vã đuổi theo, nếu như không phải Chu Chính gặp phải sự cản trở liên tục của cảnh sát thì Thẩm Binh đừng hòng đuổi kịp anh. Thẩm Binh nhào tới, đè chặt Chu Chính trên mặt đất, quát to:

“Chính ca! Anh tỉnh táo lại đi! Giờ mà vào đấy là chết chắc, có khi Tưởng Tiệp đã thoát ra rồi!”

“Nếu nó đã thoát ra thì nhất định sẽ gọi cho anh! Mẹ kiếp cậu đừng có gạt anh, Tưởng Tiệp vẫn chưa thoát ra được! Tưởng Tiệp vẫn ở bên trong, không có ai tới cứu nó hết!”

“Cậu ấy sẽ tự cứu lấy mình! Tưởng Tiệp không phải loại người ngồi đó chờ chết!”

“Nếu như thằng bé bị thương không cứu được mình thì sao?”

Thẩm Binh im lặng không nói gì, khả năng này thật sự rất lớn.

“Anh không thể để Tưởng Tiệp chờ chết, anh không cần ai giúp cả, anh sẽ dựa vào chính bản thân mình. Cậu buông ra! Đừng ép anh đánh cậu!”

Thẩm Binh vẫn bất động, “Em không cho phép anh làm vậy”

Không đợi Thẩm Binh nói hết câu, Chu Chính đã tung luôn một cú đấm tới phía hắn, Thẩm Binh lập tức né đầu đi nhưng vẫn bị cú đấm kia sượt qua bên mặt, hẳn là xương gò má đã bị đánh nát. Hắn huy động toàn bộ sức lực đối phó với Chu Chính, vừa phải tập trung tránh những đòn tấn công của Chu Chính vừa phải vất vả kìm chân anh. Trong lúc cả hai đang lao vào vật lộn tới lui, một tiếng nổ kinh thiên động địa rền vang, toàn bộ Manhattan rung lắc bần bật như bị biển cả gầm rú nuốt trọn lấy, tòa tháp khi nãy cao vút ngạo nghễ là thế lúc này đang sụp xuống thật nhanh, khói bụi như sóng biển lập tức lan tràn ra bốn phía, đó chính là nơi đặt trụ sở công ty của Tưởng Tiệp, tòa tháp phía Nam của Trung tâm Thương mại Thế giới.

Chu Chính chết trân tại chỗ, anh thẫn thờ nhìn một vùng rộng lớn chồng chất gạch vụn, không thể tin được rằng tòa kiến trúc đẹp đẽ lấp lánh dưới mặt trời kia, cùng bao nhiêu sinh mệnh hãy còn ở trong đó, chỉ trong một cái chớp mắt, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi thôi đều đã tan biến thành tro bụi, thành đống đổ nát hoang tàn tách biệt khỏi toàn bộ thế giới. Chu Chính cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể mình cũng đang sụp đổ, niềm hi vọng mong manh anh níu lấy, giữa những tường ngói nát vụn đã tan thành mây khói mất rồi. Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao tòa “tháp tình nhân” mà Tưởng Tiệp mới vui đùa gọi trên du thuyền tối qua lại có thể biến mất chỉ trong tích tắc như vậy?

“Tòa phía Bắc cao hơn một chút, tòa đó là anh. Còn em là tòa nho nhỏ đứng bên cạnh anh. Anh coi xung quanh có bao nhiêu là tháp cao tầng, nhưng chỉ có em là đứng gần anh nhất.”

“Vớ vẩn, đấy là do thiết kế! Lúc xây lên thì hai tòa đấy đã ở cạnh nhau rồi.”

“Thì vậy mới bảo là trời sinh một đôi!”

Nụ cười mỉm láu cá, cùng đôi mắt lấp lánh như hai vì sao sáng trên gương mặt cậu, rõ ràng cậu vẫn ở đây, ở ngay trong tim anh mà! Tháp phía Nam không còn nữa, Tưởng Tiệp của anh cũng không còn nữa. Một trận đau đớn cứa gan cứa ruột từ ngực trái Chu Chính tràn ra, dường như nó còn mang theo cả độc tính ăn mòn, khiến cho mọi ngóc ngách trong cơ thể đều đau buốt dữ dội không gì có thể cứu chữa. Chu Chính từ từ ngồi xuống, hai tay bưng lấy khuôn mặt đã nhuốm đầy bụi tro của mình, cổ họng cố kìm xuống những tiếc nấc đau xé:

“Tưởng Tiệp, Tưởng Tiệp, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”

Thời gian ngưng đọng, toàn bộ vũ trụ trong phút chốc đều trở nên già cỗi.

Không biết qua bao lâu, bỗng có người vỗ nhè nhẹ lên vai Chu Chính, anh còn tưởng là Thẩm Binh, nhưng giọng nói tuyệt diệu như âm thanh của đất trời vọng tới ngay sau đó lại khiến anh chấn động:

“Chu Chính.”

Chu Chính chầm chậm ngẩng đầu lên, người đang ngồi xổm ở trước mặt anh tóc tai rối bời, mặt cũng dính đầy bụi đất, chiếc cằm nho nhỏ, gương mặt xinh xắn, và cả đôi mắt vĩnh viễn trong veo lấp lánh kia, Chu Chính vội vã sờ tay lên gương mặt phía trước để xác nhận, làn da dưới bàn tay anh âm ấm, thấm đẫm những giọt mồ hôi nam tính, cậu còn sống, Tưởng Tiệp vẫn còn sống!

“Tưởng…Tiệp?” Chu Chính ôm cậu đứng lên, ghì lấy cậu thật chặt, cậu vẫn còn sống, vẫn còn lành lặn không sao cả. Thể xác và tinh thần của anh dường như bị nỗi mừng vui khôn xiết từ trên trời giáng xuống khiến cho gần như phát điên, thì ra địa ngục và thiên đường chỉ cách nhau một bước ngắn ngủi như vậy.

Tưởng Tiệp cảm thấy người mình bị Chu Chính siết chặt ở trước ngực, hít thở cũng dần trở nên khó khăn. Thế nhưng cậu không đẩy anh ra, trái lại vòng tay ôm chầm lấy Chu Chính. Thật tốt, cảm giác còn sống thật tốt, cảm giác được ghì sát nhau như muốn đem hai cơ thể hòa quyện lại làm một thật tốt, cảm giác đau đớn đến mức không thể thở nổi cũng thật tốt, chúng chứng minh khoảnh khắc hội ngộ và niềm vui khôn tả đang diễn ra là thật. Người đàn ông bề ngoài luôn mạnh mẽ này vì sao hiện tại mỗi dây thần kinh mỗi bắp thịt đều đang run lên lẩy bẩy? Vì sao hô hấp và tiếng tim đập lại nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được một gánh nặng lớn? Vì sao gương mặt đang chôn trên vai cậu lại ươn ướt như vậy? Cứ tiếp tục ôm nhau thế này đi! Tưởng Tiệp sợ chỉ cần hơi buông ra là Chu Chính sẽ lên cơn mắng người, quả nhiên…

“Em thoát ra rồi mà sao không gọi cho anh? Mẹ nó em cố tình làm anh sợ có phải không?” Chu Chính buông tay ra, nhìn chằm chằm Tưởng Tiệp yêu dấu tưởng như đã tuột khỏi tầm tay rồi lại tìm thấy của mình.

“Em đánh rơi điện thoại ở phòng làm việc, lúc đi ra em định tìm nhưng người đông quá, nhốn nháo hết cả lên. Em chạy về khách sạn nhưng không thấy anh đâu. Em gọi điện từ khách sạn cho anh thì không bắt được tín hiệu. Em bèn quay ngược lại đây tìm anh. Em cũng sợ,” mặt Tưởng Tiệp thoáng đỏ lên, “Em sợ anh liều mạng xông vào trong đó!”

“Mẹ kiếp, cái điện thoại chết tiệt, đúng lúc dầu sôi lửa bỏng thì lăn ra hỏng.” Chu Chính giữ lấy gương mặt của Tưởng Tiệp, hôn ngấu nghiến lên đôi môi cậu, Tưởng Tiệp cũng không ngần ngại đáp trả, khát cầu thêm nữa, bọn họ vẫn còn được ở cạnh nhau, trời ạ, cậu và Chu Chính vẫn còn được ở cạnh nhau.

“I wanna fuck you.” Chu Chính nói.

“Me too.”

Tòa tháp Thương mại phía Bắc đằng sau hai người ầm ầm rung chuyển rồi đổ sụp xuống, giữa đất trời rộng lớn chỉ còn lại một cõi khói bụi mịt mùng, hỗn loạn, không còn có ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.