Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 48



Lâm Nguyên đã mất tích hai tuần liền. Sau khi báo cảnh sát, nhà họ Lâm còn nhờ cậy rất nhiều mối quan hệ, hi vọng có thể lần ra được manh mối từ phía Chu Chính. Chẳng ngờ để tránh bị tình nghi, Chu Chính chủ động hợp tác với cảnh sát, sẵn sàng công khai toàn bộ thông tin về sản nghiệp mang tên mình và cả Hồng Môn anh từng quản lý trước kia. Kết quả lục soát qua loa căn biệt thự ở phía Bắc xong, cảnh sát đã triệt để xóa bỏ mọi nghi ngờ đối với Chu Chính, một tên tội phạm dù ngu đến mấy cũng không có chuyện trói chân được cảnh sát rồi lại thả ra để chính mình bị điều tra như vậy. Hơn nữa lực lượng hậu thuẫn của Chu Chính vô cùng kiên cố, đám cảnh sát mới chỉ đưa ra nghi vấn thôi đã khiến cho mấy vị cấp trên hết sức không vui. Tin tức trên ti vi giống như chiếc bánh xe lăn tròn phát đi phát lại từ ngày này qua ngày khác: “Cảnh sát trưởng mất tích, hiện giờ vẫn chưa tìm được bất cứ manh mối nào.” Nhưng trong lòng Tưởng Tiệp lại hiểu hết tất cả, sự khoan dung mà Chu Chính dành cho cậu gần như đã khẳng định điều mà cậu nghĩ: người, đang nằm trong tay Chu Chính. Kể từ hôm cậu gặp Tưởng Mẫn đến giờ, Chu Chính cũng mất tăm mất dạng, anh không quay về căn hộ phía Bắc, khi cậu gọi điện tới tìm thì mười lần phải đến đến bảy lần là bàn thư ký nghe, những lần còn lại anh chỉ nói hai ba câu rồi gác máy. Tưởng Tiệp cảm giác mình giống như đang đi mò mẫm giữa màn đêm, xung quanh đều là bóng tối mịt mùng đen kịt, cậu không biết nếu như nhích thêm bước nữa, chờ đợi ở cậu phía trước sẽ là thứ gì.

Một tuần sau Tưởng Mẫn xuất viện, bé gái mới sinh vẫn ở lại bệnh viện để được theo dõi, nhưng nói chung không có vấn đề gì đáng lo. Tưởng Mẫn dồn hết sự quan tâm vào đứa trẻ sơ sinh được quấn trong tã, cô không mảy may khóc lóc trước mặt mọi người. Nhưng Tưởng Tiệp biết, sự mạnh mẽ ấy là do chị cậu gắng gượng bày ra để cho người xung quanh nhìn. Từ nhỏ Tưởng Mẫn đã rất cứng cỏi, chưa từng tỏ ra yếu đuối trước bất kì ai, cho nên ngày hôm ấy chị gái khóc lóc cầu xin cậu quả thật là chuyện không thể ngờ tới. Mỗi khi cậu nhìn thấy Tưởng Mẫn qua lớp kính trong bệnh viện, hoặc là chị đang thất thần nhìn chằm chằm bé con, hoặc là chị mỉm cười duỗi tay ra đón lấy nó từ tay cô y tá, ngón tay Tưởng Mẫn nhẹ nhàng mơn man trên gương mặt đứa bé, gương mặt nó thừa hưởng y đúc đường nét của Lâm Nguyên, vẻ khí phách toát ra không lẫn đi đâu được. Trái tim của Tưởng Tiệp giống như bị thứ gì đó nện vào, nảy lên từng nhịp đập kì dị. Chị gái cậu sẽ thành goá phụ, bé con vừa chào đời đã không còn cha, những nếp nhăn hằn trên khuôn mặt mẹ, những tiếng thở dài phiền muộn của ba, tất cả những thứ ấy, có thật là không liên quan đến cậu một chút nào không?

Bóng đêm giống như lớp phấn mỏng manh, chầm chậm lan ra nhuốm tràn tất cả. Tưởng Tiệp ngồi ở trước cửa sổ, không bật đèn. Chỉ có mình cậu giữa tòa nhà rộng lớn, mỗi khi đi tới đi lui trên dãy hành lang dài dằng dặc, tiếng chân bước lại vọng lại nghe quạnh quẽ cô đơn. Tay Tưởng Tiệp siết chặt một chiếc chìa khóa bằng kim loại, một lúc lâu sau, nhiệt độ cơ thể dường như đã truyền sang những phân tử kim loại kia, cảm tưởng như nó đã hóa thành một phần gắn chặt vào lòng bàn tay mình. Đó là chìa khóa của căn nhà nhỏ trong khu rừng. Khi tới đón cậu Chu Chính đã đưa cho cậu chiếc chìa khóa ấy,

“Về sau nếu có một ngày phải ẩn náu, em cứ tới đây, nơi này ngoài anh và em ra không còn ai khác biết.” Lúc ấy, Tưởng Tiệp bất giác ngẩng đầu lên, và cậu bắt gặp một ánh nhìn kì lạ đột ngột vụt qua đôi mắt Chu Chính.

Đừng thử thách em, Chu Chính, đừng thử thách sự thật lòng của em đối với anh, xin anh, đừng làm như vậy.

“Cậu Tiệp, cậu vẫn chưa dùng bữa tối.”

Chẳng biết từ bao giờ Dương Tân đã đứng ở phía sau, anh ta ho khẽ một tiếng để cậu chú ý, sau đó mới lịch sự hỏi. Tưởng Tiệp đã ngồi ngây ra như phỗng ở chỗ này từ chiều đến giờ, ngay cả tư thế cũng y nguyên không đổi.

Tưởng Tiệp quay đầu lại, nhìn thẳng vào Dương Tân, dường như đã hạ quyết tâm:

“Tôi có việc phải ra ngoài, tôi đi được chứ?”

Dương Tân trầm mặc, trong ánh mắt là sự cảm thông không đành bộc lộ, Tưởng Tiệp trông thấy thấy bàn tay Dương Tân hơi mất tự nhiên lén nắm khẽ vào, rồi lại mở rộng ra, cậu đại khái cũng đã đoán được ít nhiều.

“Cậu đã nghĩ kĩ chưa, cậu Tiệp?”

Tưởng Tiệp gật đầu một cái.

“Chính ca đã nói, cậu muốn làm gì thì cứ để cậu làm, không được phép ngăn cản.” Dương Tân trước nay luôn đối tốt với Tưởng Tiệp, luôn bảo vệ cậu, “Nếu như có thể không nghe lệnh Chính ca, tôi nhất định sẽ cản cậu.”

“Đáng tiếc mệnh lệnh của Chu Chính không ai được phép làm trái lại. Cám ơn anh, Dương Tân.”

“Vậy thì, cậu phải bảo trọng!”

***

Xe dừng lại trước khoảnh đất trống của căn nhà nhỏ, bốn bề tĩnh lặng như mang theo hơi thở của sự chết chóc, gió thốc qua khe hở giữa những cành cây, nghe rõ mồn một âm thanh xào xà xào xạc. Không còn gì là Tưởng Tiệp chưa hiểu hết nữa, cậu mỉm cười dưới ánh trăng âm u. Bước tới trước cửa, cậu mượn vầng trăng tỏ nhìn xuống xuống chiếc chìa kim loại tầm thường trong lòng bàn tay. Giờ phút này, nó nắm giữ hạnh phúc và mạng sống của biết bao người. Cậu hít một hơi sâu, nhanh chóng cắm chìa vào ổ khóa, xoay tròn, một tiếng “cạch” nhẹ bẫng vang lên, nhưng nó lại khiến cậu căng thẳng suýt nữa giật bắn mình. Tưởng Tiệp cúi đầu, đẩy mạnh cửa, đi thẳng tới giá sách nọ, đẩy về bên phải như Chu Chính đã làm lần trước. Lối đi bí mật lộ ra, trái tim Tưởng Tiệp lại đập dồn dập, ở dưới kia biết đâu chính là cơ thể bê bết máu của Lâm Nguyên, và cả gương mặt không còn ra hình thù gì của người đã từng cùng cậu lớn lên, thậm chí đã từng chở che bao bọc cậu. Nhưng hẳn là Lâm Nguyên vẫn còn sống, đây cũng là lí do Chu Chính nhử cậu tới phải không? Nhất định Lâm Nguyên vẫn còn sống. Ý chí Tưởng Tiệp lập tức kiên định: Mặc dù Lâm Nguyên từng lợi dụng mình, lừa gạt mình, giết hại người anh em thân nhất của Chu Chính, mặc dù tội ác đó là không thể tha thứ được, nhưng anh ta dẫu sao cũng đã cùng cậu trưởng thành, lại là tất cả cuộc sống của chị gái cậu, cậu không thể dửng dưng nhìn Lâm Nguyên bị hành hạ dã man, càng không thể để anh ta thối rữa ở chỗ này. Lòng đã quyết, Tưởng Tiệp bước xuống cầu thang.

Trong không khí xộc lên một thứ mùi hôi hám, nhưng Tưởng Tiệp lại đờ đẫn cả người. Khác hẳn với tưởng tượng, Lâm Nguyên bị trói chặt tay chân vào ghế kim loại, đang ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong đôi mắt lấp đầy bởi vẻ quá mức kinh ngạc. Trên người anh ta không hề có vết thương nào, tuy rằng tóc tai rối bù, râu ria lởm chởm mọc ra thành mảng đen xì trên mặt, nhưng có thể nhận thấy cơ thể không phải hứng chịu thương tích. Chỉ có điều bên dưới là vũng chất thải bừa bãi, chiếc quần Lâm Nguyên mặc cũng đã ướt sũng nước. Chu Chính không tra tấn Lâm Nguyên, mà đem tự tôn của anh ta ra triệt để giẫm nát giày vò, Lâm Nguyên ngông cuồng kiêu ngạo không coi ai ra gì kia, có lẽ dưới bao ánh nhìn chòng chọc, đã không kiềm chế nổi mà phải nhục nhã đại tiểu tiện tại chỗ. Tưởng Tiệp bước tới, lấy con dao găm nhỏ mình mang theo, cắt đứt sợi dây thừng bằng da trâu xiết chặt lấy Lâm Nguyên. Bởi vì bị trói đã lâu, hai tay của Lâm Nguyên không cục cựa ngay được, Tưởng Tiệp bèn cởi quần của Lâm Nguyên ra, tiện tay tháo tấm ga trải giường, lau đi những chất xú uế giữa hai chân anh ta.

“Anh tự lau được không?” Tưởng Tiệp hỏi, “Em đi tìm cho anh cái quần.”

Lâm Nguyên gật đầu, tự dùng tay cầm ga giường lau qua lau lại.

Lần trước ở chỗ này, Tưởng Tiệp nhớ trong tủ âm tường có mấy chiếc quần yếm dành cho công nhân, quả nhiên là vẫn còn ở đây thật.

“Có cần em giúp anh mặc không?”

Lâm Nguyên lại lắc đầu. Tưởng Tiệp xoay người đi, nghe chuỗi tiếng động loạt soạt phía sau mình chấm dứt mới quay lại bảo:

“Đi thôi.”

“Ưm ư ư ư!” Lâm Nguyên chỉ phát ra được những âm thanh vô nghĩa giống như người câm, nhất định không chịu đi theo Tưởng Tiệp.

“Bọn họ chuốc thuốc anh?” Tưởng Tiệp kéo lấy cánh tay Lâm Nguyên: “Đi thôi! Em dẫn anh đi.”

“Ừm ư ư a a!” Lâm Nguyên khua tay khua chân loạn xạ tỏ ý muốn Tưởng Tiệp mau mau rời đi.

“Chị em đã sinh cho anh một bé gái, anh không muốn về gặp con mình sao? Chu Chính cho phép em thả anh đi, nếu không sao em lại có chìa khóa? Mau đi theo em, những gì đã xảy ra trong quá khứ thì cũng đã thành quá khứ rồi! Em không trách anh nữa.”

Nước mắt Lâm Nguyên đột ngột tuôn rơi, trào ra lã chã hết giọt này đến giọt khác. Tay hắn run rẩy quệt đi nước mắt, rồi lại dùng đầu ngón tay ướt nhẹp viết hai chữ lên trên tường, tuy rằng không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra được, “Cướp cò.”

“Anh muốn nói là Thẩm Binh chết là vì súng bị cướp cò?”

Lâm Nguyên gật đầu, hai tay chỉ chỉ vào chữ viết trên tường, rồi đấm thùm thụp vào ngực mình, khóc đến mức suýt nghẹt thở. Tưởng Tiệp đỡ lấy Lâm Nguyên:

“Ra ngoài kia rồi hãy nói!”

Bên ngoài căn nhà vẫn không có ai, chiếc xe Tưởng Tiệp lái tới đỗ nguyên tại vị trí cũ. Lâm Nguyên lảo đảo bước, Tưởng Tiệp phải dìu tay hắn, tiến nhanh tới phía xe, chẳng ngờ vừa mới mở cửa xe ra, xung quanh lập tức bừng lên cả một rừng đèn pha chói lóa. Những người phục kích ở trên cây cùng chĩa đèn tập trung vào một chỗ, mà Tưởng Tiệp và Lâm Nguyên lại đang đứng ở ngay chính trung tâm của vùng sáng ấy. Từ bóng tối có vài bóng người bước ra, Giang Sơn đứng giữa bọn họ, phía sau anh ta từ từ hiện ra gương mặt lạnh lẽo như núi băng của Chu Chính, giọng Chu Chính cất lên càng giống cơn gió sắc lạnh tựa mũi dao, tái tê buốt giá thẩm thấu vào tận xương tuỷ:

“Tưởng Tiệp, em thật sự khiến anh quá thất vọng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.