Chu Chính cứ nghĩ sau vụ say xỉn hôm đó thái độ của Tưởng Tiệp ít nhiều cũng sẽ có chút thay đổi. Nhưng ngoài dự tính, sau khi tỉnh rượu, Tưởng Tiệp coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng không nhắc đến vụ mình khóc lóc thảm thiết, nét mặt vẫn thản nhiên như thường, không thân thiết cũng chả lạnh nhạt, tính cách lại không nóng không lạnh hệt như trước kia. Thay vào đó cậu lao đầu vào học hành. Theo lời vệ sĩ báo cáo lại, có đôi khi Tưởng Tiệp chong đèn cả đêm, người cũng gầy đi không ít. Cuối năm, cậu tự mình hoàn thành bản báo cáo phân tích xu thế đầu tư, trở thành người trẻ tuổi nhất đạt giải Dulles khá danh giá trong ngành, khiến cho các nhà chuyên môn phải giật mình sửng sốt.
Giang Sơn đưa tờ Sun-Times in hình chụp Tưởng Tiệp tới trước mặt Chu Chính, bảo:
“Quả nhiên là không đơn giản.”
Trong hình Tưởng Tiệp khẽ mỉm cười, vừa tự tin lại vừa khiêm tốn. Ngón tay Chu Chính lướt qua cặp mắt đen láy trong bức hình, cái cậu bé tài giỏi này là người thích mặc đồ ngủ bằng cotton ngồi trên sàn nhà cày game đến tận nửa đêm, là người luôn lễ phép nói lời chúc ngủ ngon, là người mỗi khi tâm trạng không vui lại mua cá về hành hạ, rồi sau đấy ru rú cả chiều trong bếp tập nướng cá. Chu Chính chìm đắm trong những khoảnh khắc sinh hoạt ít ỏi giữa mình và Tưởng Tiệp, đang thả mình vào dòng cảm xúc dễ chịu thì đột nhiên nghe Giang Sơn lên tiếng:
“Nếu như Tưởng Tiệp thực sự đáng tin, khoản tiền kia sau này có thể giao cho cậu ta quản lý.”
“Không được,” Chu Chính ngay lập tức ngắt lời, “Đừng có lôi Tưởng Tiệp vào.”
“Tham khảo ý kiến của cậu ta một chút cũng tốt.”
“Không nghe thấy anh nói gì hả? Cậu đừng có mơ tưởng, nhất định không được để cho Tưởng Tiệp biết gì về chuyện tiền bạc. Giang Sơn, cậu nhớ kĩ cho anh, cấm được tự ý quyết định.”
Chu Chính nghiêm mặt, nét mặt đằng đằng sát khí, Giang Sơn bị dọa trong lòng run lẩy bẩy:
“Em biết, không có lệnh của anh em nào dám, hơn nữa chúng ta còn chưa tìm hiểu rõ lai lịch của Tưởng Tiệp!”
“Ừ,” nét mặt Chu Chính dịu xuống, “Giang Sơn, anh biết cậu nghĩ gì, nhưng mà Tưởng Tiệp không được, cậu đừng có ý đồ gì với thằng bé.”
Chu Chính nói xong, có vẻ rất mệt mỏi, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Giang Sơn hiểu Chu Chính lại đang nghĩ ngợi chuyện gì đó,
“Vậy em đi đây.”
“Ờ, đi đi!” Chu Chính mở mắt, “Ngày mai anh đưa Tưởng Tiệp tới thắp cho Hồng thúc nén nhang, cậu có muốn đi cùng không?”
“Tuần trước em vừa mới tới.” Giang Sơn đứng ở cửa quay lại hỏi, “Anh định để Tưởng Tiệp gặp Phó Hiểu Niên?”
“Cũng có thể, nếu mai Phó Hiểu Niên có ở đó. Sao? Cậu cảm thấy không nên ư?”
“Không phải, Hiểu Niên bảo vệ em trai cậu ta như gà mẹ che chở cho gà con vậy, gặp Tưởng Tiệp không biết sẽ phản ứng thế nào?”
“Hiểu Niên biết chừng mực, sẽ không làm gì quá trớn đâu.”
“Ừm, cũng phải.” Giang Sơn nhếch khóe miệng.
***
Lúc Tưởng Tiệp ra khỏi phòng giáo viên, trời đã tối. Mùa đông ngày ngắn, chưa tới năm giờ mà mặt trời đã xuống núi rồi. Mấy vệ sĩ từ góc khuất đi ra, giữ khoảng cách vừa phải theo sau Tưởng Tiệp. Đã bảo với Chu Chính bao lần rằng sẽ không có chuyện bắt cóc nữa đâu, không cần phải cử người đi theo kè kè bảo vệ, thế nhưng Chu Chính một mực không nghe. Cái người này hình như chưa bao giờ chịu thỏa hiệp với người khác, việc nhượng bộ nhất anh ta làm, chính là giảm bớt số vệ sĩ từ sáu xuống còn bốn người và dặn họ không được theo sau quá sát. Tưởng Tiệp đành phải tùy Chu Chính.
Trời rét căm căm, thứ tư vừa rồi tuyết rơi rất lớn, tuy tuyết trên đường đã được dọn sạch nhưng những bãi cỏ và luống hoa ven đường vẫn cõng trên mình lớp tuyết trĩu nặng, vì không bị ai tác động nên lớp tuyết dày vẫn mềm mịn bằng phẳng. Tưởng Tiệp kéo cổ áo cao lên, cúi đầu nhanh chóng bước đi, bỗng có một giọng nói thân thuộc gọi tên cậu:
“Tiểu Tiệp!”
Tưởng Tiệp ngẩng đầu trông thấy một người đàn ông có tuổi khoác áo lông dày, vóc người đậm và hơi thấp, chính là ba cậu. Cậu vô cùng ngỡ ngàng, gọi thử một tiếng:
“Ba?”
Tưởng Hòa Bình kéo con mình vào nhà chờ xe buýt bằng kính, nhìn con từ đầu đến chân:
“Hình như cao hơn một chút rồi. Nhưng sao con gầy thế?”
Tưởng Tiệp vẫn không tin nổi vào mắt mình:
“Sao ba lại tới đây? Hôm nay cửa hàng không bận gì ư?”
“Ba tới tìm con, nhưng họ nói con không ở kí túc trường. Điện thoại kia của con hỏng rồi hay sao mà ba gọi không được? Hôm nay ba đánh cược tới đây xem sao, nghe nói con luôn đi qua lối này.”
“Con có ghé qua thăm nhà,” Tưởng Tiệp đứng trước mặt cha, khéo léo nói, “Nhưng nhà đã thay khóa mới. Cửa hàng cũng đóng cửa.”
“Đấy là bởi mấy ngày trước có trộm vào nhà, khóa bị bẻ hư nên phải đổi lại cái mới. Đúng là cửa hàng có đóng cửa một thời gian, anh rể con cho ba mẹ ít vốn mở rộng mặt tiền quán, tu sửa lại đôi chút. Cửa hàng mới vừa mới khai trương, việc buôn bán cũng tương đối khá khẩm. Ba biết chị con kết hôn mà không báo với con là rất quá đáng, nhưng mà tâm trạng mẹ con không tốt, đừng trách chị con. Đều là lỗi của ba, nếu ba không đánh bạc thì đã không liên lụy đến con rồi.” Vừa nhắc đến chuyện này, Tưởng Hòa Bình rầu rĩ nói không nên lời.
“Ba đừng như vậy. Không nghiêm trọng vậy đâu, bây giờ con sống cũng rất tốt.”
“Ba không đánh bạc nữa, lần này nhất định sẽ cai bài bạc, đợi quán bán có lãi, ba sẽ gom góp, thương lượng với bọn họ để hủy bản hợp đồng kia.”
“Ba à, ba đừng bận tâm, con biết mình phải làm gì, bọn họ cũng không gây khó dễ với con, con cũng rất tự do, cuộc sống không khác biệt nhiều so với trước kia.”
Tưởng Hòa Bình thở dài sườn sượt, “Nói là nói như vậy, dù sao vẫn là ba có lỗi với con. Con và Tiểu Mẫn tuy rằng không phải con ruột của ba, nhưng hai đứa đều do ba nuôi lớn, nhất là con, từ khi con sinh ra ba đã ẵm con vào trong lòng. Bây giờ chỉ vì ba mà cả gia đình không vui.”
“Mẹ ghét bỏ con vì con đồng tính, không phải vì ba đánh bạc.” Tưởng Tiệp nói lí nhí.
“Đừng trách mẹ con, bà ấy xuất thân từ gia đình danh giá, tính tình cổ hủ. Khi bị xã hội đen tới đòi nợ, bà ấy cũng không chịu báo cảnh sát, chỉ sợ anh rể Lâm Nguyên của con biết được. Con hãy hiểu cho mẹ con, bao năm qua mẹ con chỉ mong chị con được gả vào nhà họ Lâm, việc mất mặt trong gia đình tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, mẹ con sợ nhà họ Lâm coi thường chúng ta, chị con sau khi về làm dâu sẽ bị đối xử không ra gì, mà nhà ta kết mối thông gia này với nhà họ Lâm, nói gì thì nói cũng là đũa mốc chòi mâm son rồi!”
“Con hiểu.” Tưởng Tiệp gật đầu, sao cậu lại không biết, mẹ sợ nhất là mất thể diện, lại còn phát hiện ra chuyện cậu yêu đàn ông, chẳng khác nào ngọn lửa đang cháy bị đổ thêm dầu, “Ba đừng nghĩ ngợi gì nữa. Tình cảnh thoạt nhìn có vẻ tệ hại, nhưng thật ra cũng không đến nỗi nào đâu.”
“Ba biết con là đứa trẻ tốt bụng, từ nhỏ đã rất nghe lời. Được rồi, hôm nay trước khi đi ba có hầm cho con chút canh nóng, bụng dạ con không tốt, trời lạnh rồi, nhớ phải ăn canh nóng thường xuyên để ấm người biết chưa?”
Tưởng Hòa Bình đưa chiếc cặp lồng giữ nhiệt đang ôm trong ngực cho Tưởng Tiệp, “Cũng không có gì cầu kì, chỉ là ít canh hầm kĩ. Lần sau con tới cửa hàng, nhất định sẽ bảo đầu bếp nấu những món mà con thích ăn.”
“Cám ơn ba.”
“Thôi, ba cũng không làm phiền con nữa, Tiểu Tiệp, con cho ba số điện thoại đi!”
“À ừ nhỉ,” Tưởng Tiệp lấy giấy bút ra ghi số điện thoại mới.” Ba về nhà kiểu gì?”
“Ba lái xe tới, có cần ba đưa con về không?”
“Dạ không, có người tới đón con.”
“Vậy thì tốt. Ba đi đây.” Tưởng Hòa Bình cất mẩu giấy ghi số điện thoại vào trong túi, “Tiểu Tiệp, con phải giữ gìn sức khỏe, lần sau tới thăm ba thì vào cửa hàng tìm ba, mẹ con không qua cửa hàng đâu.”
Tưởng Tiệp gật đầu, “Ba về cẩn thận.”
Tưởng Hòa Bình đi được mấy bước, đột nhiên quay lại nói, “Thấy ảnh con trên báo, ba rất tự hào!”
Tưởng Tiệp mỉm cười, nhìn bóng cha khuất dần, từ từ biến mất trong bóng tối. Ba cậu là người thành thật, mặc dù ham mê cờ bạc nhưng dù sao vẫn là người hiền lành tốt bụng. Mọi việc trong nhà đều do một tay mẹ cậu quán xuyến, bà dạy dỗ con cái cũng rất nghiêm khắc, còn ba thì ngược lại, lúc nào cũng mỉm cười hiền hậu với hai chị em cậu. Tưởng Tiệp đứng tại chỗ, nhìn về phía cha rời đi, lẳng lặng dõi theo thật lâu.
“Còn đứng thêm lúc nữa là thành tượng đá luôn đấy!”
Tưởng Tiệp quay đầu lại, liền thấy Chu Chính mặc áo bành tô màu cà phê đang đứng sau mình, trên gương mặt là nụ cười mỉm ấm áp.
“Anh tới đón tôi?” Tưởng Tiệp hỏi, “Lâu rồi không thấy anh.”
“Đợt này bận rộn, phải ở phía Bắc xử lí công việc suốt.”
Phòng làm việc của Chu Chính nằm ở phía Bắc thành phố, nghe đâu Chu Chính có cả một căn hộ gần công viên Lincoln, lúc nào bận đều tới đó ở.
“Ừm, tối nay anh có ở lại không?”
“Em đang mời mọc tôi sao?” Nụ cười của Chu Chính bỗng dưng đổi khác.
“Nói nhăng nói cuội, không đứng đắn gì cả.” Tưởng Tiệp bước đến chiếc xe đỗ cách đó không xa, “Mau lên xe, cóng chết mất.”
“Mai dẫn em tới gặp một người.”
***
Chu Chính đi cùng một tiểu đồng sang gian nhà liền kề, để lại Tưởng Tiệp ngồi một mình trong đại sảnh tiếp khách của Hồng Môn Chí Công hội. Một lát sau, có một người bước vào, đứng trước mặt Tưởng Tiệp. Người này không cao lắm, đường nét thanh tú, trông giống như người Hàn Quốc. Anh ta không ngại ngần ngắm nghía Tưởng Tiệp, dần dần, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc dường như không thể tin nổi: