Trường Dạ Vị Ương - Tô Dung

Chương 3-2



Không chỉ có khoảng cách giữa người và quỷ, hắn cùng anh cũng triệt để thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Hắn thủy chung không thể dung hòa vào thế giới của anh, mặc hắn có cố gắng nhiều bao nhiêu, ngay cả việc đơn giản nhất là tuýt rửa mặt cùng tuýt đánh răng, hắn vĩnh viễn đều phân không rõ ràng lắm.

Trầm Vị Ương khóc một hồi đến hiện tại trong ánh mắt không chỉ có khổ sở của thương tâm mà còn vì bị đau, ánh mắt của hắn bị hơi cay của kem đánh răng bốc lên làm cho nước mắt chảy ra càng nhiều, ngay tại thời điểm bi thảm như vậy, chuyện bi thảm hơn đã xảy ra …

“Này, cậu đang làm gì đó?”

Phó Trọng Hoa bị kẻ hai mắt sưng đỏ xoay lại nhìn mình dọa đến hoảng sợ, “Cậu làm sao vậy?”

Giây tiếp theo, nhìn khắp phòng tắm toàn là kem đánh răng liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Phó Trọng Hoa cắn răng nói: “Tên ngu ngốc này.”

Trầm Vị Ương nghe anh nói vậy, khóc càng thảm thiết hơn, trong lòng càng ủy khuất.

Xem đi, anh chỉ thấy mình là tên ngu ngốc.

Phó Trọng Hoa rút hai tờ giấy vệ sinh, “Đem mắt nhắm lại.”

Anh cúi người cẩn thận lau đi vết kem đánh răng dính bên cạnh mắt hắn, một bên bắt đầu thật sự lo nghĩ – hay là trên mỗi tuýt đều dán nhãn để cho hắn dễ phân biệt.

Bất quá, dán nhãn sẽ hữu dụng sao? Người này gây phiền toái thật đúng là ùn ùn.

“Bé cưng thật khá, em khi nào thì –“

‘Phanh!’  

Trầm Vị Ương mở mắt ra chỉ thấy cách cửa phòng tắm đang đóng chặt, “Vừa rồi có ai đang nói chuyện sao?”

“Anh Lăng.”

“Anh Lăng?”

“Ừ, Anh ấy đem bữa tối tới. Nhắm mắt lại.” Anh đem khăn mặt nhúng ướt, một chút một chút cẩn thận lau đi vết kem đánh răng còn lại, sau đó xả khăn mặt sạch sẽ rồi lại lau mặt cho hắn thêm lần nữa, thẳng đến khi mặt hắn khôi phục sạch sẽ.

“Anh Lăng đang nói chuyện, mà mình đóng cửa như vậy không sao cả sao?”

Phó Trọng Hoa cong lại ngón trỏ dùng sức gõ lên trán hắn một cái, “Cậu không mặc quần áo không sao cả sao?”

“A!” Trầm Vị Ương vẻ mặt đỏ bừng lên, nhanh tay che lại ngực mình, rồi lại bối rối dời tay xuống muốn che lại hạ thân của mình.

Hắn động tác không được tự nhiên lấy lòng Phó Trọng Hoa, người sau cười to ra tiếng, “Ngu ngốc.”

Trầm Vị Ương ngồi xổm xuống sàn nhà, từ ngượng ngùng nháy mắt dập nát thành thất vọng.

“Cậu đợi ở đây, tôi đi ra ngoài lấy quần áo cho cậu.”

“Ác.”

Nhận thấy trong thanh âm của hắn có sự mất mát, Phó Trọng Hoa đột phát hảo tâm cũng ngồi xổm xuống, nâng mặt hắn lên, “Cậu lại làm sao vậy?”

“Tôi không phải thật sự rất ngốc chứ?”

Phó Trọng Hoa lại bị những lời này của hắn làm cho buồn cười, anh xoa xoa mặt hắn, “Là không thông minh.”

Sau đó vỗ vỗ nhẹ đầu của hắn, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.

“Không thông minh nha.” Trầm Vị Ương hai tay nâng má, “Ta quả nhiên không ngốc tý nào.”

Cửa bị gõ hai tiếng, Trầm Vị Ương lập tức đi đến cạnh cửa, theo khe cửa hé ra nhận lấy quần áo của mình.

“Hắc hắc, bé cưng xinh đẹp, anh là –”

‘Phanh!’  

Trầm Vị Ương sờ sờ cái mũi của mình, ô~~ anh như thế nào không biết sau cánh cửa còn có người đang đứng chứ?

Thật vất vả mặc xong quần áo đi ra, Trầm Vị Ương nhìn thấy một nam nhân đứng ở cửa, thật, thật, thật đẹp trai a! Hắn kinh ngạc trừng to mắt, càng kinh ngạc hơn là – Phó Trọng Hoa là người khiết phích giường ngủ, chính mình phải tốn hơn một tháng mới có thể trộm leo lên giường của anh, mà tên kia cư nhiên liền đặt mông ngồi lên nơi mà bọn họ vừa mới ân ân ái ái.

Đáng ghét!

“Chào bé cưng xinh đẹp, anh là Lăng Phi.”

“Chào anh Lăng.” Trầm Vị Ương nhỏ giọng chào, nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh Lăng, ăn cơm.” Phó Trọng Hoa liếc mắt nhìn Trầm Vị Ương, “Nhanh lên, chậm quá.”

“Ác.”

Lăng Phi bắt lấy cánh tay của Phó Trọng Hoa, “Hung dữ cái gì, không đau lòng sao?”

“Có gì mà đau lòng. Nhưng thật ra anh Lăng à, hình như anh gầy đi?”

“Có sao? Anh còn đang tính giảm béo.”

Trầm Vị Ương ai oán đi theo phía sau bọn họ, hắn đột nhiên muốn biến mất khỏi cái nơi làm hắn tan nát cõi lòng này.

Phó Trọng Hoa chưa từng nói chuyện với hắn ôn nhu như vậy, cũng không có ôn nhu để cho hắn kéo cánh tay như vậy, anh cho tới bây giờ chỉ hé ra gương mặt lãnh khốc, tươi cười siêu ít, hơn nữa chỉ biết mắng hắn ngốc.

Trầm Vị Ương dừng lại bước chân, đột nhiên cảm thấy hai chân vô lực, hắn cũng rất muốn Phó Trọng Hoa mặt đầy tươi cười mà nhìn ngắm mình.  

Không phải kiểu cười giễu cợt vì mình làm chuyện ngu xuẩn, nói lời ngu xuẩn, mà là tươi cười ôn nhu như thế kia.

Có phải vĩnh viễn cũng không có khả năng hay không?

Bữa tối dùng được một nữa, Trầm Vị Ương thật sự không thể tiếp tục nhìn bộ dáng hòa thuận vui vẻ của hai người bọn họ nữa, lấy cớ khát nước mà đi vào bếp uống nước.

Nước vừa mới rót ra ly, Phó Trọng Hoa cũng đi đến.

“Thân thể cậu không thoải mái?”

Trầm Vị Ương cúi đầu, “Không có.”

“Vậy sao mặt của cậu lại thối như vậy? Cậu đang lo lắng thân phận của anh Lăng?” Anh lại gõ lên trán hắn một cái, “Ngu ngốc, anh ấy chẳng có thời gian rỗi để đi thu thập tên ngốc như cậu đâu. Nếu anh ấy thật sự muốn thu thập cậu, chỉ cần động động đầu ngón tay là xong, sẽ không phải ở cùng cậu lâu như vậy.”

“Ác.” Trầm Vị Ương đang ở dưới đáy cốc càng rơi xuống vực sâu hơn nữa, nhưng thương tâm mặc kệ là vì cái gì thì cũng chỉ có thể cảm giác được thương tâm.

“Anh ấy thực lo lắng cho cậu, nếu không khỏe thì cậu cũng ráng cười cười một chút.”

“Ác.”

“Cậu trừ bỏ ‘ác’ ra thì không biết nói cái gì khác sao?”

Trong lòng Trầm Vị Ương đột nhiên dâng lên một cổ lửa giận, dùng sức đẩy anh ra, “Muốn cười thì cười, vậy được chưa?”

Phó Trọng Hoa nhìn ‘ngu ngốc’ đang bốc lửa hừng hực đi ra ngoài, vô duyên vô cớ bị người ta nổi giận, nhất thời không kịp thích ứng. Gương mặt vốn chẳng hiền lành gì, hiện giờ âm trầm đến dọa người.

Ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Trầm Vị Ương cùng Lăng Phi tán gẫu đến thập phần thân thiện.

Người này biến sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, Phó Trọng Hoa khinh thường bĩu môi.

“Hoa Hoa, tôi đi ra ngoài mua bia, mùa hè uống bia lạnh sẽ rất thoải mái a, anh có muốn uống cái gì khác không?”

“Không.”

Trầm Vị Ương nhìn về phía Lăng Phi cười cười gật đầu chào, sau đó vui vẻ chạy ra khỏi nhà.

“Tên này.” Phó Trọng Hoa thật hết cách với hắn.

“Em không đi cùng cậu ấy sao?”

“Không cần, cậu ấy rất thông minh, em cùng cậu ấy đi ra ngoài đã vài lần, không có gì phải lo lắng.”

Lăng Phi cười nhẹ, chọc chọc mặt anh, “Trộm dấu bảo bối này khi nào thế? Cư nhiên dám gạt anh.”

“Cũng không lâu, tìm không ra thời gian để nói. Em vội vàng tìm nhà, chuyển nhà, tìm nhà, chuyển nhà, nào có thời gian nói về cậu ấy chứ? Ngay cả bản thảo em còn không có thời gian giao ra.”

Lăng Phi theo dõi sườn mặt lạnh lùng của anh, “Aizzz, em cũng không đỏ mặt sao?”

“Vì sao lại đỏ mặt?”

“Nhắc tới người mình thích, chẳng lẽ em không biết thẹn thùng?”

“Thẹn thùng?” Phó Trọng Hoa suy nghĩ một chút, “Có lẽ giống như cậu ấy nói, em đối với cậu ấy có loại cảm giác như đã từng quen biết, thân thuộc như người nhà vậy. Nên em rất ít cảm thấy thẹn thùng, nhưng thật ra cậu ấy rất dễ thẹn thùng, trêu trêu một chút liền đỏ mặt.”

“Các em quen biết như thế nào?”

“Cậu ấy ở tại trong căn nhà em mua.”

“Nhà quỷ.” Lăng Phi hít sâu một hơi.

Phó Trọng Hoa liếc nhìn anh ta một cái, “Rốt cuộc là ai sợ ai nha? Tên kia cùng với anh thật giống nhau, động tác biểu tình đều thực khoa trương.”

Lăng Phi nở một nụ cười sáng lạng, ánh mắt phát sáng, “Oa~~, em có tính luyến cha, luyến anh, luyến chú, luyến bác sao?”

“Thần kinh.”

Lăng Phi hắc hắc cười xấu xa, “Cùng khối băng ở chung, chính mình sẽ hoạt bát đến nỗi muốn có một mặt trời nhỏ ở trong nhà nhỉ?”

Phó Trọng Hoa thản nhiên “Ừ” một tiếng.

“Vậy có từng suy nghĩ qua những phiền toái giữa các em chưa?”

“Có”

“Vậy em tính sao?”

“Em vẫn đang suy nghĩ.”

Lăng Phi một tay chống cằm, “Vậy à, anh thấy cậu ấy hình như thực thích em nha.”

Phó Trọng Hoa nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Lăng Phi vẫn chăm chú nhìn anh, cho nên mới cảm giác được khi anh nhắc đến Trầm Vị Ương, ánh mắt biến hóa ấm áp nhu hòa.

“Cậu ấy thích em cũng quá đáng thương.”

Phó Trọng Hoa lườm anh ta một cái, “Anh Lăng, anh có biện pháp gì làm cho nhiệt độ cơ thể của cậu ấy cũng giống người thường không? Hoặc là khi em tiếp cận cậu ấy cũng không cảm thấy lạnh.”

“Ác ~~” Lăng Phi ái muội kéo dài thanh âm, lại nháy mắt mấy cái.

Phó Trọng Hoa bầy ra một thái độ “Không sao cả, tùy anh nghĩ.”

“Có nha, chờ chút nữa sẽ làm cho các em, chỉ cần cậu ấy mang nó thì độ ấm trên người cậu ấy sẽ điều tiết cùng độ ấm của em giống nhau.” Anh ta thấp giọng nói: “Dùng cho làm tình cũng rất tốt a.”

“Nếu em bởi vì bị quá lạnh mà tim ngừng đập, chết ở trên người cậu ấy, anh nhớ phải đến siêu độ cho em đấy.”

Lăng Phi cười to, “Không thành vấn đề, anh cũng sẽ không thu một đồng của em. Nói …” Anh ta giương mắt nhìn đồng hồ treo tường, “Sao lâu vậy còn chưa trở về, không phải em nói chỗ rẽ có một tiệm tạp hóa sao?”

“Chắc cậu ấy lại chạy đến siêu thị rồi.”

“Vậy à, em thật sự không lo lắng sao? Hiện tại là tháng bảy âm lịch nha.”

“Trên đường toàn là bạn bè của cậu ấy, có gì mà lo lắng?”

“Anh là nghĩ – cậu ấy xinh đẹp như vậy, nếu như bị lệ quỷ nhìn thấy thì …”

“Vậy anh đi tìm cậu ấy đi.”

“Liên quan gì đến anh chứ?”

Phó Trọng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Em cũng không dễ bị dọa như vậy.”

“Em đúng là không dễ bị dọa như vậy, nhưng cậu ấy hôm nay tình trạng không quá khỏe, khí tràng thực hư, không biết có phải cậu ấy nguyên bản là như vậy không? Anh tuy rằng ăn ké nhà em, nhưng vẫn thực có chút lo lắng.”

Phó Trọng Hoa nhíu mày, xác thực buổi tối hôm nay Trầm Vị Ương có chút là lạ.

“Em ra ngoài tìm cậu ấy.”

“Em nha, đối với cậu ấy ôn nhu một chút. Yêu mà không nói ra, chẳng khác nào không có.”

Phó Trọng Hoa dừng lại một chút, mới mở cửa đi ra ngoài.

“Thật sự là mùa yêu đương ~~~, bất quá vì sao lại cảm thấy tâm thần có chút không yên?” Lăng Phi cúi đầu, thanh âm giống như đang cười, biểu tình nhìn không rõ lại có chút thần bí.

— end ch.3 —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.