Trường Dạ Vị Ương - Tô Dung

Chương 6-2



Trầm Vị Ương cũng không để ý tính tình nóng lạnh của Phó Trọng Hoa, vẫn ở trong lòng anh nằm thoải mái, “Aizz, gần đây em đều mơ thấy giấc mơ kỳ quái. Em còn mơ thấy cái này.” Hắn cầm túi hương ở trên cổ lên, lắc lắc.

“Ngày có chút suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ điều đó.”

Trầm Vị Ương nhíu mũi, “Không phải đâu, em còn mơ thấy anh ở cùng em, tính tình của anh trong mơ cũng xấu y chang hiện thực, chẳng qua là có điểm hơi kỳ quái, không đúng, là rất kỳ quái, nhưng mà em không biết diễn tả thế nào.”

“Đừng nghĩ, ăn no liền ngủ.”

“Không muốn.” Trầm Vị Ương ở trong lòng anh làm nũng, “Anh một chút cũng không quan tâm em, không muốn nghe em nằm mơ cái gì.”

“Không phải em mơ thấy ở cùng anh sao?” Gân xanh Phó Trọng Hoa giựt giựt lên.

“Nhưng mà ở trong mơ còn có rất nhiều điều để em nói, anh cũng không muốn nghe.” Trầm Vị Ương dỗi cắn anh một miếng, sau đó ngã nhào ra giường, dùng chăn bao trùm lấy cả người lẫn đầu của mình.

Phó Trọng Hoa đột nhiên có một cỗ xúc động muốn hỏi thăm thời điểm hắn chết rốt cuộc bao nhiêu tuổi?

Nhưng theo lý thuyết quỷ thể sẽ không thay đổi, theo bề ngoài của hắn – tuổi đại khái khoảng 20, sao hành vi cử chỉ cùng đứa bé 3 tuổi không có gì khác nhau?

“Phó Trọng Hoa, ngừng mắng thầm em đi, mau tới ôm em một cái, an ủi em.”

Phó Trọng Hoa mới mặc kệ hắn, tính cầm chén không đem xuống lầu, mới đứng dậy thắt lưng đã bị ôm lấy.

Phó Trọng Hoa nhướng mi, thấp giọng nói: “Buông tay.”

Trầm Vị Ương làm nũng, nói: “Để ngày mai dọn.”

“Không được.”

“Phó Trọng Hoa, anh còn như vậy em sẽ bỏ nhà đi, em không cần anh nữa.”

“Xin cứ tự nhiên.”

“Em biết anh cầu còn không được.” Nói không lại, Trầm Vị Ương lập tức rớt xuống một giọt nước mắt to như viên đậu.

Phó Trọng Hoa nhịn không được hét lên, “Mẹ nó, em ngoài khóc ra còn biết cái gì?”

Trầm Vị Ương cúi đầu thành thật kể ra: “Còn có thể ăn, ngủ, cùng anh lên giường, đùa anh vui vẻ, làm anh đau lòng, chọc anh phát cuồng ….”

“Ngừng.”

Trầm Vị Ương ngoan ngoãn không nói lời nào.

Phó Trọng Hoa nhận mệnh leo lên giường, ôm lấy thắt lưng hắn, “Nói đi.”

“Kỳ thật em đã quên.”

“……”

“Anh cũng không nên tức giận a, em chỉ là hơi sợ một chút. Không biết vì cái gì, ở trong mơ thời điểm anh ôm em, em thật sự rất sợ hãi, em sợ anh bỏ lại em, vừa đi một bước, em lại sợ chúng ta bị tách ra, vĩnh viễn không thể gặp lại.”

“Suy nghĩ miên man.”

Trầm Vị Ương nhíu mi, “Không phải, không phải suy nghĩ miên man, trong ấn tượng em chưa từng sợ hãi qua như vậy.”

“Em vẫn để ý đến anh Lăng?”

Trầm Vị Ương bắt lấy cánh tay anh, “ Aizz, em nói với anh cái này, nhưng em thật sự không có ác ý.”

Phó Trọng Hoa vén sợi tóc rũ trên mặt hắn lên, “Ừ, em nói.”

“Em có một loại cảm giác – sau này anh Lăng sẽ chia rẽ chúng ta. Vừa mới bắt đầu thì em đố kị tình cảm của các anh, nhưng sau đó lại bị loại cảm giác này bao phủ lên toàn bộ đố kị của em.”

“Em sợ anh Lăng thu phục em?”

Trầm Vị Ương không trả lời, chính là ôm chặt lấy anh.

“Ngu ngốc, em không cần lo lắng, không ai có thể làm em bị thương, không ai có thể mang em đi khỏi bên người anh.”

“A, nếu không phải người thì sao?”

“……”

Trầm Vị Ương biểu tình vô tội nhỏ giọng nói: “Không phải anh lại tức giận chứ? Em chỉ là nói lên sự thật thôi.”

“…. Dù sao anh sẽ không để em rời khỏi anh, anh cũng là nói sự thật, hơn nữa nếu em không ngủ, cũng không để cho anh hảo hảo ngủ một giấc, chúng ta đây cũng không cần phải ngủ, liền cùng nhau hảo hảo ‘thảo luận’ điều anh nói có bao nhiêu sự thật.”

“Em đang ngủ.”

“Phi thường tốt.”



Phó Trọng Hoa chọn giữa trưa để ra ngoài, nên Trầm Vị Ương chỉ có thể ở lại nhà nhàm chán chuyển kênh TV, chuyển từ kênh 1 đến kênh 100, rồi từ kênh 100 chuyển lại kênh 1, nhàm chán đến nổi phải ngáp một cái thật to, cuối cùng đành tắt luôn TV.

Hắn nhàm chán đứng lên duỗi duỗi người, nhìn chung quanh phòng khách một vòng, tính toán quét dọn phòng ở một phen.

Cầm lấy máy hút bụi bỗng nhiên nhớ đến Phó Trọng Hoa nói hắn là ‘ngu ngốc đồ điện’, không muốn bị đuổi đành không nên lộn xộn, cho dù trên danh nghĩa là hoạt động ‘dọn dẹp’ cũng không được.

Trầm Vị Ương đành phải buông tha cho.

Hắn đột phát ý tưởng đi vòng quanh phòng khách hai vòng, sau đó đứng ở huyền quan hướng bên trong nhìn vào.

Hằn nhìn nhìn sàn nhà, suy nghĩ suy nghĩ, “Nơi này nên có một cây hoa đào.”

[Đệ muốn ở chỗ này trồng một cây hoa đào.]

“Ai?” Trầm Vị Ương nhìn quanh bốn phía.

[Tùy đệ.]

Đây lại là một tiếng nói khác, toàn thân Trầm Vị Ương cương cứng, da gà da vịt nổi đầy, căn nhà này ở ngay ban ngày ban mặt lại có chuyện ma quái – ‘đùa bỡn’ hắn một tên quỷ.

[A, đệ nghĩ – Đào Yêu tranh thủ tình yêu không thua gì nhau, thi nhân lại chỉ để ý đến Đào. Bất công. ]

Trầm Vị Ương một trận hoảng hốt, thanh âm này rất quen tai.

[Yêu tu thua Đào ba phần tĩnh. Đào lại thua Yêu một mảnh tâm.]

Trầm Vị Ương cả người chấn động, nói không nên lời vì cái gì, chỉ là trái tim tựa như quả mơ ngâm vừa chua vừa cay. Tay chân hắn có một loại cảm giác vô lực, lắc đầu miễn cưỡng đem dị trạng ném ra sau đầu, lắc lắc lắc lắc bước nhanh vài bước.

[Đình La Sơn thật sự rất khá, huynh nhìn xem từ nơi này nhìn ra ngoài, thảo nguyên thật đẹp.]

Trầm Vị Ương theo bản năng hướng phương hướng kia nhìn qua, quả nhiên hiện ra một thảm cỏ xanh lục mênh mang, nhìn lên trời xanh mây bay, thốt ra: “Sau này chúng ta ở luôn nơi này được không?”

[Sau này chúng ta ở luôn nơi này được không?]

Trầm Vị Ương nghe được thanh âm quỷ dị kia nói một câu y chang, nhất thời bừng tỉnh. Lúc này nhìn kỹ lại, làm gì có thảo nguyên, nơi đó là cửa phòng bếp.

“Gặp, gặp quỷ.” Sắc mặt Trầm Vị Ương xanh trắng, quay đầu bỏ chạy.

Hắn cắm đầu chạy, chờ khi dừng lại, hắn thấy hé ra bàn gỗ, hai bên bàn gỗ ngồi hai người, một người áo đỏ, một người áo trắng, trừ bỏ gương mặt mơ hồ, còn lại đều rất rõ ràng.

[Ngươi không xứng với hắn.]

[Ta biết.]

[Ngươi chính là một tiểu yêu lai lịch không rõ, chỉ cần ngươi nguyện ý rời khỏi hắn, ta có thể bảo toàn mạng hắn, làm cho tiên giới đình chỉ truy sát.]

[Ta không hiểu, ta thực không hiểu ngươi, vì cái gì ngươi trăm phương nghìn kế muốn ta rời khỏi hắn? Hay là … ] Người nọ thay đổi biểu tình mấy lần, cuối cùng chính là yên lặng nhìn thẳng đối phương.

[Đúng, ta thương hắn.]

[Ngươi thương hắn? Ngay cả chưa nói chuyện với nhau liền yêu hắn? Gặp mặt đã yêu?]

[Gặp mặt đã yêu?] Khuôn mặt người nọ vặn vẹo, đột nhiên cười ha ha, trong nháy mắt lại ngừng cười. [Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi? Ta từ nhỏ đã quen biết hắn, ta ở cùng với hắn đã mấy ngàn năm, ta yêu hắn mấy ngàn năm, nếu so sánh –  ngươi cùng hắn mới là gặp mặt đã yêu.]

Người nọ khiếp sợ nhìn về phía gã, [chẳng lẽ huynh ấy là Nguyệt ca ca của ngươi? … Nếu là vậy, khó trách ngươi sẽ đối với ta đuổi tận giết tuyệt.]

Tay người nọ run lên, nước trong chén đổ cả ra bàn, im lặng không nói.

Hình ảnh ở phía đó biến mất, Trầm Vị Ương nháy nháy mắt nhìn lại, phát hiện chính mình đứng ở một góc, đối mặt với phòng khách.

Hắn đưa tay che ngực trái, người kia trong lòng đau, đau lòng vì người mặc áo đỏ đối với mình đuổi tận giết tuyệt. Người đó đau lòng rất rõ ràng, ngay cả chính hắn cũng cảm giác được, thậm chí muốn khóc.

Trầm Vị Ương sờ sờ khóe mắt mình, nhìn đầu ngón tay dính ướt át.

Sau lưng đột nhiên nổi lên một trận gào khóc thảm thiết, Trầm Vị Ương như là vô ý thức, hoặc như là bị bắt xoay người.

Đứng bên trái hắn là người áo trắng khi nãy, đứng bên phải là một người áo đen. Quanh đó la liệt xác chết không toàn vẹn, xương trắng máu tươi đầy đất dọa Trầm Vị Ương run sợ, hắn kìm lòng không đậu lùi ra sau một bước, cúi đầu, nháy mắt giật mình chết lặng.

Hắn chính là đang đứng giữa vũng máu lai láng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai quân giằng co, binh tướng hung hăng, tiếng chém giết chấn rung trời cao, nhưng chặt đầu đổ máu hi sinh trước tiên lại là phàm nhân.

Phàm nhân? Trầm Vị Ương cả kinh, chính mình làm sao biết được đó là phàm giới nhân gian?

Hắn không dám nhìn nữa, ánh mắt quay trở lại nhìn hai người giương cung bạt kiếm kia.

[Huynh thực đã quên đệ?]

Trầm Vị Ương theo người nọ cùng nhìn về phía nam tử áo đen có bộ mặt mơ hồ kia.

[Ngươi là ai?]

Đau quá, Trầm Vị Ương nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy cả người như muốn xé rách ra từng mảnh.

[Huynh nhưng lại hỏi đệ là ai? Trường Dạ, đệ có bị thiên đao vạn quả, sét đánh chi hình, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh, cũng không muốn huynh cứu đệ, để rồi quên tất cả, huynh có biết hay không?]

Tầm mắt Trầm Vị Ương mơ hồ, đây là chuyện gì?

Hắn mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt người áo trắng buồn rầu, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt, nhưng vì cái gì chính mình lại rơi lệ lã chả?

 [Ta cứu ngươi?] Trên gương mặt lãnh đạm của người áo đen có vài phần nghi hoặc, [Ngươi nói ta ném bỏ công lực trăm ngàn năm, nghịch thiên mà đi, là vì cứu ngươi?]

 [Trường Dạ, là đệ hại huynh. Nhất định là do hai ta sớm chiều ở chung, cho nên ma tính của đệ lay nhiễm vào huynh nên mới có thể như thế. Đệ cầu huynh buông đao, nếu không đợi đến khi trưởng lão xuất quan, đệ không cách nào bảo hộ được huynh.]

Người áo đen cười nhạo, [Ngươi bảo hộ ta?]

Trầm Vị Ương nháy mắt, hai người vừa mới còn đứng đó nói chuyện, đã biến mất không thấy. Chỉ thấy bụi bay đầy trời, lôi điện nổ ra, trước mắt xuất hiện hình ảnh như là lốc xoáy có màu sắc đen tím quỷ dị. Cái xoắn ốc kia không ngừng xoay tròn, đồ vật xung quanh đều bị cuốn vào. Vật còn sống, hay vật đã chết đều bị hút vào trong, tiếng la hét thảm thiết thê lương vang lên một tiếng nối tiếp một tiếng.

Trầm Vị Ương kinh hãi lui về sau mấy bước, chân đột nhiên bị giữ chặt.

[Cứu ta, cứu cứu ta …]

Trầm Vị Ương lập tức vươn tay, nhưng giây tiếp theo hắn chỉ chạm sợt qua đầu ngón tay của người đó, trơ mắt nhìn người đó bị cuốn vào bên trong cơn lốc kia, phát ra tiếng hét thảm thiết cơ hồ chấn vỡ màng tai.

“Không —” Trầm Vị Ương cũng hét to lên.

Trong lúc hoảng hốt đó, hắn tựa hồ cũng nghe được một âm thanh đồng dạng.

[Không –]

Giây tiếp theo, gió đột nhiên ngừng – hàng trăm ngàn vật sống hoặc chết bị hút vào đó đồng thời rơi rụng xuống – dập nát, vỡ vụng từng khối. Chấn động kia tựa như một cơn động đất bình thường phá tan tất cả.

Trầm Vị Ương tái giương mắt, đang lơ lửng phập phềnh ở giữa không trung chính là hai người mới vừa rồi kia.

Người áo đen kia chấp hai tay sau lưng, dáng người anh tuấn, mặc cho thanh kiếm phát sáng kia xuyên qua ngực, mũi kiếm ở sau lưng giọt xuống từng giọt máu tím.

Người áo trắng kia xem như lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hắn ôm lấy nam tử áo đen, hai người chậm rãi rơi xuống mặt đất.

[Đồ xấu xa, đồ xấu xa, huynh đang làm gì vậy? Ai cho huynh tiếp một kiếm này của đệ? Vì cái gì không né –]

Trầm Vị Ương cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế, hắn không ngừng lắc đầu, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.

Nam tử áo đen nằm ở trong lòng hắn nâng tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt của hắn, [khi huynh muốn dừng pháp lực lại đã không còn kịp, Nhật Hoa kiếm này của đệ một khi xuất ra có thể phá tan âm nguyệt của huynh, thương thế của đệ cũng sẽ giảm xuống thấp nhất, huynh muốn đệ dùng nó.]

Nam tử áo đen ngừng một chút, sau đó phun ra 3 bụm máu.

Nam tử áo trắng che miệng của nam tử áo đen lại, [Không cần, Trường Dạ, đệ phải làm sao đây? Làm gì mới có thể cứu được huynh?]

[Đình La sơn, chờ huynh, huynh sẽ không chết, nhưng tỉnh lại có lẽ mấy ngàn năm, có lẽ mấy vạn năm ….] Nam tử áo đen lại ho ra một bụm máu.

[Đệ chờ, đệ chờ, mấy ngàn năm, mấy vạn năm, cho dù thiệt nhiều ngàn ngàn vạn vạn năm, đệ đều chờ.]

Hai mắt Trầm Vị Ương đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy một tia sáng màu trắng lóe lên, liền thấy một người tuyệt thế tao nhã từ trên trời giáng xuống.

[A Nguyệt, ta đến chậm.]

[Trưởng lão?] Nam tử áo trắng ôm chặt lấy gã, [Trưỡng lão, cầu ngài, cầu ngài buông tha Trường Dạ, ma tính của Trường Dạ đã bị ta tiêu trừ, hiện tại huynh ấy chỉ là một phàm nhân mà thôi.]

[Tiểu yêu, A Nguyệt sẽ không chết, không ai có thể giết chết hắn, ta cũng không ngoại lệ. Hôm nay hắn bị một kiếm này là thiên kiếp, 9 triệu năm một lần, chính là không thể ngờ lần này hắn lại thua ở chữ ‘tình’.]

[Có ý gì?]

[Khi A Nguyệt sinh ra trời đất còn đơn sơ, nhờ hắn mà có ta, và từ đó ngày sinh ra. Sau vạn vật ngưng khí hóa thần, thần tạo người, người dần dần có tham – sân – si, phần tâm linh này dần phân hóa thành 3 loại – ma, quỷ, tiên. Khí tinh thuần bởi vậy cũng từ từ loạn, rốt cuộc vạn vật chi linh không thể sinh ra thần khí, xưng yêu. Tiểu yêu, hắn cùng với ta và ngươi bất đồng, ở ngoài tam giới lục đạo, vô sinh vô tử.]

Hình ảnh biến mất.

Giờ phút này, đột nhiên có một loại đau nhức đánh úp xuống đầu hắn, cả người hắn đau đớn, hắn giãy dụa chạy trốn, chạy đến khi ấm áp từ hai chân hai tay truyền đến trái tim, hắn mới dừng chân lại.

Vừa mở mắt ra, hắn cảm nhận được ánh mặt trời chiếu sáng đến cơ hồ hắn không mở mắt ra được.

Trầm Vị Ương hồn phách hỗn độn, lúc này tựa như bị sét đánh, điện lưu đánh xuyên qua người, xuyên thấu qua 6 phách, tới phách cuối cùng, hắn đột nhiên hét lên sợ hãi, phá tan đi tia chớp đó.

Nhất thời ngất đi.

—- end ch.6 —–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.