Trường Dạ Vô Ninh - Đêm Dài Không Yên

Chương 12: Hư tình



Ta hơi hoang mang kéo Dẫn Diên đứng dậy: “Chuyện này chẳng phải nói đều là do Vinh quý phi làm cả sao? Nàng ta cứ ngang nhiên vu oan giá họa cho người khác mà không thấy thẹn với lương tâm ư?”

“Lúc nàng ta hại chết Lâm hoàng quý phi cũng có thấy thẹn chút nào đâu!”

Ta ngẩn người, đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.

Dẫn Diên như vừa đánh thức ta bừng tỉnh khỏi cơn mộng, tất cả mọi người ai nấy cũng cho rằng Giang Tiếu Tính đã chính tay hãm hại Lâm hoàng quý phi, thế nhưng lại chẳng hay biết Lý Thừa Mục tình thâm nghĩa trọng mới là hung thủ thực sự. Dường như trong tâm trí mọi người luôn đinh ninh Giang Tiếu Tình hại n quý nhân, Lưu mỹ nhân, Hạ thường tại, nhưng chân tướng có lẽ không phải như thế.

Nơi thâm cung biệt viện này chính là vậy đấy, đâu đâu cũng là sự giả dối bốc mùi, chẳng chừa một chỗ đứng nào cho sự thật, và hiển nhiên suy nghĩ của mọi người đã đi ngược lại hoàn toàn so với những thứ được bọc bên trong lớp vỏ dối trá.

Mười lăm tháng mười một, hoàng đế lâu lắm rồi không đến.

Dần dà ta cũng quen với nhịp sống bình đạm nhàn hạ, mỗi ngày sẽ ngồi tán dóc với Dẫn Diên hoặc Uyển phi, những lúc rỗi rãi thì lại lấy kinh văn ra chép hay dịch cổ thư, vô ưu vô lo, ngủ cũng đủ giấc hơn, hiếm khi nào mới có được ngày tháng êm đềm tránh xa sóng gió hậu cung thế này.

Ngoại trừ một cái là ăn uống không ngon miệng.

Uyển phi nắm tay ta, giọng nói chắc nịch như chém đinh chặt sắt: “Hầu Uyên Doanh hạ độc muội, nữ nhân này thua hoàng thượng thế nên nhất định không chịu bỏ qua dễ dàng đâu. Không đấu thắng muội, vậy thì sẽ quyết tâm phải chôn cùng muội.”

Lại nói, trong hậu cung nếu có người nên hận ta nhất thì một là Lâm Hoàng quý phi, hai là vị Uyển phi Tiêu Thu Quân này. Dù sao ngày xưa ta đã vô tình chia cắt nàng và người nàng yêu, đã thế còn không bảo vệ nổi tính mạng của người ấy.

Dẫn Diên vừa nghe lời trêu ghẹo của Uyển phi đã sốt sắng hết cả lên, giậm chân bảo: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Có nên mời ngự y đến xem thử không ạ?”

Vừa nghe hai chữ ngự y là đầu óc ta liền tỉnh táo, bất giác ngồi thẳng lưng quay sang nghiêm túc hỏi nàng ma ốm: “Tỷ có bị bệnh hay không người bên ngoài không biết được, nhưng ngự y thì sao? Họ bằng lòng giúp tỷ che mắt cả cung ư?”

Uyển phi cười khúc khích: “Bởi vì Hữu viện phán của thái y viện là nhị cữu của ta đấy.” Nàng khoác tay lên vai ta, “Thế nào, có muốn nhị cữu của ta đến đây thăm khám cho muội luôn không?”

Ta chưa kịp từ chối thì Dẫn Diên bên cạnh đã gật đầu như giã tỏi.

Mười sáu tháng mười một, hoàng đế tới.

Đi cùng với hắn là một phần đại lễ, vì nhị cữu của Uyển phi nói - ta có thai rồi.

Mà phần lễ vật Lý Thừa Mục mang đến còn lớn hơn rất rất nhiều so với tưởng tượng của ta. Hắn đã sửa lại án xử sai cho mẫu thân ta là Đồng Liễu thị, thậm chí phong bà lên làm chính tứ phẩm Huyền quân.

Huyền quân là tước vị chỉ dành cho con gái của vương hầu, nên lần này phong thưởng tuyệt đối không thể coi nhẹ được. Mẫu thân ta là thê tử trọng thần tiền triều, theo lý mà nói thì nên phong cáo mệnh phu nhân, nhưng dù sao cha ta cũng là loạn thần, vì vậy lấy cái danh ấy không hợp lễ nghi.

Ta muốn hỏi Lý Thừa Mục xem có phải hắn điên rồi không, nương của ta bị ban chết, tự tay tiên hoàng đã ban rượu độc cho bà. Nương của ta bị phạm vào trọng tội mưu nghịch liên lụy cửu tộc. Chết mà vẫn được toàn thây đã là ân thưởng của tiên hoàng. Hành động lần này của hắn há chẳng phải đang phí công vô ích tự đẩy mình vào con đường bất nhân bất nghĩa?

Thấy ta im lặng trầm ngâm, có lẽ hắn đã nhận ra nỗi băn khoăn trong lòng ta: “Trẫm sẽ chiêu cáo, nói cho mọi người biết lúc nương nàng còn sống đã nhiều lần ra sức khuyên can cha nàng và thái tử. Thái tử khởi binh, nương của nàng tìm cách bẩm báo với phụ hoàng. Nhưng tính tình bà ấy cứng cỏi, không đành lòng chứng kiến danh dự gia tộc bị hủy hoại, lao đao bên bờ vực sụp đổ, vì vậy cuối cùng quyết định chọn tự sát.”

“Nương của ta... đã sớm thông bẩm với tiên hoàng?” Suýt nữa thì ta bật cười thành tiếng, “Ý của ngươi là, nương của ta sớm có trù tính bán đứng cha ta và Thừa Du?”

Hắn vuốt cằm không nhìn ta, lúc lâu sau mới đáp lại: “Đó chỉ là một lý do thoái thác.”

Ta không muốn thảo luận tiếp về vấn đề này nữa, đưa tay xuống sờ vùng bụng bằng phẳng của mình, quay sang nhìn hắn chăm chú: “Có chuyện này muốn xin hoàng thượng chỉ bảo.”

Hắn gật gật đầu.

Ta hỏi giọng khó hiểu: “Vị Hữu viện phán kia chắc không phải có quan hệ gì với Uyển phi nên mới đến được địa vị hôm nay chứ?”

Vẻ mặt hắn tràn đầy hứng thú, biết rõ còn cố hỏi: “Sao nàng lại hỏi như vậy?”

“Vậy chẳng lẽ, không làm việc vợ chồng, cũng... cũng mang thai được sao?” Cái này càng khiến ta không tưởng tượng nổi.

Ngay từ khoảnh khắc nhị cữu của Uyển phi chẩn đoán ta có thai, ta bất ngờ đến mức phun cả quả nho đang ngậm trong miệng ra. Cũng từ đó ta bắt đầu rơi vào trạng thái hoang mang hoài nghi sâu sắc đối với thế gian này. Đến nho cam quýt gì đó cũng chẳng dám đụng vào, sợ phải nhìn thấy nụ cười từ ái như mẹ hiền và cái giọng an ủi nhẹ nhàng ớn lạnh: “Ăn chua là tốt rồi, nam chua nữ cay, chủ tử nhất định sẽ sinh một tiểu hoàng tử.”

Nghĩ thôi mà ta cũng sợ đến nỗi buông cả cây mơ mình đang ngắm nghía xuống.

Hoàng đế đứng lên: “Hữu viện phán đã nói nàng mang thai thì có nghĩa nàng thật sự mang thai."

Ôi trời ơi, sớm nghe nói người trong hậu cung thích nhất là giở trò với tử tự, mấy quỷ kế như giả mang thai để được sủng rồi đi hãm hại người khác chẳng bao giờ thiếu, giờ đến lượt ta bị cuốn vào cuộc chơi đầy tính rủi ro này rồi sao?

“Dục nhi, trẫm hy vọng nàng có một đứa con, cho dù nó không phải con của chúng ta thì trẫm vẫn mong bên cạnh nàng có người bầu bạn.” Dáng người cao ngất của hắn hơi cúi xuống, bàn tay dịu dàng đặt lên bờ vai ta, ánh mắt dường như chất chứa thiên ngôn vạn ngữ nhưng rồi cũng bị đôi con ngươi tựa nước hồ thu khóa chặt lại, “Trẫm không thể bảo vệ nàng suốt cả đời được, nhưng con của trẫm thì có thể.”

Càng nghe ta càng thấy lờ mờ, trong lòng ta và hắn đều tỏ tường, tính đến nay thì ta đã vào cung được bốn tháng có lẻ, hắn cũng ở bên ta không biết bao nhiêu là đêm dài đằng đẵng. Nhưng hắn tôn trọng con người ta, tôn trọng nút thắt chưa được tháo gỡ tồn tại ở trái tim ta. Tuy nhiên cả hai chưa bao giờ là đôi vợ chồng thực thụ, thế thì làm sao tòi ra một đứa nhỏ được? Điều này quá vô căn cứ.

Trừ phi... Trừ phi đứa nhỏ này không phải của ta.

Ta cất giọng cẩn thận thăm dò: “Ngươi, ý của ngươi là gì?”

“Những năm trước kia, Hựu Khanh thâm độc, Uyên Doanh sinh lòng đố kỵ, trong cung không cách nào giữ được con nối dòng, những trẫm vẫn luôn khao khát muốn có, đế vị cần phải có người kế thừa. Trẫm hy vọng nàng sẽ là mẹ của hoàng đế tương lai.” Đôi mắt hắn toát ra thứ ánh sáng như ngọn đuốc trong đêm, kiên định nhìn ta, “Đây là biện pháp bảo vệ nàng tốt nhất.”

Ta bỗng dưng hiểu ra hoàng đế đang dùng chiêu trò đổi trắng thay đen hòng lừa bịp người ngoài, vì thế liên tục lắc đầu: “Nhưng điều này là không công bằng với mẹ ruột của đứa nhỏ.”

“Nàng ấy đã đồng ý.”

Ta lúng túng hỏi lại: “Nàng ấy là ai?”

“Việc đó nàng không cần quan tâm.” Hắn khôi phục lại dáng đứng thẳng tắp, tư thế oai hùng trác tuyệt, là vị hoàng đế đứng từ trên cao nhìn xuống: “Trẫm sẽ tuyên bố với hậu cung rằng nàng mang thai đã hơn ba tháng, Hữu viện phán đã làm theo ý chỉ của trẫm, kê cho nàng ít thuốc để nàng có các triệu chứng giống phụ nữ mang thai, miễn cho nàng phải ra ngoài làm bộ làm tịch.”

Hắn lúc nào cũng là như thế, chưa giải thích bàn bạc gì với ta đã tự ý làm luôn, dựa vào kế hoạch thì việc hắn đang làm vừa đúng trọng trách của hoàng đế, vừa giống như hồi hai ta còn là thanh mai trúc mã.

“Nàng chỉ cần tin tưởng trẫm sẽ dốc hết khả năng của mình để bảo vệ nàng một đời an yên.”

Mười bảy tháng mười một, lần đầu tiên Thái Bình điện nhận được ý chỉ gia phong.

Ta, một đáp ứng thấp kém nhất trong hậu cung được chẩn có thai, vượt qua thường tại mỹ nhân được tấn phong thẳng lên làm Diệp dung hoa, quả thực là chuyện khiến cô nàng Dẫn Diên cười không khép miệng được.

Ta có thể hiểu được lý do tại sao lúc này hoàng đế lại sắp xếp mọi việc như vậy. Hậu cung này, người có quyền thế nhất, cũng là người không thể chấp nhận được con nối dòng do phi tần khác sinh ra nhất thì chỉ có Thục Nghi hoàng quý phi. Mà nàng ta vừa có một cú trượt dài thê thảm, kẻ có bản lĩnh dưới trướng nàng ta cũng đều đã bị Vinh quý phi xử lý sạch sẽ. Còn Vinh quý phi Giang Tiếu Tình nhìn có vẻ ngang ngược lực sát thương làm ai ai cũng khiếp sợ thì thực chất lại chỉ là lưỡi dao sắc bén trong tay hoàng đế, chỉ đâu chém đó, tuyệt nhiên sẽ không đụng đến ta. Như vậy thì ta không còn phải ngày đêm lo lắng bị người ngoài tính kế nữa, chỉ cần bình tĩnh chờ, chờ đến khi hoàng đế giao cho ta đứa nhỏ không cùng huyết thống đến cho mình là được.

Có điều ta không rõ lắm, Lý Thừa Mục chính trực tráng niên, tương lai còn dài, hà tất phải vội vàng như vậy?

Ta bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện xảy ra từ khi ta vào cung, khi các mảnh ký ức được chắp vá vào nhau thì lại thấy vô cùng kỳ lạ. Tất cả mọi thứ hoàn hảo đến bất bình thường, cứ như bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, dày công đắp nặn, mang đến một cảm giác không hề thuận theo tự nhiên.

Lý Thừa Mục, hắn là một vị thiên tử chân chính, bố trí thu xếp, tính toán lên kế hoạch, và thực hiện những việc xảy ra với ta, với Hầu gia, với hậu cung, thậm chí xảy ra với tất cả chúng sinh.

Ý chỉ gia phong vừa ban xuống, Thái Bình điện một bước soán ngôi Thừa Hoa cung của Thục Nghi hoàng quý phi năm đó, lội ngược dòng trở thành nơi quyền thế nhất trong cung, thềm cửa đằng trước dễ có khi sắp bị lún đến nơi do đoàn người kéo đến quá đông.

Trang phi Uyển phi Thận tu nghi là mấy vị có địa vị cao trong cung đều đã tới, Trang phi tặng chút lễ vật, nàng luôn là người biết giữ mình nên chỉ lịch sự nói vài câu với ta rồi rời đi ngay.

Uyển phi mới đầu khăng khăng muốn ở cạnh ta, sợ Dẫn Diên chăm sóc không chu toàn, nàng những mong có việc gì đều sẽ được tự tay làm hết. Tuy nhiên về sau người của Thái Bình điện ngày một nhiều hơn nên nàng ma ốm này chịu không nổi, lấy chu sa ra giả làm máu, chưa nói được mấy câu mà khăn tay của nàng đã dính đầy máu, kêu rên không ngớt: “Thôi rồi, sắp chết mất, bổn cung phải mau chóng trở về nghỉ ngơi thôi.”

Trước khi đi nàng còn bất mãn càm ràm bên tai ta, mấy năm nay nàng giả đau giả ốm đều vì trốn chẳng muốn gặp ai, nhưng giờ xem ra trốn ở đâu cũng bị người tới quấy rầy.

Thận tu nghi là người an tĩnh nhưng rất khó gần, người trong hậu cung bảo ngoài hoàng đế ra trong lòng nàng chẳng còn chỗ cho người nào khác nữa, chỉ khi đứng trước hoàng đế thì mọi biểu cảm trên gương mặt nàng mới có cơ hội thể hiện. Ta vốn không quá mong đợi rằng hôm nay nàng sẽ đến, nhưng ngoài dự đoán Thận tu nghi lại không mời mà tới. Nàng cảm ơn ta đã nhờ Vệ công công đến chiếu cố nàng vào cái lần hoàng đế ngã bệnh. Chuyện này ta nhớ mang máng, nhưng ta không muốn nàng để trong lòng.

Ta biết tâm ý của Thận tu nghi với hoàng đế, cũng chẳng mong nàng sẽ phó thác lại, vì thế ta mở miệng chân thành bảo: “Ta thấp cổ bé họng, là trong tim hoàng thượng có nương nương, luôn lo âu cho sức khỏe nương nương nên mới nhắc nhở Vệ công công hầu hạ nương nương.”

Thận tu nghi nghe vậy thì mỉm cười, nhưng nụ cười ấy sao đượm nét bi ai: “Hoàng thượng chẳng qua là đang dùng thế thân mà thôi.”

Ta không muốn biết quá nhiều, lại càng không rõ sao nàng hiểu được đến thế, hoặc chăng đối với hoàng đế, nàng vẫn ôm khư khư thứ tình cảm cuồng dại đến quên đi bản thân mình.

“Ta lỡ miệng rồi.” Thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của ta, Thận tu nghi chỉ nhẹ cười, “Hôm nay là ngày tốt của dung hoa, nên chúc mừng dung hoa mới phải, không nên nói mấy lời xúi quẩy này.”

Ta tinh mắt phát hiện cổ tay dưới lớp tay áo của nàng có quấn mấy vòng vải trắng, thế là không khỏi tò mò hỏi: “Nhà nương nương có tang sao?”

Thận tu nghi đưa mắt nhìn xuống cổ tay mình rồi lại vội ngẩng đầu lên, im lặng một lúc mới gật đầu khẽ nói: “Đúng vậy.”

Nàng nói ít, giọng cũng lành lạnh, trời sinh có đôi mắt hoa đào đa tình mê người, họa thêm đôi mày như núi xa xăm, nhìn kỹ lại có mấy phần ưu sầu ai oán, rất giống nữ tử trong tiểu thuyết ta đã đọc, vì yêu mà sống, cũng vì yêu mà chết.

Hai người chúng ta hàn huyên vài câu đơn giản thì ta tiễn nàng ra phòng ngoài, dõi theo tay áo màu xanh nhạt tung bay theo gió dần khuất tầm mắt.

Nhưng ta lại không ngờ được suy nghĩ của mình sẽ thành sự thật, đặt dấu chấm hết cho số mệnh ngắn ngủi của nàng phi tần bị tình yêu đánh gục ấy.

Về phía Vinh phi, nàng ta sai người tặng không ít quà mừng. Ta không biết khi chứng kiến cảnh Thục Nghi hoàng quý phi rớt trên đài cao xuống thì trong lòng Vinh phi nghĩ thế nào. Nàng ta giúp hoàng đế xóa sổ Lâm hoàng quý phi được ba ngàn sủng ái, lại phối hợp đạp đổ quyền lực của Thục Nghi hoàng quý phi. Đối thủ kế tiếp là người nào nàng ta không biết, có lẽ cũng không muốn biết.

Giang Tiếu Tình chỉ biết giả trang sao cho giống thật nhất, ra vẻ thủ đoạn hơn người, ra vẻ tranh đoạt thánh sủng, ra vẻ đứng đầu lục cung. Rốt cuộc cả đời nàng ta ngồi tít trên cao, chấp nhận cảnh phú quý như phù vân*, chỉ để bù đắp nỗi tiếc nuối của Lý Thừa Mục với mẫu thân Dung tần không được tiên hoàng sủng ái của hắn.

*Ý chỉ giàu sang không bền.

Ta không biết dáng vẻ Vinh quý phi Giang Tiếu Tình chân chính ra sao. Mà cũng có thể ngay chính nàng ta cũng không biết con người thật sự của mình là như thế nào.

Hai mươi tháng mười một, sinh thần của Dung Hòa thái hậu, hoàng đế nói muốn tới chùa An Nguyên cầu phúc, Vinh quý phi cũng đi, hỏi ta có muốn theo cùng không.

Chẳng biết có phải do thuốc mà nhị cữu của Uyển phi cho không mà gần đây người ta cứ mệt mỏi làm biếng. Nhưng ngẫm lại thì đã bốn tháng không được nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài hoàng cung rồi, vì vậy ta đồng ý đi với hắn.

Ngồi cùng một chiếc xe ngựa, ta và hắn bốn mắt nhìn nhau, đắm chìm trong khoảng lặng vô tận với những suy nghĩ về quá khứ.

“Thật ra, giấy hôm đó có một nửa là đốt cho Dung tần nương nương.” Cuối cùng ta cũng có đủ dũng khí chủ động nhắc lại ít chuyện cũ,

“Ngày ấy là giỗ của cha ta, cũng là giỗ của Dung tần. Khi còn bé nương đã luôn yêu thương che chở ta, sau này lại vì cha ta mà chết, lòng ta cũng khó an. Ta tự biết bậc cha chú hai bên có quá nhiều thù hận, ta không có tư cách nhắc đến. Ta chỉ muốn nói với hoàng thượng một điều là, đối với nương nương ta vẫn luôn kính trọng...”

Không đợi ta nói hết, Lý Thừa Mục đã vươn tay kéo ta vào lòng, như thể hắn đã chờ khoảnh khắc này quá lâu rồi, thời cơ đến thì cứ thế mà ôm thật chặt thôi! Động tác của hắn mạnh tới nỗi làm xe ngựa xóc nảy, Vệ công công cả kinh vội vàng hỏi: “Hoàng thượng sao vậy ạ?”

“Không sao.” Hắn lạnh lùng nói, bàn tay chợt nâng khuôn mặt ta lên, giọng điệu ấm áp khác hẳn lúc nói chuyện với Vệ công công: “Trẫm hiểu cả.”

Ta rất muốn nói, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều năm. Nhưng lời này cứ như mắc kẹt ở cổ họng không sao nói ra được, mà nuốt ngược vào cũng chẳng xong.

“Đó không phải lỗi của nàng, không cần phải xin lỗi. Chỉ trách trẫm không bảo vệ được người trong tim mình.” Hắn áp sát lại gần ta, hơi thở phả lên hàng mi của ta: “Dục nhi à, nàng buông tha cho mình được không?”

Ta không thể trả lời hắn, cũng không muốn buông bỏ, thanh đăng cổ phật đã đồng hành cùng ta bảy năm nhưng cũng chẳng cứu ta ra khỏi những phiền não rối rắm, nói thì dễ nhưng làm mới khó.

Không nghe thấy câu trả lời của ta, vòng tay của hắn càng siết chặt hơn.

Xe ngựa lắc lư chạy đến chùa An Nguyên, ta và hoàng đế vào thăm viếng lúc lâu, sau khi dùng ngọ thiện thì nghe nói Dẫn Diên và một tiểu cung nữ xảy ra tranh chấp phía sau viện, nói cái gì mà nhìn nhầm rồi, không thể như vậy được.

Ta hỏi Dẫn Diên tự dưng khi không sao lại đi kiếm chuyện với người ta, cô ấy cười bảo tiểu cung nữ kia nói nhìn thấy Phùng quý nhân, nhưng chẳng phải nàng ta đã bị Vinh phi đánh chết rồi ư, điều này thật vô lý.

Ta hỏi tiểu cung nữ nhìn thấy ở đâu, chưa kịp trả lời thì Vinh quý phi đã thủng thỉnh bước tới lia mắt nhìn cô cung nữ từ đầu đến chân, rồi quay sang nhìn ta nói hoàng đế mệt rồi, gọi ta tới hầu hạ. Nói xong thì quay gót đi thẳng không quay đầu, tiểu cung nữ cũng biết điều hành lễ rời đi.

Vốn định là giờ Tuất sẽ hồi cung nhưng khắc hai giờ Dậu chưa điểm mà đã có người trong cung đến, đem theo tin dữ - Thận tu nghi đã qua đời.

Hôm qua vẫn còn sống sờ sờ đấy mà hôm nay nói mất là mất rồi.

Vừa nghe tin này ánh mắt hoàng đế hiện lên vẻ nghi hoặc, cùng với đó là nỗi thương cảm không che giấu được: “Sao lại thành ra thế này?”

“Bảo Hiền điện bị hỏa hoạn, Thận tu nghi vùi thân trong biển lửa.” Bảo Hiền điện là nơi ở của Thận tu nghi.

“Tại sao lại có hỏa hoạn?” Giọng của hoàng đế lớn hơn, ta thầm nghĩ cách hắn đối xử với Thận tu nghi dù không có yêu đi chăng nữa thì cũng phải có tình, “Bảo Hiền điện đang êm đang đẹp sao tự nhiên xảy ra hỏa hoạn? Thế cũng thôi đi, hỏa hoạn thì sao không ai phát hiện, sao lại để Thận tu nghi bị lửa thiêu chết!”

Cung nhân đến bẩm báo đồng loạt quỳ xuống, thị vệ cầm đầu ấp a ấp úng: “Thần... thần không dám nói.”

Hoàng đế giận dữ vung tay áo thiếu điều nhấc chân đạp người trước mặt ngã lăn quay: “Nói!”

“Thận tu nghi... Thận tu nghi tự mình phóng hỏa...”

Ta vừa nghe mà kinh hãi sững sờ, nhớ đến dáng vẻ của nàng ngày ấy đến thăm ta, nhớ đến vải trắng quấn trên cổ tay nàng, nhớ đến những ngày hoàng đế bị bệnh nàng đã thành tâm quỳ trong Phật đường, nhớ đến lúc nàng thản nhiên nói hoàng đế chỉ coi nàng là thế thân. Nhưng ngàn lần ta cũng không nghĩ được tại sao nàng lại chọn phóng hỏa vào chính ngày này, dùng phương thức thảm thiết cùng cực để kết thúc năm tháng vì yêu mà sống thật rực rỡ nhưng cũng đầy đau thương, giống như sự đối kháng bi tráng trong im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.