Trường Dạ Vô Ninh - Đêm Dài Không Yên

Chương 15: Tan vỡ



“Trong cung đúng là có nói Mậu tần nương nương không nói chuyện được.” Cô ấy xác nhận lý do thoái thác của tên thủ vệ.

Cả người ta hơi run lên, nếu nàng thật sự là Ấu Bạch, nếu nàng thật sự ở trong thâm cung này, nếu Ấu Bạch vốn hoạt ngôn nhanh nhẹn lại bị câm… Tự dưng ta cảm thấy nơi đây quá đáng sợ, cũng quá đau thương.

“Đi.” Ta kéo tay áo Dẫn Diên rồi quay sang nói với tên thủ vệ vẫn còn đang quỳ, “Xin lỗi vì đã giẫm lên giày của ngươi, để hôm nào ta sẽ bồi thường cho ngươi ít lượng bạc thay một đôi giày mới.”

Dẫn Diên ngẩn người, đoạn ghé sát vào bên tai ta nhỏ giọng khuyên nhủ: “Trong cung kiêng kị nhất là lén lút trao đổi, chủ tử hà tất phải so đo với nô tài chỉ vì một đôi giày, hoặc người cứ nói là phần thưởng cho hắn đi, cần gì phải bảo là bồi thường chứ.” Nói đến đây mặt cô ấy hơi nghệt ra, lấy lại tinh thần vội vàng hỏi lại, “Không đúng chủ tử, chúng ta đi đâu nữa đây?”

“Tới Trường Tín điện.” Ta chưa đi được mấy bước thì đột ngột dừng lại, buông cô ấy ra, cụp mắt chán chường, “Vẫn nên trở về thôi.”

Giờ Dậu, Uyển phi đến, trước khi nàng đến ta đã làm ổ trên chiếc xích đu ngoài cửa đại điện đung đưa chắc phải hơn một canh giờ rồi. Ta nghĩ đi nghĩ lại xem không biết có khi nào mình nhìn nhầm không, góc độ mí mắt của Mậu tần rũ xuống có xu hướng hơi lệch, hàng lông mi cũng được dặm kẻ rất tỉ mỉ công phu, còn Ấu Bạch ta biết không hề kẻ mi. Sau đó ta lại nghĩ, như thế cũng chẳng đúng, nếu nàng không phải Ấu Bạch thì lúc thấy ta sao nàng lại chạy, chẳng lẽ hôm nay trên mặt ta có vẽ con ba ba à?

Ta ngăn lại dòng suy nghĩ miên man trong đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc đang cuộn trào như sóng, níu bước chân mình không được tiến lại gần chân tướng tàn khốc kia nữa.

“Thế nào, ngày nay ăn uống được chứ, bữa trưa có ăn đủ một chén cơm không? Trái cây không được ăn quá nhiều, béo lên thì khổ ra đấy. Ăn uống không điều độ mai mốt sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, đừng có mà nuông chiều chủ tử nhà các ngươi như thế…” Uyển phi nói không dứt miệng, kéo Dẫn Diên sang liên tục hỏi han ăn thế nào, uống thế nào, thai nghén ra sao.

Nghe Dẫn Diên nói mọi thứ đều tốt thì nàng lại lắc đầu nguầy nguậy, than rằng năm đó nàng mang thai khổ ơi là khổ. Có điều nhọc thì nhọc thật nhưng ít nhất cũng hạ sinh được cục cưng mạnh khỏe. Mà ta đến cả nghén cũng chẳng có.

Từ xa thấy mặt mày ta nhăn nhó, Uyển phi lập tức đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh: “Sao rầu rĩ thế kia? Đang nghĩ tên cho đứa nhỏ đó à?”

“Mậu tần…” Ta thẳng lưng nhìn chăm chăm về phía trước, buột miệng thốt ra một câu, “Nàng ấy là ai?”

“Muội gặp Mậu tần rồi?” Giọng Uyển phi tức thì trầm xuống, khóe miệng đang tươi cười trên khuôn mặt gầy yếu bỗng cứng ngắc lại, xen lẫn là biểu hiện xao động không thể giải thích, “Hai người đã nói gì rồi, nàng có nói chuyện gì cho muội không?”

“Chỉ là một giây thoáng qua bên ao Thanh Diệp thôi…” Ta khó khăn nói từng chữ một, “Nàng là ai, tại sao nàng bị câm, nàng nên nói cho ta chuyện gì? Lúc ấy sao tỷ lại bảo ta đi tìm nàng?”

Uyển phi hít một hơi thật sâu rồi lại thở hắt ra: “Thật ra không phải Mậu tần bị câm bẩm sinh, mà là do năm đó hoàng thượng đăng cơ, nàng ốm nặng một trận rồi thì không nói chuyện được nữa.”

Ánh sáng trong đôi mắt hạnh của Uyển phi hơi lóe lên: “Ta không biết nàng là ai, nhưng hình như ta đã từng gặp nàng rồi, gặp ở phủ thái tử của Thừa Du.”

Uyển phi nghiêng đầu, đoạn ký ức xa xăm ấy đối với nàng mà nói không quá rõ ràng: “Ta không biết có phải mình hoa mắt nhìn nhầm hay do suy nghĩ quá nhiều, nếu Mậu tần thật sự là người của phủ thái tử, sau này lại trở thành thiếp thất của ngũ hoàng tử, chuyện này vừa kỳ quái mà cũng vừa đáng sợ. Thế nên lúc đó ta mới bảo muội hãy tới gặp nàng, nếu muội là thái tử phi, nếu nàng có quan hệ với Thừa Du thì muội nhất định có thể nhận ra, và chắc chắn sẽ đoán được manh mối sau lưng.”

Manh mối? Manh mối này cũng quá sáng tỏ đi, chẳng đáng tốn công đoán làm chi, rõ ràng đến mức chúng ta trốn ở đâu cũng không tránh khỏi.

Uyển phi đè tay ta lại, lòng bàn tay nàng lành lạnh, có hơi ẩm ướt: “Vậy hôm nay muội nhìn thấy nàng, nàng ấy thật sự là người của phủ thái tử sao?”

“Ta không biết, ta cũng sợ mình nhìn nhầm thôi.” Ta cảm nhận được giọng của mình đang run rẩy không ổn định, chỉ mới một canh giờ trước thôi ta còn đứng đối diện Mậu tần, thế mà giờ lại như chẳng còn nhớ cái gì nữa, “Thu Quân, nếu là thật thì làm sao bây giờ?”

Uyển phi nắm tay ta chặt hơn, nhưng câu hỏi của ta lại không có được đáp án của nàng.

Nếu chuyện đó là thật, nếu Ấu Bạch thật sự là người của hoàng đế, vất vả lắm nhưng đến cuối vẫn tha thứ cho phụ thân của Ngọc Hoàn, một tay nàng bày ra cái bẫy hại chết Thừa Du, thì nàng phải làm sao bây giờ, ta phải làm sao bây giờ?

Sau đó cả hai chúng ta dần chìm vào im lặng không ai nói với ai câu nào, về Mậu tần, về Thừa Du, về việc ta có thai, Uyển phi cứ cầm tay ta, một lời cũng không nói. Tận đến khi hoàng hôn ráng chiều phủ kín nơi chân trời, ngoài cửa đèn hoa giăng khắp, đàn chim bay về tổ, nàng rời khỏi Thái Bình điện. Bóng dáng hao gầy của nàng lung lay trong gió, tựa như nhiều năm về trước, ta trùm khăn voan, tầm mắt mờ mịt, thất thểu đi vào phủ thái tử.

Ta nằm trên xích đu, Ô Vân Đạp Tuyết bị nhốt trong trắc điện, lúc Dẫn Diên mở cửa sổ mèo ta chớp thời cơ lẻn qua khe hở chạy đến rúc vào ngực ta. Ta vuốt ve bộ lông đen bóng của nó, nhưng lại chợt giật mình cảm tưởng như mình đang ở chùa An Nguyên, ta nheo hai mắt nhỏ giọng nỉ non: “Ta sẽ không tin đâu, hắn sẽ không làm vậy…”

Mười tám tháng mười hai, ta tự nhốt mình trong Thái Bình điện suốt năm ngày.

Uyển phi không gặp, hoàng đế cũng không gặp.

Hoàng đế triệu Dẫn Diên đến hỏi, ta dặn Dẫn Diên đừng nhắc đến chuyện của Mậu tần, cô ấy cũng nhất nhất làm theo, ứng đối với hoàng đế một phen liền trở về.

Nhị cữu của Uyển phi tiếp tục đến bắt mạch cho ta, cách tấm màn lụa ông ấy cất giọng hỏi: “Trong lòng dung hoa có tâm sự gì chăng?”

“Không có.”

“Chứng can khí uất kết*, thần đoán người vẫn thường nghĩ ngợi nhiều chuyện.” Nhị cữu của Uyển phi không màng quan tâm đến câu phủ định của ta, “Nếu trong lòng dung hoa có nút thắt thì sao không tháo gỡ nó mà lại muốn quấn nó càng ngày càng chặt?”

*Chứng can khí uất kết là do khí cơ của tạng Cạn bị uất mà không được thoải mái và phát tiết, vì thế kết tụ và ứ trệ ở trong cơ thể, tình thế bị ức chế làm mất sơ tiết, tác dụng bất cập, cho nên biểu hiện lâm sàng chả yếu là tinh thần bị ức uất, ý chí tiêu cực, ít nói năng, hay thở dài, ngực sườn đầy tức hoặc đau.

Ta lật người tay xốc màn lụa lên, sốt ruột nhảy xuống giường.

Dẫn Diên bên cạnh cuống quýt chẳng biết nên làm sao, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng bừng, dường như sợ dọa đến ta nên cố gắng đè thấp giọng nhất có thể, khẽ hô lên mấy tiếng: “Chủ tử người đừng cử động mạnh, người đang có thai đấy. Ôi trời người chậm một chút, đừng đừng đừng chạy…”

Mà ta như mũi tên đã bắn đi, với lấy cái áo choàng khoác vào rồi chạy vụt ra cửa, bỏ lại cô nàng Dẫn Diên vẫn đang gọi í ới.

Về phần nhị cữu của Uyển phi, ta có cảm giác trong lòng ông ấy đã tỏ tường như gương sáng, phản ứng lúc này của ta nói vậy đã coi như là thành quả cho những chuyến ông ấy cất công đến đây thăm bệnh.

Ta lao đi trên con đường lát đá không bằng phẳng trong cung, trên đường đi vô tình va vào người Phùng tiệp dư.

Ha, giờ nên gọi là Phùng canh y thì đúng hơn. Nàng ta vốn bị Vinh quý phi đẩy vào lãnh cung, sau đó được Nghi quý phi giúp cầu tình với hoàng đế, mà hoàng đế chắc là cũng tự ý thức bản thân bạc đãi Hầu gia quá nhiều rồi nên lần này không hề từ chối, giữ lời thả Phùng tiệp dư ra, biếm thành mạt đẳng canh y.

Ngược lại, ta vào cung được non nửa năm, hiện giờ rốt cuộc đã leo lên được vị trí dung hoa, lỡ ta phạm tội cũng có thể bị biếm xuống làm canh y, đến lúc đó ta sẽ làm một trận trở mình phản kích, một chuyện đắc ý biết bao nhiêu!

Đáng tiếc không ai có thể cùng ta sẻ chia niềm vui sướng ấy, nếu ta kể chuyện này với Dẫn Diên, dễ có khi lại nhận được ánh mắt nhìn kẻ “bùn nhão không trát nổi tường” quen thuộc của cô ấy cũng nên.

Lần này gặp lại, Phùng quý nhân đã không còn bộ tịch kiêu căng ngút trời như hồi Nghi quý phi ngã bệnh, nghênh ngang dẫn theo ma ma xông vào cung của ta khởi binh hỏi tội. Hiện tại nhìn nàng ta như người vợ nhỏ biết vâng lời. Coi bộ lãnh cung đúng là nơi uốn nắn dạy bảo con người rất có hiệu quả.

Ta không định nhiều lời với nàng ta, nhưng nàng ta lại cố tình tiến tới, mặt như muốn dính lên mặt ta. Quan sát ở khoảng cách gần thế này ta mới phát hiện dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của nàng ta, tóc tai lòa xòa trước trán giấu đi đôi con ngươi vô hồn.

“Diệp đáp ứng.” Phùng canh y cúi đầu gọi ta, có vẻ ở lãnh cung quá lâu nên cũng không biết chuyện ta đã được sắc phong. Giọng nói trầm khàn của nàng ta hơi run run, lại có phần gấp gáp: “Ngươi nói xem, trên đời này có quỷ không?”

Người bị nhốt vào lãnh cung gặp phải thứ không sạch sẽ dẫn đến đầu óc bị kích thích cũng là chuyện thường tình.

Ta không muốn đứng đây dây dưa với nàng ta, chỉ là thấy bộ dạng chật vật này cũng thật tội nghiệp, thế là thuận miệng trả lời: “Có thì sao, mà không có thì thế nào? Không làm chuyện khuất tất không sợ quỷ đến gõ cửa.”

“Vậy nếu, nếu ta đã từng làm thì sao…”

Nghe vậy ta bỗng hứng thú lên hẳn: “Ngươi đã làm chuyện gì?”

“Thực ra… thực ra ta.. ta không muốn tỷ ấy chết, ta chỉ là… chỉ là…”

“Muốn nàng chết? Ai chết?” Ta thả chậm bước chân, lia mắt sang cẩn thận đánh giá vẻ hoảng loạn trên khuôn mặt nàng ta. Sớm nghe nói Phùng canh y chính là con chó bên cạnh Nghi quý phi, nhưng lại không ngờ con chó này còn biết cắn chết người cơ đấy?

“Là… là trường tỷ của ta, ta không thể nhìn một người không được sủng ái bằng ta, phân vị cũng không cao hơn ta mà lại có vận khí tốt mang được long thai. Ta… ta không làm gì cả, ta chỉ không muốn tỷ ấy sinh hạ đứa nhỏ rồi cưỡi lên đầu ta, ta không ngờ tỷ ấy sẽ chết…”

Mặt Phùng canh y vặn vẹo dữ tợn, ta nghĩ nàng ta điên thật rồi. Nếu không điên thì sao lại dám nói ra những lời như vậy, lại còn nói cho ta - người chẳng có tí can hệ gì đến việc ấy,

“Diệp đáp ứng, ngươi nói đi…” Bàn tay vàng vọt khô nứt nẻ của nàng ta níu lấy tay áo ta, “Trong cung không có người nào chịu tiếp xúc với ta, ngay cả Vinh quý phi cũng giam giữ ta, không cho người bên ngoài nói chuyện với ta. Khó khăn lắm ta mới gặp được người, cầu xin ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi nói cho ta biết trên đời này có quỷ thật hay không, trường tỷ, trường tỷ sẽ đến tìm ta sao? Ở lãnh cung lúc nào ta cũng nhìn thấy tỷ ấy…”

Trường tỷ của nàng ta, long thai, chết?

Từ từ, trường tỷ của Phùng canh y, không phải là Phùng quý nhân nằm trong quan tai mà ta thấy ngay cái ngày nhập cung chứ? Nói như vậy thì trước kia Phùng quý nhân từng mang thai ư?

Ta đăm chiêu sờ sờ bụng mình sau đó nắm lấy tay nàng ta: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã làm gì với tỷ tỷ của mình?”

“Trường tỷ… trường tỷ không dám công khai chuyện mình có thai thế nên đã nói với ta. Ta… ta không dám gạt Nghi quý phi, cũng không muốn trường tỷ sinh hạ hoàng tử, vì vậy đã nghe theo sai khiến của Nghi quý phi, lấy thuốc bỏ vào… vào đồ ăn của trường tỷ.” Nàng ta cào cào mái tóc vốn đã bù xù, “Ai ngờ sau khi tỷ ấy ăn phải thuốc sức khỏe đột nhiên tụt dốc không phanh, mỗi ngày thần trí cứ mê man chẳng có tinh thần, do đó mới giẫm lên hài của Kỉ dung hoa, đắc tội Vinh quý phi… Nhưng mà ta không ngờ, không ngờ tỷ ấy sẽ chết! Ngươi nói đi, tại sao tỷ ấy không đến tìm Vinh quý phi mà lại đến tìm ta?”

Dựa theo lời của Phùng canh y thì Nghi quý phi biết chuyện Phùng quý nhân mang thai nên đã hạ thuốc hại nàng không thể sinh con, ai ngờ đâu trời xui đất khiến Phùng quý nhân chọc giận Vinh quý phi, người sống sờ sờ bị đánh chết tức tưởi, một xác hai mạng ném ra khỏi cung?

Không đúng, ta cứ cảm thấy vẫn còn vấn đề ở đâu đó, vô vàn suy nghĩ xoay vần trong đầu ta, cho đến lúc ta tìm ra một con đường duy nhất hoàn toàn thông suốt - chuyện này, Phùng quý nhân mang thai và được Vinh quý phi che chở, diễn một vở kịch trọn vẹn thuận lợi đưa nàng xuất cung!

Ta bỗng nhiên bật cười.

Chao ôi, giả dối, đều là giả dối! Hóa ra từ ngày đầu tiên đặt chân vào hoàng cung này, những gì ta chứng kiến, nghe được, cảm được, toàn bộ đều là giả dối!

Dẫn Diên cuối cùng cũng đuổi kịp ta, ta đẩy Phùng canh y sang cho cô ấy để cô ấy tiễn Phùng canh y quay về rồi nhấc chân đi thẳng đến Trường Tín điện.

Hôm nay, ta nhất định phải hỏi cho rõ mọi chuyện.

Vì sự xuất hiện bất thình lình của ta, hoàng đế tuy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn rất mừng rỡ niềm nở đón ta vào.

Hắn cẩn thận phủi mấy giọt sương vương trên vai áo ta, lấy chiếc áo choàng lông chồn bọc người ta lại thật chặt, bàn tay ấm áp ôm trọn hai gò má ửng đỏ vì lạnh của ta: “Nhìn khuôn mặt hồng hào này xem, trẫm có nhìn trăm năm cũng không thấy chán.” Tiếng cười âu yếm của hắn vang bên tai ta, “Lạnh không? Tai có lạnh không, tay có lạnh không, để trẫm ủ ấm cho nàng.”

Ta mặc hắn muốn làm gì thì làm, đợi đến khi hắn vần vò xong rồi kéo ta ngồi xuống, lúc này ta mới thở ra một làn khói trắng. Và giờ đây, sẽ là khởi đầu cho hàng vạn câu hỏi tàn nhẫn nhất từ trước đến giờ.

“Mẹ đẻ của đứa nhỏ, là Phùng quý nhân, đúng không?” Ta nhìn hắn.

Động tác của hắn hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, cười cười mở lời: “Dục nhi của trẫm, luôn luôn thông minh như vậy.”

“Ngươi biết Phùng quý nhân có thai lúc nào? Là lúc Nghi quý phi sai người hạ thuốc? Lúc thái y bắt mạch? Hay là…”

“Dục nhi, nàng không cần phải biết nhiều như vậy.” Hắn cũng nghiêm túc đối diện với ánh mắt của ta, “Nàng chỉ cần biết rằng, mọi thứ trẫm làm đều là vì muốn tốt cho nàng.”

“Ngươi nói tất cả mọi chuyện cho ta biết mới là tốt cho ta.” Ta nghiến răng nghiến lợi.

“Được, chỉ cần nàng muốn, bất kể là gì trẫm cũng đồng ý với nàng. Nàng đã muốn nghe thì trẫm sẽ kể.” Hắn ngồi nghiêm chỉnh, bưng tách trà trên bàn lên hớp một ngụm, “Tất cả chính là bàn cờ trẫm đã bố trí, nhưng cũng không hẳn là bàn cờ. Trẫm ngày nhớ đêm mông, cuối cùng cũng đợi được đến ngày gặp lại nàng. Trẫm chỉ muốn lập tức trói nàng lại bên người, nhưng trước hết phải lót sẵn đường có thể bảo vệ nàng cả đời. Cho đến lúc Phùng quý nhân có thai, viên gạch đầu tiên trên con đường của trẫm mới được lát xong.”

Lý Thừa Mục nói, nhị cữu của Uyển phi, Hữu viện phán là tâm phúc của hắn, vẫn luôn vì hắn mà theo dõi sát sao mạch tượng của các vị chủ tử trong cung. Để kế hoạch được thực hiện suôn sẻ, từ tháng chạp năm trước tới khi ta vào cung, Lý Thừa Mục chỉ lâm hạnh những phi tần cấp thấp không có gia thế, dễ điều khiển và không có dã tâm.

Rốt cuộc Phùng quý nhân thích hợp nhất cũng mang thai, còn được nhị cữu của Uyển phi phán là thai con trai. Mọi việc sau đó từ Phùng quý nhân nói cho Phùng canh y, rồi đến Nghi quý phi hạ độc, tất cả đều nằm gọn trong tầm tay Lý Thừa Mục, từng bước từng bước làm đúng như ý của hắn.

Vở kịch vẫn tiếp tục, lúc này đến phiên một tâm phúc khác của hắn - người lúc đó đang còn là Vinh chiêu nghi Giang Tiếu Tình lên sân khấu. Giang Tiếu Tình đúng lúc ngăn không để Phùng quý nhân ăn phải thức ăn có độc, nói ra ngọn nguồn chuyện Nghi quý phi hạ thuốc. Còn nói ở trong thâm thâm cung thì phải hết sức thận trọng, nhiều cái khó lòng phòng bị, chưa từng có đứa bé nào sinh ra mà yên bình lớn lên. Chỉ có một kế duy nhất bảo vệ mẹ con nàng an toàn, thậm chí tương lai có thể đưa con nàng bước lên ngôi vị hoàng đế. Lúc đó Phùng quý nhân đã cùng đường bí lối không chỗ lui, ngay tức khắc gật đầu đồng ý, cọng rơm cứu mạng đã dâng đến tận tay rồi thì nhanh chóng phải bắt lấy.

Chuyện sau nữa ta biết, cả cung cũng biết.

Ngày Diệp đáp ứng Diệp Trường Ninh nhập cung, Vinh chiêu nghi đánh chết Phùng quý nhân nhưng lại được phong phi, mọi người nghị luận Phùng thị quá thê thảm, phỉ nhổ Giang Tiếu Tình độc ác.

Mà ta - giờ phút này được Lý Thừa Mục che chở trong tay, không nỡ làm đau - lại cảm thấy một nỗi bi thương chẳng nói thành lời. Phùng quý nhân thấp cổ bé họng cũng thế, mà Vinh quý phi ngồi tít trên cao cũng vậy, phiêu diêu nửa đời, thế nhưng lại không khác gì con kiến, sống để làm thú tiêu khiển của người khác.

“Dục nhi.” Hắn nhận ra tâm trạng thấp thỏm của ta, tay dịu dàng vuốt ve cằm ta, “Trẫm mặc kệ nàng nghĩ thế nào, nhưng với trẫm mà nói, vì nàng, mọi thứ trẫm làm đều đáng giá.”

“Kể cả…” Cuối cùng, chúng ta vẫn phải đi tới vấn đề tàn khốc nhất, không muốn đối mặt nhất - cũng là mục đích ban đầu mà ta tới đây, “Tính kế Thừa Du, khiến phủ thái tử, Đồng gia, mấy ngàn tướng sĩ cùng nhau tiêu vong trong cuộc nổi loạn đó ư?”

Lý Thừa Mục sửng sốt.

Bàn tay đang đặt trên gò má ta trượt xuống, muốn cầm lấy thứ gì đó nhưng chỉ có thể bất lực nắm chặt chén trà sóng sánh nước. Ta thấy mu bàn tay hắn nổi gân xanh, thấy năm ngón tay run rẩy của hắn, thấy hắn nhíu chặt mày kiếm, thấy sắc mặt hắn phức tạp, thậm chí là hơi thở đang dần hỗn loạn.

Ta yên lặng chờ, ta nghĩ kỹ rồi, hắn nói phải ta sẽ tin, nói không phải ta cũng tin. Đứng trước cục diện hiện tại, với bể khổ vô biên vô hạn này, tin tưởng chính là sự cứu rỗi duy nhất.

Thật lâu sau, ta tha thiết mong mỏi, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được câu nói của hắn: “Trẫm không thể cho nàng… chân tướng nàng muốn.”

“Tại sao? Có phải là vì… tất cả đều là thật đúng không...” Ta thấy mũi mình cay cay, sự cứu rỗi cuối cùng cứ thế vuột mất, “Ngươi, và Ấu Bạch… trừ người thân, trừ những người đã bị chính tay ngươi đâm chết, chỉ còn hai người các ngươi là thân cận với ta nhất! Các ngươi bắt tay nhau, các ngươi nội ứng ngoại hợp, các ngươi giết Thừa Du, các ngươi…”

“Không phải, Dục nhi, không phải như nàng nghĩ đâu.”

“Vậy ngươi nói đi, ngươi nói cho ta biết đi! Ngươi nói cho ta biết là như thế nào đi!” Ta đứng phắt dậy, tâm tình hoàn toàn mất khống chế.

Ta biết tất cả kết thúc rồi, ta cố gắng thuyết phục bản thân gác lại hết thảy ân ân oán oán, thế nhưng mọi nỗ lực của ta cứ ngày một thậm tệ hơn, rồi dần dần hóa thành con sâu khổng lồ ăn mòn lục phủ ngũ tạng của ta. Mà lúc này, ta không còn cách nào để ép mình buông tha, không còn cách nào hòa giải với quá khứ được nữa!

Lý Thừa Mục muốn chạm vào ta, nhưng rồi lại ngồi phịch xuống giường, né tránh ánh mắt ta: “Trẫm không nói được, Dục nhi, nàng cũng không nên biết chân tướng.”

“Rắc”, chén trà trong tay hắn vỡ vụn.

Ta thấy thật là nực cười, ta dở khóc dở cười, lê thân mình rã rời đến trước mặt hắn nhìn từ trên cao xuống. Ta muốn đánh hắn, muốn lấy đầu hắn nhét vào ấm trà, thế mà cuối cùng chỉ nâng chân lên hung hăng giẫm lên đôi ủng của hắn một phát rồi xoay người bỏ chạy.

Lý Thừa Mục không đuổi theo.

Ta lững thững bước xuống từng bậc thang của Trường Tín điện, ngẩng đầu nhìn trời - tối đen, nhìn cây - xám xịt, nhìn con chim khách - ta không thấy được chúng nó, ta không thấy được dòng chảy, không thấy được tia hy vọng nào trên thế gian này. Ta chỉ thấy sợi dây ràng buộc giữa người và người mỗi lúc một dày lên, cuốn lấy cổ ta, ghìm chặt chân tay ta khiến ta thở không nổi.

Cùng lúc đó ta nghe thấy giọng nói sắc nhọn của Vệ công công từ Trường Tín điện truyền đến: “Hoàng thượng! Hoàng thượng người làm sao vậy, người đừng dọa nô tài… Sao môi của người trắng bệch hết cả rồi, hoàng thượng người mau tỉnh dậy đi, người đâu, mau truyền ngự y!”

Ta vội vàng xoay người chạy lại nhưng Vệ công công đã tiến lên ngăn cản.

“Tình hình hoàng thượng như vậy, nô tài thật sự không dám để dung hoa đi vào.” Vệ công công không ngẩng đầu lên, khẩu khí sợ hãi chặn đứng ta ngoài điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.