Ta vội vàng xoay người chạy lại nhưng Vệ công công đã tiến lên ngăn cản.
“Tình hình hoàng thượng như vậy, nô tài thật sự không dám để dung hoa đi vào.” Vệ công công không ngẩng đầu lên, khẩu khí sợ hãi chặn đứng ta ngoài điện.
Vậy là coi như lần này hoàng đế bị ta chọc giận đến nỗi ngất xỉu mất rồi. Có lẽ nếu để ta vào nổi cơn quấy rầy nữa thì nhỡ đâu hắn lại tăng khí huyết, hai mắt tối sầm, đến lúc đó sẽ không nhịn được phun một búng máu đã tích tụ trong cơ thể lâu ngày cũng nên.
Một ngày ta đứng ngoài Trường Tín điện đó như dài cả một năm. Tuy thời gian chưa hết nửa nén hương nhưng đã thấy nhóm thái y bên thái y viện vội vàng chạy tới Trường Tín điện, người nào người nấy lo sốt vó như ngồi trên đống lửa, mặt mũi nhễ nhại mồ hôi.
Trước đó ta không nghe thấy được động tĩnh của Lý Thừa Mục cũng như rất lâu mà vẫn chẳng nghe thấy giọng nói của hắn vang lên. Nhưng thứ âm thanh duy nhất ta cảm nhận được rõ mồn một lúc bấy giờ đó chính là nhịp đập liên hồi nơi ngực trái, và vị ngọt khé ở cổ họng. Ta biết ta đang sợ hãi, vết thương lòng chưa lành hẳn bắt đầu rỉ máu, nỗ lực tìm chỗ trốn, tìm một nơi để có thể thoát khỏi nỗi đau mất mát biệt ly mà ta đã phải chịu đựng hết lần này đến lần khác.
Lại qua một chốc nữa, Nghi quý phi đến đây, sấn sổ bước tới không nói không rằng giơ tay lên giáng một cái tát thật mạnh lên mặt ta, in hằn dấu năm ngón tay đỏ chót. Hai bên gò má ta nóng rát tưởng như sắp mất đi hết cảm giác, da thịt nhức nhối từng cơn, thế nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu so với sự đau đớn quằn quại trong lồng ngực.
“Tiện tì!” Nàng ta hung tợn buông lời trách móc, lại vung tay tát cái nữa, “Bổn cung chỉ hận không xử lý ngươi sớm hơn, để ngươi sống đến ngày hôm nay thật đúng là tai họa! Nếu hoàng thượng xảy ra chuyện gì thì bổn cung nhất định để cửu tộc nhà ngươi chôn cùng!”
Thật là nực cười, cửu tộc của ta lấy đâu ra đây? Cho dù có thì nàng ta lấy quyền gì mà nói những lời ấy?
Cửu tộc của ta đã sớm bỏ mạng trong tay Lý Thừa Mục, cả phủ thái tử cũng thế, trên dưới Đồng gia cũng vậy, người thân duy nhất của ta bây giờ chỉ còn một mình Mậu tần nương nương trong cung, người âm thầm cấu kết nội ứng ngoại hợp với Lý Thừa Mục để làm ra bao nhiêu việc xấu không thể dung tha.
Nàng ta chẳng qua chỉ là một đóa hoa tàn trong cả vườn hoa lộng lẫy rực rỡ của hậu cung mà thôi. Không có Hầu gia chống lưng, không có quyền cai quản lục cung, nói một cách hoa mỹ thì là cái thùng rỗng không hơn không kém, cái mác quý phi thực chất đang giúp nàng ta níu giữ chút ít thể diện còn sót lại của mình, nàng ta cũng chỉ là lạc đà gầy lớn hơn con ngựa yếu là ta đây. Điều duy nhất nàng quý phi này làm được chắc có lẽ là ban cho ta mấy cái bạt tai để hả giận.
“Ngươi quỳ ở đây cho bổn cung, quỳ đến lúc hoàng thượng tỉnh lại sẽ hỏi tội ngươi!”
Ta nhìn gương mặt đỏ phừng của Nghi quý phi, cùng với hơi thở dồn dập gấp gáp, nhìn ánh mắt đã mất đi thần thái kiên định khi xưa, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta hình như thật lòng quan tâm hoàng đế, nàng ta thật sự sợ Lý Thừa Mục gặp chuyện bất trắc.
Ta cũng chẳng tức giận vì bị đánh liền mấy cái, ngược lại nhiều hơn là thương hại, nàng ta dùng cả trái tim đối đãi với Lý Thừa Mục, tuy rằng nhiều lần tranh chấp cãi vã nhưng dẫu sao cũng đã cùng nhau đi qua mấy độ xuân thu. Lãng phí một tấm chân tình kết quả nhận được hung tin đệ đệ của mình chết thảm chốn sa trường, phụ thân bị bắt rời kinh. Thật ra nàng ta cũng chỉ là kẻ đáng thương trong những kẻ đáng thương của thâm cung nội viện này thôi.
Ta chưa quỳ xuống thì Vinh quý phi đã khoan thai đi tới cao giọng quát: “Thôi được rồi, miễn quỳ đi!” Hiện giờ nàng càng lúc càng có dáng vẻ nữ chủ nhân chân chính của hậu cung, “Diệp dung hoa đang mang thai, hoàng thượng cực kỳ coi trọng. Nếu Nghi quý phi làm tổn thương hoàng tự, e rằng lúc hoàng thượng tỉnh lại không biết ăn nói làm sao đâu đấy.”
Dứt lời, nàng đi ngang qua người ta như thể đã sớm đoán được Nghi quý phi sẽ không dám phản đối, cất giọng lạnh lùng: “Cô ở đây sợ là có chuyện nữa, ngoan ngoãn quay về Thái Bình điện đợi đi.” Cuối cùng nàng vỗ vỗ vai ta, “Đừng sợ, bổn cung tiễn cô.”
Trước khi rời đi, ta quay đầu nhìn Trường Tín điện uy nghiêm sừng sững.
“Không nỡ sao?” Chiếc mặt nạ hòa ái thân thiện mà nàng ta đeo dày đến nỗi không còn nhìn thấy dáng vẻ châm biếm kì dị đâu nữa, nhưng trong mắt ta biểu cảm ấy thật mỉa mai, lại như đang khinh thường, “Không nỡ thì có làm được gì? Con người đúng là hèn hạ, lúc còn bên cạnh thì ngoảnh mặt làm ngơ, khi sắp mất đi rồi mới biết giữ chặt.”
Ta không biết, đầu óc ta cứ rối bời, chẳng phải ta nên là người mong Lý Thừa Mục chết nhất ư?
Thừa Du của ta, cha mẹ của ta, đứa cháu đáng thương vẫn còn bọc trong tã lót mà đã chết oan chết ức của ta, rõ ràng tất cả mọi thứ đều là mối thù máu mà Lý Thừa Mục phải gánh trên lưng.
Nhưng tại sao, tại sao giờ phút này đây lòng ta lại nhen nhóm lên niềm hy vọng rằng hắn sẽ không sao, hy vọng hắn vẫn có thể vững vàng ngồi trên ngôi vua trở về làm vị quân vương sát phạt quyết đoán, là ngũ hoàng tử đứng đầu thiên hạ làm chủ giang sơn trong lòng ta.
Ta theo chân Vinh quý phi quay về Thái Bình điện, Dẫn Diên vừa thấy ta liền vui mừng ra mặt luôn miệng nói chữ “tốt”, bảo là Uyển phi nương nương nghe Hữu viện phán đề cập chuyện bắt mạch nên từ sớm đã đến tìm ta, sợ ta ở Trường Tín điện gặp chuyện không may, nay ta về rồi thì cô ấy sẽ tới báo cho Uyển phi nương nương một tiếng để nàng không phải lo lắng nữa.
Nhưng Dẫn Diên chưa ra khỏi cửa điện nửa bước thì đã thấy Vinh quý phi đại giá, hai chân cô ấy nhất thời mềm nhũn như con chi chi, sợ đến mức hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau, quỳ rạp xuống đất mà cả người run run như cầy sấy.
Đúng là cái đồ miệng cọp gan thỏ, nếu hôm nay không phải không có tâm trạng đùa giỡn thì ta nhất định phải chọc cô ấy một phen đã đời cho xem. Ngày thường cứ nhắc đến Vinh quý phi là Dẫn Diên nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn giận lẫy sang ta nữa cơ. Vậy mà hôm nay vừa thấy người ta bày ra dáng vẻ sắp khởi binh hỏi tội là đã hãi hùng cụp đuôi thế kia, chẳng có tí tiền đồ.
Vinh quý phi chẳng buồn để ý đến cô ấy, hoàn toàn không coi mình là người ngoài mà đi thẳng một mạch vào trong điện.
Nàng dừng bước bên giường của ta, tay nắm lấy miếng ngọc bội treo trên tấm màn lụa quan sát rồi lên tiếng hỏi: “Chắc đây là đồ của biểu ca nhỉ.” Nhìn chưa đủ, nàng ta còn giật xuống để nhìn kỹ hơn, “Từ lúc ta vào cung đã thấy hắn đeo bên người suốt, ta thấy hoa văn được chạm khắc rất lạ nên đã hỏi hắn đó là thứ gì, hỏi mãi nhưng hắn chẳng chịu nói cho ta.”
Vinh quý phi quay người lại, cầm tua ngọc bội lắc qua lắc lại: “Đồ vật trong cung rất ưa chuộng họa tiết khắc rồng phượng, hoa văn nhìn kiểu gì cũng giống như đang “học làm sang” vậy. Cô nói bổn cung nghe xem nét chạm khắc tùy ý chẳng chút trật tự nào trên miếng ngọc bội này rốt cuộc là cái gì vậy?”
Ta nhận lấy từ tay nàng rồi nắm chặt nó trong tay: “Là củi lửa.”
Nàng ta khó hiểu: “Củi lửa? Hoa văn củi lửa có ý nghĩa gì, rực rỡ hưng thịnh?”
“Trong ‘Trù mậu’ của Kinh thi có câu thế này: Trù mậu thúc tân, tam tinh tại thiên. Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân. Tử hề tử hề, như thử lương nhân hà*...” Nhiều năm như vậy rồi, không ngờ hắn vẫn luôn giữ bên người.
Đây là lễ vật hắn tặng khi ta và Thừa Du thành thân. Lúc ấy Thừa Du còn tấm tắc khen ngũ đệ quả không tầm thường, rất dụng tâm.
“Trù mậu” là tên một bài thơ trong Kinh Thi, dệt nên lời ca về thú vui thích đêm động phòng hoa chúc của bách tính tầm thường. Ta không biết khi giao miếng ngọc bội này tận vào tay ta hắn đã nghĩ gì. Nhưng ta biết bảy năm sau, khi ta đứng dưới chân núi chùa An Nguyên trả lại món đồ ấy cho hắn, ta đã nói với hắn rằng: Bó củi đã đứt, người trời cách biệt, ngọc bội này năm đó chàng tặng chúc phúc tân hôn, nay ta xin gửi lại chàng.
Vinh quý phi nhếch môi cười lạnh, ngồi xuống thở dài: “Ta mà có được nửa phần tâm ý đó của biểu ca thì đời này cũng coi như sống không uổng.”
“Hoàng thượng đối xử với nương nương đã tốt lắm rồi, ban cho nương nương tôn vinh tột bậc chẳng kẻ nào sánh bằng.”
“Tôn vinh thì thế nào? Nâng ta lên làm quý phi, ban cho ta phong hiệu, chữ “Vinh” của ta chẳng qua là đọc giống chữ “Dung” của di mẫu năm xưa. Thứ biểu ca thích là dòng máu chảy trong người ta, là khuôn mặt có bảy phần tương đồng với di mẫu của ta mà thôi.” Nàng ta nói xong còn véo véo cằm mình, “Ta hiểu con người biểu ca, cũng đau lòng cho hắn. Những đau khổ thuở thơ ấu và hối hận trong quá khứ luôn ràng rịt hắn không chịu buông, thế nên lúc nào cũng cần giải sầu. Ta có thể vào đây làm nơi giải sầu cho hắn đã là may mắn của ta rồi…”
Lần đầu tiên Giang Tiếu Tình nói với ta những lời này, hóa ra ẩn sâu trong tính tình ngang ngược đó lại cất giấu sự yếu ớt xót xa sâu sắc như thế, ta mở miệng hỏi dò: “Nương nương và hoàng thượng xưa nay thân thiết, hoàng thượng xem nương nương là tri tâm. Nương nương chắc cũng biết tình hình sức khỏe của hoàng thượng rốt cuộc là đang có vấn đề gì chứ?”
Giang Tiếu Tình ngắm nghía chén nước làm từ gốm xanh hoàng đế từng thưởng cho ra rồi nhàn nhạt cất lời: “Bệnh cũ ấy mà.”
“Bệnh thế nào?”
“Độc.”
“Ai dám hạ độc hoàng thượng?”
“Khang quý phi Viên thị của tiên đế, mẹ đẻ của phế thái tử, tiền mẫu phi của cô.” Đôi mắt nàng ta dào dạt hứng thú nhìn ta.
Nghe xong lòng ta cả kinh, thái tử gặp nạn, Khang quý phi cũng bị ban lụa trắng, còn chuyện kia thì trước đây ta chưa bao giờ nghe ai nói đến cả.
Ta vội vàng hỏi tiếp: “Chuyện khi nào?”
“Rất nhiều năm trước, khi đó biểu ca chỉ mới chín tuổi, di mẫu vẫn còn là quý nhân. Viên thị bất hòa với di mẫu, lại kiêng dè biểu ca văn võ song toàn, sau này lớn lên ắt sẽ trở thành mối đe dọa rất lớn. Thế nên đã âm mưu đưa cho di mẫu điểm tâm có độc, dù không tử vong ngay lập tức nhưng cơ thể di mẫu vốn suy nhược, ăn vào sợ là không sống được bao lâu. Di mẫu không được sủng, trong cung không có tiếng nói, dù xảy ra chuyện cũng chẳng ai thèm tới cứu…”
Việc này thì ta biết, Khang quý phi Viên thị đã đích thân giám sát Dung tần ăn hết món điểm tâm đó, thế nhưng ngờ đâu giữa chừng xuất hiện ngũ hoàng tử Lý Thừa Mục, ngũ hoàng tử nói mình lâu lắm rồi chưa thấy món nào ngon như vậy, thế là nhanh nhảu bước lên cầm một miếng nhét vào miệng, vừa ăn ngấu nghiến vừa khen không dứt, liên tục cảm tạ Khang nương nương.
Sau đó ta cũng chỉ biết Lý Thừa Mục ăn xong ói ra hết nửa, đau đầu nhức óc bụng âm ỉ. Bởi vậy nên tiên hoàng đã hạ chỉ nghiêm tra đồ ăn của ngự phòng, do đó Khang quý phi không ra tay được nữa. Ai biết được qua bao nhiêu năm lại ủ cả một mầm tai họa.
“Tiêu chảy chỉ là cái cơ, biểu ca cố ý xé chuyện ra to là để bảo vệ di mẫu không bị người khác lợi dụng.” Nói đến sức khỏe hoàng đế, vẻ sắc Vinh quý chợt ảm đạm đi, “Lúc ấy thái y viện toàn là người của Khang quý phi, ai cũng bảo biểu ca không sao hết. Mà thực tế độc đó đã sớm tổn thương đến phế phủ, thuốc hay kim chân đều không thể cứu chữa. Sau khi biểu ca đăng cơ tự biết mình chẳng còn bao nhiêu thời gian, bệnh cũ thường xuyên tái phát, chịu đủ mọi tra tấn hành hạ, nhất là hai năm gần đây cơ thể càng ngày càng kém, thái y cũng nói, nhiều nhất…”
“Nhiều nhất cái gì?” Ta run giọng hỏi.
“Nhiều nhất chỉ được năm mùa xuân thu nữa.” Nàng ngẩng đầu nhìn ta, “Thế nên, hiện tại hắn bắt buộc phải tìm cho cô một đường lui an toàn. Cô hãy nghe lời biểu ca, coi đứa nhỏ này là con ruột của mình, năm năm thôi, hắn có rất nhiều cơ hội để sắp xếp gia thế hợp lý cho cô, bố trí cho cô thế lực trong cung ngoài cung, danh chính ngôn thuận phong cô làm hoàng hậu. Đến lúc đó nếu biểu ca đi rồi, đứa nhỏ này sẽ là thái tử, còn cô, sẽ là nữ chủ nhân của thiên hạ…”
“Cái gì mà năm năm…” Ta lùi ra sau từng bước, ôm bụng lắc đầu như trống bỏi, “Gạt người…”
Chẳng phải đang tốt đẹp lắm sao, sao tự dưng lại chỉ “nhiều nhất là năm mùa xuân thu nữa”?
Ta điên dại lắc đâu, ta không muốn như thế, ta không muốn cái gì hắn cũng gạt ta, không muốn hắn vì ta mà nhọc công bố trí, không muốn hắn cứ thế mà bỏ rơi ta lần nữa, ta không muốn hắn chết!
Đúng vậy, dù ta có không muốn thừa nhận, cho dù sự thật này đáng xấu hổ đến nhường nào, ta chỉ không muốn hắn chết!
“Cô phải làm vậy, ta cũng phải làm vậy.” Vinh phi tiến tới gần ta, “Ta không biết ta đang tồn tại vì điều gì, ta cũng không biết tại sao ta lại ở đây, tại sao phải giết chết Lâm Hựu Khanh, tiễn Phùng quý nhân đi, tính kế Hầu Uyên Doanh, bây giờ còn phải bảo vệ cô. Nhưng cuộc sống của ta đã thành ra thế này rồi, cả đời này, chỉ cần vì biểu ca việc gì ta cũng làm được. Kể cả việc cuối cùng này, bảo vệ cô một đời trường ninh. Ta nhất định phải vì hắn mà làm được, đây chính là ý nghĩa sống của ta.”
Ta vẫn lắc đầu: “Gạt người cả…”
Nhìn ta có ai nghĩ đây lại là một nữ nhân đã hai mươi lăm tuổi đầu, bị kiếp nạn thế gian tàn nhẫn chà đạp đến co quắp, tránh trái tránh phải, không muốn đối diện với tương lai mỗi lúc một đổ nát tang thương.
Ta nắm lấy tay Giang Tiếu Tình như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng: “Bảy năm trước, thái tử tại sao lại khởi binh, Lý Thừa Mục rốt cuộc đã làm gì, ngươi có thể nói cho ta biết không?”
“Ta không biết.” Nàng thẳng thừng trả lời, “Nếu đã là chuyện biểu ca không muốn cho cô biết thì ta vĩnh viễn sẽ không tiết lộ.”
Mười chín tháng mười hai.
Vệ công công nói đêm qua hoàng đế đã tỉnh, kéo theo thân bệnh tự mình chạy đến Thái Bình điện, thấy đèn tắt hết, sợ quấy rầy ta nghỉ ngơi nên đã sai người không cần thông báo rồi cũng quay về Trường Tín điện dưỡng bệnh.
Ông ấy còn bảo câu đầu tiên hoàng thượng nói sau khi tỉnh đó là, không được để bất kì kẻ nào gây khó dễ cho ta.