Trưởng Đích

Chương 46: Xui xẻo



Hiển nhiên là tiểu nha đầu không dám nói với Phó Minh Hoa là Phó Minh Hà đuổi nàng đi, chỉ có thể lau lệ nhu thuận nói: "Hồi đại nương tử, lúc nô tỳ đi vào, nghe Bích Hoàn tỷ tỷ nói, sau khi nhị nương tử uống thuốc buổi trưa xong đã ngủ rồi, bây giờ còn chưa dậy." Trong lòng tiểu nha hoàn run rẩy, những nương tử trong quý phủ phạm sai lầm, nhưng lại khiến hạ nhân phải chịu trách nhiệm.

Phó Minh Hoa nhìn một cái, gật đầu, rõ ràng biết Phó Minh Hà cũng không muốn gặp nàng.

Nhưng nàng ta trốn được mùng một, cũng không thoát khỏi mười lăm.

"Ta mang theo rất nhiều thứ để muội muội điều dưỡng thân thể, lần sau ta trở lại thăm muội ấy." Nha hoàn nghe nói như thế, nước mắt đều muốn chảy ra.

Vội vã quỳ xuống dập đầu đồng ý, nhận đồ rồi tiễn Phó Minh Hoa đi, trở lại Phó Minh Hà lại lạnh lùng nói: "Không lạ gì đồ của nàng ta, vứt đi!"

Tất cả mọi người trong phòng run rẩy, không dám nói một lời.

Bích Hoàn là nhị đẳng nha hoàn mới được điều lên trong phòng Phó Minh Hà, nếu là trước kia, hiển nhiên sẽ vui mừng vô tận, nhưng trước đó Bích Hồng chết thế nào chính mắt nàng thấy rõ, trong lòng không hề vui vẻ, ngược lại còn nơm nớp lo sợ, lúc này nghe Phó Minh Hà muốn vứt đi đồ Phó Minh Hoa đưa đến, nàng cắn răng, đi đến quỳ trước mặt Phó Minh Hà, nhỏ giọng nói: "Nhị nương tử, lần trước ném vòng tay của Tạ tam phu nhân tặng cho.." Lần trước đập vòng tay của Âm thị đã lấy đi một mạng của Bích Hồng, hôm nay giông tố nổi lên, nếu tính cách nàng ta vẫn như vậy thì nhất định Phó hầu gia sẽ không tha cho mình.

Lời Bích Hoàn nói làm Phó Minh Hà nhớ đến chuyện hai ngày trước, nàng ta hét một tiếng, giơ tay tát vào mặt Bích Hoàn.

Tiếng "Bộp" vang lên, Bích Hoàn bị nàng ta đánh nghiêng đầu một cái, sau đó Phó Minh Hà đạp một chân lên ngực nàng, làm nàng ngửa đầu ngã xuống, Phó Minh Hà thét chói tai: "Cút ra ngoài!"

Tuy đã bị đánh, nhưng Phó Minh Hà không nói vứt đồ nữa.

Bạch thị vừa ngủ trưa dậy nghe Thường ma ma nói bên tai, Phó Minh Hà lại phát giận rồi.

Tuy nói nàng ta là huyết mạch duy nhất mà trưởng tử để lại, nhưng lúc này trong lòng Bạch thị vẫn còn tức giận, nặng nề cầm chén trà ném trên đất, lớn tiếng mắng: "Nực cười, mấy ngày trước hầu gia vừa mới tức giận, chẳng lẽ nó còn không biết kiềm chế chút ít?" Lần trước vì Âm thị trở mặt rời đi, Phó hầu gia hiếm khi nhúng tay vào chuyện nội trạch, tuy rằng không nói ra, nhưng ý nói bà quản lý nội trạch không tốt, dạy dỗ ra một đứa cháu gái như vậy.

Bây giờ chuyện còn chưa qua được mấy ngày, Phó Minh Hà lại chứng nào tật nấy, Bạch thị cảm thấy ngực đau đớn: "Nó muốn làm ta tức chết phải không?"

Thường ma ma càng hoảng sợ hơn, tay vuốt ngực bà: "Phu nhân bớt giận, từ nhỏ nhị nương tử đã tâm cao khí ngạo, chắc là không chịu được uất ức."

Bạch thị cười lạnh hai tiếng, nhưng rốt cuộc cũng không nói lời khó nghe với cháu gái bà yêu quý nhất nữa..

Bà dừng một chút lại hỏi: "Ngươi nói Nguyên Nương đến thăm nó, có phải thật sự là tỷ muội tình thâm không?" Từ lúc Phó Minh Hoa cho người đánh Đinh Mạnh Phi, Bạch thị đã biết chắc chắn trong lòng Phó Minh Hoa có mưu mô, Phó Minh Hà so với nàng thật quá non nớt.

Thường ma ma rủ mắt xuống, nhớ lại chuyện Phó Minh Hoa đưa hà bao khen thưởng lần trước, nói: "Tính tình đại nương tử luôn điềm đạm." Lời Thường ma ma nói còn chưa dứt, khóe mắt thấy vẻ âm u trong mắt Bạch thị.

Bà hầu hạ Bạch thị nhiều năm, biết rõ tính cách của Bạch thị, trong lòng rét run, lật lọng nói: "Hành sự cũng chu toàn, chỉ là xin phu nhân tha thứ cho nô tỳ cả gan, chỉ sợ không phải là tỷ muội tình thâm, chỉ sợ có chuyện gì đó."

Nghe nói như vậy, nghi ngờ trong lòng Bạch thị tan biến.

Yên lặng một lát mới gật đầu: "Ngươi nói vậy cũng là đúng." Bà cười lạnh một tiếng, nhìn người quỳ trên mặt đất dọn dẹp chiếc tách bà vừa ném đi: "Nhưng tuổi còn nhỏ, tâm tư như vậy, không sợ.."

Bạch thị không nói tiếp, Thường ma ma cúi thấp đầu vờ như không nghe được.

Chạng vạng Phó Minh Hoa đến thỉnh an, Bạch thị nhìn nàng cười: "Nghe nói hôm nay con đi thăm nhị nương tử?"

Phó Minh Hoa nhìn Bạch thị, gương mặt dịu dàng cong môi. Hôm nay đến thăm hỏi Phó Minh Hà nàng cũng không che giấu, lúc này đối với câu hỏi của Bạch thị cũng không chột dạ, gật đầu nói: "Nghe nói tinh thần muội muội không tốt nên có tặng chút thuốc bổ."

Bạch thị nở nụ cười, chờ đến khi Phó Minh Hoa rời đi mới hỏi Thường ma ma: "Nghe nói? Nó nghe ai nói?"

Hôm nay Phó Minh Hoa trở về, đi đến viện nàng cũng chỉ có hai người là Phó Minh Sa và Tề thị.

Không nói đến Phó Minh Sa, đứa cháu này luôn dính chặt lấy Phó Minh Hoa, xem nàng là chỗ dựa vững chắc trong Phó phủ, nhưng Tề thị đến nhiều là bất thường.

"Có người nói gần đây Tề di nương hay đến phòng của đại nương tử."

Một di nương cùng với cô nương thứ xuất? Mặc dù Bạch thị không thích Phó Minh Hoa, nhưng cũng không muốn nàng tiếp xúc quá gần với Tề thị làm hạ thấp thân phận.

Huống chi Phó Minh Hoa mới từ Tạ phủ về, mà Tề thị lại hấp tấp đi qua, lại nói hươu nói vượn với Phó Minh Hoa. Bạch thị đoán là chắc Tề thị được Phó Kỳ Huyền sủng ái nên không thấy rõ thân phận của mình, nói không chừng muốn Phó Minh Hoa và Phó Minh Hà náo loạn, con gái nàng ta tam nương tử Phó Minh Châu thừa dịp nổi lên.

Đứa con dâu này vốn là oan gia, mặc dù Phó Kỳ Huyền cưới Tạ thị, nhưng cũng không sủng ái, ngược lại Tề thị này rất được nó thương yêu.

Trước đây thấy Tề thị sinh cho Phó Kỳ Huyền thứ trưởng tử, vừa là long phượng thai, còn là bà con xa đến đây nương nhờ, Bạch thị cũng không để ý, tội gì phải cùng một thiếp thất của nhi tử mà so đo, nhưng một khi nổi lên nghi ngờ, Bạch thị không dung ả ta được.

"Nói gần đây trời lạnh, thân thể thiếu phu nhân bị bệnh không nhẹ, nói ý của ta, để Tề di nương đến Phật đường nam viện ăn chay cầu phúc mười ngày vì nó."

Thường ma ma nói: "Dường như gần đây Tề di nương và cô nãi nãi có quan hệ không tệ."

Bạch thị vừa nghe lời này, lúc đầu còn chưa phản ứng, nhưng bình tĩnh lại thì sắc mặt thay đổi.

Thường ma ma thấy vẻ mặt của bà, thận trọng nói: "Gần đây cô nãi nãi đưa quà cho tam thiếu phu nhân và đại thiếu phu nhân đều cho Tề di nương đi cùng."

Bạch thị nắm chặt tay, Thường ma ma cho là bà giận dữ, nhưng mà lại nén giận gật đầu: "Đi thôi."

Tề thị nghe nói Bạch thị cho mình đến Phật đường tĩnh tâm cầu phúc cho Tạ thị, trong ngực như bùng nổ.

Đợi đến khi Thường ma ma rời đi, Tề thị lộ vẻ dữ tợn: "Dựa vào cái gì mà ta phải cầu phúc cho bà ta? Không sợ lấy đi tuổi thọ của bà ta sao! Ma ốm mà cũng muốn ta cầu phúc cho.."

Hôm nay đã sắp đến cuối năm, ả ta bị Bạch thị giam lỏng trong Phật đường.

Không chỉ là phải ở Phật đường ăn chay mặc đơn giản, mà ngay cả con gái và Phó Kỳ Huyền cũng không thấy đâu.

Người ngoài vui vẻ mừng năm mới, bản thân lại chịu khổ cực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.