Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 53



"Cổ Tiểu Ma." Lục Tu cười lạnh: "Thế nào? Vì một tên quái vật bán yêu mà ngươi lại dám chĩa kiếm về phía sư phụ và sư thúc ư?"

"Đệ tử quyết không dám có nửa phần bất trung bất hiếu với sư phụ và sư thúc." Cổ Tiểu Ma cả giận: "Có điều sư thúc chỉ vì suy nghĩ của cá nhân là có thể tùy ý đoạt lấy mạng người sao?"

"Sao lại là vì suy nghĩ cá nhân? Ta là vì phái Thiên Diễn." Lục Tu tức giận, rút kiếm: "Nghiệt đồ nhà ngươi! Mười bảy năm trước khi Thu sư tỷ nhặt được ngươi, ta đã biết ngươi chẳng phải thứ gì tốt lành, hiện nay còn bị nam nhân này mê hoặc tâm trí, cả Thiên Diễn cũng không màng tới... sớm biết thế ta đã không để ngươi sống tới giờ này!"

"Sư đệ! Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại." Đột nhiên Mạc Vi tiến lên vài bước, ngăn Lục Tu, lại chuyển sang Cổ Tiểu Ma, ánh mắt trở nên sắc bén: "Tiểu Ma, vi sư chỉ hỏi, chẳng lẽ Thiên Diễn trong lòng còn còn không bằng được một Úc Lưu sao?"

Ông vừa dứt lời, Cổ Tiểu Ma còn chưa lên tiếng, một bóng người màu xanh đã xuất hiện ngoài cửa. Thoáng chốc sắc mặt của Lục Tu trở nên trắng bệch, hít sâu một hơi nói: "Ngươi... lời chúng ta nói, ngươi đã nghe rồi sao?"

Úc Lưu không màng để ý đến ông ta, chỉ đi vào phòng, đứng sau lưng Cổ Tiểu Ma.

"Này... ta đang hỏi ngươi đấy!" Lục Tu cả giận gào lên.

Sóng mắt hắn lưu chuyển, lúc này mới nhìn về phía Lục Tu, cười tủm tỉm: "Đã nghe được, vậy thì sao?"

Cổ Tiểu Ma che trước người hắn, vẻ mặt vô cùng kiên định: "Sư phụ, đương nhiên trong lòng con Thiên Diễn còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhưng nếu vì bảo vệ Thiên Diễn mà phải đánh đổi bằng tính mạng của chàng..."

"Nếu nàng thích thì ta chết vì nàng là được, không có gì khó."

Úc Lưu nói bên tai Cổ Tiểu ma, giọng nói rất nhỏ, hệt như đang thì thầm, lại vừa vặn để mọi người nghe thấy. Hắn lặng lẽ nắm lấy tay nàng, mặt nàng đỏ lên, nghiêng đầu, mới phát hiện Thu Tĩnh và Mạc Khinh Viễn, Tác Oanh đều đang đứng ngoài cửa, nghe rõ mồn một câu nói khi nãy.

"Bớt nói bậy đi." Nàng sẵng giọng.

Sự thân mật không hề che giấu như thế, dù có ai cảm thấy không ổn cũng không thể nói gì. Thu Tĩnh ho nhẹ một tiếng, lại nói chuyện của Mạnh Trạch Hư và ý của Việt Dương cho Mạc Vi nghe, lúc này Cổ Tiểu Ma mới nhớ tới lý do mình tới đây, vội lên tướng: "Sư phụ, để con đi bắt lục... Mạnh Trạch Hư đi!"

Mạc Vi nhìn nàng, dù cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu, nhưng cuối cùng vẫn là chưởng môn một phái, nhanh chóng suy nghĩ: "À? Vì sao phải phái con đi?"

Cổ Tiểu Ma còn chưa trả lời, đột nhiên Úc Lưu biếng nhác mở lời: "Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Hắn đang mang một hồn phách cuối cùng của hoa yêu kia, hiển nhiên sẽ đến âm phủ, người thường các người không chịu nổi âm khí, còn nàng lại chịu được, đây là thứ nhất, nàng đã ở đảo Thanh Nguyên này khá lâu, hẳn đã có người nghi ngờ về năng lực và thân phận của nàng, nhất định phải để nàng rời đi càng sớm càng tốt, đây là thứ hai, cuối cùng, đương nhiên là quan trọng nhất, ta ở đâu thì nơi đó sẽ bị uy hiếp, nàng đi ta cũng đi theo, các ngươi sẽ bớt đi một nguồn hút đại họa..."

Tuy hắn vẫn cười, nhưng trong đôi mắt xanh thẫm kia không hề có chút vui vẻ nào, khiến người khác nhìn thấy mà lòng phát rét. Lời nói này không hề nể nang ai, mặt Mạc Vi đã có vẻ khó nhịn, nhưng lời Úc Lưu nói không sai, ngay cả Mạc Vi có muốn phủ nhận cũng không được, lời hắn nói, cũng chính là suy nghĩ trong lòng ông.

Mạc Vi khoanh tay, xoay người, xem như cam chịu.

Cổ Tiểu Ma cúi đầu, đứng chung với Thu Tĩnh và Tác Oanh.

"Sớm về Thiên Diễn, đã biết chưa?" Thu Tĩnh thấp giọng dặn dò: "Nếu... con có thể gặp được Trạch Hư, thì... thì..."

"Sư nương." Cổ Tiểu Ma trầm giọng: "Con hiểu rõ, người đừng lo lắng. Con... con muốn đi thăm nhị sư huynh một chút."

Từ khi Vân Tiêu uống đám thảo dược mà Úc Lưu mang về, ngày thứ hai đã tỉnh, vẫn còn đang điều dưỡng thân thể. Mạc Vi mang hắn đến một chỗ thanh tịnh, chăm sóc đều đặn mỗi ngày, gần đây không có ai gặp hắn.

Đoàn người đi tới trước núi, Vân Tiêu đang mặt ủ mày chau nằm trên ghế phơi nắng, xem ra mấy ngày nay hắn đã chán đến sắp chết rồi. Hắn thấy Úc Lưu, liền ôm quyền: "Vị huynh đài này, đại ơn không lời nào có thể nói hết."

Úc Lưu gật đầu, Cổ Tiểu Ma tiến lên, đưa lưng về phía đám người Mạc Vi, móc một túi nước ra từ trong ngực, cười đùa: "Nhị sư huynh, huynh đoán xem đây là gì?"

Vân Tiêu nghi ngờ nhận lấy, vừa mở nút túi, lập tức mừng như điên, lắp bắp: "Quả nhiên... quả nhiên vẫn còn Tiểu Ma Cô hiểu rõ ta nhất, mấy ngày nay miệng ta đã khô tới nơi rồi..."

Vân Tiêu yêu rượu như mạng, trước đó vài ngày khi Cổ Tiểu Ma vào chợ mua đường cho Thiên nghiêu, liền thuận tay mua một túi rượu ngon này.

Nàng thấy Vân Tiêu nhanh chóng uống trộm một hớp, sau đó vội vàng giấu đi, không khỏi bật cười, khẽ nói: "Sư huynh... đa tạ huynh."

Vân Tiêu ngẩn ra, nhìn nàng, không hiểu ý.

"Sư phụ, việc này không nên để lâu, con đi đây."

"Cẩn thận một chút." Mạc Vi chậm rãi nói: "Việc còn lại ta sẽ nói với Việt chưởng môn."

Cổ Tiểu Ma gật đầu, sau đó nắm tay Úc Lưu, đằng vân bay lên khỏi núi. Nàng quay đầu lại, sư phụ sư nương, đại sư huynh nhị sư huynh, tiểu sư muội vẫn đang nhìn nàng, cho dù đã từng thế nào, sau này ra sao, sự lo lắng và đắn đo không thôi trong mắt họ giờ phút này đã khắc thật sâu vào trong trí nhớ của nàng, ấm áp như vậy.

Lần này đi, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.

Lúc gặp lại, không biết Thiên Diễn có còn là Thiên Diễn? Nàng có còn là nàng nữa không?

Úc Lưu nhận ra được sự bất an của nàng, chỉ quay đầu khẽ mỉm cười, nắm tay nàng chặt hơn.

Đây là con đường nàng chọn, đứng cạnh hắn, đánh mất bản thân, đánh mất cả thiên hạ, cũng không hề sợ hãi.

Sau khi đến phòng khách bên kia ôm Thiên Nghiêu ra ngoài, ba người hùng dũng hiên ngang khí phách lên đường. Mặc dù Úc Lưu đã kín đáo phê bình việc Cổ Tiểu Ma muốn mang Thiên Nghiêu theo, nhưng lại không thuyết phục được nàng, chỉ đành chấp nhận, song cả đường đều mang mặt lạnh, không ai nói chuyện. Hai người bay trên trời, qua nửa ngày, cuối cùng Cổ Tiểu Ma mới than thở, hỏi: "Chúng ta đi đâu bây giờ?"

Úc Lưu liếc nàng: "Tìm kiếm không mục đích như thế, không bằng đến âm phủ há miệng chờ sung rụng."

"À." Cổ Tiểu Ma đáp một tiếng, lại bay hồi lâu: "Thế... âm phủ ở đâu?"

....

Đi lâu như vậy, ngay cả âm phủ ở đâu nàng cũng không biết, còn dám xung phong nhận việc ra ngoài đuổi bắt người!

Thiên Nghiêu dùng ánh mắt hồ ly đầy khinh bỉ liếc Cổ Tiểu Ma. Úc Lưu bất lực nói: "Lục giới có rất nhiều huyễn môn, chính là cách để đi qua các giới. Nàng có nhớ con đường mòn trên núi A Ni Mã Đức đó không?"

"Đó là..."

"Đó là một đường thông đến âm phủ." Úc Lưu nói nhỏ: "Dù có rất nhiều con đường như thế, nhưng Mạnh Trạch Hư từng xuất hiện ở đâu, hẳn nơi đó phải là cửa đến âm phủ."

Cổ Tiểu Ma vỡ lẽ, lúc này mới cảm nhận được tầm mắt đầy khinh bỉ của hai người, nhất thời khó chịu lên tiếng: "Ta không biết thì thế nào?"

Không ai lên tiếng.

"Ta không cho ngươi ăn đường nữa."

Rất có tính uy hiếp! Một con hồ ly lập tức lắc đuôi, vô cùng có dáng vẻ của một con chó đang vẫy đuôi mừng chủ.

Hắn còn đang nằm trong ngực nàng, khiến người nào đó vô cùng ngứa mắt, lần này còn giả vờ đáng yêu như thế, lại càng ngứa mắt hơn.

"Không bằng..." Đột nhiên Úc Lưu nói, trực tiếp xốc Thiên Nghiêu ra khỏi ngực Cổ Tiểu Ma, tay xách cổ của hắn, thuận tiện đoạt viên đường Cổ Tiểu Ma cầm trong tay dùng để uy hiếp hắn, trực tiếp ném luôn vào miệng Thiên Nghiêu. Nghiêu Gâu Gâu mới đầu còn vùng vẫy mấy cái, đợi đến khi hồ lô đường vào miệng thì nheo mắt, hai lòng để hắn xách đi.

Đúng là...

Mí mắt Cổ Tiểu Ma giật giật, bình tĩnh quay đầu đi chỗ khác.

Cứ bay như thế một ngày, may là Úc Lưu cũng có chút mệt mỏi.

Bọn họ liền dừng chân ở một trấn nhỏ, mướn một phòng. Tiểu điếm này khá đơn sơ, đến nỗi dù là tiết trời đầu xuân, trong phòng vẫn rất lạnh.

Cổ Tiểu Ma không sợ lạnh, chỉ ngồi trong phòng ăn ngốn nghiến, Thiên Nghiêu không thể trèo lên bàn, gấp đến độ đi vòng quanh bàn mấy lần. Úc Lưu đứng dựa bên cửa sổ, có sương trắng đảo quanh khung cửa, sượt qua đôi mắt lục sắc của hắn, vô cùng lộng lẫy.

Đêm đã khuya, Cổ Tiểu Ma ngáp một tiếng, trực tiếp bò lên cái giường duy nhất trong phòng.

Nàng nhìn bóng dáng bên cửa sổ của Úc Lưu, kinh ngạc đến ngẩn người, đột nhiên mặt đỏ lên.

"Này..." Nàng gọi khẽ.

Úc Lưu quay đầu lại: "Hả?"

"Chàng... ngủ ở đâu?"

Có thể là vì có Thiên Nghiêu ở đây nên Cổ Tiểu Ma mới không nhận ra nàng và Úc Lưu ở chung một phòng chỉ có một giường thì có gì không ổn. Chỉ là người trong lòng mình ở cạnh, chợt có cảm thấy có chút căng thẳng.

Úc Lưu nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nói: "Nàng chuẩn bị xong chưa?"

Cổ Tiểu Ma còn đang cúi đầu, nghe thấy mấy chữ này, nhất thời mặt đỏ như có thể ép ra máu.

Hắn hắn hắn hắn nói chuẩn bị, chuẩn bị cái gì? Nàng không hề nói muốn ngủ chung giường với hắn mà... Huống chi Thiên Nghiêu còn ở đây. Tên Úc Lưu này, ngày thường thì lạnh lùng, không ngờ lại chủ động như vậy... Dù nàng khá phấn khích, thế nhưng đột ngột thế này, nàng phải làm sao mới được?

Đáng ghét, đồ đáng ghét!

Vẻ mặt của Cổ Tiểu Ma biến hóa khôn lường, Úc Lưu thấy thế thì không hiểu ra sao.

"Chưa, chưa xong." Nàng nói nhỏ như muỗi kêu.

"..." Úc Lưu cau mày: "Chuyện lớn đến mức này mà vẫn chưa chuẩn bị xong, nàng còn ngủ được sao?"

...

Á, sao lại dứt khoát như thế, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Có phải hắn đã quên mất trong phòng vẫn còn Thiên Nghiêu không?

"Nhưng... Thiên Nghiêu vẫn còn ở đây." Nàng tiếp tục vờ làm muỗi.

"Nàng nói nó?" Úc Lưu ghé mắt, nhìn Thiên Nghiêu đang chổng bốn vó lên trời mà ngủ: "Chuyện như vậy chỉ cần ta với nàng cố mà làm thôi."

...

Đầu Cổ Tiểu Ma đã sắp chôn luôn vào ngực: "Ta... ta biết."

Nàng biết cái gì? Úc Lưu nhìn dáng vẻ nhăn nhở của nàng, tự suy ngẫm lại, nhất thời hiểu ra, không khỏi buồn cười. Sau đó mang ý xấu tiến lên, thấp giọng nói: "Nếu nàng đã biết, vậy còn chờ gì nữa?"

Cổ Tiểu Ma ngẩng phắt đẩu, dung nhan thuần khiết của Úc Lưu phóng lớn trước mặt, mái tóc đen xõa xuống đầu vai, thấp thoáng còn thấy được bờ vai rộng vững chắc. Cánh tay chống bên người nàng rắn chắc mà thon dài, xương quai xanh tinh tế nhẵn nhụi, mang theo chút mộng tưởng xa vời mà chạy thẳng xuống phía dưới, sau đó bị thanh sam che giấu hết thảy.

Đột nhiên nàng phát hiện toàn thân tên này lại trông hấp dẫn khó tả đến vậy.

Cổ Tiểu Ma nuốt một ngụm nước bọt, nhào tới? Hay không nhào? Đây là một vấn đề.

Trong mũi là hơi thở nhàn nhạt của hắn, nàng hoảng hốt, đột nhiên lại cảm Thiên Nghiêu như một cái đèn lồng lớn.

"Chưa chuẩn bị xong thì lo mà nghĩ kế sách, không đến lúc đó chưa đuổi kịp người đã bị âm phủ bắt mất." Úc Lưu nhẹ nhàng ném lại những lời này rồi đi đến bên cửa, nhẹ nhàng xoay người, chưa nghe được tiếng động phát ra trên nóc nhà, tiếng tiêu du dương đã truyền tới.

Cổ Tiểu Ma ngu người hồi lâu, lúc này mới phản ứng kịp.

Nàng... đúng là bệnh họan.

A, xấu hổ quá! Cổ Tiểu Ma buồn bực đi qua đi lại trong phòng, nghe thấy tiếng tiêu hệt như Úc Lưu đang cười nàng, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn. Nàng thấy Thiên Nghiêu đang phải nằm trên đất lạnh, đành ôm hắn lên giường, tiếp tục suy nghĩ lung tung.

Ban đêm, có luồng sáng đỏ lưu chuyển trên giường, mãi không tiêu tan.

Hồ ly đỏ đã biến mất, trong ngực Cổ Tiểu Ma, chỉ có thêm một thiếu niên mê hoặc lòng người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.