Đây là một sơn động, quỷ khí dày đặc, không có người lui tới.
Một bóng xám lén lút đi vào trong động, bốn phía thạch bích đều trông vô cùng nhớp nháp, hơn nữa còn có từng đợt mùi hôi thối bốc lên, khiến người liên tưởng đến một loại chất lỏng nào đó không hay cho lắm..
Bóng người kia cứ đi, bỗng nhiên trượt chân, vội vàng vươn tay cố chống đỡ, cũng không biết chạm phải thứ gì như hai lỗ thủng, thô sáp, tròn tròn, lạnh thấu xương. Lòng bóng xám kia rung lên, vội nhảy ra, lại làm kinh động đám dơi trong động, bay loạn đầy trời, dọa bóng xám này sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, tuy ngoài miệng không dám lên tiếng, nhưng lòng thì lại nguyền rủa không dứt.
Đương nhiên, bóng xám này, chính là Cổ Tiểu Ma.
Nàng tránh khỏi đám dơi này, sắc mặt đã xấu đến cực điểm.
Không biết sơn động này là gì thì còn dễ nói, đằng này, hết lần này tới lần khác Úc Lưu còn nói cho nàng biết, đây là một quỷ động.
Qủy động đó! Là quỷ đó! Dám làm một ổ quỷ trước của âm phủ! Không có mấy nghìn năm đạo hạnh thì ai mà tin nổi! Nhưng những cô hồn dã quỷ này đều dám tự do ra vào cửa ảo âm phủ, không sợ quỷ sai tới bắt, chắc chắn trên người phải có pháp bảo tránh quỷ sai, hơn phân nửa chính là ngọc dẫn hồn rồi. Úc Lưu chỉ vừa mới phát hiện ra quỷ động này, liền bảo Cổ Tiểu Ma vào, còn bản thân mình thì không biết đã nấp đi đâu.
Thật đáng hận, khóe miệng Cổ Tiểu Ma co rút, toàn thân lóe lên hai chữ "con mồi" sáng chói.
Nhưng, lỡ như, thật sự có người... được rồi, có quỷ bị mắc lừa à?
Nàng tiến vào một chỗ sâu trong hang động, trông như một thạch thất hình tròn. Khắp nơi đều tối mịt, đoạn đường này, vừa tối vừa thối, lại chẳng thấy được nửa bóng quỷ nào, thật đúng là vô cùng đáng sợ. Xem ra không thể thăm dò đám tiểu quỷ kia được, nàng sắp phải đối mặt với con lợi hại nhất rồi... Cổ Tiểu Ma nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy trong không khí có thứ gì đó đang vang động, nhoáng cái lại vang lên, vô cùng chói tai, giống như... tiếng nghiến răng.
Trong phút chốc, một bóng trắng lướt qua phía trước, Cổ Tiểu Ma cả kinh, tay đè lên chuôi kiếm, chậm rãi lui về phía sau, đột nhiên lòng có chút cảm giác sợ hãi khó nói thành lời, có hơi kinh hoàng, còn có khổ sở, còn có chút... khát vọng.
Nàng đang khát vọng điều gì?
Nàng lắng nghe nhịp tim của mình đang dần nặng nề hơn. Tiếng nghiến răng này lại vang lên từ sau tai, hơi thở lạnh lẽo bang giá phả vào tai nàng, Cổ Tiểu Ma xoay người, đối diện với một khuôn mặt vô cùng hung tợn, còn chưa phản ứng kịp thì cổ đã bị bóp chặt, buộc lòng phải đối mặt với gương mặt của nữ quỷ mặc bạch y này.
Khuôn mặt xanh lè của nàng ta đang đập vào mắt nàng, trong quỷ khí dày đặc còn trộn lẫn chút sát khí.
Nữ quỷ kia mừng thần, không ngờ bụng đang đói đã có một bữa ăn ngon tự dâng tới cửa. Linh hồn này rất thuần khiết, hệt như một tiểu hài tử vừa ra đời, đúng là mỹ vị. Mắt Cổ Tiểu Ma trợn trắng, đã không thể phát ra được âm thanh nào nữa.
Có thứ gì đó sắp ra ngoài, đang giãy giụa, đang la hét, đang điên cuồng, đang liều lĩnh.
Nàng quá quen với thứ này, bị Cổ Tiểu Ma chèn ép lâu như thế, còn cho rằng nàng ta sẽ không bao giờ thức tỉnh nữa.
Điệp, An.
Thân thể của nàng mềm oặt đi, nữ quỷ ghé sát và mặt nàng, muốn hút cạn hồn phách.
Đột nhiên thân thể mềm nhũn kia chợt cứng đờ, bạch y nữ quỷ cảm thấy không đúng, vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt mở lớn của Cổ Tiểu Ma.
Đỏ như máu.
Đó là...
Đột nhiên nữ quỷ mặt xanh kia nhăn mặt, trong con ngươi bị lấp đầy bởi sự sợ hãi. Nàng ta muốn lui về sau, nhưng eo nhỏ đã sớm bị Cổ Tiểu Ma vươn hai tay ôm lấy, nữ quỷ cuống quýt phun một luồng khí độc, vách tường xung quanh cũng bị ăn mòn dần, khí độc tản đi, nữ tử áo xám vẫn siết chặt nàng ta, đôi mắt đỏ như máu cong lên.
Nàng đang cười.
Sát khí ngập tràn, mỗi một tấc trên thân thể đều khoan khái, thật thích ý.
Tay phải của nàng đặt tại eo nhỏ của nữ quỷ, siết chặt hơn, mãi đến khi móng tay khảm sâu vào trong bạch y. Nữ quỷ kia lộ ra vẻ mặt đầy đau đớn, nàng lại duỗi tay trái ra, vươn tới phía trước, dừng lại trên vầng trán xanh xao của nữ quỷ, cẩn thận tìm kiếm.
Linh hồn tà ác đến mức này...
Nét vui vẻ trong đôi mắt đỏ như máu càng đậm, mặt mày nàng rất dữ tợn, bàn tay trắng nõn kia đâm sâu vào giữa trán nữ quỷ, nhất thời, tiếng gào thảm thiết đã lấp đầy cả một sơn động, hệt như một cơn ác mộng. Huyết sắc trong đôi mắt của nàng càng rõ ràng hơn, không phải luyện hóa, không phải hút, mà là xé xác một linh hồn vẫn còn sống.
Ngũ quan của nữ quỷ kia bắt đầu vặn vẹo, đột nhiên có một bàn tay vươn lên từ mặt đất bên cạnh, nhẹ nhàng phủ lên cổ tay trắng nõn của nàng. Nàng không màng nâng mắt, trực tiếp đẩy nữ quỷ kia vào trong ngực hắn, mình lại vội vàng thối lui ra sau…
Nữ quỷ kia đã cạn kiệt khí tức, hóa thành một đám tro tàn, bạch y chậm rãi rơi xuống đất.
Úc Lưu nhặt một viên ngọc đen nhánh từ giữa bộ bạch y đó, lúc này mới nhìn sang nàng ta, khẽ mỉm cười: "Điệp An."
Nàng ta ẩn mình trong bóng tối, lạnh lùng nói: "Đây là thái độ của ngươi với ân nhân của mình sao?"
"Ngươi cho rằng, thả ta rời khỏi Thiên Lao đó thì chính là ban ân cho ta sao?" Úc Lưu thản nhiên nói: "Huống hồ, ngươi thả ta ra cũng chỉ vì suy nghĩ của bản thân, muốn đảo loạn thiên hạ mà thôi."
"Cũng có thể là vì bản thân ngươi." Giọng nói kia lại vang lên: "Nếu như không phải nhờ Hiên Viên Kiếm của ta, hiện nay ngươi còn đang bị giam trong Phục Ma Chướng, trọn đời không thể thoát thân, cũng không gặp được nàng..."
Không khí chợt lạnh đi, Điệp An ngẩn ra, bỗng chốc nhớ tới trên Thiên Lao năm đó, nàng đi dọc theo Phục Ma Chướng và ấn chú nặng nề, thấy bóng lưng đang khẽ giãy giụa dưới thiên lôi, sát khí kích động, hắn quay đầu lại, cặp mắt lục sắc kia, hệt như ánh sao nơi chân trời.
Sau đó...
Hắn tấn công về phía nàng.
Đúng vậy, nàng đã nhớ lại. Lúc nàng thả hắn ra, hủy diệt pháp trận đã giam cầm hắn cả nghìn nãm, hành động đầu tiên của hắn, lại là muốn giết nàng.
Giống như hiện tại.
Thanh quang lóe lên trong bóng tối, dần quấn quanh thân nàng.
Úc Lưu tiến tới gần nàng, tóc đen xõa lên đầu vài nàng, giọng nói trầm thấp như tình nhân rỉ tai.
"Ngươi nên cảm tạ nàng, nếu không, ta đã sớm giết ngươi rồi."
Điệp An ngẩn ra, nàng nấp trong thân thể của Cổ Tiểu Ma mười bảy năm, dùng nguyên thần mang Hiên Viên Kiếm đi giải thoát cho Úc Lưu, một khắc cuối cùng lại để Cổ Tiểu Ma tỉnh giấc, cứu chính bản thân mình.
Nàng ta nhẫn nhịn cười lên.
"Hỏi thế gian... tình là gì... mà lại khiến sinh tử chẳng rời?" Sắc đỏ trong mắt Điệp An rút đi, chỉ còn lại một đôi mắt đen nhánh. Nàng vươn tay ôm lấy Úc Lưu, mặc cho sơ hở toàn thân lộ ra trước mặt hắn, nhưng lòng chỉ nhớ tới một đôi mắt màu tím và mái tóc bạch kim kia, giọng nói cũng run lên: "Sinh tử không rời..."
"Những sự đau khổ mà ngươi mang đến cho nàng, đã đủ rồi." Hắn nhẹ giọng nói, tay vòng qua hông nàng, đột nhiên Cổ Tiểu Ma như mất đi vật để chống đỡ, yếu ớt ngã vào ngực hắn, hôn mê bất tỉnh.
Ngọc dẫn hồn đã tới tay, Cổ Tiểu Ma vô cùng đắc ý. Hiển nhiên nàng cho rằng chính bản thân mình đã giết chết nữ quỷ kia, lập tức có cảm giác mình chẳng hề vô dụng chút nào, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.
Úc Lưu cũng không vạch trần nàng, chỉ dặn nàng phải nhớ mang theo ngọc dẫn hồn.
"Đến âm phủ, chỉ cần cúi đầu đi theo hồn phách vào trong, nhất quyết không được nói chuyện, hít thở cũng phải chậm lại, đã nhớ chưa?"
Cổ Tiểu Ma gật đầu, ngạc nhiên hỏi: "Chàng không cần ngọc dẫn hồn à?"
"Ta sẽ không vào cùng nàng." Hắn lạnh nhạt nói: "Mọi chuyện phải cẩn thận."
Hắn nói xong, vừa đúng lúc hai người đi đến cuối con đường đá, sương mù quanh thân rút đi, trước mắt xuất hiện một cửa đá khổng lồ, không hề được điêu khắc, trụi lủi, như đã bị bỏ quên nhiều nãm.
Một luồng khí lạnh xông tới, Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, lấy lại tinh thần, Úc Lưu đã biến mất, nàng cẩn thận đi về phía trước mấy bước, không thể nói chuyện, cũng không biết phải làm thế nào cho tốt, đang mờ mịt luống cuống thì bỗng nhiên cửa đá này chậm rãi di chuyển, hé ra một khe nhỏ. Cửa đá lớn như thế, không có mấy trăm người cùng đẩy, tuyệt đối không thể mở nổi. Chút sợ hãi dần dâng lên trong lòng Cổ Tiểu Ma, nàng cúi đầu, cố chen vào trong kẽ hở kia.
Khắp nơi tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng một cánh cửa lớn. Cánh cửa này nhỏ hơn cánh cửa đá kia nhiều, nhưng vẫn rất lớn, phía trên viết ba chữ màu vàng kim thật to ‘Điện thứ nhất’.
Thập Điện Diêm Vương, xem ra truyền thuyết không phải là giả, nếu Thập Bát còn lại một hồn, kiểu chết lại đặc biệt như thế, ắt hẳn đã trực tiếp xuống đến điện thứ mười. Không biết âm phủ này đi thế nào, trước hết chỉ có thể tiến vào xem xét.
Nàng đang tự suy ngẫm, đột nhiên bả vai bị đẩy, dưới chân bị hụt, thiếu chút nữa đã té xuống, lúc này mới phát hiện bốn phía chỉ có một con đường nhỏ hẹp dài, mà xung quanh, đều là vực sâu vạn trượng.
"Đi mau đi! Đứng đây nhìn làm gì?"
Tên đầu sỏ đẩy nàng lên tiếng, Cổ Tiểu Ma quay đầu, lại đối mặt với một cái lỗ mũi to, nhất thời vô cùng đói bụng.
Đầu Trâu màu nâu, Mặt Ngựa trắng bệch, sau lưng còn có mấy người mang tướng mạo khác nhau, ặc, hẳn phải là quỷ.
Nàng vừa định mở miệng, lại nhớ tới lời dặn không thể nói chuyện, lập tức ngậm miệng. Lúc này Mặt Ngựa mới vỗ đầu Đầu Trâu, giễu cợt: "Bớt nói nhảm, tới âm phủ mà không phải đầu thai, lẽ nào là tới tham quan sao?"
Thật ra thì... cũng có vài phần là để tham quan, Cổ Tiểu Ma xấu hổ cúi đầu.
Không biết là ai quất nàng một cái, đau đến nhe răng nhếch miệng. Cổ Tiểu Ma đi theo vị Đầu Trâu nom có vẻ ăn rất ngon kia, thuận lợi tiến vào điện đầu tiên.
Điện thứ nhất, tương truyền là do Tần Nghiễm Vương cai quản. Chuyên quản việc chết non và trường thọ ở nhân gian, biến mất khỏi sổ sinh tử, phải đứng đây để phân biệt quỷ hồn hiền dữ, sau đó đưa hồn phách đi chịu tù tội.
Đội ngũ hồn phách xếp hàng thật dài, người này theo sau người kia nhẹ nhàng đi lên bậc thang. Trên bậc thang có hai con đường dài, ở giữa bậc, sẽ có một vị phán quan xem xét công lao và sự nghiệp ở kiếp này của ngươi, nếu như ưu khuyết bằng nhau, cứ đi đường bên trái, trực tiếp vào điện thứ mười đầu thai, nếu như công lớn hơn thì sẽ được ghi lại, cũng đi về phía bên trái, người đầu thai thường sẽ có được một cuộc sống tốt, nếu như tội lớn hơn công... vậy thì xin lỗi, bên trái không có chỗ cho ngươi, bên phải có một tòa đài cao được đặt tên là Đài Nghiệt Kính. Có câu nói "trước Đài Nghiệt Kính không có người tốt’, quỷ bị áp tới sẽ có thể nhìn thấy đủ mọi tội trạng trong kiếp này của mình rồi chịu đủ hành hạ, lúc này có hối cãi cũng đã muộn màng, sự phồn hoa mê đắm của kiếp trước chỉ là thoáng qua, sau khi chết, thứ mang vào địa ngục chỉ có tội nghiệp cả đời.
Nhưng, quỷ hồn có thể đi sang bên trái thì rất ít, hơn phân nửa là động vật và tiểu hài tử. Cổ Tiểu Ma thấp thỏm, nếu như có thể trực tiếp đi đến điện thứ mười thì không thể tốt hơn, nhưng nếu không... Chẳng biết liệu đứng trước Đài Nguyệt Kính có bị bại lộ không, tên Úc Lưu kia, thời điểm mấu chốt này lại chết ở đâu rồi!
Nàng theo hàng quỷ hồn chậm rãi tiến lên trước, lại không dám trắng trợn nhìn xung quanh, không thể làm gì khác hơn là để mặc số phận.
Có vài quỷ hồn thấy dáng vẻ thê thảm của mấy quỷ hồn bị dẫn đến Đài Nguyệt Kính, bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, không nhịn được mà gào khóc. Đầu Trâu và Mặt Ngựa đứng hai bên đường, quất vào đám quỷ đó, càng lộ vẻ thê thảm hơn.
Mũi của Đầu Trâu thật đầy đặn... Cổ Tiểu Ma si mê nhìn mấy lần, thành công quyến rũ được roi da của Đầu Trâu quất lên lưng mình, Cổ Tiểu Ma không nhịn được mà rên rỉ, lại nghe có vài con quỷ nịnh hót: "Không biết là cô nương thứ mấy bị phong thái của Ngưu gia hấp dẫn rồi, phong thái của Ngưu gia, trong âm phủ này không có quỷ hồn nào xứng đáng cả..."
Có nịnh hót thì cũng phải tôn trọng sự thật! Cổ Tiểu Ma khinh bỉ y, đúng lúc này Đầu Trâu đắc ý nhìn về phía nàng, cẩn thận quan sát, liền hừ mũi: "Xấu quá."
...
Bị một con bò mặt dài nói như thế, đúng là... quá uất ức.
Lúc về nhất định phải cắt mũi của nó làm thành đồ nhắm uống rượu, Cổ Tiểu Ma thầm siết chặt quyền, lại nghe quỷ sai kia nói: "Đúng vậy, chỉ là người phàm, sao có thể so được với tiên nữ chứ?"
Mặt Ngựa nghe thấy thì không nhịn được nói: "Trước đó vài ngày khi Thiên giới truy nã hai người kia, hừ, ta thấy dù có đẹp mắt thì thế nào chứ."
"Hai người nào?" Qủy sai ngạc nhiên hỏi.
Đầu Trâu móc hai tờ giấy ra, Cổ Tiểu Ma cúi đầu, ghé mắt nhìn, lập tức cả kinh thất sắc.
Chữ không nhiều, nhưng hình vẽ lại vô cùng sinh động.
Trên giấy là bức họa của bạch y tiên tử, tay cầm kiếm, hai mắt đỏ như máu, là Điệp An.
Một tờ khác... Thanh sam bích nhãn, mi mục như họa, đương nhiên là Úc Lưu.