Khi hắn đi xuống lầu thì từ trong phòng Khấu Anh Kiệt lại nghe tiếng sáo du dương trỗi lên.
Giang Thiên Hữu ngưng chân lại lắng nghe, trong lòng chua chát, huynh đệ bọn họ hoành hành ngang ngược trước giờ đã từng chịu phục đầu một ai?
Thế mà không ngờ, hôm nay lại chạm trán phải một đại đối đầu Khấu Anh Kiệt, cả hai đều thụ thương, chuốc lấy thảm bại.
Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến thương tích trong người, tự nhiên hắn rùng mình một cái thấy toàn thân như đờ ra, cơ hồ một chút lực đạo cũng không vận tụ được.
Lại nghĩ đến sứ mệnh mà sư phụ giao phó, rồi những lời hoa ngôn trước mặt Thiết Hải Đường, không biết ăn nói thế nào đây?
Huống gì chính Khấu Anh Kiệt đã nói rất rõ, trong người hắn thụ thương bởi “Vô Hình Chưởng” của đối phương, sự thực chứng minh lời Khấu Anh Kiệt không giả chút nào, giờ nghĩ đến tiết thanh minh sắp đến càng khiến hắn giật mình hoảng sợ.
Nhất thời hắn như mất hết thần hồn, chỉ thấy người lành lạnh, đứng chết lặng không đi thêm nước nào.
Dưới ánh trăng bóng người thoáng nhanh, một bóng thiếu nữ ảo diệu lướt nhanh đến trước mặt hắn, Giang Thiên Hữu cứ ngỡ là Khấu Anh Kiệt còn bám theo hắn để làm nhục hắn, trong lòng cả kinh, hai tay huơ lên chống đỡ theo bản năng.
Nhưng chợt nghe tiếng cười khúc khích, đúng là tiếng của một thiếu nữ, giờ hắn mới nhẹ nhõm.
– Ê. Sao thế?
Thiếu nữ kia mở to mắt nhìn Giang Thiên Hữu hỏi:
– Đến tôi mà Giang nhị ca cũng không nhận ra sao, thật là hồ đồ.
Giang Thiên Hữu thâu tay lại, định thần nhìn lại mới nhận ra người trước mắt không ai xa lạ, chính là Triệu Phù Chi ái đồ thân cận nhất của phu phụ Tổng lệnh chủ, trong lòng tự trách “đáng thẹn.”, khuôn mặt trắng bệch của hắn giờ đỏ lên.
– Thì ra là cô.
Giang Thiên Hữu cười khổ nói:
– Cô nương còn chưa ngủ sao?
Triệu Phù Chi nhướn đầu mày cười lạt nói:
– Chuyện vừa rồi tôi đều nhìn thấy hết. Giang nhị ca định bỏ đi như thế này sao?
Giang Thiên Hữu “Suỵt” một tiếng, kéo tay cô ta ra thật xa, lúc ấy mới đứng lại hỏi:
– Cô nhìn thấy gì chứ?
Triệu Phù Chi hất tay hắn ra:
– Chuyện gì cũng thấy hết, chuyện gì cũng nghe hết.
Giang Thiên Hữu ngớ người ra một lúc, cười hềnh hệch hỏi:
– Cô làm sao nhìn thấy được?
Triệu Phù Chi “Hừ” một tiếng, cau mày lại nói:
– Huynh chẳng giấu được tôi đâu, nói cho huynh biết, tôi phụng mệnh phu nhân bám theo hắn nắm động tĩnh. Phải khó khăn lắm mới tiếp cận được hắn, thế mà huynh lại xen vào, sau này tôi rất khó hành động.
Giang Thiên Hữu ngẩn người ra, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cười hắc hắc nói:
– Tên họ Khấu kia võ công thông huyền nhập hóa, ta xem đến ngay phu nhân Tổng lệnh chủ xuất thân cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn, bằng như cô...?
Hừ...
Triệu Phù Chi giọng lành lạnh nói:
– Huynh nói cũng không sai, nhưng nếu như huynh nghĩ ra sớm được điều này thì huynh đâu có đến nỗi thảm bại như thế.
Giang Thiên Hữu bị nói xóc một câu đỏ mặt tía tai, gằn giọng:
– Cô nói gì bậy bạ gì chứ?
Triệu Phù Chi cười nói:
– Thôi đi Giang nhị ca, chuyện huynh bị tên Tối Thành họ Khấu kia dùng “Vô Hình Chưởng” đánh bị thương, nghĩ rằng tôi không nhìn thấy hay sao?
Giang Thiên Hữu ngớ người, cười nhạt nói:
– Cô há lại dễ tin những lời quỷ quái của hắn hay sao chứ? Rõ ràng là muốn hù dọa ta mà thôi.
– Thôi đi, có thật hay không thì trong lòng huynh tự biết.
Giang Thiên Hữu vừa rồi bị nhục trong lòng tức anh ách chưa hết, giờ lại bị Triệu Phù Chi hỏi dồn dập thế này thì càng không chịu nổi, mặt đỏ bừng bừng, hai đầu mày nhíu chặt lại, gằn giọng:
– Cứ cho là thật đi, chuyện này cũng chẳng liên can gì đến cô nương nhà ngươi, hừ hừ... Chuyện này ngoài tiểu tử họ Khấu kia ra thì chỉ còn ta và ngươi hai người biết mà thôi, nếu như ngươi đem chuyện này lu loa ra ngoài cho nhiều người biết, thì... Triệu cô nương, Giang lão nhị ta không để cho ngươi yên đâu. Ta đi.
Nói rồi hắn quay ngoắt người bước đi ngay.
– Giang nhị ca, huynh thôi đi.
Triệu Phù Chi cười nhạt nói tiếp:
– Huynh thật sự muốn chết hay sao chứ?
Giang Thiên Hữu nghe một câu này thì chân đứng khựng lại, quay đầu hỏi:
– Ngươi nói gì chứ?
Triệu Phù Chi nói:
– Tôi chỉ vì thành tâm thật ý gặp huynh để chỉ cho một con đường sáng, nếu như huynh không chịu nghe thì thôi vậy, huynh xin cứ tự nhiên.
Lần này thì đến lượt Triệu Phù Chi nói xong quay người bỏ đi.
Giang Thiên Hữu nhún chân nhảy tới chắn ngang lối đi của cô ta, nói:
– Cô nương chậm chân. Nếu như đã có gì thi cứ nói ra, cớ gì cứ úp úp mở mở.
Hi hi... nếu quả thật cô nương có cách bảo toàn tính mạng ta, thì Giang lão nhị suốt đời không quên ân đức cô nương.
Triệu Phù Chi cười nói:
– Nói thế nghe được không. Đã vậy để tôi nói cho huynh nghe, nếu huynh giờ trở về tìm lệnh sư thì chí ít cũng phải mất một tháng trời, nhưng lệnh sư có khả năng cứu nổi tính mạng huynh hay không thì khó biết được. Lệnh sư là một người rất tự phụ cuồng ngạo, vốn chẳng xem một tiểu tử chưa từng nghe tên tuổi như Khấu Anh Kiệt, bảo ông ta đến khẩn cầu cứu cho huynh thì quả là một chuyện mộng tưởng. Chừng ấy thôi cũng đủ thấy huynh đi tìm ông ta coi như đi tìm cái chết.
Giang Thiên Hữu trong đầu thầm nghĩ tính tình sư phụ đúng như lời của cô ta nói, bình sinh cao ngạo tự phụ, khi nào lại chịu đi cầu xin cứu đệ tử của mình với một kẻ hậu sanh như Khấu Anh Kiệt?
Nói không chừng lão ta còn tức giận vì mình đã làm nhục sư môn, trong cơn nóng giận có thể ra tay đánh chết mình rồi mới đi tìm Khấu Anh Kiệt thanh toán.
Chỉ nghĩ đến đó toàn thân hắn đã phát run, đúng như lời Triệu Phù Chi nói, hắn đi tìm sư phụ hắn xem như cầm chắc cái chết trong tay. Nhất thời hắn đứng chết lặng người chẳng nói thêm tiếng được nào.
Triệu Phù Chi thấy Giang Thiên Hữu đã thấm đòn, mỉm cười nói:
– Sao? Giờ thì huynh thấy lời tôi nói đúng chứ?
Giang Thiên Hữu thở hắt ra một tiếng, nói:
– Cô nương nói thật đúng..., quả thật lúc này tôi mất hết chủ trương. Ai. Cô nương xem chuyện này nên làm thế nào đây?
Triệu Phù Chi nguýt hắn một cái, nói:
– Huynh nhá. Sao lại ngốc thế.
Giang Thiên Hữu ôm quyền nói:
– Nhờ cô nương chỉ giáo.
– Tôi chỉ nói huynh sao lại bỏ gần cầu xa?
– Ý cô nương là...
Triệu Phù Chi bật cười nói:
– Huynh sao thế? Chẳng lẽ quên mất một người đang ở ngay trước mắt hay sao?
– Cô nương nói là...
Giang Thiên Hữu còn ngờ ngợ chưa nói ra được. Triệu Phù Chi nhìn hắn mặt nghiêm túc nói:
– Thiết phu nhân y thuật cao minh, đến võ lâm y trung nhát lưu cũng không bì kịp, e rằng ngay cả lệnh sư cũng chưa chắc bì kịp.
– A...
Giang Thiên Hữu mặt mày hớn hở, quả thực bất ngờ với hắn, vội nói:
– Điều này... quả thực ta không biết, chẳng hay quý phu nhân hiện có mặt trong sơn trang hay không?
Triệu Phù Chi bụm miệng cười nói:
– Ngốc ạ, nếu như không có thì tôi đã chẳng nhắc đến làm gì.
Giang Thiên Hữu vui mừng không tả nói:
– Thế thì tốt quá, cảm phiền cô nương dẫn ta đi đến diện kiến Thiết phu nhân, nếu như trị lành thương thế trong người ta, thì cô nương là đại ân nhân của ta, suốt đời không quên.
– Ôi. Điều này thì tôi không dám.
Triệu Phù Chi mỉm cười nói:
– Thế nhưng chúng ta cũng nên có gì qua lại đúng không?
– Qua lại.
Giang Thiên Hữu ngớ người vẻ hơi bất ngờ, Triệu Phù Chi gật đầu nói:
– Đúng thế. chẳng lẽ huynh không hiểu?
Giang Thiên Hữu nói:
–Ý cô nương nói, Giang mỗ phải có gì báo đáp, đúng chứ?
– Không sai. Huynh nên biết tính khí của Thiết phu nhân, mỗi đêm khi hành công thì không cho phép bất cứ người nào quấy nhiễu, vả lại nếu như không có tôi ở bên cạnh thì ba ta cũng không thể tùy tiện trị thương cho huynh.
Giang Thiên Hữu lại ngẩn người ra, nói:
– Nói thế...
Triệu Phù Chi cắt ngang:
– Nhưng chuyện này thì huynh hà tất phải bận tâm, tôi đã đồng ý giúp huynh thì phải sắp xếp ổn thỏa cho huynh rồi. Có điều...
Ngừng lời lại một chút, cô ta mỉm miệng cười tươi rồi tiếp:
– Tôi cũng có một chuyện nhờ huynh giúp đỡ.
Giang Thiên Hữu hồ hồi hởi hỏi ngay:
– Chuyện gì, cô cứ nói.
– Thực ra cũng không có gì.
Triệu Phù Chi cố tình kéo dài giọng, nói:
– Tôi chỉ muốn nhờ huynh tiến dẫn, có thể nhận được lệnh sư truyền thụ cho vài chiêu công phu mà thôi.
– Điều này...
Giang Thiên Hữu ướm mắt nhìn cô ta chừng như dò xét, nói:
– Cô nương muốn học công phu gì?
– Yến thanh nhị thập tứ thức.
Giang Thiên Hữu “Hừ” một tiếng, lạnh giọng nói:
– Đó là độc môn bí truyền của sư môn ta, đến như ta và ca ca mà cũng chưa được sư phụ ta truyền thụ, há lại đi truyền cho người ngoài?
Triệu Phù Chi nói:
– Không thể nói như thế được. Mỗi người có một duyên số khác nhau, huynh đệ hai người sở trường về khinh công, hai người lại thông tâm với nhau, liên thủ công địch, khả năng môn công phu này không hợp cho hai người mà thôi.
Giang Thiên Hữu nói:
– Không phải không hợp, hừ... chỉ vì huynh đệ chúng ta tính tình nôn nóng, sư phụ ta nói muốn luyện môn công phu này thì trước hết phải luyện tâm tính, luyện đến khi tĩnh tâm tự tại, không nôn nóng, không vội vàng thì mới bắt đầu vào luyện công phu được...
Nói đến đó, chừng như luyến tiếc hắn thở dài thườn thượt.
Triệu Phù Chi chau mày hỏi:
– Sao huynh lại thở dài?
Giang Thiên Hữu lắc đầu nói:
– Nhưng điều cốt lõi nhất, luyện môn công phu này cần có một trí tuệ thông minh và sức lĩnh hội tốt. Huynh đệ chúng ta có lẽ vì yếu về mặt này, cho nên...
Triệu Phù Chi cắt ngang, nói một cách tự tin:
– Sở đoản của huynh đệ hai người thì lại chính là sở trường của tôi, tôi chỉ hy vọng được học môn công phu này tới đầu tới đuôi.
Giang Thiên Hữu ánh mắt nhìn khắp người cô ta một lượt, trong lòng thầm nghĩ:
– Cô nương này đúng là rất thông minh, sư phụ ta chính đang cần tìm một đệ tử thông minh trí tuệ để kế thừa tuyệt thế thân pháp của người, có lẽ đây mới đúng là truyền nhân đích thực mà ông ta muốn tìm không chừng.
Trong đầu nghĩ thế, nhưng còn nghĩ đến bản thân riêng mình nữa:
– Không. Nha đầu này nếu được sủng ái, tín nhiệm thì hai anh em chúng ta chẳng phải bị cho ra rìa sao. Hừ... thế này thì không được...
Triệu Phù Chi thấy Giang Thiên Hữu đứng trầm ngâm không nói, mỉm cười hỏi lại:
– Sao? Giang nhị ca đồng ý chứ?
Giang Thiên Hữu trong lòng ý nghĩ mâu thuẫn lẫn nhau, nhất thời trù trừ chẳng biết phải đáp sao đây.
– A, thôi tôi biết rồi.
Giọng Triệu Phù Chi trở nên lạnh lùng nói tiếp:
– Huynh sợ một khi tôi đầu nhập sư môn rồi thì hai anh em người không còn được sủng ái, đúng vậy chứ?
Giang Thiên Hữu không ngờ bị cô ta nói trúng tim đen, cứ ngây người ra không đáp được tiếng nào.
Triệu Phù Chi thấy thế, nói tiếp:
– Nếu đúng như thế thì huynh nhầm rồi. Giang nhị ca, huynh chớ nên quên, chúng ta ở đây bất quá chỉ là một cuộc trao đổi qua lại mà thôi. Mục đích của tôi là “Yến thanh nhị thập tứ thức”, chứ không muốn đầu thân nhập sư môn các người, chỉ cần sau khi học xong võ công là tôi đi ngay, điều này thì huynh cứ tin ở tôi.
Giang Thiên Hữu ấp úng hỏi:
– Làm sao tôi tin cô được?
Triệu Phù Chi nói:
– Huynh hẳn phải biết, trong võ lâm tội phản sư môn là tội nặng như thế nào?
Ai chưa nói, chỉ nói đến gì họ của tôi là Thiết phu nhân cũng không tha cho tôi.
Giang Thiên Hữu ngẫm nghĩ, quả đúng như thế, bây giờ mới yên tâm gật đầu nói:
– Thôi được, tôi đồng ý với cô nương.
Triệu Phù Chi hớn hở trong lòng, nói:
– Tôi chỉ chịu trách nhiệm mời phu nhân trị thương cho huynh mà thôi, còn trị hiệu quả thế nào thì không nói trước được.
Giang Thiên Hữu nghe không khỏi ngớ người. Triệu Phù Chi cười nói:
– Có điều, huynh cứ yên tâm, nếu như Thiết phu nhân đã không trị được thì trong thiên hạ này e không còn ai trị được, đến lệnh sư cũng không ngoại lệ. Thôi, theo tôi.
Nói rồi chẳng để Giang Thiên Hữu hỏi han gì thêm, quay người bước đi ngay.
Giang Thiên Hữu giờ thì chỉ còn biết theo chân Triệu Phù Chi, trong lòng vừa mừng khấp khởi vừa thấy lo lo.
o O o Thiết phu nhân Thẩm Ngạo Sương ngồi bàn tọa trên một chiếc thạch đôn vận công.
Nói thì vận công nhưng kỳ thực trong lòng bà ta không yên tĩnh được mà cứ xao động như sóng triều, nguyên nhân không gì khác ngoài chuyện Khấu Anh Kiệt trở lại sơn môn.
Mấy hôm nay bà ta đã dùng nhiều cách để theo dõi mọi hành vi của Khấu Anh Kiệt và chỉ có thời cơ là không tiếc ra tay.
Khấu Anh Kiệt như một chiếc gai nằm trong mắt bà ta không thể không nhổ đi, nhưng chuyện “nhổ đi” quả không dễ chút nào.
Thiết phu nhân đã tận mắt chứng kiến Khấu Anh Kiệt thi triển bản lĩnh như thế nào khi mới vào đây, đương nhiên những thông tin về Khấu Anh Kiệt còn nhiều hơn thế nữa.
Bốn bề im phăng phắc, chỗ an cư của Thiết phu nhân đương nhiên không một nào đến quấy động, nhưng lúc này bỗng thấy Thiết phu nhân chau mày lại, thì ra bà ta nghe có tiếng động khác thường.
Nhưng tiếng bước chân nghe rất nhẹ, đủ thấy người này có khinh công không tồi, quyết chẳng phải hạng cao thủ tầm thường, có điều chỉ qua một lúc bà ta thở ra nhẹ nhõm, thì ra tiếng bước chân rất quen thuộc.
– Phù Chi? Là ngươi đó sao?... đêm hôm khuya khoắt ngươi còn đến đây tìm ta có chuyện gì?
Thẩm Ngạo Sương thở nhẹ ra một hơi, bà đã nhận ra người đang tiến vào kia là ai, liền cất giọng hỏi.
Quả nhiên là thế, nguyên là Triệu Phù Chi dẫn Giang Thiên Hữu vào yết kiến Thiết phu nhân.
Chân vừa bước vào đến hành lang đã nghe hỏi đều ngớ người ra một lúc, Triệu Phù Chi tiến nhanh lên trước, cúi người nói:
– Có phải ngươi nói đến Giang thị huynh đệ không? Hắn đến làm gì?
Triệu Phù Chi nói:
– Giang Thiên Hữu bị trúng chưởng của Khấu Anh Kiệt thụ thương, đến xin phu nhân xuất diệu thủ cứu trị.
– Thì ra là thế.
Bà ta hơi ngừng lời lại một chút rồi nói:
– Các ngươi vào đi.
Triệu Phù Chi ứng thanh “Dạ” một tiếng, rồi dẫn Giang Thiên Hữu đi tiếp hết hành lang, xuyên qua thêm một gian phòng trống mới đến trước gian phòng của Thẩm Ngạo Sương.
Cửa phòng được rủ bằng một tấm rèm lớn, Giang Thiên Hữu dừng chân lại ngoài tầm hai trượng, kính cẩn hành lễ nói:
– Bỉ chức Giang Thiên Hữu bái kiến phu nhân.
Thẩm Ngạo Sương gật đầu nói:
– Giang Thiên Hữu, ngươi là ca ca hay đệ đệ?
Giang Thiên Hữu hơi ngớ người một chút rồi mới hiểu ra vấn đề, cúi thấp người nói:
– Bỉ chức sinh ra chậm hơn Thiên Tả một khắc, cho nên làm em.
Thẩm Ngạo Sương mỉm cười nói:
– Ta hiểu, huynh đệ hai ngươi giống nhau như hai hạt nước, cùng đứng ngay trước mắt người ta còn không nhận ra. Được, bất tất câu thúc tục lễ, ngươi đến đây nói chuyện.
Giang Thiên Hữu ứng thanh đáp một tiếng, liếc mắt nhìn Triệu Phù Chi, nhận được cái gật đầu thị ý của Triệu Phù Chi hắn mới mạnh dạn bước lên, Triệu Phù Chi cũng liền đi theo bên người hắn.
Thẩm Ngạo Sương nói:
– Phù Chi, vén rèm lên.
Triệu Phù Chi đáp một tiếng rồi bước nhanh lên trước vén chiếc rèm che cửa sang một bên, Giang Thiên Hữu cảm thấy trước mắt sáng rực lên, giờ mới nhìn thấy rõ Lư sơn chân diện của vị phu nhân quý phải này. Đúng là một nữ nhân mỹ lệ đầy quyền quý, khiến cho người ta thích nhìn cũng không dám nhìn lâu.
Trước đây hắn có gặp qua Thẩm Ngạo Sương mấy lần rồi, thế nhưng những lần ấy bà ta đều che trên mặt bằng một tấm mạng, cho nên chưa một lần hắn chính thức nhìn thấy rõ mặt bà ta như lần này.
Thành thực mà nói thì bà ta không đẹp lắm, nhưng bà ta toát lên một khí chất cao quý, khiến cho người ta nhìn phải thấy kính nể. Giang Thiên Hữu mắt vừa nhìn thấy trống ngực đập loạn lên, không tự chủ được cúi thấp đầu xuống.
Thẩm Ngạo Sương vừa nói vừa chỉ vào một chiếc thạch đôn trước mặt.
Giang Thiên Hữu ứng thanh đáp một tiếng, rồi bước tới ngồi xuống chiếc thạch đôn.
Thẩm Ngạo Sương đôi mắt đầy trí huệ nhìn khắp người Giang Thiên Hữu một vòng, nói:
– Lệnh sư Lê tiền bối là một trong những người bình sinh ta rất kính trọng, ông ấy mang huynh đệ hai ngươi phó thác cho phu phụ ta, ý là muốn huynh đệ ngươi đến Tổng đà giúp sức. Chỉ vì ta thấy trong Bạch Mã Sơn Trang này nhân mã không đủ, cho nên thuyết phục ông ta để hai ngươi ở lại trong sơn trang này.
Nói đến đó, bà ta hơi ngừng lại buông tiếng thở dài, rồi tiếp:
– Ta vốn nghĩ huynh đệ hai ngươi hai người võ công đều cao cường nên lưu lại sơn trang cho nhậm một chức, coi như không phụ lòng phó thác của lệnh sư Lê tiền bối. Nào ngờ, hảo ý của ta ngược lại để hai ngươi nhận lấy đau khổ... Ai. Tất cả chỉ do ta sai.
Giang Thiên Hữu nghe thì mặt đỏ bừng lên, trong lòng hết sức xấu hổ, nói:
– Phu nhân nói như thế chỉ khiến cho bỉ chức hổ thẹn... Tất cả chuyện này chỉ trách huynh đệ chúng tôi võ nghệ chưa tinh, bản lĩnh chưa cao cho nên mới thất bại thế này.
Thẩm Ngạo Sương giọng lành lạnh nói:
– Cũng không nên nói như thế, thực tế thì tên Khấu Anh Kiệt kia võ công quá cao... cho nên ta đang nghĩ, thậm chí ta đích thân ra mặt thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Hôm nay khi ta ở trên “Nghênh Tân Các” nhìn xuống, đã thấy hắn ra tay cực ảo diệu, quả thực võ công quá cao thâm trác tuyệt, từ nhiều năm nay ta chưa thấy ai như thế.
Giang Thiên Hữu mặt rầu rĩ, đành gật đầu thừa nhận:
– Quả là như thế, họ Khấu này võ công không chỉ cao thâm mà còn huyền ảo nan lường, huynh đệ bỉ chức thực không làm gì được.
Thẩm Ngạo Sương cất tiếng cười ha hả nói:
– Thế nhưng hắn vẫn không tránh khỏi tính tự cao ngã mạn, không biết tự lượng sức mình, ngươi nên biết bổn trang nhân lực rất lớn, huống gì thân thủ Tổng lệnh chủ cũng tinh thâm bất phàm, đâu dễ để hắn khinh thị. Hắn nếu như quá tự cao tự đại, coi mình là kẻ bất khả xâm phạm thì coi như hắn quá sai lầm.
Giang Thiên Hữu hốt nhiên nhớ lại những lời vừa rồi Khấu Anh Kiệt căn dặn hắn, bất giác nghiêm nét mặt, nhưng lời đã ra đến đầu môi thì phải kìm lại, không biết có nên nói hay không?
Thẩm Ngạo Sương là người rất tinh tế nhạy cảm, làm sao không nhận ra được thái độ thay đổi của Giang Thiên Hữu, mỉm cười nói:
– Ngươi có gì muốn nói phải không?
Giang Thiên Hữu mặt hơi đỏ lên, gật đầu đáp:
– Vâng. Tên họ Khấu kia vừa rồi còn buông lời cuồng ngạo.
Thẩm Ngạo Sương nói:
– Hắn nói những gì? Đừng ngại, hắn nói thế nào thì ngươi cứ y như thế nói lại ta nghe.
Giang Thiên Hữu ấp úng nói:
– Hắn bảo bỉ chức báo lại với Tổng lệnh chủ, nội trong ba ngày phải giải tán toàn bộ nhân mã đang tụ tập trong bổn sơn trang, nếu không thì hắn sẽ...
– Hắn muốn như thế ư?
Thẩm Ngạo Sương trong ánh mắt chứa đầy nộ khí, thế nhưng trên mặt thì vẫn một vẻ ôn hòa bình thản:
– Hắn nói sẽ hạ thủ vô tình, huyết tẩy sơn trang.
– Hừ. Hắn dám.
Thẩm Ngạo Sương chừng như không giữ nổi bình tĩnh, hốt nhiên đứng phắt dậy rít lên:
– Hắn thử xem.
Nhưng cơn nộ qua nhanh, bà ta cười nhẹ rồi ngồi xuống trở lại, đôi ánh mắt sáng quắc nhìn Giang Thiên Hữu một lượt nói:
– Được, chuyện này ta hiểu rồi... Còn ngươi, trong người thụ thương ra sao?
Giang Thiên Hữu cúi đầu nói:
– Vâng, bỉ chức bất tài, trúng chưởng của hắn chút nữa táng mạng...
Thẩm Ngạo Sương gạt đi:
– Những chuyện này không cần nói nữa, nhưng xem ngươi chẳng phải mạnh khỏe đó sao, không một chút thương tích trên người.
Giang Thiên Hữu ngước mắt nhìn ba ta nói:
– Nhưng... bỉ chức đúng là trong người thụ thương.
Triệu Phù Chi từ nãy đến giờ im lặng, lúc này mới chen vào nói:
– Phu nhân, Giang huynh trúng “Vô Hình Chưởng” của Khấu Anh Kiệt, phu nhân bắt mạch là biết ngay.
Thẩm Ngạo Sương vừa nghe “Vô Hình Chưởng”, đầu mày nhíu chặt:
– “Vô Hình Chưởng” ư? Ngươi đến đây.
Giang Thiên Hữu bước đến, nhưng không dám đứng quá gần.
Triệu Phù Chi nói:
– Ê. Con người huynh sao thế, phu nhân bảo đến trước mặt phu nhân, huynh không hiểu sao?
Giang Thiên Hữu cúi thấp đầu bước tiếp đến trước mặt Thẩm Ngạo Sương, cứ nhìn thần thái của hắn cung kính một phép.
– Con nha đầu ngươi trước giờ chẳng thèm để mắt đến chuyện người khác, sao tự nhiên hôm nay sinh từ bi quản vào chuyện người khác, có phải muốn Giang Thiên Hữu làm gì cho ngươi không?
Triệu Phù Chi mặt đỏ bừng lên, kéo dài giọng nói:
– Phu nhân...
Thẩm Ngạo Sương “Hừ” một tiếng nhưng không trách cứ gì, nói:
– Con người ngươi quỷ quái đa đoan, há ta lại không biết, hừ... ai thèm xen vào chuyện của ngươi làm gì chứ.
Triệu Phù Chi bụm miệng cười hi hi, nhưng chẳng nói gì thêm.
Thẩm Ngạo Sương chuyển ánh mắt nhìn lại Giang Thiên Hữu nói:
– Ngươi chìa tay ra.
Giang Thiên Hữu y lời chìa tay ra trước mặt bà ta.
Thẩm Ngạo Sương giơ bàn tay xinh xắn trắng nuốt, dùng ba ngón trỏ, giữa, vô danh án lên Uyển mạch của hắn, qua một lúc trên mặt bà ta trở nên căng thẳng, rồi bảo:
– Tay kia.
Giang Thiên Hữu đồi tay khác chìa ra, Thẩm Ngạo Sương lại bắt mạch một lúc, bỗng nhiêu giở tay áo của hắn lên, vừa nhìn thấy lằn gân máu tím đen chạy dọc Uyển mạch, Thẩm Ngạo Sương ngớ người ra.
Giang Thiên Hữu chỉ nhìn thấy sắc mặt thái độ Thẩm Ngạo Sương thay đổi đủ làm cho hắn sợ run lên trong lòng, hắn hiểu tình hình rất nghiêm trọng.
Thẩm Ngạo Sương thở dài nhẹ một hơi nói:
– Ngươi đúng là thụ thương, mà lại là thương thế nguy kịch.
Giang Thiên Hữu nghe thế chỉ còn biết tròn mắt nhìn bà ta đầy hoang mang, chẳng biết nói gì thêm.
– Theo như mạch tượng của ngươi thì có thể nhận ra một điều, ngũ tạng trong người ngươi đang có hiện tượng xáo trộn vị trí nguyên thủy của nó.
– Đây là một thương chứng rất khó trị, ngươi ngồi xuống đi, từ từ ta nói cho ngươi nghe.
Giang Thiên Hữu nghe những điều bà ta nói giống với những gì Khấu Anh Kiệt đã nói, bất giác càng chấn động kinh sợ hơn, mặt tái xanh như tàu lá, chân loạng choạng ngồi xuống.
Thẩm Ngạo Sương lại nói:
– Ngươi chớ nên quá hoảng sợ như thế, chờ ta phân tích qua thương thế của ngươi rồi xem có thể thì trị được hay không...
– Đa tạ phu nhân...
Giang Thiên Hữu giọng không giữ nổi bình tĩnh, run run nói:
– Nhưng... không biết... có nguy đến... tính mạng... ?
– Tạm thời thì chưa.
Thẩm Ngạo Sương nói ngay, chừng như để trấn an hắn, rồi tiếp:
– Có điều sau hai mươi ngày nữa thì khó mà giữ được.
Triệu Phù Chi bỗng nhiên chen vào nói:
– Phu nhân xem chưởng thế này lợi hại đến thế sao?
– Đây cũng chính là vấn đề ta đang thấy khó hiểu...
Thẩm Ngạo Sương nói vẻ không chắc chắn:
– Theo như ta biết được thì chỉ có hai loại chưởng công có thể khiến cho ngũ tạng đảo lộn...
Triệu Phù Chi ngẩn người hỏi:
– Hai loại nào?
– Hắc Sát, Hồng Ấn.
Thẩm Ngạo Sương vừa đáp vừa chuyển ánh mắt nhìn lên mặt Giang Thiên Hữu, nói tiếp:
– Cả hai loại chưởng công này mỗi khi đánh trúng người đều làm đảo lộn ngũ tạng, đồng thời rất dễ nhận biết.
– Giờ thì ngươi cởi áo trên ra, xem thử ta đoán có đúng không?
Giang Thiên Hữu thoáng chút do dự, rồi y nghe lời cởi một nửa áo trên trễ xuống thấp để lộ ngực ra ngoài.
Thẩm Ngạo Sương xem rồi lại bảo:
– Quay người lại.
Giang Thiên Hữu y lời quay người lại, Thẩm Ngạo Sương xem rồi chau mày thốt lên:
– Quái. Thật kỳ quái.
– Phu nhân, có chuyện gì sao?
Triệu Phù Chi hỏi khi nhận ra giọng Thẩm Ngạo Sương có gì không ổn, hỏi dồn:
– Chẳng lẽ không phải?
Thẩm Ngạo Sương giải thích:
– Hai loại chưởng công Hắc Sát, Hồng Ấn một khi đánh trúng người thì người thụ thương sau lưng để lại dấu vết rất rõ ràng, thế nhưng hắn không hề có dấu vết gì trên lưng, hiển nhiên không phải thụ thương do hai loại chưởng lực này...
Bà ta vừa nói vừa đứng lên rời khỏi ghế bước tới bên cửa sổ, nét mặt trầm ngâm, chừng như nghĩ ngợi gì.
Qua một lúc, bà ta quay người lại, Giang Thiên Hữu hai ánh mắt đầy van cầu nhìn bà ta, cơ hồ tính mạng hắn hiện tại đang nằm trong tay người đàn bà này.
– Nếu như đã không phải là Hắc Sát, Hồng Ấn thì quả thật khiến người ta khó hiểu.
Thẩm Ngạo Sương lên tiếng, hốt nhiên đầu mày chau lại:
– Chẳng lẽ là... ?
Giang Thiên Hữu kinh khủng la lên:
– “Tý Ngọ lưỡng cực thần công”...
Thẩm Ngạo Sương nói ra nhưng liền đó lại lắc đầu tiếp:
– Không, sao có thể huyền diệu như thế được.
Triệu Phù Chi không hiểu hỏi:
– “Tý Ngọ lưỡng cực thần công” là gì?
– Ngươi không biết, ta biết cũng không nhiều.
Thẩm Ngạo Sương thở dài một hơi, cười khổ nói:
– Cái tên này thực ra ta chỉ nghe được từ sư phụ ta Khô Trúc Am chủ có lần nhắc đến mà thôi. Am chủ nói đó là một loại nội lực vô hình có thể đả thông cốt tiết toàn thân, quy phản thiên nhân hợp nhất. Người nào có thể luyện được công phu này đạt đến cảnh giới thượng thừa xem như thân tâm vô ngại, nhập hóa thông huyền, có thể coi là đệ nhất cao thủ, thiên hạ vô địch, Khấu Anh Kiệt tuổi còn trẻ như thế xem ra không thể... hoàn toàn không thể... Ai, đúng là một chuyện bất khả tư nghị.
Triệu Phù Chi sau một chút ngẩn người, cất tiếng hỏi:
– Như thương thế này thì... phu nhân có trị được không... ?
Thẩm Ngạo Sương thở dài lắc đầu đáp:
– Khó.
Giang Thiên Hữu mặt thảm như khóc, hốt nhiên đứng vụt dậy nói:
– Nếu đã như thế bỉ chức chỉ còn nước nhanh về Miêu Cương khẩn cầu gia sư cứu chữa.
Triệu Phù Chi vội đánh mắt cho hắn, chỉ sợ hắn nói năng lung tung khiến Thẩm Ngạo Sương không vui lòng.
Quả nhiên trên mặt Thẩm Ngạo Sương có chút không vui.
– Ngươi chớ nên hoảng như thế.
Thẩm Ngạo Sương giọng lành lạnh nói:
– Giang Thiên Hữu, thứ lỗi cho ta nói một câu cuồng ngạo, nếu như ta đã không trị được thì lệnh sư cũng chẳng có khả năng. Huống gì ngươi đi đường từ đây đến Miêu Cương xa xôi cách trở, mất nhiều thời gian lại gặp nhiều chuyện rắc rối, chỉ e ngươi còn chưa gặp gia sư thì đã bỏ mạng đất người.
Giang Thiên Hữu nghe nói thế thì há hốc mồm miệng không đáp được tiếng nào, hắn từ từ thả người xuống lại ghế, trên trán mồ hôi lạnh rịn ra như tắm.
– Liệu pháp gì cũng do con người đặt ra, cho nên phải hết sức thận trọng, không thể vội khoa ngôn định đặt.
– Trong túi gấm của ta có một hộp thuốc, ngươi nhanh vào lấy cho ta.
Triệu Phù Chi ứng thanh đáp một tiếng rồi chạy nhanh vào bên phòng trong, chốc sau hai tay trịnh trọng mang ra một chiếc hộp gỗ nhỏ tròn, trên mặt khảm xà cừ.
Thẩm Ngạo Sương đón lấy mở chiếc hộp ra, bên trong chỉ thấy chứa đúng ba viên thuốc lớn bằng hạt nhãn màu xanh biếc.
Lại nói, khi vừa mở nắp hộp ra một mùi hương thoang thoảng tỏa khắp cả phòng, chỉ ngửi thấy cũng khiến cho người ta thấy nhẹ nhàng thanh thoát, đầu óc lâng lâng khác thường.
– Đây là “Tục Mệnh Lãnh Hương Đan” của Khô Trúc Am chủ, uống vào thì có công hiệu khởi tử hồi sinh. Năm xưa Am chủ cùng với hai vị Đại Phương thiền sư và Đại Trí thiền sư Phật môn tập hợp đến bảy mươi hai vị thuốc quý nhất trong thiên hạ, luyện trong Văn hỏa lư bốn mươi chín ngày đêm mới thành. Vì số thuốc chế ra quá ít cho nên mỗi người chỉ chia được một hồ lô dùng để chữa trị cho những người mắc chứng bệnh trầm kha thập tử nhất sinh. Ta chỉ được sư phụ ban tặng cho năm viên, đã nhiều năm cất giữ bên người không dám dùng đến, ba năm trước Tổng lệnh chủ khi đánh nhau với Quách Bạch Vân trúng một chưởng “Vô Tướng Âm Ba công” vào “Lục Thần Trung Khu”, nếu như không có thuốc này mà phải uống liền hai viên thì nay e rằng đã thành tàn phế, đủ thấy linh đan này thần diệu đến chừng nào rồi.
Bà ta nói một hơi dài dòng như thế đương nhiên không ngoài khoa trương linh đan thần dược của mình, rồi thở dài nói tiếp:
– Nói thì thế, nhưng nếu cho rằng chỉ nhờ vào thuốc này mà trị lành thương thế cho ngươi thì thật ngây thơ, nhưng chí ít cũng cầm cự được tính mạng của người trong một thời gian kha khá.
Nói rồi nhón tay lấy ra một viên thuốc đưa cho Giang Thiên Hữu, Giang Thiên Hữu vui mừng đón lấy.
Thẩm Ngạo Sương nói:
– Nhanh uống vào đi, phải nhai cho thật kỹ mà nuốt xuống thì thuốc nhanh tác dụng...
Giang Thiên Hữu gật đầu rồi cho viên thuốc vào trong miệng, nhai thật kỹ nuốt xuống, cảm thấy khí vị mát lạnh nhẹ nhàng thông từ trên xuống, nhưng nháy mắt bắt đầu cảm giác hai chân nóng lên.
Thẩm Ngạo Sương ướm mắt hỏi:
– Ngươi thấy thế nào? Có thấy khác trong người?
Giang Thiên Hữu gật đầu đáp:
– Bỉ chức cảm thấy hai chân nóng lên.
– Thế thì đúng.
Thẩm Ngạo Sương gật đầu cười nói:
– Đó chính là dấu hiệu thuốc đã đả thông huyệt mạch toàn thân ngươi, tuy thế nó vẫn không thể làm cho ngũ tạng ngươi trở lại nguyên vị trí được, chỉ tạm thời bảo đảm tính mạng ngươi an toàn, hoãn hoãn tìm cách cứu chữa.
Giang Thiên Hữu trong lòng nhẹ đi nhiều, vội vàng chấp tay tạ ơn, rồi liếc nhìn Triệu Phù Chi chừng như hỏi nên làm gì tiếp.
Thẩm Ngạo Sương cười khổ nói:
– Chuyện này xem ra ngươi không còn nên đi đứng nhiều, ta sẽ cho gởi thư bồ câu nói chuyện của huynh đệ ngươi với Ngoại Tử, rồi tìm cách thông báo cho lệnh sư, khi nhận được thư nhất định ông ta sẽ nhanh tìm tới đây. Trước mắt chuyện cần làm nhất là tìm cách đối phó với tên họ Khấu...
Nhắc đến hai chữ “họ Khấu” trên mặt bà ta trở nên âm trầm, cười nhạt một tiếng rồi nhìn Giang Thiên Hữu nói tiếp:
– Ngươi cứ yên tâm ở lại trong bổn sơn trang, chuyện này đã có ta và Tổng lệnh chủ lo liệu rồi, nhất định sẽ đòi tên họ Khấu kia trả lại công đạo. Ngươi lui đi.
Giang Thiên Hữu trong lòng vẫn còn nơm nớp bất an, thế nhưng hiện thực trước mắt cũng không làm gì hơn được nữa, hắn đành đứng lên chấp tay hành lễ cáo từ.