Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiền Sư

Chương 24: Chắc mấy người đọc nhiều tiểu thuyết bói toán lắm đúng không?



Chuyển ngữ: Siro

Những âm thanh phố xá sầm uất ở nơi xa loáng thoáng vọng vào văn phòng yên tĩnh.

Bạch Tiên Tiên vẫn còn cầm hộp thịt xiên nướng và không hề di chuyển kể từ khi Trần Lẫm ấn cô ngồi xuống ghế sofa. Phải mất một lúc lâu, cô mới hoàn hồn khỏi câu nói rít lên đầy lạnh lẽo của anh.

Đêm vừa khuya vừa tĩnh lặng, Bạch Tiên Tiên cố nuốt nước bọt, chầm chậm đứng dậy khỏi ghế sofa. Cửa đã bị Trần Lẫm khoá lại, cô đặt hộp thịt xiên nướng lên bàn làm việc rồi đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Nhưng cô chẳng thấy gì ngoài màn đêm và ánh đèn neon phía xa.

Cô hé cửa sổ, liếc nhìn khoá cửa, tần ngần một lát, bỗng nhớ đến những gì Trần Lẫm vừa căn dặn, cô lại bồn chồn ngồi xuống ghế sofa.

Trần Lẫm làm việc luôn khiến người ta an tâm, anh không cho cô ra ngoài, chắc chắn có lý do của anh.

Nói thì nói vậy, nhưng thời gian lặng lẽ trôi qua, Bạch Tiên Tiên như ngồi trên chảo nóng, ngày càng sốt ruột. Những chuyện người ta không biết luôn làm họ lo sợ, cô không rõ đã xảy ra chuyện gì nên không dám tuỳ tiện gọi điện thoại, chỉ đành thử thăm dò gửi tin nhắn cho anh: Trần Lẫm, khi nào anh mới về vậy? Tôi phải đợi ở đây bao lâu nữa?

Anh không nhắn lại.

Bạch Tiên Tiên lại lướt xem nhóm chat đồng nghiệp bệnh viện, trong đó rất bình thường. Ban nãy anh hùng hổ xông ra, nhưng dường như không ai chú ý tới.

Ngoài cửa sổ trăng sao sáng tỏ, ánh trăng vằng vặc vẩy khắp hành lang. Bạch Tiên Tiên đột nhiên nhớ tới cơn gió khó hiểu vừa nãy trước khi cô bước vào phòng này. Nó chỉ thổi qua rồi tan biến, thời tiết không thay đổi và trời cũng không mưa, mà gió lại thổi vô cớ như thế.

Sâu trong lòng cô mơ hồ dâng lên một dự cảm không lành. Nhìn giờ trên điện thoại, đã trôi qua nửa tiếng rồi, cô ngồi không yên nữa, vội mở khóa cửa chạy ra ngoài.

Hành lang trống vắng, còn vang vọng cả tiếng bước chạy.

Chạy đến lầu dưới, xung quanh không một bóng người. Bạch Tiên Tiên đi về phía bộ phận nội trú, từ xa cách cánh cổng đã thấy vài bác sĩ đang ra ra vào vào.

Trước bộ phận nội trú là một công viên nhỏ trồng cây xanh biếc, bệnh nhân thường đi dạo phơi nắng. Hàng ngày, người làm vườn đều cắt tỉa bụi cây trong bồn hoa cho gọn gàng, mượt mà và tươi tốt khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy dễ chịu.

Vài ngọn đèn đường gần đó đã tắt ngóm. Bạch Tiên Tiên chợt phát hiện những luống hoa sum suê của ban ngày giờ đã héo úa như gặp phải sương giá.

Những chiếc lá thường xanh nhất vào mùa hè, nhưng Bạch Tiên Tiên đến gần và nâng một cành cây lên, cô thấy những chiếc lá nhàu nát của nó đã sẫm màu đi đáng kể, như thể chúng đã mất đi sức sống.

Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên nhớ tới một đoạn từng đọc trong sách Đạo gia, khí âm sát làm tổn hại nguyên khí của con người, tổn thương gốc rễ của con người, đi qua nơi nào thì cả người lẫn vật đều bị ảnh hưởng, đến hoa cỏ cũng mất đi sức sống.

Chẳng phải bồn hoa trước mắt này giống trong sách mô tả sao?!

Xưa nay bệnh viện luôn sạch sẽ, sao lại đột nhiên xuất hiện sát khí phá hoại mạnh mẽ như vậy? Có thể biến toàn bộ một vùng thực vật rộng lớn trở nên khô héo, có thể tưởng tượng được sát khí nặng và oán hận sâu nhường nào.

Bạch Tiên Tiên chợt ngẩng đầu nhìn lối vào khoa điều trị nội trú.

Chẳng lẽ là người phụ nữ có thai kia???

Tốt lắm! Thiên đường có cửa mi không đi, địa ngục không lối mi cứ xông vào, đang lo không tìm được mi đây! Dù có sợ, bà đây cũng phải bắt mi lại!

Bạch Tiên Tiên vừa ngầm ám thị cho bản thân vừa kết ấn mở thiên nhãn. Một tia sáng loé lên, trong những luống hoa héo úa rũ xuống trước mặt quả nhiên xuất hiện từng sợi sát khí màu đen trên lá cây.

Đám sát khí này như côn trùng âm thầm nuốt chửng sự sống của cây cỏ.

Ngón tay Bạch Tiên Tiên vẽ ra một linh phù trên không, cô khẽ thì thầm: “Hách hách dương dương, nhật xuất đông phương, ngô sắc thử phù, phổ tảo bất tường!”

Linh phù đi qua, khí đen biến mất sạch. Sau khi xua đuổi hết tà khí trong bồn hoa, Bạch Tiên Tiên hít sâu một hơi rồi nhìn khắp xung quanh.

Trước tiên phải tìm ra cô ta đang ở đâu mới được.

Khi còn sống, cô ta nhảy từ tầng mười ba của khoa nội trú xuống, chẳng lẽ đang ở khoa nội trú sao? Bạch Tiên Tiên đi thẳng qua đó tìm, trong bệnh viện hoặc nhiều hoặc ít sẽ lưu lại tà khí lúc cô ta đi qua, Bạch Tiên Tiên vội chạy một mạch đến tận lối vào của khoa điều trị nội trú, nhưng lại chẳng tìm thấy một tia tà khí nào.

Nhìn từ ngoài khá sạch sẽ, thế là cô lại đi thang máy lên lầu mười ba. Vào lúc này, nhân viên y tế đã trực đêm rồi. Trong hành lang yên tĩnh, Bạch Tiên Tiên tìm xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện được gì.

Quái lạ quá, chẳng lẽ cô ta tới bệnh viện chạy hết một vòng rồi đi mất à?

Hay cô ta biết bệnh viện có cô trấn giữ nên không dám khinh suất???

Hoang mang, Bạch Tiên Tiên xuống lầu rồi bước ra khỏi khoa điều trị nội trú, ngẫm nghĩ cô lại đi về hướng toà nhà kỹ thuật y tế. Đã gần mười một giờ, trừ khoa cấp cứu và phòng khám bệnh ra thì những khu vực khác đều yên ắng.

Đèn đường hắt ra ánh sáng lờ mờ, Bạch Tiên Tiên đang vừa đi vừa cảnh giác quan sát, đột nhiên có người gọi cô: “Ơ! Cháu… cháu chính là con nhóc của nhà họ Bạch này.”

Nhà họ Bạch?

Bạch Tiên Tiên khựng lại, nhìn vào trong bóng tối.

Sau ánh đèn, hai người đàn ông trong bộ âu phục trắng và đen một trái một phải đi ra. Nếu không phải người đàn ông mặc âu phục trắng đang ôm một đứa bé bê bết máu thì Bạch Tiên Tiên sẽ không mau chóng nhận ra rằng hai người đó không phải là người.

Trắng? Đen? Hai người?

Bạch Tiên Tiên lập tức trợn to mắt, vội lui về sau hai bước.

Hắc Bạch Vô Thường!

Cô gặp phải quỷ sai rồi!

Khoan đã? Sao họ lại biết mình là con cháu nhà họ Bạch?

Quỷ sai tuy cũng là ma nhưng dẫu sao người ta là nhân viên Địa phủ, từa tựa cảnh sát ở trần gian, họ tồn tại để duy trì sự ổn định của hai giới Âm – Dương. Thêm nữa, họ đang ăn mặc nghiêm chỉnh, thoạt nhìn chẳng khác nào nhân viên bán bảo hiểm, vậy nên Bạch Tiên Tiên không còn sợ hãi như trước nữa.

Nhưng đứa bé bê bết máu mà Bạch Vô Thường đang bế quá kinh dị, Bạch Tiên Tiên không dám nhìn tiếp về phía ngực ông ta. Cô ngần ngừ hỏi: “Hai vị đại nhân biết cháu à?”

Bạch Vô Thường đến gần, quan sát cô vài lần rồi cười tủm tỉm: “Quả nhiên là con cháu nhà họ Bạch, ta không nhìn lầm.” Ông ta nheo mắt ra chiều hoài niệm, hồi tưởng: “Cháu và bà cụ cố cố cố cố cố cố cố của cháu trông giống hệt nhau.”

Bạch Tiên Tiên: “...”

Cô thử thăm dò hỏi: “Bạch đại nhân biết cháu, ờm... bà cụ cố cố cố cố cố cố cố của cháu sao?”

Bạch Vô Thường: “Đương nhiên là biết, nhớ năm đó chúng ta còn vừa nâng cốc trò chuyện, vừa đối ẩm dưới trăng, thật vui sướng biết bao.”

Bạch Tiên Tiên: “...”

Ôi trời, bà cụ cố cố cố cố cố cố cố của cô không hổ là truyền nhân nhà họ Bạch, lại dám mập mờ với Bạch Vô Thường cơ à.

Sau khi hoài niệm về hồng nhan tri kỷ, Bạch Vô Thường lại hỏi cô: “Bé nhà họ Bạch à, cháu làm gì ở đây vậy?”

Bạch Tiên Tiên thành thật trả lời: “Cháu đi làm ở đây ạ, nhận thấy có oan hồn nên cháu đến tìm thử.”

Kết quả là Bạch Vô Thường nói: “Vậy cháu đến trễ rồi, đã giải quyết xong cả.” Ông ta đưa đứa bé ma đang ở trong lòng tới trước mặt cô: “Nè, đây nè.”

Bạch Tiên Tiên thốt lên “Má ơi” rồi lùi về sau hai bước.

Bạch Vô Thường: “?”

Bạch Tiên Tiên: “... Tại cháu thấy máu là choáng.” Cô nuốt nước bọt, chìa ngón tay chỉ vào đứa bé ma: “Chuyện gì xảy ra vậy ạ, đứa bé này?”

Nể tình bà cụ cố cố cố cố cố cố cố của cô, Bạch Vô Thường lại rất kiên nhẫn giải thích cho cô: “Chính là thai phụ hôm qua đã nhảy lầu ở bệnh viện này của cháu đấy. Cô ta hối hận, muốn đưa con cô ta vào bụng người khác nhưng bị một chàng trai ở bệnh viện cháu giết chết rồi.”

Dứt câu, Bạch Vô Thường bắt đầu oán trách: “Chàng trai của bệnh viện cháu quả là đã gây phiền cho chúng ta. Đứa bé này chưa ra đời đã chết nên không biến thành người được mà thành ma rồi, bởi vậy trong danh sách của bọn ta không có tên thằng bé. Cháu nói xem đưa nó về rồi làm gì giờ? Ta lại không thể đưa nó đi đầu thai, còn phải viết tài liệu trình báo lên trên, phiền phức quá trời! Cậu ta giết chết thai phụ kia rồi để lại đứa bé nhỏ xíu này, ta mang về còn phải tìm người cho nó bú nữa đấy!”

Nghe xong, Bạch Tiên Tiên cũng thấy mông lung.

Mình chưa làm gì hết mà chuyện này đã được giải quyết rồi?

Chàng trai trong bệnh viện? Là ai cơ? Bệnh viện còn có người Đạo Môn ngoài mình sao?

Bạch Tiên Tiên bỗng dưng vỡ lẽ, hoá ra bệnh viện này sạch sẽ đến vậy là do có người khác luôn trấn áp trừ tà.

Là ai nhỉ?

Trong đầu cô loáng thoáng hiện lên một bóng dáng, cô đang định nói thêm thì Hắc Vô Thường - nãy giờ luôn im thin thít - bất chợt cất tiếng: “Phải đi rồi đấy.”

Bạch Vô Thường gật đầu, vẫy tay chào Bạch Tiên Tiên: “Bé nhà họ Bạch, hẹn gặp lại nhé.”

Nói rồi, hai người ôm đứa bé ma đi thẳng tới trước và từ từ biến mất trong bóng đêm.

Bạch Tiên Tiên đứng yên tại chỗ chốc lát thì điện thoại di động khẽ rung lên, cuối cùng Trần Lẫm cũng trả lời tin nhắn: Tôi về rồi.

Cô mím môi, xoay người đi tới văn phòng.

Lúc đi vào, anh đã ngồi yên vị ở nơi cô vừa ngồi, và khi thấy cô đẩy cửa vào, anh mới lề mề đứng thẳng lên, dáng vẻ lạnh lùng ban nãy dường như chỉ là ảo giác của cô thôi. Anh cụp mắt, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng gảy mép quần có vẻ đang căng thẳng lắm.

Bạch Tiên Tiên đánh đòn phủ đầu, chống nạnh: “Anh vừa chạy đi đâu vậy? Tôi tìm anh lâu lắm đấy!”

Trần Lẫm ngước mắt nhìn cô rồi lại cúi xuống. Anh nói khẽ: “Thành thật xin lỗi.”

Bạch Tiên Tiên: “Tại sao anh lại xin lỗi!”

Im lặng một lát, Trần Lẫm chậm chạp đáp: “Vừa nãy tôi không nên hung dữ với cô.”

Bạch Tiên Tiên hừ một tiếng, đôi mắt tìm tòi nghiên cứu đảo qua lại khắp người anh, đến nỗi toàn thân Trần Lẫm gần như sắp mọc gai, cuối cùng cô mới thôi không nhìn nữa mà lẩm bẩm oán trách: “Thịt xiên nướng nguội mất rồi.”

Trần Lẫm thì thào: “Nguội cũng ăn được.” Thấy cô trừng mình, anh lại héo hon gục đầu xuống: “Tôi xin lỗi...”

Bây giờ, Bạch Tiên Tiên không tài nào tìm được mối liên quan giữa anh chàng dễ thương đang khoanh tay bó gối này với chàng trai đã giết ma theo lời Bạch Vô Thường nói cả.

Cô nhún vai: “Thôi thôi, tôi cũng đã chạy lung tung không nghe lời anh, chúng ta hoà nhau, làm lành thôi nào.”

Bấy giờ, Trần Lẫm mới lại ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trên mép khẩu trang xuyên qua màu đêm đen, sáng trong hơn hẳn ánh trăng trong vắt của tối nay, như đang cười lại như không cười: “Được.”

Thịt xiên nướng vẫn chưa nguội lạnh hoàn toàn.

Bạch Tiên Tiên ăn hai xiên cùng với anh rồi quệt miệng: “Tôi về trước nha, anh ăn xong thì đi ngủ sớm đi!”

Trần Lẫm gật đầu, khăng khăng đưa cô vào thang máy rồi mới chịu về.

Bạch Tiên Tiên bật Wechat và kể lại chuyện tối nay cho Tịnh Vân và Thanh Vân nghe, giúp miếu Chân Võ khỏi phải tốn thời gian. Hôm nay bôn ba cả ngày, cô thật sự rất mệt mỏi, những tưởng ngả lưng xuống giường sẽ ngủ ngay, nhưng vừa nhắm mắt lại thì đôi mắt lạnh lùng khi Trần Lẫm ấn cô ngồi xuống ghế sofa xuất hiện.

Thật ra cô chắc chắn 90% rằng người Bạch Vô Thường nói là Trần Lẫm, nhưng mãi vẫn còn giữ lại 10% bởi hình tượng ong mật nhỏ thường ngày của anh khiến cô dao động không chắc.

Bồi hồi đến nửa đêm về sáng cô mới ngủ. Lúc đi vào giấc mộng, ngay cả tổ sư gia cũng hỏi cô: “Sao hôm nay tới trễ vậy con?”

...

Ngày hôm sau, Bạch Tiên Tiên vẫn ngáp ngắn ngáp dài đi làm.

Ghế sofa ở văn phòng đã trở thành chiếc giường thứ hai của cô rồi.

Lúc cô ngủ, Trần Lẫm sẽ yên lặng như người tàng hình, chẳng có chút động tĩnh nào. Chỉ thi thoảng lầu dưới lại vang lên tiếng mắng to của người làm vườn, rủa kẻ nào không biết điều giết chết hoa của ông ấy.

Cô đang say giấc, thình lình có người gõ cửa văn phòng.

Bạch Tiên Tiên khẽ dụi mắt, Trần Lẫm không có ở đây, cô đành ngồi dậy mở cửa.

Ngoài cửa là một chàng trai trẻ, hơi mập, đeo kính áp tròng. Thấy cô lười biếng mở cửa ra, vẻ mặt vốn đang cà lơ phất phơ biến thành ngạc nhiên, cậu ta dáo dác nhìn vào trong.

Bạch Tiên Tiên hỏi: “Cậu tìm ai?”

Anh chàng đáp: “Tôi tìm Trần Lẫm.” Đôi mắt cậu ta đảo quanh gương mặt Bạch Tiên Tiên rồi lộ vẻ phấn khích khi nhìn thấy một chị gái xinh đẹp: “Tôi nghe nói Trần Lẫm làm ở đây, đúng không? Chị là đồng nghiệp của anh ta sao? Chị cũng làm ở đây à?”

Bạch Tiên Tiên ngờ vực quan sát cậu ta: “Cậu là ai thế?”

Cậu ta đáp: “Tôi là Trần Hải Dương, tôi là...” Cậu ta chợt dừng lại: “Là em họ của Trần Lẫm.”

Lúc này, Bạch Tiên Tiên mới cho cậu ta đi vào: “Chắc Trần Lẫm đang bận, cậu vào đây chờ anh ấy đi.”

Mới đầu Trần Hải Dương còn hơi sợ khi biết đây là nhà xác, bây giờ gặp được một chị gái xinh đẹp thì chút sợ hãi đó của cậu ta đã biến mất tăm. Cậu ta hí ha hí hửng theo cô vào phòng.

Bạch Tiên Tiên hỏi: “Cậu uống nước không?”

Trần Hải Dương: “Uống uống uống.”

Bạch Tiên Tiên chỉ xuống máy đun nước: “Phía dưới có ly giấy dùng một lần, tự rót đi.”

Trần Hải Dương: “...” Cậu ta kéo ghế qua ngồi gần Bạch Tiên Tiên, tha thiết hỏi: “Chị gì ơi, chị cũng làm ở đây sao?”

Bạch Tiên Tiên còn chưa tỉnh ngủ, buồn bực ừ đáp lại.

Trần Hải Dương líu lưỡi: “Chị gan thật nha! Đây chính là nhà xác đấy!”

Bạch Tiên Tiên lấy điện thoại di động ra lướt Bạn Biết Không, vẫn không có ai đặt hàng, bèn thất vọng đáp qua loa: “Cũng được.”

Trần Hải Dương tiếp tục tìm chuyện nói: “Với lại chị còn dám làm đồng nghiệp với anh tôi, quả là gan cùng mình!”

Ngón tay Bạch Tiên Tiên khựng lại, lúc này cô mới quay sang. Lướt nhìn gương mặt mập mạp, cô cười tủm tỉm hỏi: “Anh cậu làm sao?”

Hiện tại, Trần Hải Dương chỉ muốn làm quen với chị gái xinh đẹp thôi, thế là hỏi gì đáp nấy: “Anh tôi tà môn lắm nha, trước kia nhà tôi đi coi bói người ta nói anh ấy là Thiên Sát Cô Tinh, khắc cha khắc mẹ khắc anh chị em, ai tiếp xúc với anh ấy cũng chẳng có kết quả tốt đẹp đâu! Hơn nữa, khi còn nhỏ anh ấy nói mình có thể thấy ma đấy, còn hay lầm bầm lầu bầu với khoảng không nữa, đáng sợ lắm.”

Bạch Tiên Tiên điềm tĩnh nhìn cậu ta.

Trần Hải Dương từ từ ngậm miệng.

Bạch Tiên Tiên: “Thiên Sát Cô Tinh?”

Trần Hải Dương: “À...”

Bạch Tiên Tiên: “Chắc mấy người đọc nhiều tiểu thuyết bói toán lắm đúng không?”

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.