"Cứ để hắn chờ đi. Sấm sét hay mưa móc đều là ân sủng của quân vương, chờ thêm vài ngày thì đã sao?"
Nàng ta mím môi, thầm thích thú một mình. "Hắn khiến ta đau lòng muôn phần, thì cứ coi như đây là một hình phạt nhỏ đi. Đợi khi ta đến Phù Dương, lại ban cho hắn thêm chút ân sủng cũng không muộn."
Phương Phúc Tài giật nhẹ mí mắt.
Lời thì đúng là có lý, nhưng gã vẫn cảm thấy bất an.
"Điện hạ nhân từ, tất nhiên sẽ không so đo với Đại tướng quân… Nhưng Đại tướng quân quanh năm chinh chiến nơi sa trường, thân tâm mỏi mệt, lại lập được đại công, hẳn cũng mong điện hạ bớt chút ân cần an ủi..."
Gã đang khéo léo nhắc nhở Lý Tang Nhược rằng Đại tướng quân có công cao lừng lẫy, trong tay nắm trọng binh, hoàn toàn không bận tâm đến những trò gây khó dễ này. Thay vì tiếp tục thử thách hắn, chi bằng xuống bậc thang, ban chút lợi lộc để xoa dịu, đừng được nước lấn tới, khiến Bùi Quyết nổi giận.
Tiếc rằng…
Lý Tang Nhược đã chìm đắm trong vòng xoáy tình ái, hoàn toàn quên mất bản thân…
"An ủi tất nhiên là phải an ủi rồi. Đại tướng quân muốn gì, chẳng lẽ ai gia lại không cho hắn?" Nàng ta khẽ ửng hồng đôi má, nghĩ đến việc sắp được gặp lại Bùi Quyết thì lại có chút nóng nảy bồn chồn, ngồi cũng không yên.
"Thôi được, ngươi nói có lý. Nếu hắn đã biết điều, sớm đợi ở Phù Dương, thì ai gia sẽ cho hắn chút thể diện. Truyền chỉ của ai gia, sứ đoàn nghị hòa khởi hành sớm hơn hai ngày, bảo bọn họ chuẩn bị hành trang cho chu toàn."
Chỉ thị vừa ban xuống, Phương Phúc Tài lập tức thúc giục c.ung nhân chuẩn bị. Nhưng Lý Tang Nhược vẫn chưa an tâm, nhất nhất muốn kiểm tra từng món y phục, trang sức mang theo, ngay cả c.ung nữ vấn tóc cũng chọn hẳn hai người, hiển nhiên nàng ta cực kỳ để tâm đến lần gặp gỡ này.
Trông chẳng khác nào đi gặp tình lang hơn là nghị hòa giữa hai nước…
Phương Phúc Tài nhìn mà chỉ biết thở dài.
Gã thấp thoáng có một dự cảm chẳng lành, nhưng không ngờ cơn ác mộng lại ập đến nhanh như vậy…
Trời chưa sáng, tin từ Tín Châu đã truyền đến.
Căn cứ Liêu Phong Viện của Đại Nội Địch Kỵ Ty tại Tín Châu đột nhiên phát hỏa.
Lúc sự việc xảy ra, Ty chủ của Địch Kỵ Ty - Tống Thọ An đang ở trong phòng cùng một nữ tử thanh lâu làm chuyện hoang đường. Khi trốn ra ngoài thì mặt mũi bị bỏng nặng, lại còn bị dân chúng cứu hỏa bắt gặp tận mắt…
"Hai người đầu tóc rối bù, xiêm y xộc xệch, dáng vẻ xấu hổ nhục nhã, toàn bộ đều bị thị vệ doanh quân Bắc Ung cùng dân chúng thấy rõ, ô nhục ê chề, trở thành trò cười lớn..."
Lý Tang Nhược tức đến run rẩy toàn thân.
"Tên súc sinh này, súc sinh này! Hắn dám làm vậy sao?"
Một tên thợ gốm thấp hèn do chính nàng ta nâng đỡ, một con ch.ó trung thành được nàng ta sủng ái, chẳng những không biết ơn, mà còn dám phản bội nàng ta, công khai hoang d.â.m ở Tín Châu, để bị bắt ngay tại trận…
Kẻ mất mặt không chỉ có Tống Thọ An.
Mà còn có nàng ta, Lý Tang Nhược.
Nàng ta có cảm giác như bị một bạt tai giáng thẳng vào mặt, nhưng lại không thể mắng, không thể gào, thậm chí không biết phải trút giận lên ai.
"Cháy mặt rồi, phải không?"
Nàng ta nghiến c.h.ặ.t răng bạc, đôi mắt lạnh băng ánh lên vẻ độc ác.
"Nếu đã mất mặt, thì còn sống làm gì nữa?"
Phương Phúc Tài nghe câu này mà nổi cả da gà, vội khuyên nhủ: "Điện hạ, chuyện trước mắt..."
"Chuyện trước mắt chính là bịt miệng con ch.ó đó lại, không để hắn chó cùng rứt giậu, bôi nhọ danh tiếng của ai gia."
Phương Phúc Tài cúi đầu, chắp tay: "Thuộc hạ hiểu rồi."
Ngay lập tức, gã hỏa tốc sai người lên đường đến Tín Châu xử lý.
Không ngờ ngày hôm sau, tin tức từ Phù Dương lại truyền đến.
"Đại tướng quân bất ngờ tới Phù Dương lúc nửa đêm, ra lệnh cho tướng quân Sử Quỳ mở kho, điều động vật tư trong kho vận chuyển đến Vạn Ninh..."
Lý Tang Nhược chợt giật mình.
Nghĩ đến việc Bùi Quyết vẫn đang chờ nàng ta ở Phù Dương, cơn giận vì sự phản bội của Tống Thọ An cũng vơi đi đôi chút, nàng ta càng không nỡ vì chuyện này mà trách cứ hắn.
Nàng ta nói: "Áo bông sớm muộn gì cũng phải phát, điều đi thì điều đi thôi. Việc viện quân vốn đã khiến hắn bất mãn, cứ xem như an ủi một chút vậy. Không biết phụ thân nghĩ gì, cứ phải làm khó hắn trong mấy chuyện vặt vãnh này, khiến hắn xa cách ta..."
Biểu cảm của Phương Phúc Tài biến đổi liên tục. Nhìn thấy Thái hậu không coi trọng chuyện này, gã do dự giây lát rồi đột nhiên nhắm mắt, cúi đầu chắp tay.
"Thần còn một chuyện cần bẩm báo Thái hậu."
Lý Tang Nhược hạ mí mắt, lạnh lùng nhìn gã.
"Ngươi lắp bắp cái gì? Ngươi ngứa da rồi sao?"
Phương Phúc Tài vô cùng căng thẳng, do dự hồi lâu, mãi mới ấp úng nói:
"Đại tướng quân đã rời khỏi Phù Dương, đang phi ngựa cấp tốc trở về Tín Châu..."
"Cái gì?" Lý Tang Nhược không dám tin, trừng mắt nhìn Phương Phúc Tài, nghiến răng hỏi: "Ngươi nói lại lần nữa!"
Phương Phúc Tài cúi mắt, đáp: "Thần nghe nói, Đại tướng quân nhận được cấp báo từ Tín Châu, biết tin Thập Nhị nương mất tích, nên mới vội vàng rời đi. Còn có..."
"Còn có cái gì?"
Lý Tang Nhược đỏ mắt, cười lạnh một tiếng.
"Nói! Nói một lần cho xong!"
Phương Phúc Tài cúi rạp người xuống, hận không thể giấu đầu vào bụng.
"Trước khi Liêu Phong Viện bốc cháy, thống lĩnh cận vệ của Đại tướng quân là Tả Trọng, vì nghi ngờ... nghi ngờ Tống ty chủ giấu Thập Nhị nương, nên đã dẫn theo cận vệ xông vào phủ lục soát. Còn có... còn có..."
"Còn có? Hừ. Còn cái gì nữa?"
Lý Tang Nhược giận đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Phương Phúc Tài cúi đầu: "Đêm xảy ra chuyện, Tống ty chủ đã ngang nhiên trêu ghẹo Thập Nhị nương trên phố Hà Đê ở Tín Châu... Thần nghi ngờ, vụ cháy ở Liêu Phong viện có liên quan đến chuyện này..."
Lý Tang Nhược đỏ bừng mắt, môi run rẩy mấy lần, cổ họng nghẹn lại, nước mắt theo gò má lăn xuống.
"Chúng dám... chúng thật sự dám..."
Ánh mắt nàng ta vô hồn, cắn răng lẩm bẩm: "Thập Nhị nương... Ai gia nhất định phải lột da ngươi, rút gân ngươi... Nhất định phải khiến ngươi sống không bằng c.h.ế.t..."
"Đáng c.h.ế.t! Tất cả bọn chúng đều đáng c.h.ế.t!"
"Điện hạ..." Phương Phúc Tài quỳ dài trên đất, "Người phải gắng gượng!"
"Cút!" Lý Tang Nhược vớ lấy chén trà ném xuống đất, nhưng vẫn chưa hết giận, nàng ta bật dậy, đi qua đi lại trong đại điện. Đi được một lúc, cơn phẫn nộ càng trào dâng, thấy thứ gì cũng đập nát.
"Cho chúng c.h.ế.t đi! Tất cả đều phải c.h.ế.t!"