Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 361: Chương 361



Các quý nữ, phu nhân ở Đài Thành là những người rỗi rãi nhất, tụ họp lại liền tán gẫu thị phi, khi ấy Tiêu Tam lang là lang quân được các quý nữ mến mộ, còn Phùng Vận vốn đã là cái đích cho mọi lời đồn đoán. Câu chuyện lan truyền càng lúc càng khó nghe, c.uối cùng lại bị thêu dệt thành Phùng Vận trộm tài vật trong phủ, không nghe lời mẫu thân dạy bảo, ngỗ nghịch, nói năng vô lễ, thô lỗ cãi lại, vô cùng ngang ngược.

Miệng lưỡi thế gian như vàng như sắt, Phùng Vận không cách nào rửa sạch nỗi oan, ngay cả cây bút cũng không lấy được...

Về sau, cây bút đó được đặt trên bàn con cạnh cửa sổ trong phòng Phùng Doanh, nàng ta dùng nó viết những bài thơ văn vô nghĩa, lại sai người chuyển cho Tiêu Trình nhờ y bình phẩm.

Mà tiếng xấu của Phùng Vận, đều là do Trần phu nhân từng chuyện nhỏ nhặt như vậy tích tụ lại mà thành. Những vết nhơ bẩn dính trên người nàng, cả đời nàng cũng không rửa sạch được.

Nếu khi ấy, Tiêu Trình chịu đứng ra nói rõ trước mọi người rằng cây bút vốn là tặng cho nàng, đồ của y đem tặng vị hôn thê là chuyện đương nhiên, thì Phùng Vận chắc chắn sẽ cảm kích y suốt đời.

Nhưng y đã không làm thế.

Tiêu Tam lang luôn cẩn trọng, lo nghĩ cho đại cục.

Dù biết rõ, y sao có thể vì nàng mà đắc tội với Trần thị?

Mà nay...

Y lại một lần nữa đưa tới giấc mộng thuở thiếu thời của nàng.

Nhưng y vẫn chưa hiểu.

Thứ nàng muốn từ đầu đến c.uối chưa bao giờ là một cây bút.

“Lang quân như ngọc, giấu bút trong lòng, Thập Nhị đây cảm động rồi sao?” Giọng cười của Thuần Vu Diễm vang lên nhẹ nhàng, mang theo chút giấm chua khó nói, nghe vừa xấu xa vừa lười biếng.

Phùng Vận khép lại hộp bút, thản nhiên xoay mặt nhìn hắn.

“Thế tử có thể nói rồi, Tiêu Trình đã cho ngươi lợi ích gì, khiến ngươi thay y làm ra chuyện hèn hạ như thế?”

“Nếu ta nói không có lợi gì, nàng tin không?” Thuần Vu Diễm cong môi cười, ngón tay nhẹ tựa lên đường viền sắt của mặt nạ, nửa thật nửa đùa hỏi:

“Nàng không thấy như vậy rất hả giận sao?”

Để Tiêu Trình tự mình nghe được lời từ chối của Phùng Vận, để từng lời sắc bén hơn cả d.a.o của nàng đ.â.m vào lòng y mà không có lấy một lời oán hận…

“Thập Nhị à, tất cả là vì nàng đó, khiến Tiêu Tam từ nay c.h.ế.t tâm, không dây dưa nàng nữa, chẳng phải vui vẻ cả đôi bên sao?”

“Đừng giả vờ tốt bụng.” Phùng Vận cười lạnh, không chút khách khí, “Thế tử không bao giờ làm việc không có lợi. Còn ta, cũng không phải loại người để mặc ai lợi dụng. Nếu ngươi không cho ta lợi ích, ta sẽ đi tìm Bùi Quyết cáo trạng, nói ta mất tích từ Tín Châu là do ngươi bắt cóc, có mưu đồ bất chính…”

Thuần Vu Diễm nhướng mày, quan sát nàng.

“Nàng vừa nhắc ta rồi đó.”

Hắn phẩy tay lui nha hoàn ra, tiến lại gần Phùng Vận, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời, bật cười khẽ, “Khó khăn lắm mới có cơ hội thế này, ta nên giữ nàng lại một cách thần không biết quỷ không hay. Đúc một cái lồng sắt, nhốt nàng vào đó, không để ai tìm thấy nàng nữa. Từ đó về sau, nàng chỉ thuộc về một mình ta, được không?”

Biến thái thật sự!

Phùng Vận nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của hắn, trong mắt dường như ánh lên hàn quang, sống lưng khẽ rùng mình, vô thức nổi da gà.

“Đồ điên. Ngươi tốt nhất đừng có ý định xấu xa đó.”

“Tại sao không? Nàng biết rõ, ta muốn có nàng, đến cả trong mơ cũng muốn…”

“Ta chỉ sợ lồng sắt của ngươi ở Vân Xuyên không đủ chắc chắn bằng thứ ta tạo ra.” Phùng Vận nghiêng đầu đánh giá hắn, rồi lắc đầu, “Ngươi cũng vừa nhắc ta. Từ nay, ta phải đề phòng ngươi.”

Giọng nàng lạnh dần, sắc mặt mang theo nụ cười, không biết là thật hay giả.

Thuần Vu Diễm cũng vậy, ánh mắt hai người giao nhau, trong đó là cảm xúc như tơ như sợi, giằng co giữa tiếng mưa rơi tí tách…

 

“Thế tử!” Giọng của Ân Ấu vang lên, đầy lo lắng, phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng.

“Thế tử, không hay rồi, Bùi Quyết mang binh đến…”

 

Bên ngoài trang viện vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, xen lẫn trong tiếng mưa như trút, mơ hồ truyền đến, tốc độ cực nhanh.

Thuần Vu Diễm bật cười nhẹ, “Nhanh như vậy?”

Rồi nhìn Phùng Vận đầy ẩn ý, “Xem ra vị trí của nàng trong lòng Bùi Vọng Chi không hề nhỏ nhỉ. Nàng có vui không?”

Phùng Vận có chút bất ngờ.

Nàng đã tính toán thời gian, cho dù Bùi Quyết nhận được tin, từ bỏ việc đón Thái hậu mà quay lại Tín Châu, cũng phải đến ngày mai mới tới.

Lúc đó, nàng đã “uất ức đáng thương” được quân lính cứu về rồi.

Không ai biết nàng trốn ở đâu, tội mất tích chỉ đổ lên đầu Tống Thọ An mà thôi…

Ai ngờ Bùi Quyết không chỉ về Tín Châu sớm như vậy, mà còn tìm thẳng đến trang viện của Thuần Vu Diễm.

Thất sách!

Quả nhiên không thể dùng cách của Tiêu Dung.

Chiêu bài ngốc nghếch kia, tự mang theo lời nguyền thất bại.

Mây đen chồng chất, mưa lớn như trút, gió gào rú như dã thú rống lên, đất trời tối sầm một màu, lưỡi đao trong đêm tĩnh mịch phản chiếu hàn quang lạnh lẽo, như khát m.á.u tìm mồi.

“Đại tướng quân, phía trước hình như là quân Tề.”

Tiếng hô của Tả Trọng còn chưa dứt, Bùi Quyết đã cưỡi ngựa Đạp Tuyết, như tia chớp lướt qua bên cạnh.

Trang viện của Thuần Vu Diễm chọn vị trí vô cùng khéo léo, phía trước là một con sông, bên này sông là Tấn chiếm Tín Châu, bên kia là Tề chiếm Thuần Ninh. Lấy sông làm ranh giới, phân chia rõ ràng. Trong bối cảnh đang nghị hòa, hai bên quân đội dù giằng co từ xa, nhưng không có xung đột gì.

“Quân Tề đêm khuya vượt sông Trúc Diệp, ý đồ là gì?”

Không ai trả lời hắn.

Tốc độ của Bùi Quyết nhanh đến mức khiến người ta kinh sợ.

Tựa như hắn đang truy kích kẻ địch…

Hắn một mình dẫn đầu xông lên trước, những hạt mưa dày đặc ào ạt đập lên người hắn, gương mặt như phủ một lớp sương lạnh. Đạp Tuyết cảm nhận được cảm xúc chủ nhân, hí dài một tiếng vang vọng, xé toang màn mưa tĩnh lặng của đêm đen.

Cũng chính tiếng hí ấy khiến Tiêu Trình, người đang dừng chân bên bến đò chuẩn bị lên thuyền, quay đầu lại.

“Bệ hạ mau lên thuyền!” Từ trong màn mưa, giọng của Cát Tường vang lên gấp gáp, “Là quân Tấn tới…”

Đang lúc nghị hòa, nhưng hai nước vẫn ở trạng thái đối địch, việc hoàng đế đêm khuya vượt sông Trúc Diệp vốn đã là chuyện mạo hiểm. Các thị vệ sớm đã căng thẳng, nay bất ngờ nhìn thấy quân Tấn lao đến, lập tức cảnh giác cao độ, thúc giục hoàng đế lên thuyền rút lui.

Tiêu Trình không nhúc nhích, chỉ nhận lấy chiếc ô từ tay Cát Tường, giương lên che trên đầu.

“Trẫm chờ hắn.”

199- Long Hổ tranh đấu.

Cát Tường sững người.

Hắn nhìn theo ánh mắt của hoàng đế, chỉ trong chớp mắt, đoàn người kia đã lao đến trước mặt.

Người đi đầu chính là Bùi Quyết, trong mưa to gió lớn, như một thanh kiếm rút khỏi vỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.