Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 372: Chương 372



Nàng sắp bị độc tính hành hạ đến c.h.ế.t rồi.

Lại nhìn hắn, từ đầu đến giờ vẫn cứng rắn như thế, bậc thánh nhân cũng nên sụp đổ rồi, thế mà hắn lại có vẻ lơ đãng, như đang phòng bị điều gì.

“Ngài không cần ta, có phải đang nghĩ đến Lý Thái hậu, có phải muốn giữ gìn cho nàng ta…”

Phùng Vận bị độc xâm tâm, không chỉ không phân phải trái, mà còn quấy rối vô lý, nói năng hồ đồ.

Nàng gần như chẳng biết mình đang nói gì, trong đầu nghĩ gì thì miệng thốt ra nấy.

Bùi Quyết: “Không có.”

“Có! Ngài đúng là giữ lại! Là để dành cho nàng ta!” Giọng nàng đầy oán trách mềm mại, hoàn toàn khác với lúc tỉnh táo, vừa ngang tàng vừa rối loạn, khuôn mặt trắng mịn ửng đỏ, vừa tức giận vừa e thẹn, giống như đóa u đàm hiện giữa đêm đen, quyến rũ mê người đến đoạt hồn.

Bùi Quyết vừa giận vừa bực, bóp nhẹ lấy eo nàng, nghe nàng kêu “A” một tiếng mềm nhũn, rồi cúi đầu hôn lên má nàng, thở dài dỗ dành:

“Đều là để dành cho nàng cả.”

“Ta không tin.” Nàng nói như tố cáo, rồi ngẩng đầu cắn lấy yết hầu hắn, vẫn chưa hả giận, lại vươn tay nắm lấy vật kia của hắn mà trượt lên trượt xuống điên c.uồng. Bùi Quyết bị nàng kích thích đến cực độ, bàn tay to liền nhấc bổng nàng lên, vật kia vốn đã nhẫn nhịn đến cực hạn giờ đây va chạm nặng nề, gân xanh nổi lên, to lớn đáng sợ vô cùng…

Phùng Vận không chịu nổi sự nghiền ép mạnh mẽ và ma sát đó, hơi thở dồn dập, tay luống c.uống bám lấy cánh tay hắn, như thể chẳng còn nghe thấy hắn nói gì, ánh mắt mơ hồ, lạc vào dòng suy nghĩ hỗn loạn, lảm nhảm liên miên:

“Giải dược… cho ta giải dược đi, ta khó chịu… ta khó chịu đến sắp c.h.ế.t rồi… Bùi Quyết…”

“Được rồi.” Bùi Quyết nhìn nàng vừa mềm yếu vừa đáng thương, e rằng ngay cả mình là ai nàng cũng không nhớ nổi, vậy mà vẫn gọi được tên hắn, sắc mặt hắn cũng dịu đi phần nào, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ướt dính bên tai nàng, “Một lát nữa ta cho nàng uống.”

“Không đợi! Không muốn đợi nữa…”

“Ta đi rửa chút đã.” Hắn nói, âm c.uối phát ra từ cánh mũi, nặng nề đến khổ sở.

Phùng Vận chịu không nổi.

Thật ra, hắn càng chịu không nổi hơn.

Hắn lấy chăn đắp lên người nàng, rồi nhanh chóng rời sang tịnh phòng.

 

Phùng Vận nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng bên trong, đôi mày nhíu c.h.ặ.t lại như thắt.

Giữa cơn mê loạn, nàng chợt nhớ về chính mình khi xưa, và cả Bùi Quyết thuở ấy…

Kiếp trước nàng cũng là người kỹ tính, yêu sạch sẽ đến cực đoan, không chỉ với bản thân mà còn yêu cầu hắn cũng vậy. Nhưng trong quân doanh, nam tử ra vào dập dìu, làm gì có ai ngày nào cũng chỉn chu sạch sẽ như nữ nhân chốn khuê phòng…

Thế nhưng, Bùi Quyết khi ấy thật ra đã cố gắng làm theo yêu cầu của nàng rồi.

Nếu không có Lý Tang Nhược, có lẽ kiếp trước bọn họ đã có thể bên nhau trọn đời?

Nàng chợt thấy chua xót, như thể trong tim bị khoét một lỗ thật lớn. Dược tính không chỉ khơi dậy dục tính, mà còn khuếch đại cảm xúc. Nàng nghĩ đến ba năm đã qua của bọn họ, nghĩ đến Khúc nhi vô tội, liền trùm chăn lại, lặng lẽ rơi nước mắt…

Một lúc sau, có người lật chăn ra.

Bùi Quyết ngồi xuống, nhẹ vuốt mái tóc rối bời của nàng, đầu ngón tay thô ráp khẽ lau nơi khóe mắt.

“Khóc gì vậy?”

Phùng Vận xoay người nhào vào lòng hắn.

Hắn không lau nữa, cơ thể cường tráng dính đầy nước mát lạnh, nàng không chịu nổi mà rùng mình, Bùi Quyết liền đặt nàng trở lại trong chăn, bàn tay trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đang như thiêu đốt của nàng…

Phùng Vận khẽ rên, cọ người sát lại gần.

“Tướng quân…”

 

“Ta không muốn…”

Hắn không muốn chiếm lấy nàng trong hoàn cảnh này, nhưng Phùng Vận không thể nghe hắn giải thích, chưa nói dứt câu, nàng đã giận dữ, đôi mắt long lanh dưới hàng mi dài tràn đầy ấm ức.

“Vậy thì lấy cây bút lông dê Tiêu Trình tặng ra đi.”

Yết hầu Bùi Quyết khẽ run, “Để làm gì?”

Phùng Vận: “Liên quan gì đến ngươi…”

Bùi Quyết nâng cằm nàng lên.

Ánh mắt sắc như hổ rình mồi, nơi đáy mắt là khao khát chiếm đoạt. Hắn trầm mặc trong thoáng chốc, rồi bất ngờ cúi đầu, như dã thú vồ mồi mà cắn vào cổ nàng, không mạnh, chỉ nhẹ nhàng cọ xát.

“Tướng quân…” Nàng thở hắt một hơi, hơi thở hắn dừng ngay nơi cần cổ nàng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể cắn xuyên qua c.uống họng. Phùng Vận bị hắn kích thích đến mức toàn thân nổi gai ốc.

Nàng cắn mạnh một phát vào vai Bùi Quyết.

Thật lâu sau.

“Đã hả giận chưa?” Hắn hỏi, không nghe thấy đáp liền nâng mặt nàng lên, liếc nhìn dấu răng in trên vai, ngón tay cái vuốt lên môi nàng, “Cắn giỏi lắm!”

Phùng Vận hai má đỏ hồng, người như vừa được vớt lên từ trong nước, giọng nói mềm mại uyển chuyển, cả người như hòa tan trong xương tủy.

Từng đợt mưa đêm trút xuống không ngừng, vừa mới ngớt đã lại ào ạt trở lại, kèm theo gió lớn, khiến người ta phải nghi ngờ chẳng lẽ bầu trời bị ai đ.â.m thủng, nên mới có thể đổ xuống bao nhiêu là nước, c.uồn c.uộn như muốn nhấn chìm tất cả...

Tiếng nước gần như đã nhấn chìm tiếng thở dốc của Thuần Vu Diễm.

Nơi hắn ở không phải là viện bên cạnh, cách phòng của Phùng Vận khá xa.

Tất nhiên, đó là theo cách nghĩ của Phùng Vận.

Thực ra hai đêm nay, hắn vẫn luôn ở ngay phòng kế bên.

Chỉ là không cùng ra vào một cổng viện, người ngoài sẽ không phát hiện. Hai gian phòng của họ chỉ cách nhau đúng một bức tường.

Tâm tư của Thuần Vu Diễm, vốn chẳng thể đem ra nói rõ, đến chính hắn nghĩ đến còn cảm thấy khinh bỉ.

Miệng thì hay nói lời trêu ghẹo, tay chân đôi khi cũng chẳng yên phận, người ngoài nhìn vào, ai mà không nói hắn là kẻ hạ lưu, vô sỉ? Nhưng cho dù Phùng Vận đang sống trong trang viên của hắn, muốn hắn xâm phạm nàng... hắn lại không làm được.

Không phải là không dám, mà là không nỡ.

Phùng Thập Nhị mắng hắn đê tiện, hắn thừa nhận.

Nhưng dường như lại không thể đê tiện đến mức như nàng tưởng.

Thành ra chỉ có thể chịu đựng, tự mình thiêu đốt trong dày vò.

Đặc biệt là lúc này, tiếng gió, tiếng mưa đã bao phủ hết thảy mọi âm thanh trên thế gian, nhưng lại không thể át đi tiếng ngâm nga mềm mại vang vọng trong đó.

Khó trách thầy bói từng nói nàng là hồng nhan họa thủy, trời sinh mang mị cốt. Chỉ là âm thanh thôi, hắn vừa nghe thấy giọng nàng, đã như bị nhấn chìm, n.g.ự.c nóng ran, tâm hoảng ý loạn đến mức không chịu nổi.

Ánh sáng mờ lạnh chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng khuynh quốc khuynh thành của hắn.

Thuần Vu Diễm không mang mặt nạ, cũng đã cho tất cả hạ nhân lui xuống.

Hắn tựa lưng vào vách, mặt nghiêng, cằm và má khẽ nhướn, đôi mắt đen nhánh khép hờ, lắng nghe những âm thanh điên dại bên kia tường, khiến hắn toát cả mồ hôi, toàn thân run rẩy không thôi...

“Thập Nhị...” Giọng khàn nghẹn nơi cổ họng, tựa như tiếng than thì thầm, chỉ mình hắn nghe thấy.

Hắn không nói rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết đầu óc toàn là hình ảnh nữ lang ấy cúi người, tóc đen như thác đổ, vóc dáng uyển chuyển hiện ra không sót, chỉ khẽ chạm vào, đôi tay nhỏ đã ôm lấy hắn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.