Phùng Vận chỉ lười nhác mỉm cười:
“Ra ngoài làm ăn, có lời thì có lỗ. Dù không kiếm được tiền cũng chẳng sao.”
Khải Đại Lang “ồ” lên một tiếng:
“Vậy tiếp theo làm thế nào ạ?”
Phùng Vận nói:
“Bảo Văn Điền thúc thúc tiếp tục tuyển thêm vài thợ thầy, hai bên đường từ nghị quán đến trấn Minh Tuyền, cứ tại chỗ đó dựng lên dăm ba gian cửa tiệm đơn giản, vừa có thể ở, vừa có thể làm ăn. Còn lại thì để đấy đã.”
Khải Đại Lang và Cát Nghĩa đồng thanh đáp lời, vui vẻ lui xuống.
Bọn họ không rõ nữ lang đang toan tính điều gì, nhưng nữ lang luôn cẩn trọng, có chủ ý, họ chỉ cần làm theo là được rồi.
---
Bến đò Tịnh Châu.
Sau mưa trời không có nắng, bầu không khí âm u như bị một tấm màn trùm phủ, đè nén đến mức khiến người ta khó thở.
Thuyền nhà họ Phùng vừa cập bến, Phùng Trinh và Phùng Lương đã nhìn thấy Phùng Doanh đang đứng đợi trên bờ.
“Là Nhị tỷ! Phụ thân, mẫu thân mau nhìn, là Nhị tỷ kìa!”
Hai tỷ đệ reo hò vui vẻ, hò hét không ngừng.
Phùng Kính Đình đứng trên boong thuyền, mỉm cười nhìn con cái.
Chuyến này ông ta được triều đình điều đi nhậm chức tại Tịnh Châu, vẫn là giữ chức quận thủ, coi như lấy công chuộc tội. Triều cũ sụp đổ, tân đế lên ngôi, không ai còn truy xét chuyện thất thủ ở An Độ nữa.
Huống hồ ông ta là quốc trượng, cho dù có người trong lòng không phục thì cũng chẳng làm gì được ông.
Lần này dẫn cả nhà theo, mọi người đều vô cùng hân hoan.
Lũ nhỏ thì càng vui vẻ, thi nhau hò hét, tiếng cười rộn ràng không ngớt.
Chỉ riêng Phùng Kính Đình trong lòng có một góc kín đáo mơ hồ bất an.
“Trời ơi, tiểu tổ tông của ta, con làm sao vậy? Ai bắt nạt con thế này?” Trần thị còn chưa kịp lên bờ, đã thấy dáng vẻ khác lạ của Phùng Doanh.
Mặt trắng bệch, hốc mắt sưng đỏ, cả người tiều tụy đến đáng thương, cứ như mấy ngày liền không được chợp mắt, khiến lòng người làm mẫu thân như bà ta đau như cắt.
Phùng Doanh khẽ cười, bước lên trước chìa tay ra đỡ mẫu thân bước lên bờ.
“Không ai bắt nạt con cả. Con là phu nhân của hoàng thượng, người ta bợ đỡ còn không kịp, ai dám bắt nạt con chứ…”
Vừa nghe thấy chữ “phu nhân”, Trần thị liền nổi giận.
“Phu nhân, phu nhân cái gì chứ. Đăng cơ đã lâu mà vẫn không lập hậu, rõ ràng là xem thường Trần gia và Phùng gia ta…”
“Khụ.” Phùng Kính Đình khẽ ho một tiếng, nhắc bà ta chú ý giữ mồm giữ miệng.
Trần thị lúc ấy mới đanh mặt lại, ngậm miệng, nắm c.h.ặ.t tay nữ nhi, ghé sát hỏi nhỏ:
“Có phải là Tiêu Tam làm con buồn? Con đừng nhịn nữa, Trần gia ở Dĩnh Xuyên và Phùng gia ở Hứa Châu chúng ta không dễ chọc, nữ nhi nhà ta cũng không phải hạng người để kẻ khác tùy tiện ức h.i.ế.p…”
“A mẫu…” Phùng Doanh kéo tay áo bà, “Không có đâu, thật sự không có. Chỉ là bệ hạ mấy hôm nay bận việc quốc gia, bị nhiễm phong hàn, con ở bên cạnh chăm sóc không ngủ đủ thôi.”
Trần thị nhìn thần sắc nàng ta, hơi nhíu mày:
“Không có là tốt. Con phải giữ thẳng lưng, đừng để mất mặt hai đại thế gia nhà mình…”
“Con hiểu mà.” Phùng Doanh cụp mắt xuống, “Bệ hạ đối xử với con rất tốt.”
“Hừ!” Trần thị khịt mũi tỏ vẻ không tin.
Tốt cái gì mà tốt? Khi thành thân thì ba lần bốn lượt thoái thác, mượn đủ thứ lý do kéo dài, đến c.uối cùng mới miễn cưỡng cưới về. Y có thể đối xử tử tế sao? Nhưng nữ nhi đã xuất giá, lại một lòng muốn bám lấy người ta, làm trâu làm ngựa cũng cam tâm, bà ta làm mẫu thân, còn có thể nói gì hơn được?
Cả nhà cùng ngồi xe ngựa tiến về thành Tịnh Châu.
Trên đường đi, Phùng Trinh và Phùng Lương vây quanh Phùng Doanh, liên tục hỏi han.
Hai hài tử từng nghe không ít chuyện về chiến sự khi còn ở Đài Thành, đối với những chi tiết ly kỳ trong đó thì vô cùng hiếu kỳ.
Phùng Doanh mỉm cười đáp lời, nhưng lòng lại không ở nơi đây.
Phùng Kính Đình ngồi ngay ngắn một lúc, chợt hỏi nàng ta:
“Nghe nói A tỷ con, hiện đang ở Tín Châu?”
Tim Phùng Doanh lập tức run lên, lòng bàn tay siết c.h.ặ.t.
Nàng ta chợt nhớ đến dáng vẻ ướt đẫm, hồn xiêu phách lạc của Hoàng đế lúc trở về đêm qua, chỉ cảm thấy nhói buốt nơi tim, phải cúi gập người xuống mới thấy dễ chịu đôi chút.
Trần thị hỏi:
“Khó chịu trong người sao?”
Phùng Doanh lắc đầu.
Mắt Trần thị bỗng sáng lên:
“Không lẽ là… có tin mừng rồi?”
Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt của Phùng Doanh càng thêm tái xám.
Nàng ta đưa tay ôm lấy bụng, không ngẩng đầu, chỉ đáp khẽ:
“Không phải đâu, chắc là ăn uống không cẩn thận nên đau bụng…”
Trần thị liền hốt hoảng, vội lấy nước, xoa lưng cho nàng ta. Chỉ có Phùng Kính Đình là nhận ra, nữ nhi ông ta đã lảng tránh câu hỏi của mình.
Trần thị lại nói:
“A tỷ con đúng là giỏi thật, thân là người nước Tề, vậy mà lại lấy tướng địch làm phu quân, chẳng khác gì vứt sạch mặt mũi tổ tông Phùng gia, Trần gia đi!”
Phùng Kính Đình muốn lên tiếng, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm khắc của kế thê thì chỉ đành nặng nề thở dài.
Trần thị thấy phu quân không phản bác, tức khí càng bốc lên, quay phắt lại nhìn ông ta chằm chằm:
“Thế nào? Nhắc đến đại tiểu thư yêu quý của ông là trong lòng không dễ chịu à? Chẳng lẽ ta nói sai chắc? Không cưới xin đàng hoàng, không hỏi ý phụ mẫu, tự ý gả đi, đây là gia phong của Phùng gia sao? Khắp thiên hạ này có nhà nào làm như thế không?”
Trần thị càng nói càng giận, bất giác nhớ đến lần đầu tiên bà ta gặp Phùng Kính Đình.
Khi đó, ông ta và Lư Tam nương là đôi tài tử giai nhân, phu thê tình sâu nghĩa nặng, Phùng Kính Đình khi trẻ phong thái anh tuấn, Lư Tam nương cũng là người da trắng như tuyết, nhan sắc đoan trang, hai người sánh đôi khiến ai ai cũng hâm mộ.
Một cơn ghen xộc lên, bà ta tức đến không dừng được, mắng càng thêm nặng lời:
“Ta thấy nó đúng là thứ không nương dạy dỗ! A mẫu nó chẳng phải loại gì tử tế, cả ngày quyến rũ nam nhân, nên sinh ra thứ nữ nhi lẳng lơ, ăn trong bát lại dòm trong nồi. Với Bùi Quyết thì chẳng sạch sẽ gì, thế mà vẫn còn khao khát Tiêu Tam, mơ được về nước Tề làm hoàng hậu à? Mơ mộng hão huyền cái gì chứ...”
Phùng Doanh cúi gằm mặt.
Phùng Trinh và Phùng Lương cũng ngừng nghịch ngợm, sửng sốt nhìn mẫu thân mình.
Phùng Kính Đình chau mày thật sâu:
“Bà bớt lời chút đi, bọn trẻ còn đang nghe đấy…”
Trần thị hừ lạnh:
“Nghe thì sao? Nghe để mà ghi nhớ, đừng học theo cái thứ tỷ tỷ lẳng lơ đó!”
Lời bà còn chưa dứt, Phùng Lương đã thốt lên:
“A mẫu, Nhị tỷ sao vậy? Nhị tỷ… Nhị tỷ đang khóc…”
Phùng Doanh ôm lấy n.g.ự.c, cúi đầu, đôi vai khẽ run rẩy, không phát ra âm thanh, nhưng dáng vẻ ấy còn khiến người ta đau lòng hơn cả khi nàng ta khóc thành tiếng.
Trần thị nhìn thấy, lập tức đau lòng khôn xiết.