Trường Mộng Lưu Ngân

Quyển 6 - Chương 6: Đoạn kết - tha thứ



Nếu như giữa họ đã từng có những gì.

Thì giờ đây, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Phật nói, theo gió đến,

Rồi lại theo gió bay đi…

Không ai biết rõ tung tích Đỗ Trường Phong. Sau khi Thư Mạn mất tích, ít lâu sau đó Đỗ Trường Phong cũng mất tích luôn. Mất tích đúng vào hôm tòa xử án, nói chính xác là đi lạc đường. Bởi anh là một bệnh nhân tâm thần. Nhưng hôm đó có người nhìn thấy anh ở tòa án, dưới gốc cây đa trước cổng tòa án có một người thanh niên đứng hút thuốc ở đó rất lâu, miêu tả đặc trưng hình dáng và quần áo mặc trên người thì hoàn toàn giống Đỗ Trường Phong. Sau đó, công nhân dọn vệ sinh môi trường phụ trách khu vực cổng toàn án cũng chứng thực điều này, khi đó cô còn nói với anh mấy câu, nhắc anh đừng vứt mẩu tàn thước ra đất.

Hơn nữa, công nhận dọn vệ sinh còn cung cấp một manh mối quan trọng nữa, nói trong tay người đó còn xách một cái hộp trông rất kì quái, hình dài dài, một đầu to một đầu nhỏ. Vi Minh Luân đoán được ngay, đó chính là hộp đàn, bên trong đựng chiếc “Stradivarius” trị giá bằng cả mấy thành phố!

Không ai biết anh đã đi đâu. Truyền hình, báo chí phát sóng đăng tin tìm người suốt mấy ngày liền, cảnh sát nhân dân cũng truy tìm khắp các sân bay, bến xe, bến cảng, nhưng đều không có tin tức gì cả.

Trên mảnh giấy anh để lại trước khi đi chỉ vẻn vẹn năm chữ : “Tôi không phải thằng điên.”

“Anh thấy anh ta sẽ đi đâu được?” Âu Dương Chiêu bất ngờ hỏi Diệp Quán Ngữ khi hai người uống trà với nhau.

“Anh ta không phải là một người điên.”

“Không phải người điên?” Âu Dương Chiêu tỏ ý ngạc nhiên trước câu trả lời chắc nịch của Diệp Quán Ngữ.

“Anh ta có thể xách cây đàn đó đi, chứng tỏ anh ta không hề bị điên…”

Phán đoán của Diệp Quán Ngữ có vẻ như là có căn cứ, bởi sau khi Đỗ Trường Phong mất tích, người nhà tìm thấy một hộp đựng rất nhiều thuốc trong phòng anh, Thư Khang nhận ra số thuốc đó chính là loại thuốc cấm dẫn đến rối loạn tâm thần mà Lâm Hy kê cho Đỗ Trường Phong. Anh ta không uống sao? Vậy anh ta…

“Giả điên.” Diệp Quán Ngữ cười đáp.

“Tại sáao anh ta lại phải giả điên?” Âu Dương Chiêu nhất thời không lí giải được vì sao.

“Anh ta không giả điên thì biết làm sao đây? Không giả điên thì tức là phải làm chứng và chỉ ra Lâm Hy đã giết người, phải không? Nói cho cùng, anh ta là người có tình cảm, cho dù bản thân có phải chịu oan ức cũng không muốn để anh em bị xét xử. Không giống như Lâm Hy, để thoát khỏi tội danh mà không nề hà hạ thủ ngay cả với anh em của mình…”

“Cầm thú!” Âu Dương Chiêu thốt lên với đầy sự kinh ngạc và khinh bỉ.

“Không bằng cả loài cầm thú!”

Diệp Quán Ngữ nói rồi đứng dậy, bước đến trước cửa sổ sát sàn ngay sau sô pha. Tòa nhà Mạo Nghiệp quả thực chiếm cứ được khoảnh đất vàng quý giá nhất Ly Thành, trên tòa nhà văn phòng thông minh, đứng trước bứt tường kính nhìn xuống có thể thấy phố Tử Đằng và phố Đào Lý xe cộ đi lại như dệt cửi, nhìn xuống từ độ cao như thế này, hồng trần vạn trượng, tưởng như tất cả chỉ như một giấc mơ phồn hoa. Đúng là một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, rất dài.

“Trong lòng cậu giờ còn hận nữa không?” Âu Dương Chiêu tư lự một lúc rồi lại bất ngờ hỏi Diệp Quán Ngữ.

Diệp Quán Ngữ thẫn thờ nhìn ngọn núi Mộ Vân phía xa, trong mắt như có chút mơ hồ thật khó nắm bắt: “Có hận.”

“Tại sao? Đã thắng kiện rồi, mặc dù tòa chưa tuyên phán nhưng Lâm Hy chết chắc rồi, cho dù vụ án này không phán anh ta tội tử hình được, nhưng anh ta cũng can thiệp vào mấy vụ án mạng, lại còn dính líu đến vụ nghiên cứu chế tạo thuốc cấm, vậy cũng đủ để anh ta phải chết đến mấy lần rồi ấy chứ.”

Diệp Quán Ngữ ngẩng mặt lên, nét môi hiện lên một cái cười nhạt: “Đó là cái huyệt mộ anh ta tự đào cho mình, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Bức tường kính như một tấm gương, phản chiếu khuôn mặt gầy gò của anh, dù vậy, trông anh vẫn chói sáng, khí thế hiên ngang, đi đến đâu cũng có một lô những thuộc hạ nhân viên hộ tống vây quang, nói năng thận trọng, ra dáng dòng dõi quý tộc trong giới kinh doanh. Anh biết cuộc sống như thế này rất mệt mỏi, nhưng anh không được quyền lựa chọn, thế giới của anh đã là vậy rồi, cho dù có cởi bỏ bộ âu phục này ta thì anh cũng không trở lại về với ngày xưa được nữa. Đứng giữa vạn người qua lại, chắc chắn anh là người cô đơn nhất trong số đó. Không còn thứ gì thuộc về anh nữa, tình thân, tình bạn, tình yêu, không có bất cứ một thứ gì là của anh nữa cả. Trong lòng anh thầm tự an ủi mình, vậy cũng tốt, từ giờ chẳng còn gì phải vướng bận quyến luyến gì nữa.

“Vậy cậu còn hận gì nữa?” Âu Dương Chiêu không khỏi lo lắng, nhìn anh dò xét.

Hoàng hôn đã buông, ánh tà dương từ phía chân trời thả xuống từng chút từng chút một, Diệp Quán Ngữ đứng lặng im, thẫn thờ nhìn ánh chiều tà từ từ lan đến, nhìn chẳng rõ núi Mộ Vân phía xa vì còn cách cả một con sông Mặc Hà, chỉ có một bóng màu xám nhạt nổi lên phía chân trời. Lại một cuối thu nữa, lá trên núi chắc đã đỏ hết rồi, đã nhiều năm rồi không lên núi ngắm lá đỏ, anh vẫn còn như in thứ hương thơm của loài cây đó, tưởng như tuổi thanh xuân xa xưa phảng phất hương thơm trong sự quen thuộc mà xa lạ ấy. Thực ra anh rất ít khi nhớ lại quá khứ, anh không dám nghĩ, hễ nghĩ đến là lại chìm sâu vào trong vực thẳm sâu tít không thấy đáy, dù cho anh vùng vẫy thế nào cũng không thể nào lên được. Anh hận, thực sự rất hận.

Âu Dương Chiêu nhìn bóng lưng anh, chỉ lắc đầu: “Thứ gì nên bỏ qua thì hãy bỏ qua đi. Mặc dù tôi không biết anh hận cái gì, nhưng cứ để mình chìm sâu mãi trong hận thù thế này thì bản thân cũng không vui vẻ gì.”

Người anh run run, nỗi đau thương kìm nén trong lòng bỗng nhiên trào dâng khiến anh không thể nào tiếp tục vờ kiên cường được nữa, chỉ có bản thân anh mới biết rõ, bề ngoài trông anh lạnh lùng quyết đoán nhưng thực chất bên trong lại yếu đuối vô cùng. Môi anh mấp máy, tiếng nói khẽ như đang nói mơ, nhưng Âu Dương Chiêu vẫn nghe rõ. Anh nói: “Cô ấy không yêu tôi…”

“Tối qua em mơ em trở về nhà.” Thư Mạn nói với Cảnh Mặc Trì.

Khi đó hai người đang ở trong sân sơn trang Lạc Nhật, Thư Mạn nằm trền chiếc ghết dài sưởi nắng, trên đùi đắp một tấm khăn, Cảnh Mặc Trì ngồi bên cạnh kể cho cô nghe chuyện anh ở Seattle. Trong sân có một cây ngân hạnh to, lá vàng rụng đầu mặt đất, tưởng như cả sân phủ lên một tấm thảm màu vàng kim, Thư Mạn ngồi giữa tấm thảm màu vàng kim đó, cười đùa nói chuyện với Cảnh Mặc Trì, ngắm mặt trời dần dần lặn xuống phía trời Tây.

Thư Mạn đã trốn đến Hồ Nam, là Cảnh Mặc Trì đã sắp xết cho cô ở trong sơn trang Lạc Nhật của mình. Hồi đầu năm, Cảnh Mặc Trì đã phẫu thuật cấy ghép tim, vẫn ở trong sơn trang tĩnh dưỡng suốt. Lân Nhi, đứa con do cô bạn gái Bạch Khảo sinh ra cũng vừa tròn một trăm ngày, tuần trước vừa đưa đến nhà bố mẹ ở Tương Bắc. Do Cảnh Mặc Trì cần yên tĩnh, mà trẻ con thì lại khóc quấy suốt ngày, Bạch Khảo Nhi sợ ảnh hưởng đến anh nên tạm thời về nhà bố mẹ đẻ ở một thời gian, đợi khi nào tình hình sức khỏe của anh ổn định rồi mới đưa con về.

Trong sơn trang có nhân viên y tá, bác sĩ được mời đến từ bệnh viện Tương Nhã Trường Sa, lúc nào cũng có thể theo dõi tình hình sức khỏe cho Cảnh Mặc Trì. Cảnh Mặc Trì vẫn ổn, hồi phục sau phẫu thuật cũng khá nhanh. Nhưng tình trạng của Thư Mạn lại bất ổn, vô cùng yếu ớt. Cảnh Mặc Trì nhiều lần hỏi cô có muốn vào nằm viện không nhưng trước sau thế nào cô cũng không chấp thuận, bảo là không thích mùi ở bệnh viện, sơn trang nằm ở khu ngoại ô, phong cảnh non xanh nước biếc rất thích hợp với nghỉ ngơi điều dưỡng.

Thư Mạn không dám nói cho anh biết tình hình thực tế. Không dám tiết lộ dù chỉ một lời, nếu không thế nào Cảnh Mặc Trì cũng sẽ thông báo cho người nhà cô biết, mà như thế thì đứa bé trong bụng cô sẽ chẳng thể nào giữ được nữa. Đã hơn bảy tháng rồi, cái thai càng to, quả tim của cô càng phải phụ tải nặng hơn, cô thường xuyên khó thở, cô thật sự rất sợ, nhỡ lúc nào đó không thở được, cô sẽ phải ra đi. Không, không, cho dù thế nào cũng phải gắng gượng đến lúc đứa bé ra đời, đó là sự tiếp nối sinh mệnh của cô, đó là kỉ niệm quý giá nhất mà cô có thể bù đắp cho anh!

Cô đã nợ anh quá nhiều, tình cảm sâu đậm suốt mười bảy năm cô không có gì để đáp trả, sinh đứa con này cho anh rồi trong lòng cô sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Không phải là cô không sợ chết, mà ngược lại, cô rất sợ, rất rất sợ, mỗi ngày tỉnh giấc đều phải xác nhận xem có đúng là mình còn sống hay không, rồi sau đó lại xoa xoa cái bụng, xem thằng nhóc có phải vẫn còn đang động đậy hay không. Hễ một lúc không thấy động tĩnh gì là cô lại rất căng thẳng, lại đi hỏi bác sĩ xem tại sao lại không thấy động đậy nữa. Những lúc ấy bác sĩ chỉ cười, nói người lớn phải ngủ, thai nhi cũng phải ngủ, không thể cả ngày từ sáng đến tối lúc nào cũng khua chân múa tay trong bụng suốt được. Bấy giờ cô mới lại yên tâm một chút…

Cảnh Mặc Trì chăm sóc cô như chăm sóc một người em gái, thấy cái bụng cô ngày một to lên, mặt anh cũng ngày một trắng nhợt ra, dường như anh đã phát giác ra điều gì, hỏi cô: “Em có ổn không đấy, không khỏe thì đừng gắng gượng làm gì, sức khỏe bản thân là quan trọng, con cái mà…”

“Không sao, em cảm thấy rất ổn.” Thư Mạn tự sờ lên má mình, cười nói, “Có phải anh thấy mặt em rất nhợt nhạt không? Chắc là tại vì suốt ngày em ở trong phòng không ra ngoài phơi nắng nên vậy đấy, bưng bít suốt mấy tháng liền không trắng mới là lạ.”

“Vậy tại sao em không cho tôi nói với Sam là em ở đây?”

“Giữa chúng em có chút hiểu lầm, trong một chốc khó mà kể cho rành rõ được, có nói anh cũng chẳng hiểu đâu. Nhưng đứa bé vô tội, em phải sinh nó ra.” Cứ mỗi lần bị hỏi về vấn đề này là Thư Mạn lại ấp úng lẩn tránh.

Cảnh Mặc Trì bưng cốc trà nhài ngồi xuống chiếc ghế mây, vừa mới cạo râu xong, trông tinh thần anh thoải mái tươi tỉnh hẳn lên, anh nhìn Thư Mạn, nói hàm ý sâu xa: “Hãy trân trọng một chút, nam nữ chung sống với nhau, nếu không phải là mâu thuẫn về nguyên tắc thì cũng chẳng có vấn đề gì là to tát cả, tình cảm không thể bị tổn thương được.”

Thư Mạn “Ừm” một tiếng, mắt ngẩn ngơ lơ đễnh nhìn anh, đàn ông sau khi cạo râu xong vẫn còn chân râu xanh xanh mờ mờ trên cằm, chỉ sau một đêm là lại mọc ra đinh râu. Đinh râu Đỗ Trường Phong thì mọc nhanh lắm, mỗi sáng sớm tỉnh dậy là anh lại cọ cọ cái cằm của anh vào tai cô, anh biết cô sợ nhất là ngứa. Cô đã bỏ đi bao lâu rồi, chắc cũng phải hơn bốn tháng rồi, hàng ngày ai cạo râu cho anh? Ông Lương, hay là bác chuyên cắt tóc cạo mặt trong bệnh viện tâm thần?

“Em sao vậy?” Cảnh Mặc Trì phát hiện cô lơ đễnh, cứ như là đang nghĩ đi đâu vậy.

Lúc này, chân trời tràn ngập ánh hoàng hôn lấp lánh, tưởng như pháo hoa tháng giêng, lặng lẽ trải ra trên bầu trời đến chói mắt khiến người ta không tài nào nhìn thẳng vào được. Rồi mày đen từ từ xâm chiếm, xa xa có chú chim đang bay về tổ, kêu chiếp lên một tiếng, lượn trên ngọn cây um tùm bị ráng chiều nhuộm thành màu đỏ thẫm, rồi lao thẳng vào rừng sâu.

Gió nổi lên, những chiếc lá vàng lại rơi xuống nhiều hơn. Cảnh tượng này khiến cô có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi. Cô ngơ ngẩn trong giây lát, không phân biệt được rõ đây là mơ hay là thực. Cô đã nhớ ra rồi, hóa ra trong vườn sau nhà mình trên phố Đào Lý cũng có một cây ngân hạnh già cành lá sum suê, thân cây to đến nỗi phải ít nhất bốn người giang tay may ra mới ôm hết, mỗi ngày cô thích nhất là được hóng mát dưới tán lá cây, vừa ăn dưa hấu được dì Trương bỏ ra từ trong tủ lạnh, vừa đọc cuốn “Tình yêu khuynh thành” của Trương Ái Linh. Cũng chẳng biết là cô đã xem cuốn đó bao nhiêu lần, bìa sách cũng lật đi lật lại nát hết cả, cô cảm thấy như mình chắc là Bạch Lưu Tô, vậy thì Phạm Liễu Nguyên của cô ở đâu?

Cái vẻ mù mà mù mờ thời con gái mới lớn ấy, giờ nghĩ lại thấy còn ấu trĩ hơn cả chàng hoàng tử và nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy. Rồi lại đến cuối thu, những chiếc lá vàng rực rỡ thong thả rụng xuống, trên tay cô cũng đã thay bằng một cuốn sách khác, mà cũng có thể vẫn là cuốn “Tình yêu khuynh thành” ấy, mỗi khi cô đọc sách, đều có những chiếc lá rụng, rơi trúng vào giữa trang sách cô đang đọc, cô luôn thích giữ những chiếc lá nhỏ ấy lại, kẹp vào giữa trang sách làm kỉ niệm. Ngày ấy, quả thật cô luôn cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp, tường như cực khổ trong cuộc đời sẽ không bao giờ đến gần được với mình vậy, mọi buồn vui tan hợp trong sách cũung chẳng liên quan gì đến cô.

Đêm qua, cô mơ thấy mình đã trở về nhà, cô lại thấy mình trở về với những năm tháng mới chớm yêu, Đỗ Trường Phong đến tìm cô, đứng bên ngoài bức tường đầy những dây leo bò kín tường gọi tên cô, mỗi tiếng gọi đều rất khẽ khàng, cứ như thể sợ cô tỉnh giấc vậy. Cô cũng không nhớ là mình đã trả lời hay chưa, vừa hay ban công phòng ngủ của cô lại đối diện với bức tường rào sau cây ngân hạnh ấy, những chiếc quạt lá vàng rào rào bay khắp trời, cô gần như nhìn không rõ bóng dáng nhanh nhẹn của anh thoắt cái đã nhảy vọt qua bức tường.

“Mạn, anh đến rồi.” Anh nghển cổ, cười hề hề nói với cô. Những chiếc quạt lá quay như chong chóng rơi xuống đầu anh, anh đeo một cái cặp quân dụng màu xanh, nhẹ nhàng bước đến phía cô. Trong ánh mặt trời mơ hồ, bóng anh như một mặt cắt hình đẹp nhất tuổi thanh xuân, khắc sâu vào trong tim cô, nhưng cô vẫn không nhớ là mình có nói chuyện với anh không, chỉ say sưa nhìn anh, tưởng như chưa bao giờ từng gặp anh vậy.

Gió buổi chiều tối mát lạnh, cô bắt đầu cảm thấy lạnh, trong mắt cũng như dâng lên chút nước mờ mờ. Cảnh Mặc Trì bước đến dìu cô: “Đi thôi, chúng ta vào trong nhà, trời sắp tối rồi.”

Cô nằm đó bất động, cứ như thể bị bóng đè không dậy được, ngay đến cả việc cử động một ngón tay cũng không làm được. Đời này kiếp này, cô không thể nào nhìn thấy lại được bóng dáng ấy nữa, thực ra khi mười sáu mười bảy tuổi, chưa bao giờ cô gặp anh một cách chính diện, cô cũng chưa bao giờ thấy anh nhảy qua bức tường rào nhà mình. Thế nhưng, tại sao anh lại xuất hiện trong giấc mơ khi cô mười sáu mười bảy tuổi, như thể Romeo đứng dưới ban công nhà Juliete, ngẩng mặt lên nhìn âu yếm và mỉm cười với cô…

Giấc mơ thật quá, cô có thể nhìn thấy rõ ràng hàm răng trắng sáng của anh, còn cả tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá vàng óng như những mạt vàng lấp lánh, nhẹ nhàng như con bướm đậu trên đôi má anh, nụ cười của anh trong ánh mặt trời rực rỡ sao trông xa vời đến vậy, cô cúi người xuống để vuốt ve khuôn mặt anh, nhưng lại không làm sao với tới được.

Thật là bi thương, anh đã từng lẩn quất xung quanh cô, gần cô đến như vậy, trông ngóng cô suốt hơn mười năm mà cứ như một ngày, cuối cùng, khi anh xuất hiện bên cạnh cô thì cuộc đời của cô đã đi đến hoàng hôn, mỗi phút, mỗi giây đều như đang trình diễn màn kịch ly biệt. Chỉ là cô không ngờ ly biệt đó nó lại đau đớn như thế này. Giờ đây mỗi khi nhớ đến anh, ngực cô lại cảm thấy tưng tức không thở ra hơi, sao lại có thể đau đớn đến thế này cơ chứ!

Từ sau khi Lâm Nhiên qua đời, cô biết thế giới của cô đã có một số thứ chết đi mãi mãi, và sẽ không bao giờ có thể sống lại được nữa. Nhưng giờ đây, thứ duy nhất còn sông chính là trái tim quyến luyến với Đỗ Trường Phong của cô, và cả hi vọng đối với sinh linh nhỏ bé trong bụng cô nữa. Anh thực sự giống như một cơn gió vậy, mới gặp thì chỉ là một cơn gió nhẹ, mềm mại thoang thoảng, đến nỗi cô chưa kịp nhớ khuôn mặt anh trông như thế nào thì anh đã biến mất. Đến lúc gặp lại thì đã là cơn gió đông lạnh lẽo, anh đến theo cùng gió bão, không hề có dấu hiệu cảnh báo gì, thoáng chốc đã cuốn luôn cả cô vào trong đó. Cho đến lúc này, anh đã là cả trận cuồng phong gào thét, vút qua cánh đồng hoàng vu cuộc đời cô, thứ anh để lại cho cô chỉ là tiếng vọng thê lương.

Cô muốn nắm chặt lấy anh, nhưng cô đã không còn khả năng ấy nữa. Nhưng cô tin đến một ngày anh sẽ hiểu, rằng cô trốn chạy thực sự không phải vì cô muốn từ bỏ. Không, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ cả, chỉ có bản thân cô mới biết, cô thật muốn dùng cả cuộc đời mình để đáp lại tình yêu anh dành cho cô biết bao. Cuộc đời dài lê thê là vậy mà sao quãng đời còn lại của cô lại chỉ là một bản Sonata, sinh mạng của cô sắp được tiếp diễn bởi cốt nhục trong bụng cô đây, nhưng linh hồn cô lại đang ngân lên bản “Sonata mùa thu” dạt dào cảm xúc vì anh, đó là bản nhạc chính tay anh viết, bất kể anh ở nơi đâu, vào lúc nào, nhất định anh đều có thể nghe thấy…

Đồng Thành. Dinh thự Thanh Thủy Đường.

Lúc Lâm Hy đẩy cửa vào, Văn Uyển Thanh vừa cho con bú sữa xong rồi đưa cho bà vú bế lên tầng trên đi ngủ. “Anh đến rồi à?” Văn Uyển Thanh khẽ mỉm cười với anh, “Em vừa cho Ái Ái bú sữa xong, con nhóc này háu ăn thật, hai trăm mili lít sữa mà nó bú hết sạch sành sanh.”

Trông Uyển Thanh giờ lại càng đẹp hơn, mặc dù dáng vóc không thon thả như hồi con gái nhưng trên khuôn mặt cô tràn đầy vẻ viên mãn của một người vợ, người mẹ, trông cô lại càng thùy mị.

Lâu lắm rồi Lâm Hy không đến, vừa vào cửa đã ôm chầm lấy cô: “Uyển Thanh…”

Uyển Thanh hơi bất ngờ, bởi cô gần như không nhớ nổi lần cuối cùng gần đây nhất anh ôm cô là từ khi nào. Bình thường anh đến thì chỉ ngồi một lúc rồi đi ngay, thăm non con, nói vài ba câu chuyện phiếm với cô, chứ chưa bao giờ có cử chỉ hành động thân mật nàp, ngay đến cả nắm tay một chốc thôi cũng không có. Anh ôm cô cũng phải đến tròn năm phút, Uyển Thanh cũng không hề đẩy anh ra, chỉ ngẩn ngơ nhìn khoảng sân sau lưng anh, hoa nhài đầy sân, mặc dù chưa có hoa nhưng vẫn có mùi hoa thơm phảng phất bay vào. Gần đây thời tiết hơi thất thường, trời rất ấm, trong những đám lá hoa đã đâm ra những nụ lác đác.

“Hoa nhài sắp nở rồi.” Cô để đầu mình dựa hẳn vào vai anh nói.

“Đáng lẽ phải nở từ lâu rồi.” Anh trả lời.

Bữa tối hai người cùng ăn với nhau. Trên chiếc bàn ăn dài có bày một lọ hoa hồng trắng đang độ nở căng, chiếc đèn chùm thủy tinh trang trí theo trên đầu chiếu sáng cả căn phòng trông vô cùng hoa lệ, dao dĩa bằng bạc và dĩa ăn đồ sứ hoàn toàn là đồ nhập khẩu từ nước ngoài trông lại càng xa hoa, có điều sự xa hoa ấy cùng với sự trống trải trong căn nhà lại có phần nặng nề. Ái Ái bú sữa xong là ngủ luôn, trẻ con vừa mới sinh ta, ngoià ăn ra thì chỉ có ngủ, thế nên trẻ con dễ thỏa mãn nhất. Không giống như người lớn, ngay cả mơ cũng không được thoải mái, bị ám ảnh quá nhiều bởi toan tính và tham vọng.

Lâm Hy cởi áo khoác ra, thân mật ngồi bên cạnh Uyển Thanh, luôn ân cần chăm sóc cô, còn tự tay múc cho cô một bát canh thật đầy: “Uống nhiều canh một chút, tốt cho sức khỏe.”

Uyển Thanh cười, khóe mắt tự nhiên lại ngân ngấn nước, thật đáng ghét: “Hôm nay anh làm sao vậy, làm em cảm thấy… không quen chút nào cả…”

“Xin lỗi em, trước kia anh đối xử với em lạnh nhạt quá, vậy nên em mới thấy không quen.” Lâm Hy vừa nói vừa rót thêm rượu vang vào ly cho cô, ánh đèn trong phòng ăn hoa lệ quá, không hiểu sao lại có chút vàng vọt khiến khuôn mặt anh trong có vẻ rất thư thái nhưng trong khóe mắt lại rõ ràng có thứ gì đó lấp lánh, “Uyển Thanh, hi vọng em đừng hận anh.” Anh nói vậy, bàn tay cầm ly rượu như đang run run, “Nào, chúng ta cùng cụng ly, cho dù chỉ là một tối, nhưng em cũng đừng hận anh, có được không?”

Uyển Thanh nghẹn ngào: “Lâm Hy, em chưa bao giờ hận anh cả. Chưa bao giờ cả.”

“… Cảm ơn em.” Anh uống một hơi cạn ly rượu. Sau đó, dưới anh đèn vàng rực, anh nói với cô rất nhiều, rất lâu. Anh nói: “Uyển Thanh, trên đời này có rất nhiều người hận anh, người thân, kẻ thù, họ đều hận anh. Nhưng anh không hề bận tâm, anh chỉ quan tâm em… có hận anh hay không thôi.

Xin lỗi em, rõ ràng là anh có thể cho em một gia đình yên ổn êm ấm, nhưng cuối cùng lại đến nước này. Anh biết tội anh gây ra thì tự mình chịu, nhưng anh chẳng có cách nào khác, từ nhỏ anh đã bị bố đối xử lạnh nhạt, anh không có tình yêu, cũng không có được tình yêu. Anh ra sức cố gắng để giành lấy, thực ra không phải là muốn có được cái gia tài kếch sù của nhà họ Lâm, thứ duy nhất mà anh muốn có, đó là tình yêu! Nhưng mọi chuyện lại cứ đi ngược với mong muốn của anh, anh không có được bất cứ thứ gì cả, họ không chịu cho anh, họ coi anh là sói, chĩa thẳng họng súng vào anh. Đúng, anh đúng là sói thật, là con sói không có chút tính người, nhưng đó chính là họ đã khiến anh phải từ cừu mà biến thành sói đấy thôi… Anh sẽ không bào chữa cho bản thân mình, khi anh phạm phải những tội lỗi đó, thực ra anh đã dự đoán được hậu quả, vì vậy anh không hề sợ…

Chỉ là anh không nỡ rời xa em và con thôi, con giá Ái Ái của chúng ta. Đây quả đúng là một cái tên tuyệt đẹp! Uyển Thanh, cảm ơn em đã tặng cho anh món quà quý giá nhất trên đời này, sinh mạng của anh có thể được tiếp nối trong Ái Ái. Anh xin em, em nhất định phải cho con thật nhiều, thật nhiều tình yêu, tình yêu của em, cộng thêm cả tình yêu của anh nữa, hãy cho con bé gấp trăm gấp ngàn lần hơn thế, dừng bủn xỉn nhé, hãy cho con bé tất cả. Không chỉ vậy, em còn phải dạy con bé phải biết yêu thương người khác như thế nào, phải đáp trả tình yêu của người khác dành cho mình thế nào, hãy để con làm một người trong sạch, làm một người lương thiên.”

“Lâm Hy!” Trong chớp mắt, Uyển Thanh đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, anh đến là để từ biệt cô! Cô lờ mờ biết được anh đã phạm phải chuyện gì rồi, vụ án Diệp Quán Thanh sẽ mau chóng được tuyên án, lại còn mấy vụ án nữa cũng đang điều tra, cho dù cô có điếc, không nghe thấy lời ong tiếng ve bên ngoài thì cũng có thể hiểu được rằng thời gian của anh đã không còn nhiều nữa, chỉ là cô không muốn nghĩ ngợi mà thôi. Lần nào anh đến cô cũng chú ý không bao giờ nhắc đến chuyện xử án gì cả, chỉ coi như không biết, không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Cô nói chuyện, cười đùa với anh, cùng anh tắm cho con gái, chơi đùa cùng con gái. Anh rất yêu con, mỗi lần bế lại hôn lấy hôn để, cứ như thể đang ôm tất cả mọi thứ quý giá nhất trên thế gian vậy, anh không nỡ buông tay…

Sau bữa tối, cô nức nở mãi trong lòng anh, anh ôm cô, vỗ về cô: “Đừng khóc nữa, anh sẽ ổn thôi, em đừng lo.”

Nghe vậy cô lại càng khóc thảm thiết hơn. Cô biết rõ anh sẽ không thể nào “ổn” được.

“Anh đã lập một quỹ cho Ái Ái, quỹ này được thành lập dưới danh nghĩa của em, cũng là để sau này dùng vào chuyện học tập của con, anh hi vọng con gái của anh sau này sẽ có tiền đồ sáng sủa. Còn về em, anh đã đặt một căn nhà ở vịnh Thiển Thủy Hồng Kông, cũng đã làm xong thủ tục nhập cảnh cho em rồi, em đưa Ái Ái đến đó sinh sống, dù sao dinh thự này cũng là của Diệp Quán Ngữ, sau này anh có đến thăm em cũng rất bất tiện.”

Khi nói những lời này, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, tưởng như ngày mai anh còn đến thật vậy. Uyển Thanh cứ tưởng là thật, ngẩng mặt lên nhìn anh hỏi: “Anh sẽ đến thăm em và con thật chứ?”

Anh đưa tay lên véo má cô: “Ngốc ạ, anh đã bảo giờ lừa dối em chưa?” Nói vậy, anh lại đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, thì thầm bên tai cô, “Uyển Thanh, trong lòng anh, em mãi là người vợ của anh.” Giọng anh có vẻ run run, tiếp đó lại nói thêm một câu, “Mãi mãi là vợ anh.”

Cô hôn anh! Lần đầu tiên cô chủ đông hôn anh. Anh cũng đáp lại nồng nhiệt, môi anh hơi lành lạnh, phảng phất hơi thở thanh thoát nhẹ nhàng, cô không quan tâm đến nỗi đau xé gan đứt ruột kia nữa, chỉ muốn chìm trong cơn say mê này. Trong lòng cô đau thương và tuyệt vọng, tại sao mãi cho đến lúc này hai bên mới nói ra tiếng lòng của nhau, nếu như có thể, cô nguyện chết ngay trong giây phút này chứ không muốn phải đối mặt với sự chia ly ngày mai. Nhưng cô không có cách nào khác cả, cô cuồng nhiệt hôn lên môi anh, lên cằm anh, giọng cô run lên: “Lâm Hy… Em thật sự rất yêu anh, em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, em cứ tưởng rằng anh sẽ hiểu, vậy nên em chưa bao giờ thổ lộ tình cảm của mình cả, em xin lỗi anh…”

Cô nói ra lời sao mà khó khắn đến vậy, mắt đẫm lệ, chỉ cần động vào một cái là nước mắt sẽ lăn xuống ngay lập tức, “Em luôn tưởng rằng em có thể không quan tâm đến chuyện anh có yêu em hay không, nhưng bây giờ em biết em còn quan tâm đến tình yêu của anh còn hơn cả quan tâm đến bản thân mình… Nhưng mà Lâm Hy, vì sao đến giờ anh mới cho em cơ hội để nói ra, chúng ta đã không còn thời gian nữa rồi, anh không gạt em được đâu, chúng ta không còn thời gian nữa, tại sao lại thế chứ, Lâm Hy?”

Lâm Hy ôm chặt lấy Văn Uyển thanh, tim anh đập nặng nề vô cùng, từng nhịp từng nhịp chậm chạp đập như có tiếng vọng trở lại từ trong lồng ngực. Anh kéo cô ra từ trong lòng mình, nhìn cô với ánh mắt mơ màng, như thể anh không hề quen biết cô, thậm chí chưa từng gặp cô. Nếu không thì chắc đây chỉ là một cơn mơ, hễ khi nào tỉnh dậy là mọi thứ lại trở về nguyên như cũ, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn có thể là chồng của cô, gia đình nhỏ ba người họ có thể yêu thương lẫn nhau, không bao giờ chia lìa.

Nhưng họ không thể nào tiếp tục dối người dối mình được nữa, Lục Hoa Khôn đã tiết lộ cho anh biết, chậm nhất ngày mai anh sẽ nhận được lệnh bắt. Anh biết bản thân đã phạm tội gì, có chết đến mười lần cũng không đủ, kết cục này anh đã sớm dự đoán trước từ lâu rồi, nhưng đến lúc thực sự phải đối mặt với điều đó anh mới biết thế nào là nỗi đau đến đứt ruột gan. Bi kích đời anh đã được định sẵn ngay từ khi anh mới sinh ra, vậy anh còn hi vọng ở điều gì nữa chứ?

Anh chỉ thấy thương vợ và con gái, anh không thể nào tiếp tục ở bên họ được nữa, xưa kia anh không hiểu được thế nào là yêu, giờ anh muốn trao cho họ tình yêu thương thì lại trong cảnh ngộ lúc bất tòng tâm. Lúc này đây, anh ôm Uyển Thanh, mặt căng ra đến đau đớn, nước mắt đầm đìa, gần như không mở được mắt ra, ngoài cửa sổ màn đêm tăm tối, còn anh đã rơi xuống chín tầng địa ngục. suốt kiếp không được tiêu sinh.

Hai người đều đang khóc, mồ hôi nước mắt chan hòa với nhau trên giường, môic khi Lâm Hy hôn lên da thịt cô là khắp người cô lại run lên, cứ như thế toàn thân cô đều là những vết thương, những nụ hôn của anh chỉ làm cô thêm đau đớn. Cô khẽ nuốt nước mắt, nỗi đau về thể xác không bao giờ so sánh được với nỗi đau trong lòng… Đau đến nỗi khiến con người ta không tài nào thở được, đau đến nỗi khiến con người ta không tài nào suy nghĩ được. Cô siết chặt bả vai anh, móng tay hằn lên da thịt anh, tưởng như nỗi đau đó được xả ra từ trong tận lục phủ ngũ tạng, cô gần như co giật…

Cuối cùng kết thúc thế nào cô đã chẳng còn nhớ được, cô nức nở co rúm mình lại, thu mình lại thành một khối rúc vào trong lòng anh. Lạnh quá, cô lạnh đến phát run, nhưng chẳng biết làm thế nào, ngoài việc khóc ra, cô chẳng biết làm gì hơn. “Ngoan nào, anh sẽ đến thăm em mà.” Lâm Hy nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trần của cô, hôn lên tai cô. Anh vẫn luôn dỗ dành cô, hơi thở anh lẫn trong cổ và gáy cô, cô cảm thấy rõ ràng sự tồn tại của anh, dần dần cảm thấy yêu tâm, rồi cuối cùng cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

“Uyển Thanh, xin lỗi em, cho đến giờ anh mới biết hóa ra mình đã sai.”

“Tình yêu mà cả đời anh theo đuổi ấy thực ra nó luôn ở ngay bên cạnh anh, vậy mà anh lại cứ như không nhìn thấy, không nghe thấy.”

“Giờ đây, thứ duy nhất mà anh có thể cho em, đó chính là những lời thật lòng, thực ra anh… vẫn luôn yêu em.”

“Thật đáng tiếc, giờ đã không còn kịp nữa rồi.”



Anh đã thì thầm bên tai cô rất nhiều, rất lâu. Anh nói bao nhiêu như vậy, nhưng sau này Văn Uyển Thanh chỉ nhớ lại được vài câu ít ỏi. Sáng sớm, một hồi chuông cửa dồn dập làm cô tỉnh giấc, cô lờ mờ mở mắt, thấy Lâm Hy quay lưng vào cô nằm ngủ một bên không nhúc nhích, hình như anh đang ngủ say. Uyển Thanh sợ làm anh tỉnh giấc, nhẹ nhàng rón rén khoác áo ngủ rồi xuống nhà.

“Ai vậy?” Văn Uyển Thanh vội vàng xuyên qua vườn hoa nhài ra mở cổng lớn.

Két một tiếng, cửa mở ra…

Mấy nhân viên cảnh sát đứng dàn hàng trước cổng. “Xin hỏi có Lâm Hy ở đây không?” Một nhân viên cảnh sát đứng đầu rất cao lớn, đứng trước mặt Văn Uyển Thanh dáng người nhỏ bé, thấy người ra mở cửa là một phụ nữa nên cũng lịch sự xuất trình giấy chứng nhận, “Chúng tôi là người của công an Ly Thành…”

Uyển Thanh không hỏi bất cứ câu nào, cô biết đã đến lúc rồi, cô quấn chặt áo ngủ, run run nói: “Anh ấy đang ngủ trên nhà… Các anh đợi ở đây một chút, để tôi lên gọi anh ấy…”

Cô gần như trốn vào trong nhà, chạy một mạch lên tầng.

Ánh bình mình buổi sáng sớm rớt xuống sân qua những kẽ lá, có lớp sương mỏng mỏng mờ mờ trùm lên trên khu rừng, trên tường dinh thự, lá dây thường xuân đã chuyển sang màu vàng, nhưng lá nhài trong sân lại như có cả ngọc bích lẫn vào trong đó, mơn mởn và sáng bóng, xanh như mọng nước bên trong vậy. Thật kì lạ, chỉ trong một đêm mà giữa những đám lá xanh biếc ấy lại lác đác nở những bông hoa trắng nhỏ xíu, gió thổi, mùi thơm thanh thanh ngan ngát lại phảng phất khắp vườn, những bông hoa trắng nhỏ thuần khiết đón gió đu đưa, lặng lẽ tỏa hương thơm ngát. Cứ như thể đang tưởng niệm ai đó vậy, từng bông từng bông hoa nhỏ xíu bung nở, bung nở mãi…

“Có phải lên tầng trên không?”

“Cứ đợi ở đây đi, anh ta còn có thể chạy đi đâu được chứ?”

“Chúng ta bao vây khắp cả dinh thự này rồi, anh ta không chạy thoát được đâu!”

Vừa dứt lời, trong phòng trên tầng vọng xuống tiếng kêu gào thảm thiết xé gan xé ruột: “Lâm Hy!”

Vài tiếng sau, thi thể Lâm Hy chết vì trúng độc được đưa vào nhà xác bệnh viện. Lúc đưa đến viện đã không còn dấu hiệu của sự sống, môi miệng tím ngắt, cơ thể cũng đã cương cứng. Đến chiều thì có kết quả khám nghiệm tử thi, Lâm Hy chết do dùng một loại thuốc cực độc, thời gian tử vong được xác định là vào lúc sáng sớm.

Tối hôm đó, trời đổ mưa, không to mà chỉ rào rào gõ vào cánh cửa sổ. Sau mỗi trận mưa như vậy người ta lại cảm thấy, đúng là mùa thu đến thật rồi, hơi lạnh từ từ, từ từ thấm vào lòng người.

Căn nhà lớn của nhà họ Lâm trống váng như một nấm mồ. Lâm Sỹ Diên có lời dặn dò, buổi tối tất cả các phòng đều phải bật đèn, từ phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ trên tầng cho đến phòng đọc sách, tất cả đều phải sáng trưng. Ngay cả đèn trang trí trong vườn cũng được bật, chiếu sáng cả khu vườn khiến nó như lung linh, mờ mờ ảo ảo trong mưa. Mặt đất rụng đầy những lá khô, chỉ có hoa nhài khắp sân là vẫn luôn xanh biếc. Hôm đó quả là một ngày kì lạ, những đóm hoa nhài vừa mới nở lúc sáng mà chưa đến tối đã tàn như gần hết, có lẽ là do khí hậu quá bất thường, mấy ngày liền có nắng ấm áp như mùa xuân, nhài nở đầy hoa, nhưng đến chiều, trời lại bất chợt đổ mưa, hoa không chịu nổi cái lạnh, chẳng được mấy tiếng đồng hồ đã héo tàn. Sau một cơn mưa rơi nữa, khắp sân đầy những cánh hoa rơi.

Lâm Sỹ Diên ngồi bên cạnh ô cửa sổ sát sàn, trên đùi đắp một chiếc khăn, lặng im nhìn vườn hoa nhài, đã hơn nửa ngày như thế, ai gọi ông cũng không có phản ứng gì.

Chiếc đèn chùm thủy tinh treo trên trần nhà hoa lệ chiếu cả căn phòng sáng trưng như ban ngày, ngoài tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ kiểu Tây bên góc tường và tiếng mưa rả rích bên ngoài, cả căn phòng không còn bất cứ một âm thanh nào khác. Trong góc tối mà ánh đèn không chiếu tới được, bức chân dung Lâm Bá Hàn đã quá xưa cũ vẫn lặng lẽ trên tường, ánh mắt uy nghiêm, có điều đôi lông mày hơi cau lại, như chính bản thân ông lúc này cũng đang đau buồn cực độ trước sự suy tàn của gia tộc mấy đời vinh hoa.

Đến chiều tối, cảnh sát đến gõ cửa, họ mang báo cáo về cái chết của Lâm Hy cho Lâm Sỹ Diên, đồng thời còn có một bức di thử được tìm thấy trên người Lâm Hy, được viết cho Lâm Sỹ Diên.

“Bố yêu quý!

Thật sự rất xin lỗi, tôi vẫn còn gọi ông là “Bố” thế này, thật là vô liêm sỉ, nhưng đây cũng đã là lần cuống cùng rồi, xét về tình nghĩa cha con bao năm nay giữa chúng ta, chắc ông có thể cho phép tôi gọi ông một lần cuối cùng như thế. Thật đáng tiếc, tôi lại nằm vào quan tài trước ông, tôi đã thua, có phải là ông nên cảm thấy vui mừng không?

Tại sao lại đi đến bước đường này? Tôi vẫn hay nghĩ về câu hỏi ấy. Có phải là do sự lạnh lùng của ông, hay là sự vô tình của tôi, hoặc có lẽ là do cả hai chúng ta đều quá tự phụ, luôn tự cho mình là đúng, rồi sau đó cứ sau lại càng sai? Nhưng tôi vẫn phải sám hối với ông thế này, bây giờ rốt cuộc ai đúng ai sai thì tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa, chúng ta đều đã sai rồi, sai một cách ngớ ngẩn. Ông có biết tôi muốn sám hối điều gì không? Không phải là sám hối vì tôi đã nghiêm cứu bài chế ra thuốc cấm ấy, cũng chẳng phải là sám hối vì tôi đã làm gì với Sam. Tôi đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, có sám hối cũng không được nữa, nhưng có một chuyện duy nhất, chuyện mà cho đến giờ tôi vẫn không thể nào tha thứ cho bản thân mình được. Chuyện này có liên quan đến anh cả Lâm Nhiêm.

Tôi biết thực sự tôi không nên khơi lại nỗi đau của ông vào đúng lúc này, nhưng nếu tôi không nói ra, thì bí mật này sẽ bị tôi mang theo xuống mồ mãi mãi, tôi sợ mình nằm dưới đất mà cứ trằn trọc không yên giấc được, cái cảm giác đó khó chịu lắm. Cuộc đời này tôi đã chịu đựng đủ những dày vò rồi, tôi muốn yên ổn chìm vào giấc ngủ, giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy, ngủ ngoan không vướng bận chuyện gì. Vậy nên bây giờ, xin ông hãy mở to mắt, nhìn rõ từng chữ mà tôi viết. Chính tôi đã gián tiếp giết chết anh cả! Đừng kích động quá, xin hãy nghe tôi nói hết đã, tôi nói xong ông có nguyền rủa tôi thế nào cũng được, dù sao thì tôi cũng đã xuống dưới mười tám tầng địa ngục rồi, suốt đời suốt kiếp cũng chẳng mong gì được siêu sinh nữa.

Ông còn nhớ chuyện năm đó Lâm Nhiên và Thư Tần đòi ly hôn không? Khi đó Lâm Nhiên quyết tâm đòi ly hôn, Thư Tần giở hết mọi thủ đoạn cũng không thể nào cứu vãn được cuộc hôn nhân của họ, cuối cùng cũng đã tuyệt vọng. Con người một khi đã bị bức đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm được. Khi đó tôi không thể nào hiểu được tại sao Thư Tần lại điên rồ đến vậy, nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu rồi. Hôm đó, Thư Tần đến tìm tôi, hỏi tôi có thuốc gì có thể uống vào là chết luôn được không. Tôi nói là có Kali Cyanide, chất cực độc, uống vào lập tức chết người. Cô ấy nói có thể cho cô ấy một chút được không. Khi đó tôi sợ hết hồn, hỏi cô ấy cần thuốc này làm gì, tuyệt đối đừng có nghĩ quẩn. Thư Tần nói, nếu như có thể nghĩ thoáng một chút thì cô ấy đã nghĩ thoáng từ lâu rồi, cô ấy thực sự là không nghĩ thoáng ra được. Tôi vẫn khuyên cô ấy, kết quả là cô ấy nói: “Chẳng lẽ anh không biết sao? Bố sẽ dành quyền thừa kế tất cả tài sản của mình cho Lâm Nhiên, ông ấy không chịu để lại cho anh một xu một hào nào cả, ai bảo anh không phải là côn trai đẻ của ông ấy chứ?”

Khi đó tôi rất kinh ngạc, cũng rất tức giận, tôi mắng cô ấy chỉ ăn nói lung tung vớ vẩn. Cô ấy bảo cô ấy cũng chỉ nghe người ta nói thế, còn người ta là ai thì cô ấy không nói. Đương nhiên tôi không chịu đưa thuốc cho cô ấy, nhưng cô ấy cứ quấy rầy tôi mãi, cô ấy biết tôi ở trong bệnh viện, chỉ có thông qua tôi cô ấy mới lấy được Kali Cyanide đó. Mãi cho đến đêm trướ cái hôm tôi đi nước ngoài du học sâu thêm, ông tổ chức một buổi tiệc thịnh soạn để tiễn tôi lên đường, tôi rất cảm động, kết quả lại chính trong buổi tối hôm đó, tôi lại trộm nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ông và bác trong thư phòng. Thế là tôi đã biết hết tất cả, hóa ra tất cả những điều Thư Tần nói đều là sự thật!

Không lâu sau, Thư Tần lại đến tìm tôi, nói cô ấy đã chấp nhận ly hôn với Lâm Nhiên, cô ấy không muốn sống nữa. Lần này tôi không khuyên cô ấy nữa, chỉ nói tôi không có loại thuốc đó, đúng hôm đó cô ấy lại bị cảm, cô ấy nói cứ đưa cho cô ấy ít thuốc cảm cúm vậy. Tôi nghĩ ngợi một lát, rồi bảo cô ấy hôm sau hãy đến. Hôm sau cô ấy đến, tôi vô cùng bình tĩnh và đưa cho cô ấy “thuốc cảm cúm”, không nói một câu nào cả. Cô ấy cũng không hỏi gì cả, cầm lọ thuốc liền đi ngay.

Mãi cho đến giờ, tôi vẫn khó có thể hình dung được khi đó tâm trạng tôi như thế nào mà lại đưa thuốc cho cô ấy. Tôi biết thứ thuốc đó sẽ lấy mạng người ta, nhưng rốt cuộc là lấy mạng của ai thì tôi không dám nghĩ sâu hơn. Bao năm qua, tôi vẫn luôn tự an ủi mình rằng, vốn dĩ ý nghĩ ban đầu của tôi là hi vọng Thư Tần có thể tự giải thoát cho mình, thấy cô ấy sống mà đau khổ đến vậy, có lẽ cái chết cũng là một sự giải thoát. Nhưng tôi không ngờ là cô ấy lại đem thuốc cho Lâm Nhiên uống… Tôi thật sự không ngờ tới sao? Không, không phải là tôi không ngờ tới, mà chẳng qua là không chịu nghĩ tới mà thôi. Lúc anh được đưa đến bệnh viện lại đúng hôm tôi trực ban, tôi cũng đã tham gia vào ca cấp cứu, nhìn cơ thể anh ấy dần dần lạnh đi mà tôi lại không thể làm gì được, chưa bao giờ tôi sợ hãi và tuyệt vọng đến thế. Bắt đầu từ khi đó, từ một con cừu, tôi dần biến mình thành một con sói. Bố yêu quý, chắc hẳn ông không hề ngờ tới phải không? Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu như bây giờ tôi đang đứng trước mặt ông, trong tay ông có một cây súng thì nhất định ông sẽ bắn chết tôi ngay lập tức mà không ngần ngại gì.

Nhưng tôi phải nhắc nhở ông, sau khi bắn chết tôi, tốt nhất là ông cũng nên bắn thêm cho mình một phát nữa. Bởi tất cả những chuyện này đều là tội nghiệp do ông gây nên cả, nếu không phải vì chính ông đã giẫm đạp tôi dưới chân ông bao năm qua thì tôi cũng sẽ không bị bức đến bước đường này. Ông yêu Lâm Nhiên đến vậy, tình yêu đó cả đời này tôi có ước mơ thế nào cũng không thể có được, làm sao tôi có thể không hận ông cơ chứ? Nếu như ông đã yêu thương anh ấy đến vậy thig tôi sẽ cướp đoạt tình yêu đó của ông, tôi cũng muốn để ông nếm thử cái mùi vị mất đi thứ mà tình yêu quý nhất trên đời này như thế nào. Bởi bắt đầu từ khi tôi lên bốn tuổi, tôi đã mất đi tình yêu của ông, trong mắt ông, tôi chính là đứa con hoang không có quan hệ huyết thống, tôi đã đau đớn đến thế nào, thì tôi quyết để ông phải đau gấp trăm gấn ngàn lần như thế!

À, nói đến quan hệ huyết thống, tôi lại phải nói cho ông biết một sự thật khác nữa. Không biết bệnh tim mạch của ông có chịu đựng nổi không, tôi thật sự lấy làm lo lắng cho ông. Sự thật đó chính là trên tờ giấy báo cáo giám định được đính kèm ngay sau bức thư này. Ông nhất định phải gắng gượng.

Chào ông bố yêu quý của tôi, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi vẫn chọn cách mà Lâm Nhiên chết để từ biệt thế giới này, tôi biết ông sẽ không buồn đâu, ai bảo ông luôn luôn cảm thấy tôi là một con người thừa thãi chứ? Tốt xấu gì thì hai ta cũng từng là cha con với nhau, tôi cũng đã sám hối xong với ông, ngay sau đây thì chắc cũng đã đến lúc ông phải sám hối rồi!

Không biết quãng đời còn lại của ông còn được bao lâu nữa, nhưng tôi hi vọng ông sống lâu một chút, như vậy mới có thể sám hối cũng được lâu hơn, cũng là để giảm nhẹ tội nghiệp cho kiếp sau. Bây giờ điều duy nhất mà tôi không thể yên tâm được là Sam, bệnh tình của anh ấy khiến tôi rất lo lắng, thực ra hôm đó tôi đến sơn trang là muốn chữa trị cho anh ấy, kết quả là lại bị Thư Mạn từ chối. Ngay cả Thư Mạn cũng không còn tin tưởng tôi nữa, vậy cũng khó trách được sao ông lại chê cười tôi. Còn về Uyển Thanh và con gái Ái Ái của tôi, tôi nghĩ sau khi xem xong tờ giám định phía sau, chắc ông cũng sẽ không đối xử tệ với họ, tôi cũng rất yên tâm.

Chúng ta từ biệt nhau từ đây, hi vọng kiếp sau cũng đừng gặp lại. Có xuống địa ngục thì cũng đừng gặp lại nhau

Lâm Hy

Đêm 26 tháng 10

Phía sau kèm theo bức di thư là một tờ báo cáo kết quả giám định AND, đối tượng được giám định chính là Lâm Hy và Lâm Sỹ Diên. Kết quả giám định: độ tương đồng giữa hai cha con là 99,9998%.

Hay nói cách khác, Lâm Hy chính là con trai đẻ của Lâm Sỹ Diên!

Thì ra, mấy tháng trước Lâm Hy đã tự lấy máu của mình ra, rồi lại bảo y yá lấy mẫu máu của Lâm Sỹ Diên nhân lúc ông đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viên Nhân Ái, sau đó Lâm Hy gửi hai mẫu máu này đến cơ quan giám định uy tín nhất ở Bắc Kinh để bí mật giám định.

Nếu không phải Lâm Hy được nghe chính miệng Lâm Sỹ Diên chứng thực rằng Lâm Duy là bố đẻ của anh thì anh cũng sẽ chẳng tra cứu đọc tài liệu bệnh án khi Lâm Duy bị đâm chết làm gì, từ đó mới phát hiện nhóm máu của anh và ông ấy hoàn toàn khác nhau. Mà nhóm máu của mẹ anh, Lưu Yến cũng không giống với anh, rốt cuộc thì anh là con trai của ai? Thế là anh lật lại hồ sơ bệnh án điều trị bệnh viêm màng não của anh khi anh bốn tuổi, rồi bất thình lình phát hiện nhóm máu của mình bị giám định sai, vốn dĩ nhóm máu của anh là O, nhưng kết quả lại bị giám định thành nhóm AB. Cùng khi đó bệnh viện cũng có một đứa bé phải phẫu thuật, cũng xét nghiệm máu cùng lúc với anh, thực tập sinh đã bị nhầm lẫn kết quả xét nghiệm nhóm máu của anh với đứa bé đó, kết quả, đứa bé đó đã tử vong sai khi truyền máu, gây nên một vụ tai nạn không nhỏ trong điều trị thời gian đó.

Cũng chẳng biết khi đó làm thế nào lại để xảy ra một sự nhầm lẫn vô lý này, cũng có thể là do bận quá, hoặc thực tập sinh không cẩn thận dẫn đến nhầm lẫn. Mặc dù đã điều tra lại sau sự cố nhưng không hiểu vì sao lại không điều tra ra được nhóm máu của Lâm Hy cũng bị giám định sai. Cũng có thể người ta đã điều tra ra rồi, nhưng cấp dưới lại không dám báo lên trên, một khi đã để nhầm lẫn nhóm máu của con trai viện trưởng thì đừng ai nghĩ đến chuyện ở lại bệnh viện. Thế là, chình vì sự nhầm lẫn không đáng có ấy mà cuộc đời Lâm Hy rẽ sang một hướng khác, Lâm Sỹ Diên vì thế mà coi anh như cái gai trong mắt, không bao giờ nhìn thẳng anh thêm một lần nào.

Còn chuyện Lưu Yến có biết được chân tướng sự việc này không thì đã không thể nào truy cứu được, vì bà đã nằm dưới đất, đoàn tụ cùng Lâm Duy. Cho dù bà có biết được chân tướng sự việc đi chăng nữa chắc bà cũng không thể ngờ rằng, màn kịch hoang đường có một không hai này sẽ lại kết thúc bằng một bi kịch đau thương đến thế? Ai mà có thể tưởng tượng được điều này? Chắc ngay đến cả Thượng đế cũng không thể tưởng tượng nổi.

Đêm đã rất khuya, Lâm Sỹ Diên vẫn ngồi yên không nhúc nhích bên cửa sổ sát sàn. Còn dưới cạnh chân ông là mấy tờ giấy, chình là di thư của Lâm Hy và bản báo cáo giám định huyết thống cha con.

Mưa còn to hơn cả chập tôi, bốn bề xung quang chỉ thấy tiếng mưa “rào rào” ngoài cửa. Trong vườn hoa mưa rơi xối xả, dưới ánh đèn tạo thành một khung cảnh hùng tráng. Mưa rơi hối hả, cách chừng dăm chục bước lại chỉ thấy như toàn một khối nước đổ xuống, căn nhà hoa lệ sang trọng của nhà họ Lâm ẩn trong màn mưa mờ mịt.

“Lâm tiên sinh, đêm đã khuya rồi, ông nên nghỉ ngơi đi thôi.” Quản gia Trương đến đứng cạnh, nói bên tai Lâm Sỹ Diên. Con ngươi trong mắt Lâm Sỹ Diên động đậy một chút, miệng líu ríu điều gì không rõ, chỉ thấy từ trong họng phát ra mấy âm tiết, khàn khàn rất khó nghe: “... Hoa nhài nở rồi... Chúng đều đã không còn nữa rồi...”

“Năm sau hoa nhài sẽ còn nở nữa mà, Lâm tiên sinh.”

“Chết cả rồi, chết cả gốc rồi... Không nở được nữa rồi...”

“Không đâu, hễ đến mùa xuân là nó sẽ lại đâm chồi nảy lộc, ông cứ đợi đi.” Ông Trương nói vậy rồi hướng về phía phòng bếp gọi, “Bà Tứ, mau đến đây, đỡ Lâm tiên sinh vào trong phòng nghỉ ngơi đi, tay ông ấy lạnh điếng cả rồi này.”

Lâm Sỹ Diên được ông Trương đẩy đi, chiếc xa lăn quay ngoặt một phát, rồi vào phòng ngủ tầng một. Chiếc thảm thật dày, người bước đi trên thảm lặng lẽ, không phát ra dù chỉ một tiếng động. Lúc đi ngang qua chiếc lò sưởi trong tường, Lâm Sỹ Diên bảo ông Trương dừng lại, ông ngẩng mặt lên nhìn bức chân dung Lâm Bá Hàn treo trên tường, người run lên cầm cập, tay vớ lấy chiếc gạt tàn trên bàn uống nước quăng thẳng vào đó, kính vỡ loảng xoảng, bức chân dung rơi xuống xô cả bình hoa trên chiếc lò sưởi sát tường, rơi xuống đất vỡ vụn.

Đó là bình hoa sứ xanh mà Lâm Sỹ Diên thích nhất, giá trị của nó bằng cả mấy thành phố. Vậy mà chỉ trong nháy mắt đã vỡ vụn.

“Lâm tiên sinh!” Quản gia và bà Tứ sợ hãi giữ chặt lấy ông đang quá kích động, Lâm Sỹ Diên như thể đang bị cuộn vào trong cơn thủy triều dữ dội, có thể cuốn phăng đi tất cả mọi thứ, ông không thể nào tiếp tục kiềm chế nỗi bi ai trong lòng, ông giáng mạnh nắm đấm lên tay vịn xe lăn, mặc cho nước mắt tuôn trào như suối: “Tại sao các ngươi lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Rốt cuộc thì tôi đã làm sai điều gì?” Ông gào khóc, tiếng gần thét khàn đục vọng khắp căn nhà rộng lớn trống trải như cung điện, chưa bao giờ ông cảm thấy thê lương tuyệt vọng đến vậy, “Yến, Lâm Nhiên, Lâm Hy, các người hãy trở về đây! Về đây!”

Khi Thư Mạn được đẩy vào phòng phẫu thuật, trực thăng cá nhân của Diệp Quán Ngữ cũng cất cánh từ Ly Thành. Anh không phải người đầu tiên biết được tung tích của Thư Mạn, Vi Minh Luân mới là người đầu tiên nhận được điện thoại của Cảnh Mặc Trì, ngay lập tức anh thông báo cho người nhà họ Thư, nhưng tốc độ của họ đương nhiên không thể đuổi kịp Diệp Quán Ngữ, vì trực thăng cá nhân của Diệp Quán Ngữ cất cánh sớm hơn chuyến bay của công ty hàng không tới hai tiếng đồng hồ. Lúc người nhà họ Thư lên máy bay thì anh đã hạ cánh ở đây rồi.

Vốn dĩ khi thấy tình trạng của Thư Mạn xấu đi nhanh chóng, Cảnh Mặc Trì đã gọi điện cho Đỗ Trường Phong, nhưng kết quả số điện thoại lại không liên lạc được. Sau khi gọi cho Vi Minh Luân anh mới biết Đỗ Trường Phong đã mất tích suốt mấy tháng nay, hơn nữa Thư Mạn đến Hồ Nam tìm anh hoàn toàn không phải vì cô với Đỗ Trường Phong xảy ra mâu thuẫn mà là cô đang chạy trốn, bởi nếu không, cô không thể sinh con. Cảnh Mặc Trì sợ hết hồn, tối hôm đó lập tức đưa Thư Mạn lúc đó đang trong tình trạng nửa hôn mê đến ngay bệnh viện tốt nhất ở Hồ Nam.

Nhưng đã muộn rồi, có sinh con hay không thì tim Thư Mạn đã sắp vỡ tan rồi. Bác sĩ đã kịp thời quyết đoán, lập tức phẫu thuật cứu đứa bé từ trong bụng Thư Mạn ra.

Lúc Diệp Quán Ngữ chạy đến bệnh viện, Thư Mạn vừa được đưa vào phòng giám hộ bệnh nặng. Đứa bé sinh ra hoàn toàn bình an, nhưng vì chưa đủ tháng nên vừa sinh ra đã được đưa vào tủ kính bảo ôn, bác sĩ nói, tình trạng sức khỏe bé vô cùng yếu, có thể sống sót hay không chỉ có thể nhờ vào tạo hóa. Còn Thư Mạn đã rơi vào trạng thái hấp hối, thần trì không tỉnh táo, hơi thở yếu ớt. Cảnh Mặc Trì và bạn gái của anh, Bạch Khảo Nhi đứng chờ bên ngoài cửa phòng giám hộ, sốt ruột trông ngóng người nhà Thư Mạn đến, cầu mong ít nhất ông trời cũng nên để cô và người nhà của mình gặp nhau lần cuối.

Cảnh Mặc Trì cứ tự trách mình mãi, nếu anh đưa Thư Mạn đến bệnh viện sớm hơn thì có lẽ tình hình đã có chuyển biến tốt. Bạch Khảo Nhi chỉ có thể an ủi anh, nói những lời động viên nhưng vẫn không thể khiến Cảnh Mặc Trì thấy nhẹ nhõm hơn, anh ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, hai tay ôm mặt, vẻ mặt vô cùng đau đớn, nghẹn ngào nói: “Họ đều là những con người tài hoa như vậy mà...”

“Họ” là Thư Mạn và Lâm Nhiên, người đã qua đời nhiều năm trước. Bạch Khảo Nhi đang khuyên nhủ anh thì phía đầu hàng lang bên kia có hai người bước vội đến, chính là Diệp Quán Ngữ và trợ lý Lữ Diệu Huy. Diệp Quán Ngữ đến khiến Cảnh Mặc Trì rất ngạc nhiên, anh không quen biết Diệp Quán Ngữ, quan sát anh khắp từ trên xuống dưới: “Anh là ai?”

“Chúng tôi là bạn của Thư Mạn.” Lữ tổng quản nói.

“Sao người nhà của cô ấy vẫn chưa đến?”

“Có thể phải muộn một chút nữa, chúng tôi bay sớm hơn họ.”

Cảnh Mặc Trì và Bạch Khảo Nhi nhìn nhau, không nói năng gì.

Diệp Quán Ngữ quá vội đi nên anh không kịp thay âu phục, bên trong là chiếc áo len Cashmere xám nhạt, bên ngoài khoác tạm một chiếc áo khoác Boni, sắc mặt lo lắng đau thương, khóe mắt đỏ hoe.

“Cô ấy sinh một đứa con trai.” Khảo Nhi nói.

Còn anh thì lại như không nghe thấy, đôi mắt ngây dại nhìn cánh cửa phòng giám hộ bệnh nặng đóng im ỉm. Anh biết, giờ phút chia ly đã đến rồi. Không, anh không muốn một kết cục thế này, đây không phải là kết cục mà anh mong muốn! Hơn mười năm ngóng trông chờ đợi, trái tim đã rạn rồi lại vỡ, rốt cuộc thì anh đã làm gì sai mà ông trời lại bắt anh phải chịu đựng đau đớn đến thế này, bi thương đến thế này!

Lát sau, bác sĩ phụ trách đi ra, hỏi ai là người nhà bệnh nhân. Cảnh Mặc Trì ngay lập tức ý thức được rằng tình hình không được hay, sắc mặt trắng nhợt: “Sao... sao vậy?”

“Cô ấy không ổn rồi, mọi người vào gặp cô ấy lần cuối đi.” Bác sĩ nói những lời này và chỉ biết lắc đầu.

Bác sĩ còn chưa dứt lời Diệp Quán Ngữ đã là người đầu tiên xông vào phòng giám hộ, lao đến bên giường bệnh Thư Mạn, “Mạn, tôi đến rồi, tôi đến rồi đây...”

Thư Mạn lặng lẽ nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Diệp Quán Ngữ cô liền nở nụ cười, nụ cười từ từ lan rộng khắp mặt, trên khuôn mặt yếu ớt trắng nhợt ấy, dường như đó là tia hào quang cuối cùng trong buổi chiều hôm mờ mịt ấy. Hiển nhiên là cô thấy vui mừng khi gặp anh. Dù sao thì anh cũng là người mà cô không thể không chú ý trong cuộc đời của mình, cũng giống như Đỗ Trường Phong, anh đã từng ngay gần bên cô như vậy. Cho đến lúc này, bất kể là người thân hay là kẻ thù, người yêu thương cô hay là người cô thương yêu, mỗi gương mặt đều khiến cô quyến luyến bịn rịn, thật sư, cô thật sự không nỡ lòng rời xa... Nhìn ngắm thêm một lần nữa, lại nhìn ngắm thêm một lần nữa, chỉ ước rằng kiếp sau vẫn còn có thể nhận ra họ. Còn kiếp này, cô đã thành ra thế này rồi, chỉ có thể như thế mà thôi.

Diệp Quán Ngữ hoàn toàn mất đi trạng thái bình thường, khắp người anh run lẩy bẩy, anh nắm tay cô, vuốt ve khuôn mặt cô, không nói nên được dù chỉ một lời.

“... Anh đến rồi à?” Cô lên tiếng trước, tiếng nói nhẹ tựa như một cơn gió thoảng qua. Mỗi từ cô thốt ra đều thật khó khăn, phải tốn biết bao sức lực mới nói ra được một tiếng. Mái tóc dài và rối của cô xõa ra trên gối, đôi mắt cô đã không còn ánh sáng lung linh lấp lánh như trước nữa, có chăng chỉ là nỗi tuyệt vọng sâu hơn bao giờ hết, còn cả nỗi đau không thể nói ra lời, lúc nhìn anh, cô chỉ thở dài thật sâu.

“Tiểu Mạn, em phải gắng gượng lên...” Diệp Quán Ngữ nửa đứng nữa quỳ bên cạnh giường Thư Mạn, trong ngực như có lưỡi dao sắc nhọn đang từ từ khoét sâu vào trong đó, máu tươi ào ạt tuôn ra, anh đau đớn đến nỗi phải hít thật sâu mới có sức nói chuyện với cô, “Cho dù em không ở bên cạnh tôi, thì cũng xin em hãy để tôi được nhìn thấy em... nhất định phải để tôi được nhìn thấy em... cũng giống như mười mấy năm trước đây tôi vẫn nhìn, vẫn ngóng em vậy. Mạn, xin em hãy tin tôi! Trước kia tôi đã từng tưởng rằng hận thì đã khiến tôi sống đến bây giờ, nhưng đến ngày hôm nay tôi mới hiểu, chính tình yêu mới là điều khiến tôi tiếp tục sống, chính tình yêu mà tôi dành cho em đã cho tôi hi vọng sống! Mạn, em có hiểu hay không...”

“Em, em hiểu...” Thư Mạn hơi gật đầu, hơi thở của cô đã nhẹ và yếu đến mức không còn nghe thấy nữa, khóe môi nở nụ cười, chầm chậm từng chút, từng chút một, cô rút tay ra vuốt mái tóc của anh, “Hãy nhận lời với em, tha thứ cho anh ấy...” Cô vô cùng cố gắng để nói ra từng từ một, “Được... không?”

Anh lại nắm lấy tay cô, phục người bên chiếc giường, mặc cho nước mắt rơi xuống lòng bàn tay cô: “Tôi đã tha thứ cho anh ấy từ lâu rồi, ba chúng ta đều là vật hi sinh của tấm bi kịch này, tôi không còn sức lực để mà hận nữa, cứ hận mãi cho đến cuối cùng thì tất cả mọi thứ cũng đều uổng phí hết cả, tôi vẫn không thể nào giữ em lại được. Mạn, tôi phải làm thế nào thì mới có thể... giữ em ở lại?”

“Em mệt rồi, buồn ngủ quá.” Thư Mạn mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Không, không, em không thể ngủ được! Tiểu Mạn, em mở mắt ra, nhìn tôi đây này!” Diệp Quán Ngữ hoảng hốt lo sợ, anh bật dậy, ngồi bên đầu giường, khẽ khẽ lay đôi vai cô, “Tôi nói chuyện với em, em nghe tôi nói, có được không? Đừng ngủ, trong mơ lạnh lắm, em đi một mình sẽ rất sợ.”

Thư Mạn lại mờ mở mắt ra, cô cố gắng cố hít thở, khóe miệng run lên dữ dội, anh vội vàng cúi đầu xuống, giọng cô yếu ớt và run rẩy: “Hãy kể cho em nghe chuyện hồi anh còn bé đi... em muốn biết... có phải anh... cũng giống em... cũng từng vui vẻ như thế...”

Tiếng cô thở dốc như mũi dao nhọn hoắt dâm thẳng vào tim anh, khắp người anh run lên. Để cô không ngủ, anh đỡ người cô ngồi hẳn dậy, anh nắm vai cô, đầu cô hơi ngẩng lên mệt mỏi, anh nhìn cô cười, anh cố gắng giữ nụ cười trước mặt cô: “Được, để tôi kể em nghe... Hồi nhỏ, tôi là một đứa trẻ không chịu nghe lời lắm, vì nhà nghèo, em trai lại còn nhỏ, tôi không thể có những ý nghĩ quá xa vời. Nhưng mà tôi lại cứ hay ảo tưởng, ngày nào tôi cũng ảo tưởng, tôi tưởng tượng khi nào gia đình mình sẽ chuyển đi khỏi phố Thúy Hà, tưởng tượng khi nào bố tôi mới không phải kéo xe than nữa, tưởng tượng khi nào mẹ tôi mới có thể không phải đến phố tiểu thủ công đi bật bông nữa, tưởng tượng khi nào em trai tôi mới có thể đi đôi giày đá bóng mới...”

“Ngày nào tôi cũng nghĩ, nghĩ mãi, nếu như không có những ảo tưởng ấy, có lẽ tinh thần tôi sẽ sa sút đi mất, không, tôi không thể nhụt chí được, tôi phải sống thật tốt, để người thân trong gia đình được sống một cuộc sống tốt đẹp. Tôi nhất định phải cố gắng, phải học nhiều kiến thức hơn một chút, sau này lớn lên mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn... Tôi là một nguời vô cùng cố chấp, một khi đã quyết điều gì thì sẽ không màng đến bất cứ thứ gì khác.

Hồi đó, nhà tôi mở một quán ăn đêm ở đầu ngõ, tối nào tôi cũng dọn hàng cùng bố mẹ, giúp bố mẹ làm nem cuốn, làm tào phớ, chỉ có như vậy thì tôi mới có thể có tiền đóng học phí. Có những khi cuối tuần không phải đi học, tôi cũng đi dọn hàng giúp bố mẹ. Tôi còn nhớ buổi chập tối một hôm thứ bảy, có hai cô bé xinh đẹp đến quán nhà tôi mua nem cuốn về ăn, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai chị em họ. Cô chị vô cùng xinh đẹp, cô em thì vô cùng đáng yêu, nhất là cô bé nhỏ tuổi hơn một chút đó, mới tám, chín tuổi thôi, cầm một xấp tiền lẻ đưa cho tôi, nói với tôi, ‘Anh ơi, em muốn mua nem cuốn, cho nhiều hành một chút vào nha’. Giọng cô ấy nói thật là hay, ngay lập tức tôi đã nhớ kĩ cô bé ấy...”

“Sau đó hai chị em cô ấy cũng thường xuyên đến phố Thúy Hà mua nem cuốn, có lúc là hai chị em cùng đến, có lúc thì một mình cô bé nhỏ tuổi hơn đến, mà mỗi lần đến họ đều được xe hơi đưa đón, thế nên tôi biết được họ là con cái của một gia đình giàu có. Tôi vô cùng tự ti, mỗi lần cô bé đó đến là tôi lại cúi gằm mặt không dám nhìn lên, chỉ cảm thấy bản thân mình không xứng để nhìn cô ấy, bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn ấy trông tựa như đóa hoa đào tháng ba vậy, phơn phớt hồng, cả đời này tôi chỉ có thể ngóng nhìn từ xa, tôi và cô ấy mãi mãi không thể nào xuất hiện cùng một lúc được... Mãi đến mấy năm sau, gia đình tôi mất người nhà tan, trong lúc tôi lén theo sát Đỗ Trường Phong, vô tình phát hiện ngày nào Đỗ Trường Phong cũng đang theo gót một cô gái, tôi hướng theo ánh mắt của anh ấy và nhận ra em...”

“Mạn, khi tôi nhìn thấy em trong sân nhà họ Lâm, cuối cùng tôi đã chắc chắn một điều, rằng em là người mà cả đời này tôi không thể để lỡ mất. Tôi đã mất đi quá nhiều như vậy rồi, tôi chỉ còn có mình em thôi. Mặc dù em chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của tôi, nhưng có thể nhìn thấy em từ xa là tôi cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi, bởi vì, cuối cùng thì nên thế giới này cũng đã có một người khiến trái tim tôi vương vấn, khiến tôi thương nhớ, tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc! Yêu một người, là không thể đòi hỏi người ta đáp lại... Yêu, chính là cam tâm tình nguyện cho đi, cả tôi và Đỗ Trường Phong đều dành cho em sự thương nhớ và đợi chờ suốt hơn mười năm, yêu cho mãi đến tận cùng, không cần phải được đền đáp, chỉ cần đối phương có thể sống tốt, sống hạnh phúc, là bản thân cũng đã thấy mãn nguyện lắm rồi...”

“Mạn, em có thể hiểu được tình cảm này của tôi không? Em có biết sự tồn tại của em, đối với tôi, đối với cả Đỗ Trường Phong, quan trọng đến thế nào không? Chính vì em, mà tôi và anh ấy đối lập với nhau đã bao năm nay. Giờ đây cũng chính vì em, mà tôi có thể bắt tay nói chuyện ôn hòa với anh ấy, chỉ cần anh ấ y có thể cho em một cuộc sống hạnh phúc, yên bình...”

“Mạn, em có tin rằng đây chính là tình yêu không?”

“Mạn, em có tin không?”

Như chút tàn đỏ buổi chiều tà, Thư Mạn vẫn đang mỉm cười, gắng hết sức lực: “Cảm ơn anh...” Cơ thể cô như hơi co giật thật khẽ khàng, cô vẫn đang gắng gượng, dốc hết sức lực của cơ thể, nói với anh: “Kiếp sau, chúng ta lại... lại... gặp nhau...” Rồi cô ngừng thở, đầu hơi gục xuống, không nói thêm một lời gì nữa.

“Thư Mạn! Em ơi!”.

Cảnh Mặc Trì và Bạch Khảo Nhi lúc đó cũng lao đến bên giường.

“Suỵt!” Diệp Quán Ngữ ngay lập tức đặt ngón tay lên miệng ra hiệu với họ, “Cô ấy ngủ rồi, để cô ấy ngủ đi, để cô ấy ngủ một giấc thật ngon, đừng làm cô ấy thức giấc...”

Khảo Nhi bịt miệng, tay nắm chặt lấy vạt áo Cảnh Mặc Trì, cố gắng không để mình khóc lên thành tiếng. Cảnh Mặc Trì ôm lấy Khảo Nhi, tựa đầu cô vào trước ngực mình, không để cho cô nhìn Thư Mạn.

Diệp Quán Ngữ nhẹ nhàng đặt Thư Mạn nằm lại xuống giường, đắp chăn cho cô, vuốt từng lọn tóc gọn gàng lại cho cô, tay anh chạm lên mặt cô, lạnh lẽo. Nhưng trông cô lại giống như đang ngủ say, thật hồn nhiên, thật ngọt ngào, tưởng như cô vừa đi vào một giấc mộng, nơi đó tràn ngập hoa tươi và ánh nắng. Ở đó không có nỗi đau, không có ân oán, không có sự chia ly, đó quả là một thế giới tuyệt vời biết bao!

“Cô bé...” Diệp Quán Ngữ khom người xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn, mắt anh đẫm lệ, nhưng anh lại cười nói với cô, “Ngoan nhé, ngủ ngon nhé, kiếp sau chúng ta lại gặp nhau.”

Anh thở một hơi thật dài...

Dường như phải cố gắng lắm, anh mới thuyết phục được bản thân mình quay lưng đi, của ở đâu nhỉ, ồ, cửa ở đằng kia, anh phảu đi ra phía đó. Một bước, hai bước... Anh chỉ thấy đôi chân mình như tê dại, đau đớn âm thầm, khi nó truyền theo mạch máu và lan đến tim, nỗi đau đó đã tăng lên đến mức như xé gan đứt ruột. Anh cử động bước chân như một cái máy, tưởng như đang đi vào một đầm lầy vô biên, anh không biết bước chân nào sẽ rơi xuống đó.

“Cô bé, tôi đau quá!” Lòng anh thầm nói với cô như vậy.

Từ cạnh giường đến cửa chỉ cách có vài bước chân, nhưng sao anh cảm thấy nó xa xôi đến vậy, đi mãi cũng không đến, tường như còn xa hơn cả từ thiên đường đến nhân gian. Đến khi anh ra khỏi cửa, mồ hôi đã đổ ra khắp người lạnh toát. Lữ tổng quản lặng im chờ ngoài cửa vốn định nói điều gì, nhưng thấy bộ dạng của anh, khóe miệng ông hơi động đậy sau đó lại không nói gì.

Cuối hành lang vắng lặng, lờ mờ như có ánh phản quang. Tay anh ấn mạnh lên ngực, bởi trái tim trong đó đang đập vồn vã, đập nhanh vô cùng, như thể có thứ gì đó đang muốn bật mạnh ra ngoài. Rõ ràng đang đứng ở hàng lang vắng lặng nhưng lại cứ như mình đang đứng trong hang núi cuồng phong dữ dội, anh chỉ là một chiếc lá khô trong cơn gió ấy, đã mất hết tất cả sức lực, tự mình không làm chủ được, bị cuốn tuột vào trong vòng xoáy ào ạt ấy. Anh thầm nói với bản thân mình không biết bao nhiêu lần, đây không phải là thật, không phải là thật... Thế nhưng xung quanh lại yên lặng đến vô cùng, bóng anh phản chiếu trên nền nhà, như chiếc ống kính dài u buồn trong phim điện ảnh, anh chỉ lặng im đứng đó, đứng đờ người ra đó.

Anh đón ánh phản quang đó và bước đến, vào trong thang máy, con số giảm đi từng giây từng phút, như trái tim anh đang đập một cách tuyệt vọng. Diệp Quán Ngữ chỉ thấy mình đang treo lơ lửng trong một không gian tối đen mù mịt, không có ánh đèn, cũng không có người, anh không biết làm thế nào để kiềm chế không cho mình bị rơi xuống, nhưng ngược lại, nó vẫn bị rơi xuống, vô cùng vô tận rơi mãi xuống. Anh không biết mình đã ra đến cổng bệnh viện như thế nào, hai bên đường đều là những cây cối cao to sừng sững, dưới bầu trời xanh thẳm của một ngày thu nắng, ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng lại không thấy một chút hơi ấm nào. Khắp mặt đất chỉ toàn lá vàng khô rụng xuống, xoáy tít, xoáy tít trong gió.

Diệp Quán Ngữ ngẩng mặt lên, anh đứng giữa màn thu tiêu điều mà không biết mình phải đi theo hướng nào. Đã hoàng hôn rồi, anh đảo mắt nhìn quanh, quanh cảnh xung quanh giống như một bức tranh, kẹp chặt anh vào giữa. Anh đón lấy gió, góc vạt áo khoác bị gió thổi hất cao lên, nhưng anh không nhúc nhích.

Lữ tổng quản đang nói gì bên tai anh, nhưng anh chẳng hề nghe thấy điều gì.

Có lẽ là ảo giác, mà cũng có lẽ là thật, anh nhìn thấy từ phía xa có người đang điên cuồng lao về phía mình. Dáng người cao to làm nền bởi bóng chiều tà huy hoàng, bóng dáng sắc nét như bóng một lát cắt vậy. Diệp Quán Ngữ cố gắng để nhận rõ người đó là ai, trông như đã từng quen biết, mà cũng lại như vô cùng xa lạ, chỉ cảm giác giống như trong một cơn mơ. Anh thật sự hi vọng đây chỉ là một cơn mơ, đến khi tỉnh giấc rồi, sẽ chẳng có gì xảy ra cả.

Mà đối phương hiển nhiên đã nhận ra anh, từ từ chậm bước chân.

Diệp Quán Ngữ hơi nheo mắt lại, có thể thấy ráng chiều nhàn nhạt xuyên qua tán lá cây, màu đỏ rất nhạt, lờ mờ lộ ra sắc trời tim tím. Người đó đã bước đến trước mặt Diệp Quán Ngữ, đôi mắt anh dường như phản chiếu ánh sao trong đêm lạnh, bóng sáng vỡ ra đau buồn là thế. Chắc là do chạy quá hấp tấp, tóc anh hơi rối, anh đang thở dốc, sốt ruột hỏi: “Cô ấy, cô ấy sao rồi?”

Diệp Quán Ngữ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như đáy biển ấy của anh, nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng, nói cho anh biết: “Cô ấy ngủ rồi, ngủ rất ngon, anh đừng đến quấy rầy cô ấy.”

Nói xong câu ấy, Diệp Quán Ngữ im lặng vài giây, vỗ vỗ vai anh. Trên con đường rợp bóng cây lá bay lả tả ấy, họ đi lướt qua nhau.

Nếu như giữa họ từng có những gì, thì giờ mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Phật nói, theo gió đến, rồi lại theo gió đi. Diệp Quán Ngữ thầm nghĩ, kiếp sau, giả như có kiếp sau, anh và anh ta, ai sẽ là người gặp được cô ấy trước? Kiếp này phồn hoa như mộng, họ đã tạo nên một kì tích với khi thế khuynh thành, tình này chưa hết, ý này khó quên, dây đàn tuy đã đứt nhưng khúc nhạc còn du dương, kiếp này họ đã tha thứ, kiếp sau họ sẽ không tiếp tục đối đầu gay gắt nữa...

Chỉ là, những đêm cô đơn sau này, ai sẽ là người lắng nghe anh ngâm nga câu hát?

Thứ hương thơm từng phảng phất trong mộng đó, kiếp này có lẽ sẽ vương vấn mãi không thôi, anh không tài nào chịu đựng được sự lạnh lẽo vắng lặng sau khi tỉnh dậy, không thể nào từng nét từng nét xóa sạch ký ức. Anh thật sự rất sợ phải ngóng trông trong vô vọng, từ kiếp này đến kiếp khác, nhật nguyệt tinh tú, sông sâu núi cao, quãng đường còn dài đến đâu...

__HẾT__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.