Cánh hoa nhẹ bay bay, trong không khí phiêu tán một mùi hương đàn mộc nồng đậm, mà hòa cùng mùi đàn hương kia, là từng tiếng nhạc chưa từng gián đoạn, tựa như tiếng nhạc chỉ có ở trên thiên đình.
Ngồi ở chính giữa, là một thân màu trắng tơ lụa hoa y, cả người như phát ra vầng sáng lam nhạt tuấn dật công tử Sở Nghệ.
Mặc dù có giai nhân nằm nghiêng ở bên cạnh hầu hạ, bốn phía lại lượn lờ mùi đàn hương mê đắm lòng người, trước mặt bày đủ mỹ thực cùng rượu lâu năm, nhìn như một bức tranh chốn tiên cảnh, nhưng hắn tổng có vẻ không yên lòng.
Ở bên kia đang gảy cầm chín dây Tuyết Nhạn không khỏi khe khẽ thở dài, giơ lên cánh tay xinh đẹp, cho hạ nhân hầu hạ xung quanh lui xuống.
“Công tử không yên lòng.” Nàng nhẹ nhàng gảy một dây cung, vang lên một đơn thuần âm sắc.
“Là sao?” Sở Nghệ cười khổ nói: “Ngay cả điều này đều bị nàng nhìn thấu.”
“Tuyết Nhạn tuy là một vũ kỹ thân phận thấp kém, nhưng lại nhận được công tử để mắt,nếu như công tử có phiền não, Tuyết Nhạn đúng lý nên vì công tử giải lo.” Giai nhân đứng dậy, nhẹ dẫm gót sen tới bên cạnh Sở Nghệ, vì hắn rót một chén rượu đầy.
“Nàng hẳn là đã nghe thấy đầu đường cuối ngõ đang lan truyền lời đồn thổi đi?” Sở Nghệ nâng đôi mắt có một tia đau khổ lên, có thể thấy được hắn vì chuyện đó phiền não đã vượt quá cả sự tưởng tượng của Tuyết Nhạn.
“Công tử theo đuổi là lạc thú nhất thời sao?” Tuyết Nhạn hỏi lại.
Sở Nghệ mới đầu là gật gật đầu, sau lại lắc đầu phủ quyết.
Tuyết Nhạn bật ra một trận tiếng cười thanh thúy như chuông bạc.”Công tử là đang trêu chọc Tuyết Nhạn.” Gật đầu là đồng ý với suy đoán của nàng, nhưng sau lại lắc đầu, này là muốn làm nàng trở nên hồ đồ.
“Ta cũng không rõ tình cảm chính mình đối với hắn là như thế nào.” Sở Nghệ thừa nhận chính mình chỉ là hứng thú nhất thời, muốn tìm một món ăn mới để thưởng thức, nhưng hắn không dự đoán được chính mình lại có thể ngã vào cửa tình này.
Nghe vậy, Tuyết Nhạn lui tới một bên, nhìn như ngồi nghiêm chỉnh, lại biểu tình tự nhiên nói: “Công tử, ngài yêu người ta rồi.” Cửa ải tình ái này, mặc cho ai một khi đã ngã vào đều là có miệng mà nói không nên lời, cũng nói không rõ.
“Yêu hắn?” Sở Nghệ chậm rãi lặp lại câu nói.
“Đúng.” Tuyết Nhạn gật gật đầu, “Tuyết Nhạn không dám nói bản thân là hoàn toàn hiểu rõ tính tình công tử, nhưng còn có thể có bảy tám phần nắm chắc. Ngài là kìm lòng không được yêu thượng người kia rồi, không phải sao?” Nàng tưởng chính mình phải giúp Sở Nghệ một phen, dù sao Sở Nghệ từng có ân đối với mình.
“Vậy đó là yêu sao?” Sở Nghệ mày nhíu lại thật chặt.
“Nếu đây không phải là yêu, ngài sẽ không có lúc nào là nhớ tới hắn?” Nàng chỉ hi vọng Sở Nghệ đừng thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Trêu hoa ghẹo nguyệt bất quá là phương pháp Sở Nghệ dùng để bảo vệ chính bản thân mình, hắn chính là không muốn làm cho người ngoài thấy được con người thật sự của hắn.
“Ngài nên nghiêm túc đối mặt đoạn cảm tình này.” Nếu bỏ lỡ, nàng sợ Sở Nghệ sẽ vĩnh viễn mất đi Ngôn Vũ Hiên.
“Không nói chuyện này nữa.” Sở Nghệ đúng lúc này thì dừng chủ đề này lại.”Tuyết Nhạn, đàn một khúc “ Nghênh quân lệ” đi.
Ngay lúc Tuyết Nhạn gật đầu đáp ứng vì Sở Nghệ đàn khúc “Nghênh quân lệ”, Ngôn Vũ Hiên đột nhiên xông vào.
“Sở Nghệ!”
“Vũ Hiên?” Không lường trước đến Ngôn Vũ Hiên sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi đây Sở Nghệ tự nhiên là cả kinh.
Hắn nhìn phía Ngôn Vũ Hiên, phát hiện trong ánh mắt y mang theo dư âm của sự phẫn nộ mà hắn không hiểu.
“Ai cho ngươi dẫn y đến đây?” Sở Nghệ lập tức chú ý tới bên cạnh Ngôn Vũ Hiên đứng một người khác — gã sai vặt trông cửa, lúc này cơn giận của hắn ngược lại phát tiết ở trên người gã sai vặt vô tội.
“Công tử, tiểu nhân…” Gã sai vặt á khẩu không trả lời được, một câu cũng nói không nổi.
“Sở Nghệ!” Ngôn Vũ Hiên chuyển động thân thể, bảo vệ gã sai vặt phía sau mình, “Là ta muốn hắn dẫn ta tới!” Ngôn Vũ Hiên căm tức nữ nhân chắn ở giữa hắn và Sở Nghệ, nàng nhất định chính là Tuyết Nhạn mà gã sai vặt cùng tỳ nữ kia nhắc tới.
Quả nhiên, Sở Nghệ chỉ là nhất thời muốn trêu đùa hắn, vậy hắn làm gì phải làm căng thẳng bầu không khí lúc này.
Hắn không ghen, càng sẽ không cần nói ra bất mãn của hắn lúc này, bởi vì hắn hoàn toàn không cần Sở Nghệ, một chút cũng không để ý tới hắn!
Mà Tuyết Nhạn lại hết sức khó xử, lặng yên lui tới một bên. Nàng đã chăm chú quan sát ánh mắt Ngôn Vũ Hiên và phát hiện ra một vài tin tức.
Hắn đối nàng không nghi ngờ có một loại thập phần thâm trầm địch ý, đó là thứ bị tình yêu làm cho mù quáng — ghen tị.
“Ngươi thấy rất thích đi!” Lời nói của hắn tràn ngập đố kỵ, nhưng chính hắn lại hồn nhiên không biết.
“Thân là nam nhân không nên tìm hoa mua vui sao?” Sở Nghệ cố ý lảng tránh ánh mắt Ngôn Vũ Hiên phóng tới, đối với lời nói của Ngôn Vũ Hiên, chỉ biểu hiện ra bên ngoài bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý.
“Tuyết Nhạn, ngươi không phải đã đáp ứng đàn một khúc nhạc “nghênh quân lệ’’ cho ta sao?’’ Sở Nghệ lạnh nhạt nói, ngồi trở lại chỗ cũ.
“Ngươi nếu không muốn rời đi, cũng có thể ở chỗ này.” Sở Nghệ vừa nói vừa thấy có một chút hối hận.
“Công tử –” Tuyết Nhạn muốn đi ra hoà giải, lại bị Ngôn Vũ Hiên cự tuyệt.
“Đừng đụng vào ta!” Ngôn Vũ Hiên chán ghét đẩy Tuyết Nhạn đang muốn giữ chặt hắn kia, khiến nàng thiếu chút nữa không cẩn thận va phải cột trụ trong lương đình.
“Cẩn thận!” Sở Nghệ nhanh tay lẹ mắt, nhanh một bước đỡ lấy thân thể Tuyết Nhạn sắp ngã. Rồi sau đó, hắn giận không kìm được trừng mắt nhìn Ngôn Vũ Hiên.”Ngươi muốn đánh nhau sao?” Hắn phụng bồi!
Bốp? Một tiếng, Sở Nghệ phản thủ một chưởng đánh tới hai má Ngôn Vũ Hiên,hành động này khiến Tuyết Nhạn kinh sợ không kịp ngăn cản cùng gã sai vặt thì đang đần thộn mặt.
“Ngươi có biết biết hành động lỗ mãng vừa rồi của ngươi thiếu chút nữa thương tổn đến Tuyết Nhạn hay không?” Nàng chỉ là nữ tử yếu ớt, Ngôn Vũ Hiên dù thế nào cũng phải xử nặng tay sao?
Hắn thu hồi bàn tay đã tát Ngôn Vũ Hiên một phát, trên ngón tay còn truyền lại cảm giác đau đau tê dại.
Ngôn Vũ Hiên cúi đầu không nói, phản ứng im lặng vượt qua sở liệu của Sở Nghệ.
“Vũ Hiên?” Cẩn thận ngẫm lại, Sở Nghệ cho là mình không nên ở trước mặt người ngoài cho Ngôn Vũ Hiên một cái tát, nếu như đổi lại là hắn, khẳng định cũng vô cùng khổ sở.
“Đừng đụng vào ta.” Ngôn Vũ Hiên lạnh lùng đẩy bàn tay đang quan tâm của Sở Nghệ ra, “Ngươi tưởng chơi đùa kiểu gì cũng chẳng có vấn đề gì cả đúng không, ngươi thích làm loạn thế nào cũng không liên quan gì tới ta!” Trên mặt y dần dần truyền đến từng trận tê dại đau.
“Chúng ta vốn đã không có bất cứ quan hệ nào.” Ánh mắt của hắn một mực là lãnh đạm, tựa như chưa bao giờ nhận thức Sở Nghệ.
Sở Nghệ tâm không khỏi hơi hơi níu chặt, vô hình đau đớn từ sâu trong đáy lòng thoát ra.
Khi hắn lại một lần nữa từ trạng thái thất thần lấy lại tinh thần, Ngôn Vũ Hiên sớm đã đi không còn bóng dáng.
“Vũ Hiên?” Sở Nghệ khẩn trương lên, “Hắn ở đâu?” Quay đầu, hắn hỏi Tuyết Nhạn cùng gã sai vặt.
“Đi rồi.” Tuyết Nhạn lắc đầu, xem ra chuyện khiến nàng lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra.
Bên ngoài phía chân trời thoáng chốc truyền đến một thanh âm của tiếng sấm, lập tức trời bỗng đổ xuống những hạt mưa to.
“Công tử, ngài không đi tìm hắn sao?” Tuyết Nhạn nhìn phía ngoài cửa cười khổ nói.
“Vừa rồi sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, hơn nữa bên ngoài lại còn đang đổ mưa to, Tuyết Nhạn sợ thân thể của y sẽ không chịu được.” Trải qua Tuyết Nhạn cẩn thận nhắc nhở, Sở Nghệ sắc mặt bỗng trở nên trắng xanh, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
“Còn không đi giúp chủ tử của ngươi đi tìm người!” Tuyết Nhạn mắt đẹp lạnh lùng nhìn lướt qua gã sai vặt còn đang hóng hớt xem chuyện hay, trong giọng nói có một chút tức giận.
“Tiểu nhân đi ngay đây!” Gã sai vặt vội vàng đi ra ngoài, căn phòng rộng lớn độc lưu lại mình một Tuyết Nhạn thở dài.
“Hi vọng đừng xảy ra chuyện gì không hay.” Nhưng mưa càng rơi xuống càng lớn, ông trời phảng phất như không nghe được lời cầu nguyện của nàng…
**
Mưa rơi xuống liên tục như trút nước, trên đường lớn, ngõ nhỏ, đều là người người vội vàng trú mưa, căn bản không có người ngây ngốc mặc mưa rơi xối xả trên người mình, còn chậm rãi cước bộ.
Trừ một mình Ngôn Vũ Hiên.
Mưa rơi xuống người y thật nhanh, cũng thật nặng, nhưng hắn lại không cảm giác trên người truyền đến đau đớn, chính là mù quáng cứ tiến về phía trước.
“Rất lạnh…” Rốt cục, Ngôn Vũ Hiên cũng cảm giác được bao quanh mình là không khí lạnh lẽo.
Y ngẩng đầu, từ trên trời rót xuống hạt mưa rơi vào đôi mắt đen của y, khiến mắt y trở nên mơ hồ.
Mà từ khóe mắt chảy xuống rốt cuộc là nước mưa hay là nước mắt, hắn cũng phân không rõ nữa.
“Tiểu ca, ngươi làm sao còn ngây ngốc đứng ở chỗ này dầm mưa? Còn tiếp tục như vậy, ngươi sẽ bị cảm lạnh đó!” một ông lão đi qua hắn hảo tâm nhắc nhở Ngôn Vũ Hiên tỉnh lại.
Nhưng hắn chính là mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
“Ai, đầu năm nay sao lại nhiều quái nhân như vậy chứ?” Lão nhân lắc đầu, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Vừa rồi đó là thanh âm gì vậy? Ngôn Vũ Hiên không quay đầu lại, trong lòng không ngừng truyền đến từng trận buồn bực.
“Tiểu huynh đệ.” Lại một người hảo tâm nữa tiến đến quan tâm hắn.”Còn dầm mưa như vậy, ngươi sẽ bị cảm lạnh đó.”
Lúc này đây, Ngôn Vũ Hiên rốt cục nghe thấy được người khác quan tâm mình.
“Sẽ không đâu.” Ngôn Vũ Hiên muốn tiếp tục đi về phía trước, lại bị người kia hảo tâm giữ chặt lại.
“Sẽ không sao? Ta thấy ngươi toàn thân phát run, thân thể sớm chịu không được!” Thanh âm người nọ rơi vào tai Ngôn Vũ Hiên dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Đừng để tới ý ta!” Ngôn Vũ Hiên dùng toàn lực muốn bỏ tay đang giữ mình của người nọ ra, nhưng chỉ là hất rơi ô của ngượi ta, làm hại người ta cũng bị dầm mưa theo y.
“Đừng để ý đến hắn!” Đột nhiên, lại truyền đến thaanh âm của một nam nhân khác, trầm thấp lại có lực.
“Không được!” Người tốt bụng hơi hơi nhíu mi, hạ quyết tâm quan tâm tới chuyện Ngôn Vũ Hiên.
“Nghe lời của hắn đi, đừng để ý tới ta.” Ngôn Vũ Hiên dùng ngón tay đang run lên vì lạnh cạy bàn tay đang giữ y của người tốt bụng kí ra, lại đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm,thân mình lung lay liền đổ về phía sau, ngã vào trong lòng nam nhân tốt bụng kia.
“Ta sớm đã nói qua đừng xen vào việc của người khác.” Một người nam nhân khác tuy rằng bất mãn, nhưng không thấy hắn có chút vui mừng nào.
“Thấy chết mà không cứu cũng không phải là tác phong của ta.” Hảo Người nam nhân tốt bụng liền trả lời, lập tức một người nam nhân khác đỡ Ngôn Vũ Hiên đang hôn mê nhảy lên xe ngựa rời đi.
***
“Người đâu? Người đâu?” Tìm khắp mọi ngóc ngách vẫn không thấy bóng dáng Ngôn Vũ Hiên, Sở Nghệ dần dần không nén được tức giận, khuôn mặt hiện ra sự cuồng nộ.
“Tìm… Tìm không thấy.” Mọi người đều ủ rũ nói.
“Lại đi tìm tiếp!” Tìm không thấy người,nên hắn chỉ có thể đập nát bình hoa ở gần hắn nhất để phát tiết tứ giận trong lòng.
“Choang”một tiếng, bảo vật giá trị xa sỉ đã nát bét.
Phượng Điệp Vũ sợ hãi tránh ở sau cột, một chút cũng không dám tới gần Sở Nghệ. Nàng lớn tới chừng này còn chưa từng thấy quá Sở Nghệ phát giận kinh khủng như này, kia biểu tình như muốn ăn thịt người kia khiến nàng sợ tới mức trong hốc mắt nước mắt như sắp trào ra đến nơi.
Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Không phải chỉ là không tìm thấy một người thôi sao, Sở ca ca vì sao lại sốt ruột như vậy?
“Cút qua một bên!” Sở Nghệ quay đầu trừng mắt Phượng Điệp Vũ vô tội, có thể thấy được sự tức giận của hắn sớm không còn người có thể ngăn lại.
Làm thế nào bây giờ? Sở ca ca trở nên không hề giống Sở ca ca mọi ngày, nàng nên làm thế nào mới tốt đây?
Ỷ Hương Hồng uyển, Tông Chính Đình Tư cùng Ngôn Trọng Phi còn chưa tới nơi, Tê Phượng Lâu liền chỉ có một mình nàng, làm thế nào mới có thể khuyên can được Sở Nghệ đang phát cuồng này đây!
“Tiểu thư…” Thiếp thân nha hoàn của Phượng Điệp Vũ lặng lẽ tới sát bên tai Phượng Điệp Vũ thì thầm to nhỏ.
“Thật vậy chăng?” Phượng Điệp Vũ lo lắng dần dần tán đi, thủ nhi đại chi là tâm tình cực kì vui sướng thoải mái.”Ta đi nói cho Sở ca ca.”
Nàng vốn cho rằng Sở Nghệ vừa nghe được tin tức này sẽ tạm thời đã quên chuyện Ngôn Vũ Hiên, không thể ngờ rằng mình sẽ bị lửa giận đốt cho tơi tả trở về.
“Phượng Vân Ẩn trở về tìm ta làm gì!” Tại này trong lúc quan trọng này, hắn chỉ để ý Ngôn Vũ Hiên đang mất tích.
“Hừm, không nghĩ tới ta đây thích chọc giận ngươi hử.”
Ngoài cửa đứng hai người, một người trong đó trong tay còn ôm một khối vải màu xám đang bao lấy một nam nhân xa lạ. Nói chính xác hơn thì, có ba người cùng lúc xuất hiện tại Tê Phượng lâu tọa thành cục thế loạn cào cào.
“Đại ca!” Phượng Điệp Vũ chạy nhanh tiến vào trong lòng Phượng Vân Ẩn làm nũng.
“Làm sao? Nha đầu muội lại không an phận, có phải hay không lại trêu chọc gì Sở Nghệ?” Nam tử mặc áo làm từ vải tơ lụa máu tím nhạt liếc Phượng Điệp Vũ một cái, biểu tình này yêu thương sủng ái nhiều hơn là trách cứ.
“Không phải nha!” Phượng Điệp Vũ phản bác nói: “Đều tại Sở ca ca! Ca ấy tự nhiên nổi điên, đội mưa trở về còn phát giận vô cớ, hại cả một đống người lo lắng run sợ.” Nàng chẳng qua chỉ là nói ra nỗi lòng giấu kín trong lòng mọi người ở đây.
“A?” Phượng Vân Ẩn nhướng cao hàng lông mày vừa thon vừa đen, nâng ánh mắt lên dừng lại ở thân ảnh người bạn tốt đang ướt nhẹp.
“Nghe Điệp Vũ nói ngươi phát giận vô cớ?” Cẩn thận nhìn thì phát hiện trên mặt Sở Nghệ lúc này tràn ngập vẻ lo âu,khóe miệng Phượng Vân Ẩn không khỏi lộ ra một chút ý cườikhông dễ dàng phát giác.
“Ngươi trở về làm cái gì?” Cách ngày bọn họ ước định còn có một khoảng thời gian ngắn nữa, Sở Nghệ từ khi Phượng Vân Ẩn tiến Tê Phượng lâu chưa từng cho hắn một bộ mặt bình thường.
“Đương nhiên là quay về đến xem muội muội đáng yêu của ta cùng bộ dạng thay đổi cảu hảo bằng hữu nha!” Thật sự là thần kỳ, rốt cuộc là chuyện gì làm nhiễu loạn tâm trí Sở Nghệ một người vỗ rất bình tĩnh?
“Đại ca.” Phượng Điệp Vũ vội vàng lôi kéo cánh tay Phượng Vân Ẩn nói: “Sở ca ca đang tìm một người.”
“Tìm người?” Phượng Vân Ẩn nhịn không được ha ha cười vài tiếng.”Ngươi thật sự thay đổi rồi.” Nói vậy người kia đối Sở Nghệ nhất định rất quan trọng.
“Ít nói lời vô nghĩa, ta không rảnh cùng ngươi chơi đùa!” Sở Nghệ hừ lạnh nói.
“Ra là vậy.” Phượng Vân Ẩn cảm thấy tẻ nhạt, cũng không tiếp tục trêu đùa.”Dù sao ta cũng có việc, vậy thì không quấy rầy ngươi.”
“Thương Tình, mau đem người ôm vào trong phòng, nếu muộn liền không thể cứu được.” Phượng Vân Ẩn nói.
“Ngươi từ chỗ nào lại nhặt được bệnh nhân này vậy?” Sở Nghệ lo lắng không ngừng đang đi tới đi lui, ánh mắt không có lúc nào là không liếc về phía ngoài cửa,hắn đang đợi tin tức tốt truyền đến.
Phượng Vân Ẩn cười cười trả lời: “Gặp ở trên đường, thấy tiểu huynh đệ này toàn thân lạnh đến phát run nhưng vẫn rất quật cường…”
Phượng Vân Ẩn lời còn chưa dứt, Sở Nghệ liền hoảng sợ lao về phía trước, vạch tấm vải đang che trên người kia lên.
“Vũ Hiên!” Chết tiệt! Sắc mặt của y…
“Ngươi quen hắn?” Phượng Vân Ẩn thấy vậy cũng tiến lại gần.
“Cứu sống hắn!” Phút chốc, Sở Nghệ nhanh tóm chặt áo Phượng Vân Ẩn, lại bị một chưởng mạnh mẽ của Thương Tình đánh văng ra.
“Thương Tình!” Phượng Vân Ẩn ra tay ngăn lại, “Đừng làm hắn bị thương.”
“Cứu hắn!” Sở Nghệ vẫn nói lặp lại câu nói lúc trước.
“Đương nhiên.” Phượng Vân Ẩn gật gật đầu, “Nhưng ngươi không nhường đường, ta làm sao cứu hắn?”
Chỉ thấy Sở Nghệ lùi ra sau, tạo ra một con đường, ánh mắt lo âu vẫn không ngừng nhìn về phía Ngôn Vũ Hiên đang hôn mê.
“Hắn đối với ngươi rất quan trọng?” Phượng Vân Ẩn mới bước ra vài bước lại ngừng lại hỏi.
“Cứu hắn!” Đều đã vội muốn chết, Phượng Vân Ẩn còn không chạy nhanh cứu người!
“Hắn đối với ngươi nếu không phải quan trọng…” Phượng Vân Ẩn có vẻ buồn chán giơ lên ngón tay cẩn thận nhìn kỹ, “Ta sẽ không cứu hắn.” Hắn không cần phải cứu sống một người không chút liên quan tới hắn.
Hơn nữa, hắn không thể không kéo xuống mặt nạ Sở Nghệ dùng để ngụy trang bao lâu nay.
“Cứu hắn!” Sở Nghệ tức giận liến tấn công về phía Phượng Vân Ẩn đang không hề phòng bị, mà Phượng Vân Ẩn lại dùng ánh mắt ý bảo Lãnh Tình chuyện không cho phép xuất thủ tương trợ.
“Hắn đối với ta mà nói rất quan trọng, mau cứu hắn!” Vì cứu sống Ngôn Vũ Hiên, Sở Nghệ bất chấp Phượng Vân Ẩn cố ý, dứt bỏ sự ngụy trang bấy lâu của hắn, dỡ bỏ mặt nạ thờ ơ với mọi chuyện của hắn.
“Ta sẽ tin những lời này của ngươi.” Phượng Vân Ẩn ngăn trở công kích của Sở Nghệ, an toàn đi đến bên cạnh Lãnh Tình.
“Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không cho tiến phòng của ta dù chỉ một bước.” Phượng Vân Ẩn nói, đi về phía trước vài bước, lại quay đầu lại nhìn Sở Nghệ, “Ngươi cũng vậy.”
Coi như là cho Sở Nghệ một cái trừng phạt nho nhỏ, ai bảo hắn muốn ra tay công kích hắn đâu!
“Vân Ẩn, ngươi nhất định phải cứu sống hắn.” Sở Nghệ dùng âm thanh khàn khàn khẩn cầu.
Nhìn Phượng Vân Ẩn ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, trái tim luôn bất an lo lắng của Sở Nghệ mới dần dần bình phục.
***
“Tại sao hắn còn chưa tỉnh?” Sở Nghệ kích động tóm chặt tay phải Phượng Vân Ẩn.
“Buông tay!” Lãnh Tình ở bên cạnh Phượng Vân Ẩn vừa xuất thủ liền khiến Sở Nghệ cùng Phượng Vân Ẩn cách nhau một khoảng.
“Ta mệt.” Phượng Vân Ẩn hai đầu lông mày lộ vẻ mệt mỏi, tựa vào trên vai Lãnh Tình nghỉ tạm.
“Nói cho ta biết, hắn vì sao còn chưa tỉnh lại?” Sở Nghệ vốn luôn tin tưởng y thuật của Phượng Vân Ẩn có thể cứu sống Ngôn Vũ Hiên, nhưng khi hắn vào phòng, nhìn thấy Ngôn Vũ Hiên vẫn bị vây trong trạng thái nửa hôn mê, hắn liền không khỏi bắt đầu lo lắng.
Chẳng lẽ Phượng Vân Ẩn không thể cứu sống Ngôn Vũ Hiên?
“Hắn trừ bỏ bị cảm lạnh ra, xương cốt còn có bệnh.” Phượng Vân Ẩn thở một hơi, thật sự mệt mỏi.
“Là bệnh gì?”
“Ta không thể nói rõ.” Phượng Vân Ẩn lẩm bẩm, xem bộ dáng hắn như muốn ngủ, Lãnh Tình chỉ muốn ôm hắn rồi mặc kệ tất cả mọi thứ.
“Trên người hắn có một đống lớn đống nhỏ màu tím màu đỏ không đều màu, dường như…” Phượng Vân Ẩn miễn cưỡng nâng mắt lên, “Là cái gì đâu?” Ngữ khí của hắn cùng biểu tình không một chút biểu hiện là đang cười nhạo Sở Nghệ.
“Ngày mai hắn sẽ tỉnh lại.” Hắn quay đầu đi, thiếu chút nữa đứng không vững, cũng may Lãnh Tình giữ chặt hắn.
“Hắn còn hôn mê cũng không phải do y thuật của ta có vấn đề, mà là vấn đề của chính bản thân hắn.” Đó chính là tâm bệnh.
Hắn là do không hiểu khúc mắc giữa Sở Nghệ cùng Ngôn Vũ Hiên, nhưng hắn lại càng hi vọng sự tình càng náo càng lớn.
Không phải do hắn muốn phá rối, chẳng qua là lâu lắm không gặp phải chuyện gì thú vị thôi.
“Tâm bệnh?”
Sở Nghệ vừa muốn tìm hiểu cho cặn kẽ kỹ càng, Lãnh Tình liền ôm Phượng Vân Ẩn đã đi vào giấc ngủ tiến vào một phòng khác; Sở Nghệ bị bỏ lại chỉ có thể giương mắt lên nhìn, vừa tiễn khách trong lòng hắn âm thầm cười trộm Phượng vân ẩn.
Phượng Vân Ẩn chết tiệt, nếu Ngôn Vũ Hiên ngày mai còn không tỉnh lại, hắn tuyệt không từ bỏ ý đồ.
Người đầu tiên hắn khai đao chính là hắn Phượng Vân Ẩn!
“Vũ Hiên…” Vì mệnh lệnh của Phượng Vân Ẩn, Sở Nghệ chỉ có thể đợi ở bên ngoài, không ngừng chờ đợi, thẳng đến sáng sớm khi ánh bình minh xuất hiện, thẳng đến lúc này khi Ngôn Vũ Hiên tỉnh dậy…