Thật ra, ngoài nguyên nhân thời tiết, còn có một nguyên nhân khác nữa khiến Viên Anh Hoa dừng chân ở Kính Hồng thành, chứ đời nào nàng chịu ở lại chốn khỉ ho cò gáy
này cơ chứ.
Viên Anh Hoa lên tiếng kéo lại sự chú ý của hai người vẫn đang “Có” , “Không” bên kia, mỉm cười xinh đẹp mở lời.
“Tĩnh Vương nếu không phiền có thể để cho Tiểu Lang cô nương đi cùng ta một lúc được không? Ta hứa sẽ đưa nàng về trước thời điểm dùng bữa tối, nên mong ngài hãy chấp nhận lời thỉnh cầu đường đột này của ta.” Nàng
ngước đôi mắt long lanh chớp nhoáng nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt, Tiểu Lang
trông thấy mà mặt đã sưng sỉa cả lên.
“Ta có thể hỏi Viên
tiểu thư muốn đưa nàng đi đâu được chứ?” Tuyết Tĩnh Nguyệt nhíu mày, rất không thoải mái khi nghe Viên Anh Hoa gọi “Tiểu Lang” một cách thân mật như thế, dù tên nàng đúng thật là Tiểu Lang đi chăng nữa. Đó cũng là lí do vì sao hắn bảo mọi người gọi nàng là “Lang nhi”, Tiểu Lang cái tên
đó.. chỉ được một mình hắn gọi!
Viên Anh Hoa trái lại không để ý bầu không khí đang trầm xuống, e thẹn kể lại câu chuyện của mình.
“Cách đây vài ngày trước, lúc ta còn ở phủ của gia gia thì nhận được
phong thư do gia nhân mang đến. Trên thư ghi rõ người gửi là Hào Triển
Thoại công tử, sinh lòng mến mộ ta đã lâu, nay biết được ta đến địa
phương này bèn mạo muội gửi hết tấm chân tình vào lá thư mong được một
lần cùng ta tri ngộ, nếu có thể được vậy thì y dù có chết cũng không hối tiếc.” Nàng dùng tay ôm hai má ửng đỏ của mình, mắt lung linh ngời ngời nói ra từng câu chữ.
Tiểu Lang nghe mà da gà rơi đầy đất,
thiếu nữ tuổi này đúng là mộng mơ dễ bị lừa gạt, loại lời thoại thiếu
muối như vậy mà cũng tin cho được.
Viên Anh Hoa điềm đạm
nâng mắt nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt, vẻ mặt đáng yêu khiến người người xiêu
lòng. Nhưng nàng ngờ cũng không ngờ được, cái trò tỏ ra đáng yêu từng
lấy lòng vô số người lại mất tác dụng trước hai đương sự. Một người vẫn
còn quanh quẩn vấn đề xưng hô, người kia thì mặt đã sỉa lên một tấc vô
cùng đáng sợ, chỉ còn thiếu nhe nanh ra hù người. (Sói con đã có một
bước tiến nhảy vọt thăng cấp lên thành Quỷ Dạ Xoa ^^)
Viên Anh Hoa mải mê chìm đắm trong tình yêu đầu đời của thiếu nữ, say sưa tâm sự nỗi lòng.
“Nhưng Tĩnh Vương ngài cũng biết đó, ta vốn là thiên kim tiểu thư của
phủ thừa tướng nên đâu phải với ai cũng tùy tiện gặp mặt, lại không muốn vì ta mà gây nên tiếc hận cho một đời người, đành thuận theo ý y đến
gặp y một lần để nói cho rõ, mong y có thể mau chóng quên ta đi và tìm
một người khác xứng đáng với y hơn.”
Ọe! Ai cho nàng mượn
cái chậu với!! Tiểu Lang nàng đây không sợ trời không sợ đất, thế nhưng
sắp phải đột tử vì những lời sến rện này!
“Ta định mang Tiểu Cúc và Tiểu Mai cùng đi, nhưng mang theo nha đầu đến buổi hẹn thì thật
quá thất lễ. May mắn gặp được ngài và Tiểu Lang cô nương ở đây, ta đối
với Tiểu Lang cô nương từ cái nhìn đầu tiên đã có hảo cảm, nếu có thể đi cùng nàng ta sẽ thấy an tâm hơn, cũng có thể nhân cơ hội này hiểu rõ về nhau, ta tin là ta và Tiểu Lang cô nương có thể trở thành tỉ muội tốt.” Nàng đánh mắt sang Tiểu Lang cười rạng rỡ.
Mơ! Đừng nói là
kiếp này, kiếp sau sau nữa ta và ngươi cũng không thể nào là tỉ muội
được. Ta đây nếu là sói thì ngươi chính là loài cáo gian xảo, rõ ràng
bụng nghĩ khác vậy mà không chớp mắt nói ra những lời trái ngược tâm
tính mình.
Tiểu Lang nhìn nữ nhân làm như hận không thể
nhanh chóng chạy đến nắm tay nàng cam đoan thề thốt mà không khỏi tán
thưởng kĩ năng dễn xuất của nàng, diễn rất thật, rất nhập vai nha!
Tuyết Tĩnh Nguyệt trầm tư, đầu mày nhíu chặt lại làm Viên Anh Hoa lo lắng hắn sẽ không đồng ý cho Tiểu Lang đi cùng nàng.
“Được rồi.” Tuyết Tĩnh Nguyệt nói, hắn cầm lấy tay Tiểu Lang nhìn Viên
Anh Hoa căn dặn, trong lời nói không biết là vô tình hay hữu ý kèm theo
khí tức cường ngạnh của bậc vương giả, khiến người khác bất giác tuân
theo:”Tiểu Lang là người rất quan trọng của ta, ta hi vọng tiểu thư sẽ
giúp ta để tâm chiếu cố nàng.”
Viên Anh Hoa rùng mình trước ánh mắt bức thẳng tới của Tuyết Tĩnh Nguyệt, hơi dời tầm mắt đi gật đầu.
“Ta đã biết, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt nàng nên Tĩnh Vương cứ yên
tâm, đừng lo lắng gì hết.” Lỡ leo lên lưng hổ rồi thì không thể trèo
xuống, trông Tuyết Tĩnh Nguyệt bình thường hiền lành khiến người ta
không thể ngờ được hắn lại không phải người dễ chọc vào, từ giờ nàng
phải cẩn thận hơn mới được.
Nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt đi một xa tâm Tiểu Lang hơi chùng lại, nàng buồn bực trước cảm giác mất mát của mình sinh ra oán giận. Này thật là, đem
con bỏ chợ rồi đi như vậy đấy, không có nghĩa khí gì hết!
“Xin hỏi, nàng có phải là Viên Anh Hoa tiểu thư?”
Một nam nhân cao gầy, dáng người tinh tế, diên mạo tuấn tú phong lưu,
tay cầm quạt hướng vào ngực mỉm cười hào hoa phong nhã tiến đến gần Viên Anh Hoa lễ độ hỏi.
Viên Anh Hoa ngây ngốc nhìn người nọ,
nghe thấy tiếng ho khẽ nhắc nhở của Tiểu Mai và Tiểu Cúc nàng mới sực
tỉnh ra, đỏ mặt, giấu đi đôi má ửng hồng sau chiếc quạt bầu, e lệ cúi
đầu bẽn lẽn, nhìn không ra bộ dáng đại tiểu thư lớn tiếng sai bảo người.
“Phải, là ta. Không biết công tử đây là.. ?”
Y cười, tự hướng mình sáng tỏ:”Viên tiểu thư, tại hạ chính là người đã gửi thư hẹn nàng đến đây gặp mặt, Hào Triển Thoại.”
“Hóa ra là Hào công tử, hân hạnh được gặp chàng!” Viên Anh Hoa ngẩng
khuôn mặt hồng thấu như mặt trời chào y, cố gắng lấy lại phong phạm của
tiểu thư con nhà danh giá hiểu lễ nghĩa.
“Nơi này không tiện trò chuyện, không biết ta có được vinh hạnh mời nàng đi dạo chăng?” Y đưa ra lời mời dẫn dắt.
“Tất nhiên là được!” Viên Anh Hoa nghĩ cũng không nghĩ đã nhận lời,
nàng chợt nhớ ra đôi ba chuyện bèn cười nói y đợi nàng một chút, nàng
dặn dò gia nhân xong sẽ quay lại ngay.
Viên Anh Hoa lệnh cho toàn bộ gia nhân quay về điểm trọ, mặc kệ những lời khuyên ngăn sợ nàng đi một mình sẽ gặp chuyện nguy hiểm. Viên Anh Hoa cố chấp lôi kéo Tiểu
Lang, nói vậy thì nàng không phải là một mình. Tâm tình tiểu thư xưa nay ương ngạnh, đặc biệt là con nhà quyền quý lại càng thêm cứng đầu, Viên
Anh Hoa dọa sẽ phạt nặng, thậm chí là đuổi việc nếu có người dám không
nghe theo. Tiểu Mai và Tiểu Cúc coi như quá hiểu tính tình tiểu thư nhà
các nàng, chưa nói đến làm không đúng ý tiểu thư sẽ phải hứng chịu cơn
thịnh nộ trời giáng, mà Viên lão gia, Viên thừa tướng xưa nay có tiếng
là chiều chuộng con cũng sẽ không để các nàng sống yên thân. Hai nàng
thoáng nhìn nhau, không chút do dự làm theo lời Viên Anh Hoa nói, những
người khác thấy thế liền thở dài cũng rời đi.
“Chậc
chậc! Người ta nói ‘nam nhân yêu bằng mắt, nữ nhân yêu bằng tai’, nhưng
ta thấy số nữ nhân yêu bằng mắt cũng không ít hơn nam nhân là bao, có bề ngoài phong độ quả nhiên là lợi thế.” Hắn ngoắc đầu:”Theo sát con mồi,
đừng để mất dấu, rõ chưa?”
Gần con hẻm nhỏ cách Ngọc quán
hơn vài trăm bước chân, một tên tráng hán cao to râu rậm dõi mắt quan
sát từng đường đi nước bước của nhóm người, ồm ồm giọng đảo mắt liếc mấy tên phía sau.
Phóng mắt dõi theo những con mồi đã được ấn định sẵn, chúng liếm môi lộ ra nụ cười tục tằng.
“Đã rõ, lão đại!”
Xì! Tiểu Lang cười khẩy, đi cách Hào Triển Thoại và Viên Anh Hoa vài
bước, đáy mắt đuôi mày đều không che dấu khinh thường. Híp mắt nhìn tên
hoa hoa công tử đang dùng miệng lưỡi mê hoặc tiểu cô nương chưa trải sự
đời, lại nghĩ đến cả vẻ mặt Tuyết Tĩnh Nguyệt trước khi đi, Tiểu Lang âm thầm lắc đầu.
Gia à, lần này ngài giao trứng cho ác rồi!
Nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài, sẽ gây ra sai lầm chết người đó!
Bất quá, ta đành phải tiếp tục phụng bồi màn kịch này vậy, thật muốn
biết nó sẽ đi được đến đâu!
Tiểu Lang mị mị mắt, sâu thẳm trong con người mạt sáng đỏ rực ửng lên lấp đầy đồng tử sẫm màu. Địa ngục, ta đến đây!