Mùa đông năm nay tuyết rơi thật dày trên Tuyết Thánh Quốc, nơi đô thành
nhộn nhịp Ngải An cũng vắng bóng người qua lại vì tiết trời âm lãnh,
cảnh vật điêu tàn, sinh linh liều mình chống chọi trong gió tuyết.
Trong góc khuất nơi mái ngói xập xệ của một căn miếu hoang, một thiếu
niên đang ngồi co cụm phủ lên người rơm rạ che chắn gió, nhưng làm sao
cũng không ngăn được cái lạnh như xuyên thấu tim gan luồng vào. Thiếu
niên vòng hai tay như que củi run rấy ôm lấy người, môi nhợt nhạt mặt
mũi tím tái, cắn hặt hàm răng đang va vào nhau cầm cập.
Y là một người ăn mày bị đồng bạn hắt hủi, trong khi họ ở nơi ấm áp trú ngụ
thì y phải ở ngoài này chịu sương chịu gió. Chân bị tật nguyền làm y đi
đứng càng khó coi, chưa kể khuôn mặt bị bỏng quá nửa khiến người khác
không thể nhìn ra dung mạo ban đầu, lại vì những vết sẹo xấu xí trên
người mà cảm thấy ghê tởm muốn tránh xa. Sắp vào độ tuổi thành niên
nhưng do không được chăm sóc đầy đủ khiến y gầy gò, nhỏ con hơn hẳn so
với những người đồng trang lứa, đã vậy bản tính ít nói nên càng thêm âm
trầm khó gần, đây cũng là nguyên cớ mà y bị xa lánh mặc dù y chưa từng
làm qua chuyện xấu gì.
Thấy y đơn thân đơn chiếc nên nhiều
tên lưu manh thường nhằm vào y mà đánh đập cướp bóc, nhưng dù có dè bỉu
sỉ nhục đến thế nào thì họ cũng chưa bao giờ thấy y mở miệng cầu xin hay phản kháng, mày không hề nhíu lấy một cái, cứ như đối với những trận
đòn đau y hoàn toàn không có chút cảm giác nào. Nhiều người nhìn thấy
lúc đầu còn lên tiếng can ngăn, càng về sau vì sợ bọn chúng trả thù nên
cũng làm lơ vờ như không thấy.
Nhìn dòng người hờ hững vội
vàng qua lại, lại nhìn những người đang giẫm đạp mình phía trên, khóe
miệng chợt kéo ra, y cười tự giễu. Tổng cảm thấy so với những ngày tuyết rơi, tâm của mọi người còn muốn lạnh hơn nhiều.
Ý thức bắt
đầu mơ hồ, y thấy đất trời mông lung nhào lộn trong tầm mắt, cái lạnh
như tê tâm phế liệt hóa ra chỉ chịu đựng một lát rồi thôi, giống như bây giờ y không còn thấy lạnh nữa.
Khí huyết dường như muốn
đóng băng, y choáng váng nghiêng người ngã vật ra đất. Mắt cơ hồ mất đi
tiêu cự, y ngước nhìn bầu trời ảm đạm thả rơi nhưng bông tuyết bay bay.
Mẫu thân, người ở trên trời có nhìn thấy Phong nhi hiện tại cũng đừng
khóc. Phong nhi đã giữ đúng lời hứa với người, đã sống, làm tất cả mọi
thứ để có thể sống, dù cho có bị người đời xua đuổi, đối xử thậm tệ,
đánh đập thì Phong nhi vẫn sống, sống như bao người ở cõi đời giá lạnh
này!
Mùa đông năm nào cũng thật lạnh, nhất là khi không có
mẫu thân ở bên. Không còn ai đan áo ấm cho Phong nhi mặc, không còn ai
nấu chè cho Phong nhi ăn, cũng không còn ai cùng Phong nhi đắp lên người tuyết nguyện cầu. Điều ước năm nay, có lẽ sẽ không thể nào trở thành sự thật!
Phong nhi chịu thôi mẫu thân à, chắc Phong nhi sẽ bỏ
cuộc, vì giờ Phong nhi buồn ngủ quá! Mẫu thân, người tới đón con đó sao?
Không biết có phải là do mệt quá nên y đâm ra tưởng tượng hay không,
trong màn tuyết dường như hiện ra một thiếu nữ trong ngần như băng
sương.
Đây là đâu?
Tầm nhìn mơ hồ dần
sáng tỏ, đập vào mắt là trần nhà bằng gỗ. Hàn Thiển Phong khó nhọc nhich từng ngón tay, cảm thấy xương cốt đau như muốn vỡ cả ra.
“Tỉnh?”
Không hề đoán được bên cạnh sẽ xuất hiện một người khiến Hàn Thiển Phong giật mình, hơi ngước đầu nhìn lên.
Tóc ngân sương ánh bạc không hề phù hợp với gương mặt trẻ trung xinh
đẹp, nhưng chính điều đó lại làm nên sự hài hòa trên con người nàng,
bạch y thắng tuyết cùng khí chất lạnh nhạt, nàng là sự hóa thân đẹp đẽ
tinh khiết nhất của băng sơn tuyết liên.
Nàng đưa đến cho Hàn Thiển Phong một cốc nước, giúp y nâng người ngồi dậy uống, bình đạm đáp lời.
“Ta là ai không quan trọng. Ngươi đã tỉnh, ta cũng nên đi.”
Nàng không chần chờ liền đứng lên, hướng đến chỗ đặt cái nón lụa có màn phủ quanh cầm nó theo, dạm bước ra gần cửa.
“Đợi đã.” Một tiếng gọi giật lại, tiếp theo là âm thanh vật nặng rơi
xuống đất. Nàng hơi xoay đầu nhìn lại, đã thấy Hàn Thiển Phong ngã
nhoài.
“Ngươi làm gì?” Nàng tiến đến đỡ Hàn Thiển Phong ngồi lại bên giường, khó hiểu nhìn y cố chấp nắm lấy tay áo không để nàng
đi.
“Ta không thích mắc nợ ai.” Hàn Thiển Phong nói:”Cô đã
cứu ta tức là ta nợ ân cô một lần. Hiện tại ta không thể làm gì cho cô,
nhưng cô hãy để lại danh tính, sau này ta nhất định sẽ tìm cô báo đáp.”
“Ta không cần ngươi báo đáp.” Nàng cứu người cũng không phải vì trông chờ vào điều này.
Hàn Thiển Phong lạnh lùng:”Vậy ta sẽ không để cô đi.” Rồi khư khư giữ chặt tay áo nàng không buông bỏ.
Nàng nhìn y, rõ ràng ngay cả bản thân mình cũng không thể tự chiếu cố,
vậy mà cứ khăng khăng đòi giúp nàng. Nàng biết, đây chẳng qua chỉ là một cái cớ, một cái cớ bám víu để tiếp tục sống.
Nàng lạnh
nhạt, nói:”Lấy tình thế hiện tại của ngươi, ngươi quả thật không thể
giúp gì cho ta. Ta cần ngươi trở nên mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để chống lại
bất cứ thế lực nào.” Qua khung cửa sổ tuyết rơi, ánh mắt nàng trở nên
đăm chiêu, cúi xuống nhìn vào đôi mắt phản chiếu hình ảnh ngược của
nàng, nàng nhấn mạnh rành mạch từng lời:”Ta muốn ngươi giúp ta phá hủy
bóng tối!”
“Bóng tối? Bóng tối gì cơ?” Hàn Thiển Phong đờ người ra nghi hoặc.
Không nói thêm lời nào, nàng chậm rãi xoay người rời đi. Hàn Thiển
Phong cố nhỏm người dậy, chân trần đuổi theo nàng ra tới tận cửa.
Hàn Thiển Phong thở hồng hộc, có hơi quá sức tựa người vào cạnh cửa, dùng hết khí lực nói với nữ nhân đã đạp tuyết mà đi.
“Tuy ta không biết bóng tối mà cô đề cập đến là gì, như ta đã nói, ta
không muốn nợ ân nghĩa của ai, vì vậy ta sẽ giúp cô. Ta hứa, ta sẽ phá
hủy bóng tối.”
Những bước chân vì lời nói kiên định của Hàn
Thiển Phong mà dừng lại đôi chút, nữ nhân xoay lại nhìn y mỉm cười, một
khắc ấy tựa như tuyết sơn cũng tan chảy vì nàng. Bông tuyết từ bầu trời
đượm sáng như nhảy múa quanh nàng, một cơn gió lạnh ập tới khiến Hàn
Thiển Phong rùng mình co người, đến khi y nhìn lại, nữ nhân đã hòa bước
vào thế giới tinh khiết trắng ngần.
Mãi đến sau này Hàn Thiển Phong mới biết, “Bóng tối” trong lời nàng là gì.
Ba..
Đó.. thật sự là con người sao?
Một đạo kiếm sáng loáng cắt ngang, rừng trúc vì sự xâm nhập của nhóm
người mà không ngừng lay động. Mười mấy hắc y nhân bám người trên thân
trúc nhìn nhau gật đầu, đồng loạt phi người vào vòng chiến.
Bên dưới những kẻ chết trận đã nằm ngổn ngang cả ra, những người còn sức chiến đấu đều thương hại nặng nề, không dám dù chỉ là một chút sao
nhãng, mắt dán chặt vào cái nhìn của tử địch như đang mỉm cười.
Thật kinh khủng!! Chỉ bằng một người mà lại gây ra ngần này thương tổn, sức chiến đấu có thể bì được với cả một đội quân trăm người, bọn hắn
rốt cuộc là đang đối mặt với loại quái vật gì thế này?!
Dưới ánh trăng huyết lệ, người nọ tựa như Tu la vô tình, bất kể đối phương
có bày ra bao nhiêu trận pháp cũng có thể dễ dàng dùng chiêu thức hóa
giải, chẳng những thế mà còn loại bỏ luôn những người giữ vai trò chủ
chốt trong trận.
“Ngươi.. Đồ quái vật! Xem ta liều mạng với
ngươi!!” Một hắc y nhân điên cuồng hét lên lao về phía người đã cướp đi
vô số đồng bạn của hắn, muốn cùng đối phương đồng quy vu tận, chỉ đáng
tiếc..
Nhát kiếm sáng lạnh bổ đôi xuống người hắn, trong
giây phút trước khi lìa đời, hắn nghĩ hắn đã thấy được một đôi đồng tử
màu đỏ ẩn lấp trong màn đêm dạ lên dưới lớp khăn che mặt.
“Huyết.. Huyết la Tử thần?!!”
Hắc y nhân ngã xuống trong cái nhìn kinh sợ của những người còn lại,
nếu họ không nghe lầm thì những lời mà hắn nói trước khi chết đó.. là
thật?!
Một luồng lãnh khí chạy dọc sống lưng, đám người hắc y nhân nhảy lùi ra sau vài bước cảnh giác trừng người trước mặt. Nếu đúng như lời hắn nói, người nọ thật là Huyết la Tử thần, vậy thì đã có lời
giải đáp cho tất cả về trận cuồng sát này.
“Ngươi rốt cuộc là muốn gì?” Một hắc y nhân tiến lên tháo khăn che mặt ra hỏi.
“Chậc, ngay từ đầu hỏi ra có phải là tốt hơn rồi không. Hại ta lãng phí bao nhiêu sinh lực.” Nàng cười, vung kiếm thành đường quạt tròn trong
không trung, đánh bay máu tươi nhiễm lên thân kiếm.
“Ngươi. muốn. gì?” Hắc y nhân trầm giọng lập lại, hắn hiện tại không có tâm trạng đôi co cùng nàng.
Mắt nàng nheo lại, lãnh thanh nói ra từng lời khiến người đối diện khiếp sợ.
“Ta muốn Phục Sinh phách!”
“Phục Sinh phách? Ngươi điên rồi, nó chỉ là truyền thuyết mà thôi, làm sao ngươi lại tin nó là có thật!”
Nàng cười mũi, giễu cợt nhìn Vũ Cực – Thủ lĩnh nhóm ám vệ.
“Thế ngươi nghĩ ta đi một chặng đường dài đột nhập vào hoàng cung Chu
Huyền Quốc, chỉ bởi nghe phong thanh cái truyền thuyết lừa trẻ con của
các ngươi thôi sao? Xì, vẫn là nên nhắc nhở ngươi đôi chút. Quốc bảo chỗ các ngươi canh gác lỏng lẽo quá, ban nãy ta đi vào có tiện tay vơ đại
vài thứ, ta đang suy nghĩ không biết có nên chuyển nghề sang làm siêu
đạo chích không đây.”
Nàng mở bọc vải đen treo ngang thắt
lưng ra, tấm vải rơi xuống, Ngọc tỷ bằng vàng khắc rồng điêu lượn dạ
sáng dưới ánh trăng, nàng trở tay đem Ngọc tỷ trân quý tung hứng khiến
đám người sợ đến tái mặt.
“Ha, hàng thật giá thật đó nha! Ra cảm giác cầm trên tay Quốc tỷ của một nước là vậy sao, thật nặng tay
đi!” Đưa Ngọc tỷ lên trước mặt, nàng liễm mắt cười với Vũ Cực:”Không
biết ngươi có phiền không nếu ta mang nó đi?”
“Việc này..
Đây không phải là việc mà ta có thể tự ý quyết định!” Vũ Cực thấp
giọng:”Chuyện về Phục Sinh phách, ta sẽ bẩm báo lại với thánh thượng.”
Hắn hiện tại không thể làm gì khác, thực lực của Huyết la Tử thần còn
mạnh hơn cả lời đồn, tùy tiện xông lên chẳng khác nào là tự tìm đường
chết.
Nàng cười, thu hồi Ngọc tỷ vào vạt áo, nói:”Được! Ta
đợi tin tốt lành từ ngươi!” Dứt lời liền phóng người lên đỉnh ngọn trúc
cao chót vót.
Trăng rực sáng sau màn mây mờ ảo, rừng trúc
gió lay xào xạc vọng động trong đêm, bóng trăng sáng tỏ tựa như làm nền
cho dạ y cô ngạo (cô lãnh, cao ngạo), mắt lạnh liễm sáng, theo hướng
hoàng cung nổi lên khói lửa truyền đi tiếng cười.
“Ha ha,
các ngươi tốt nhất là nên quay về bảo vệ cho tốt hoàng cung. Lễ vật mà
Tà chủ gửi tặng, rất ít người có thể tiếp nhận.”
Dưới chân một trận rung chuyển, từng đợt âm thanh rúng động bầu trời, Chu Huyền cung rực cháy mãnh liệt.
Ngước nhìn người tự bao giờ đã biến mất, Vũ Cực siết chặt nắm đấm, kéo
lên khăn che mặt, ra hiệu cho những người phía sau nhanh chóng trở về hộ giá.