“Hai vị là người từ
phương xa đến đúng không? Đã lâu rồi bổn tiệm không đón tiếp người từ
bên ngoài tới.” Nàng cũng có hơi hoài niệm.
Tiểu Lang nhận phần thịt từ Tuyết Tĩnh Nguyệt đưa sang, cho vào miệng hỏi bà chủ.
“Tại sao vậy? Ta thấy nơi này không tồi chút nào, hơn nữa quan cảnh của trấn cũng rất đẹp, đáng lí ra phải thu hút được đông đảo mọi người đến mới
đúng chứ?” Đây đều là lời thật lòng, trước giờ nàng đi qua nhiều nơi,
nhưng không có nơi nào khí hậu trong lành, mát mẻ đẹp tuyệt như nơi đây. Tiểu Lang cảm khái, thật xứng là thế ngoại đào viên chốn hạ giới.
Nữ nhân thở dài, kéo cái ghế ngồi gần Tiểu Lang, nam nhân cũng ngồi cạnh nàng.
“Này cũng khó trách. Đường vào trấn kì thật có bày bát quái trận nhằm ngăn
người ngoài đi vào. Hai vị cũng thấy đó, chúng ta đây đều là những lão
bá tánh bình thường muốn sống cuộc sống yên bình, nhưng chỉ muốn thôi
thì chưa đủ, nhất là khi đất nước này sắp nổi lên một hồi binh đao khói
lửa.”
Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt đồng thời ngạc nhiên. Tuy
đây không hẳn là thời kì thanh bình thịnh trị, nhưng trong nước tuyệt
không có bất kì cuộc nổi loạn khơi mào chiến trang nào. Nữ nhân này cư
nhiên lại nói ra những lời như vậy, nếu để người khác nghe được rồi đi
tố giác, nàng chắc chắn sẽ bị khép vào tội làm nhiễu loạn lòng dân, có ý đồ mưu phản, bị chém bêu đầu thị chúng.
“Những lời này không nên tùy tiện nói.” Tuyết Tĩnh Nguyệt cố ý nhắc nhở, nghĩ đến nàng dù sao
cũng là một người dân hiền lành chất phác không hiểu thế thái thị phi,
nếu chỉ vì một phút lỡ lời mà mất mạng thì thật không đáng.
Tiểu
Lang gật đầu tán thành:”Đúng vậy! Vị đại tỷ này, may cho tỷ bọn ta là
người tốt đó, nếu gặp phải người xấu thì đã sớm đem những lời vừa rồi
của tỷ đi báo quan lĩnh chút ngân lượng về ăn chơi cờ bạc rồi!”
Tuyết Tĩnh Nguyệt đảo mắt. Đừng nghĩ ai cũng như nàng!
Nữ nhân nhìn hai người trước sau lớn tiếng bật cười, quay lại nói với nam nhân kế bên.
“Nha, chàng nói không sai! Hai người họ quả nhiên rất thú vị!”
Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt khó hiểu nhìn nhau. Ánh mắt nữ nhân bỗng thay đổi, trở nên sắc sảo dị thường, nhìn Tiểu Lang buông lời đề nghị.
“Muội muội, có thể cho tỷ mượn tay muội được không?”
Tiểu Lang nhoẻn miệng, tuy không biết nữ nhân định làm gì nhưng không thấy
địch ý phát ra từ nàng, vả lại Tiểu Lang rất có thiện cảm với một nhà ba người bọn họ, vậy nên rất hào phóng vươn tay đến chỗ nữ nhân.
“Nếu tỷ không chê tay ta dính mỡ, thì được rồi.”
Nữ nhân cười, lật lại tay nàng. Tiểu Lang thắc mắc, nữ nhân vì sao cứ nhìn chằm chằm vào lòng tay bàn tay nàng mà không nói lời nào, vẻ mặt đăm
chiêu khó đoán. Nữ nhân im lặng, chốc sau liền nhìn nàng mở miệng.
“Người từ khói lửa sinh ra, sau cùng cũng sẽ trở về khói lửa.” Nữ nhân khẽ
siết chặt tay nàng, rũ mắt:”Muội muội, con đường mà muội chọn, đến cuối
cùng là đúng hay là sai?”
Nghe nữ nhân nói, thần tình Tiểu Lang
chợt nghiêm lại, hơi dời mắt nhìn sang Tuyết Tĩnh Nguyệt, thấy hắn như
cũ lặng nhìn nàng, thu hồi mắt, đáp.
“Chẳng biết là đúng hay sai, nhưng nếu không đi đến cùng thì làm sao biết được đó là sai hay đúng.”
Nữ nhân ngước lên ngay lập tức bắt gặp ánh mắt kiên định của Tiểu Lang,
có hơi sững người sau liền cười.
"Muội muội, tỷ chúc phúc cho muội!"
Tiểu Lang cười:”Đa tạ tỷ!” Thấy hài đồng chăm chú nhìn nàng, nàng sực nhớ ra một chuyện:”Tỷ tỷ, bé con này là hài nhi của tỷ đi?”
“Phải, sao vậy?” Nữ nhân vuốt má bé con, hỏi ngược lại.
“Cũng không có gì, chỉ là ban nãy chưa kịp hỏi tên bé thì bé đã chạy mất.”
“Ha ha, thật vậy sao?” Nữ nhân cúi xuống xoa xoa hai má bé con ngồi trong lòng, đang làm mặt khó chịu.
“Nương có đặt tên đâu mà biết, hừ!” Hài đồng giận dỗi trả lời, chính nó còn không biết tên nó là gì nữa đây này.
Trước khi Tiểu Lang kịp đưa ra thắc mắc của mình, đã nghe nữ nhân nói.
“Không phải ta không muốn đặt tên cho con, chẳng qua là chưa đến thời điểm
thích hợp thôi.” Nữ nhân cùng nam nhân nhìn nhau cười, nam nhân đặt tay
lên vai nàng, thay nàng tiếp lời.
“Đứa bé cùng cái trấn này, thật lâu vẫn luôn chờ đợi người đến đặt tên cho nó. Nay, cũng đến lúc rồi.”
Nam nhân lời nói ẩn ý nhìn thẳng vào Tiểu Lang, ý muốn rõ ràng:”Muội
muội, muội sẽ không phiền chứ?”
Tiểu Lang kinh ngạc chỉ vào mặt mình:”Muội sao?”
“Phải.” Nam nhân và nữ nhân cùng đồng thanh.
“Cái này..” Tiểu Lang gãi đầu, đáng thương nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt cầu cứu.
Nàng chưa từng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này, người ta đã
nói vậy rồi mà con từ chối thì..
Một nhà ba người chuyên chú nhìn nàng, hài đồng là người sốt sắng nhất. Có thể không sao? Đây là cái tên sẽ dùng để gọi nó, nó cuối cùng cũng có tên rồi!
Mong chờ vào
Tuyết Tĩnh Nguyệt là vô ích, bởi hắn chỉ cười cảm thông nhìn nàng, chính hắn cũng muốn biết nàng sẽ đặt tên gì cho đứa bé và trấn nhỏ này.
Cầu người chi bằng tự cầu mình, Tiểu Lang đành vắt óc suy nghĩ.
“Trường Niệm..” Nàng buộc miệng nói ra, cùng lúc đó hài đồng cũng nhảy xuống
khỏi người mẫu thân bé chụp lấy y phục nàng, kéo kéo.
“Cái gì
Trường Niệm? Này, tỷ nói thì phải nói cho hết đi chứ.” Đây là cái tên cả đời của nó đó nha, so với chuyện chung thân đại sự còn muốn quan trọng
hơn, nàng tốt nhất đừng nghĩ ra cái gì kì quái để gọi nó.
Tiểu Lang dở khóc dở cười nhìn bé con đang kích động, còn mạnh tay vậy nữa thì e là y phục của nàng cũng sẽ rách luôn mất.
“Bình tĩnh nào, chỉ là Trường Niệm thôi!”
“Tại sao lại gọi là Trường Niệm?” Nam nhân lên tiếng hỏi.
Tiểu Lang khép hờ mắt, nhìn không ra nàng đang nghĩ gì. Dừng lại đôi chút,
Tiểu Lang ôm hài đồng lên ngang tầm mắt mình, cười nói.
“Ta hi
vọng sau này em lớn lên sẽ là một người nhân nghĩa, sống chan chứa có
lòng thương người. Và dù đi đến đâu hãy luôn nhớ về nơi mà em được sinh
ra, em có trọn vẹn tình yêu thương của tất cả mọi người.”
Mắt hài đồng rực sáng, nó “Chụt” mạnh vào má Tiểu Lang một cái thật kêu, nhảy cẩng khắp tiểu lâu, vui mừng hô hoán.
“Ta có tên rồi! Ta có tên rồi! Tên của ta là Trường Niệm! Trường Niệm, Trường Niệm! Thật hay, đó là tên của ta!!”
“Đứa bé nhà họ Tôn có tên rồi?” Một thanh niên làm việc gần đó nghe thấy
liền hô lên:”Mọi người ơi, đứa bé nhà họ Tôn có tên rồi! Có tên rồi!”
“Thật sao?” Mấy cô mấy bác đang bày bán rau củ cũng nháo nhào cả lên, cả
người bán và người mua đều tranh nhau xông vào tiểu lâu hỏi loạn xạ.
“Tên của đứa bé là gì? Tên của trấn ta là gì? Thím Tôn, bác Tôn, hai người mau nói đi chứ?”
“Bé con, bé con. Lại đây, huynh có kẹo cho muội này! Mau nói huynh nghe, tên của muội là gì?”
“Cảm tạ trời phật, cảm tạ trời phật! May mắn ta còn sống đủ lâu để nhìn thấy ngày này! Trấn ta cuối cùng cũng có tên rồi!”
“Tôn gia hai người mau nói gì đi, mọi người đã chờ lâu lắm rồi! Rốt cuộc tên của hài nhi và trấn ta là gì?”
Một thẩm xách theo giỏ trúc đi chợ mau lẹ hỏi, đám đông vây chật kín tiểu
lâu đều gật đầu tán đồng, ai cũng muốn nhanh chóng được biết.
Nữ
nhân nhìn Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt đã nhân hoạn loạn mà chạy đi,
trên bàn còn để lại một thỏi bạc. Khéo môi chợt câu lên, cùng nam nhân
đứng phía sau giữ đầu vai nàng mỉm cười, đối với mọi người đang trông
ngóng nói.
“Tên của trấn ta là..”
“Trường Niệm – Tưởng niệm trường tình? Nàng thật sự đã nghĩ gì khi đặt cái tên đó?”
Chạy được một đoạn Tuyết Tĩnh Nguyệt liền kéo tay Tiểu Lang dừng lại, hai
người đứng dưới tàng thụ gần bờ hồ. Tuyết Tĩnh Nguyệt nhìn nàng hỏi, vẻ
mặt của nàng khi đó, không giống như đơn thuần chỉ đặt bừa một cái tên
cho có lệ, bên trong chắc chắn chứa đựng điều đó mà hắn chưa biết về
nàng.
Tiểu Lang không nói gì bước đến gần hồ, mặt nước xanh trong thơm ngát hương hoa, tâm bất giác trở nên nhu hoà như dòng chảy.
“Ta muốn được nhớ đến.” Nàng quay lại nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt, trái với vẻ
mặt kinh ngạc của hắn, Tiểu Lang bình thản nói ra suy nghĩ thật của
mình.
“Ta.. muốn được mọi người nhớ đến, dù chỉ là một chút
thoáng qua trong cuộc đời họ, dù chỉ như một cái bóng vô hình không tên
không tuổi, nhưng ít ra ta muốn họ biết, ta đã từng hiện diện ở đó.”
Nàng cúi đầu, thanh âm nhỏ dần đến đáng thương:”Ta là có thật, ta “…” đã từng tồn tại trên thế gian này.”
Tuyết Tĩnh Nguyệt không nghe rõ câu cuối của nàng, dường như đó là một cái tên, một cái tên xa lạ mà
hắn chưa bao giờ nghe đến, cũng không hay biết rằng, chính cái tên đó sẽ gắn liền với hắn suốt quãng đời còn lại.
Ta đang nói gì vậy nè? Dưng không lại xúc động nói ra nhưng lời này. Xúc động đúng là ma quỷ mà!
Tiểu Lang hơi hối hận vì đã lỡ lời nói ra tất cả, cùng hối hận hơn khi vừa
rồi nàng còn nhắc đến tên thật của mình, may mắn là có vẻ như Tuyết Tĩnh Nguyệt không nghe thấy.
Tiểu Lang còn chưa kịp nghĩ ra gì để giải thích, thì Tuyết Tĩnh Nguyệt đã tiến đến nắm tay nàng kéo đi.
“Gia? Làm sao vậy gia?” Tuyết Tĩnh Nguyệt không đáp lời mà chỉ kéo nàng đến
tảng đá gần rìa hồ nước, hắn để nàng đứng đó còn mình thì ngồi xuống,
lấy ra con dao bạc nhỏ luôn mang theo bên người, bắt đầu khắc chữ lên
thành đá.
Một nét chữ tiếp nối một nét chữ dần dần được họa ra, Tuyết Tĩnh Nguyệt đang khắc tên nàng lên mặt đá.
“Một ngày nào đó thế nhân có thể sẽ quên đi chúng ta, nhưng sông núi nước
non nơi đây sẽ lưu lại mãi mãi, tên nàng và tên ta, chúng ta đều đã từng tồn tại trên thế gian này.” Tuyết Tĩnh Nguyệt ngẩng đầu lên cười với
nàng.
“Gia à!” Tiểu Lang cảm động ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn
hắn khắc xuống cái tên “Tuyết Tĩnh Nguyệt” song song với “Tiểu Tiểu
Lang”. Rõ ràng là cảm động đến muốn khóc, thế nhưng lời nói ra miệng lại nghịch ngợm vô cùng:”Không ngờ gia muốn ở cùng ta đến vậy, ngay cả chết cũng muốn cùng ta chôn chung một bia mộ.”
Tuyết Tĩnh Nguyệt hôn
nhẹ lên trán nàng, kéo ra nụ cười nhẹ như sớm mai:”Chỉ cần có nàng, nơi
nào ta cũng nguyện cùng đi! Dương gian nhân thế hay âm ti địa ngục, đều
đi theo bồi nàng!”
Mặt Tiểu Lang nháy mắt phát đỏ như mông khỉ,
bối rối đưa tay đẩy Tuyết Tĩnh Nguyệt đang áp sát nàng ra, lúng túng như gà mắc tóc đứng lên, lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Ai, Ai.. Ai muốn đi cùng gia chứ! Ta, Ta.. Thôi ta đi đây!”
Tiểu Lang ôm hai má sắp bốc khói của nàng bỏ chạy, Tuyết Tĩnh Nguyệt cười
đứng lên đuổi theo nàng. Hai người một trước một sau, ngươi chạy ta
truy, đem hai bóng người kéo dài hòa lẫn vào nhau.