Trường Niệm - Tình Yêu Của Trăng Và Sói

Chương 8: Mỗi người một tâm tư (1)



Trăng tà tà mờ sáng bên khung cửa sổ, chiếu xuống hai bóng người một đứng một quỳ trong gian phòng.

“Sau cùng, Tiêu Dao phái cũng thuần phục Vô Minh cung?” Bạch y nữ nhân nâng tay vuốt môi, hơi siết lại những ngón tay.

Hắc y nhân ngước lên, mắt ngọc sắc sảo diệu ngoan.

“Dạ. Theo như thám tử bên ta cho biết, từ hơn nữa tháng nay nội bộ Tiêu Dao phái liên tục gặp trở ngại. Môn chủ phái là Trần Đức Khiêm đã mất tích hơn một tháng trước, những thủ hạ được phái đi tìm y đều bặt vô âm tín, không ai trở về được, cứ như đã bốc hơi khỏi biến mất khỏi thế gian này. Tiêu Dao phái mất đi trụ cột như rắn mất đầu, ngọ nguậy tứ tung, cùng lúc đó Vô Minh cung cử một trong hai đại hộ pháp là Tả sứ Lưu Cường tới, ý muốn sát nhập lại.”

“Trần Đức Khiêm xem ra lành ít dữ nhiều. Vô Minh cung ra tay thật nhanh, trước sau đã thu vào môn phái tình báo đệ nhất thiên hạ.”

Lặng nhìn ánh trăng trong vắt yên bình treo trên đầu liễu, nữ nhân như có điều suy nghĩ.

Thế lực Vô Minh cung vốn đã to lớn, nay lại có thêm Tiêu Dao phái chẳng khác gì hổ thêm cánh, đã lớn mạnh lại càng thêm lớn mạnh. Chênh lệch khoảng cách quá lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy e là..

“Quay về Di Thiên các bảo Phong chuẩn bị 20 đại cao thủ.” Hắc y nhân một mực quỳ bên cạnh đợi lệnh, ngẩng đầu. Bạch y nữ nhân quay lại, lãnh mâu quét xuống bức người:”Đêm mai chúng ta sẽ diệt Tiêu Dao phái.”

“Tuân lệnh chủ tử!” Tiếp nhận mệnh lệnh, hắc y nhân kính cẩn hành lễ xoay người muốn rời đi.

“Đợi đã.”

Một tiếng gọi giật lại, hắc y nhân cung kính cúi đầu, tiến lại gần nàng:”Chủ tử còn có việc dặn dò?”

Nữ nhân lạnh nhạt:”Mọi sự ở đây an bài ổn thỏa, tuyệt không được có bất kì sơ suất nào dù là nhỏ nhất. Nếu để thân phận ta lộ ra ngoài, ngươi..”

“Thuộc hạ đã biết, chủ tử.” Hắc y nhân vẫn ngoan ngoãn như cũ, kiên định đáp lại:”Hạ nhi sẽ không làm ngài thất vọng.”

Lá cây lay động theo từng cơn gió, dưới ánh trăng cùng nhau chuyển động lắc lư. Đêm lẳng lặng qua đi, tĩnh như nước, đem mọi âm mưu toan tính ẩn giấu sau tầng tầng mây mù.


Chính điện Tuyết Thánh Quốc.

Thảm trải đỏ tươi phủ dài từ ngoài điện đến bên chân thiên tử, hai bên thảm như một đường ranh giới ngăn cách chia đều bá quan văn võ, Tuyết Thánh đế ngự ở ngai vàng cao quý nhìn xuống chúng đại thần khởi tâu những chuyện to nhỏ trong thiên hạ.

Một quan viên bước ra trình tấu.

“Khởi bẩm bệ hạ. Đầu năm nay thiên tai xảy ra ở nhiều nơi, gây ra những tổn thất lớn lao về người và của cải, ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của lê dân bá tánh. Điển hình là đê vỡ ở Kính Hồng thành do mưa lớn kéo dài nhiều ngày, nhiều nạn dân chạy nạn đổ xô về các thành trấn khác với số lượng đông đảo gây nên tình trạng mất kiểm soát, trị an gặp nhiều trở ngại, nạn cướp bóc cũng nhân đó hoành hành. Thần, thỉnh cầu bệ hạ mở kho lương tiếp tế cho dân chúng, đồng thời cử một vị khâm sai đại thần tới Kính Hồng thành để giám sát công trình đê điều.”

Sắc mặt Tuyết Thánh đế hơi đổi, trầm ngâm hỏi:

“Theo ý của Lê khanh, trẫm nên chọn ai để làm khâm sai đại thần?”

Quan viên nọ được hoàng đế điểm tên chấp tay cầm ngọc bài, nghiêm cẩn khom người.

“Muôn tâu bệ hạ. Thần xin được tiến cử Lục Vương gia Bạch Cầm Vương tiếp nhận vị trí này.”

Tuyết Bạch Cầm phối hợp bước ra, chấp lại tay áo thành hình chữ thập, cúi người:

“Xin phụ hoàng ân chuẩn, thần nhi nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh.”

Quan viên trong triều xôn xao nghị luận, đều không hiểu tính toán của Bạch Vương.

Vị Vương gia này trước nay đối với triều đình đều thừa lòng nhiệt huyết, luôn là người đi đầu trong các công cuộc cải cách hướng đến xây dựng cuộc sống tốt đẹp cho dân chúng. Điều này với nhân dân hiển nhiên là quý vô cùng, có được một thân vương biết quan tâm đến vận mệnh Tuyết Thánh Quốc còn mong gì hơn. Cũng vì vậy mà Bạch Vương rất được hoan nghênh, được đông đảo dân chúng tín nhiệm ủng hộ, vị trí trong triều đình tự dưng cũng không cần phải nói. Nhưng lần này cũng làm quá rồi đi.

Mọi người vẫn luôn là tránh nặng tìm nhẹ, ít có người nào chịu dấn thân vào những công việc khổ cực mà chẳng có lợi ích gì. Huống hồ, nhiệm vụ này cũng không phải chuyện đơn giản.

Muốn đi qua Kính Hồng thành, trước phải qua núi Vạn Trùng. Núi cao hiểm trở, đường đi gập ghềnh, lại còn ẩn dấu vô số hiểm họa khôn lường. Nhiều tên giết người khét tiếng chọn núi Vạn Trùng làm nơi ẩn náu, xây dựng địa bàn, hoạt động rộng rãi. Các chuyến tiêu áp tải hàng hóa ngang qua đây không có chuyến nào là trót lọt vô sự, người dân muốn từ nơi này tới nơi khác phải đóng lệ phí qua núi, dân nữ xinh đẹp cũng khó tránh khỏi bị áp bức cường ngạnh trở thành vợ chúng, những người không phục tùng tìm cách chạy trốn khi bị bắt lại đều bị giết không thương tiếc, quan sai cũng chịu chung một số phận, hễ ra quân là lại bị đánh cho tan tác không còn manh giáp nào. Cũng đã thử tìm hang ổ chúng, nhưng đều không may mắn bị chúng biết được, bắt lại, đem ra hành hình rồi giết chết, xác treo ở cửa thành răng đe người dân, để họ thấy kết cục những kẻ cứng đầu dám chống lại.

Đối với việc này, Tuyết Thánh đế vẫn luôn băn khoăn. Đâu phải chưa từng làm gì để áp chế chúng, nhưng bọn chúng nào phải sơn tặc bình thường, tất cả đều là những cao thủ ẩn hình. Một lần đưa quân đến định bí mật tiêu diệt chúng, nào ngờ chúng đã đi trước một bước, đem cả một đội quân trên dưới mấy ngàn người thảm sát. Nhưng kì lạ là chúng không tiến thêm bước nào để bành trướng thực lực, mà cứ ở yên một chỗ, chỉ cần không phạm chúng, chúng tuyệt cũng sẽ không làm gì, sừng sững ở đó đầy thách thức.

Tuyết Thánh đế lo âu, sự kiện gần cả một vạn binh sĩ chết thảm không phải chuyện nhỏ, nếu không phải hắn ra tay đè ép lại tin tức, chỉ sợ là tin này lan truyền ra ngoài sẽ tạo nên đợt sóng dư luận đủ để chấn động cảNgũ Quốc. Mà Phượng Diễm Quốc, Chu Huyền Quốc, Thanh Vũ Quốc, Ngọc Long Quốc chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để thâu tóm chia sẻ Tuyết Thánh Quốc, chiến tranh là việc hiển nhiên không thể tránh khỏi.

Dù may mắn tránh được vận mệnh mất nước, Tuyết Thánh đế vẫn không vui vẻ chút nào, hắn cảm thấy như hắn đã sa vào một cái bẫy còn lớn hơn mà ai đó sắp đặt sẵn. Giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, hắn là một chú chuột con bé nhỏ lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợđề phòng con mèo có thể tùy lúc nhảy ra vồ lấy hắn, sống dưới mắt mèo cam chịu đầy bất lực, dù có cố vùng vẫy đến mấy đi chăng nữa cũng không thoát khỏi kết cục cuối cùng là bị mèo nuốt chửng.

Thế lực ẩn đằng sau đó quá sâu, hắn thân là Vua của một nước cũng không thể tùy tiện đả động tới, nhưng bảo hắn bỏ mặc thần dân của hắn là điều không thể nào.

“Lục nhi, không phải trẫm không nhắc con tình hình ở Kính Hồng thành. Con định tới đó là làm gì?”

Tuyết Bạch Cầm chấp tay:”Phụ hoàng, thần nhi nghĩ muốn cùng chúng thương thuyết.”

Quan viên ồ lên, lại bắt đầu xôn xao. Tuyết Thành đế trấn định hỏi:”Như thế nào?”

“Thưa phụ hoàng, trước hết nhi thần sẽ tìm đến thủ lĩnh của chúng, lấy Kính Hồng thành là trọng điểm, cùng trao đổi một số vấn đề mà triều đình ta nhất định phải chịu một phần tổn thất cho bên chúng.”

Một quan viên đứng ra chất vấn:”Lục Vương Gia, ngài làm vậy khác nào tiếp tay cho đám cuồng đồ nghịch loạn triều cương?”

Tuyết bạch Cầm khiêu mi:”Vậy, xin hỏi Đỗ đại nhân có ý gì khác hay hơn? Nếu cao kiến của ngài có thể giúp triều đình ta giải quyết được vấn đề cấp bách hiện giờ mà không hao tổn bất cứ thứ gì, Bổn Vương xin đứng một bên lắng tai nghe.” Hắn khiêm nhường, quan viên nọ quẫn bách không thôi, không đối lại được, Tuyết Bạch Cầm tiếp tục nói:”Đây chỉ là đối sách tạm thời, chúng ta cho bên chúng lợi ích nhưng bù lại ta không mất Kính Hồng thành. Nếu chỉ vì quan ngại thế lực của chúng mà để yên không làm gì, ta không chỉ mất yếu địa trấn thủ quan trọng của Tuyết Thánh Quốc, mà còn mất luôn một trong những tiêu điểm cung cấp nông sản lớn nhất nước, và trên hết vẫn là lòng tin của người dân vào triều đình. Kính Hồng thành mất chẳng ai được gì, ta không, chúng cũng không, buộc chúng phải hợp tác với ta để duy trì lực lượng, ta cũng có thể qua đó tiếp cận được với thủ lĩnh của chúng, nếu làm tốt còn có thể đi đến quan hệ cộng tác lâu dài.”

Quan viên trầm trồ, tán dương ý tưởng của Tuyết bạch Cầm, Tuyết Thánh đế cũng gật gù.

“Xác thực không tồi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Con muốn mang theo người nào hỗ trợ cứ nói, trẫm sẽ cho một đội quân tiếp ứng con.”

“Thưa phụ hoàng, nếu được xin hãy để Cẩm Thương tướng quân theo cùng nhi thần.”

“Hảo. Cẩm Thương.” Tuyết Thánh đế sẵn giọng, một vị võ tướng uy phong bước ra, ôm nắm đấm trình diện.

“Có mạt tướng!”

“Trẫm lệnh ngươi hộ tống Bạch Vương đến Kính Hồng thành an toàn. Y nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, trẫm, sẽ hỏi tội ngươi.”

“Thần tuân chỉ.”

“Được rồi, không còn gì nữa thì bãi..”

Lời chưa dứt, một thái giám đi tới nhỏ giọng bên tai hắn. Mắt Tuyết Thánh đế hơi mở ra một chút, tên thái giám đã dịch sang bên cạnh.

Đảo mắt xuống quần thần, nhìn người một thân triều phục nghiêm trang đứng ngay ngắn trong hàng quan văn, ngay cả đầu cũng không ngẩng.

Hắn vẫn luôn vậy, một bộ không bận tâm đến điều gì, cũng không để điều gì ảnh hưởng đến hắn. Xa cách, hững hờ, thật làm người khác chán ghét.

Tuyết Thánh đế thấp giọng:”Lần đi Kính Hồng thành này sẽ có thêm Tĩnh Vương. Bãi triều.” Không nhìn qua thần sắc nghi hoặc của quan lại bên dưới, Tuyết Thánh đế vung tay ngạo nghễ rời đi. Quan viên đồng loạt quỳ xuống, hô to:

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”

Tuyết Tĩnh Nguyệt mím môi, đầu mày chau lại.

Là chủ ý của người sao, mẫu phi?

Ở một góc trong hậu hoa viên, Chu quý phi nương nương nâng lên trái cây cống phẩm của Phượng Diễm Quốc cắn một ngụm, mắt đẹp cười ẩn ý.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.