Trường Ninh Tướng Quân

Chương 55



Khương Hàm Nguyên gọi Phàn Kính dẫn tùy vệ đi cùng theo vệ hạ đi nghỉ còn mình thì đi tìm diện kiến Trang Thái phi.

Thúc Thận Huy cũng ở đấy, đang thưa chuyện sự cố cháy chùa Công Đức đêm qua với mẹ – chuyện lớn vậy y có muốn giấu cũng không được.

Theo lời y thế lửa đã nhỏ đi không ít, nhưng Thái phi vẫn nghĩ mà sợ, an ủi Khương Hàm Nguyên một phen, vừa đau lòng khiển trách con: “Con sao vậy? Đã bao lớn rồi, vậy mà chỉ lo đi dạo chơi một mình? Đêm hôm khuya khoắt ra ngoài thì cũng thôi đi, không nhớ kêu Hủy Hủy một tiếng sao? Nếu không phải tiên tổ phù hộ, Hủy Hủy cũng ra ngoài, con để con bé lại đằng đó một mình, ai nấy đều ngủ say, lẽ nào không phải cực kỳ nguy hiểm rồi sao?”

Khương Hàm Nguyên cảm giác Trang Thái phi là tức giận thật sự, y cúi đầu không nói một lời, bèn chen lời: “Mẫu phi hiểu lầm rồi ạ. Ban đầu chàng có qua gọi con, là do con không muốn đi. Đến khi chàng đi rồi, con ngủ không được, lại đổi chủ ý tự mình cũng ra ngoài. Thật sự không liên quan đến chàng đâu ạ.”

Trang Thái phi ngừng lại, mặt mày mới từ từ giãn ra.

Khương Hàm Nguyên cảm thấy người bên cạnh quay sang, như đang nhìn mình. Cô vẫn không nhúc nhích, mắt vẫn nhìn Thái phi đối diện, nói tiếp, “Lần này được gặp Mẫu phi, trong lòng con cảm thấy rất gần gũi như được gặp mẹ mình. Lại được Mẫu phi cực kỳ thương yêu, con cũng rất muốn ở lại lâu hơn, phụng dưỡng Mẫu phi, nhưng mà chú Phàn đã đến. Con tới đây, là muốn kính tuân theo Mẫu phi, phải chăng còn có việc gì khác không. Nếu không còn, con dự định sẽ mau chóng lên đường.”

Cô thật sự thích Thái phi, cũng thích nơi đây. Nhưng lương viên tuy hảo, bất thị cửu luyến chi gia*.

(*) Mọi chốn phồn hoa tuy rất tuyệt nhưng cũng không đáng lưu luyến bằng quê nhà mình.

Cô đến từ đâu nên về lại đấy. Về điểm này, trong lòng cô cực kỳ rõ ràng.

Trang Thái phi trầm ngâm một lát, ánh mắt đột nhiên chuyển sang đứa con đang im lặng nhìn Khương Hàm Nguyên nhi tử, thình lình gọi, “Tam Lang!”

Thúc Thận Huy sực tỉnh, nhanh chóng thu mắt khỏi cô, quay lại nhìn mẹ.

“Bên phía Hủy Hủy, con còn việc gì không?” Trang Thái phi hỏi.

Thúc Thận Huy thoáng có phần chần chừ, chưa trả lời ngay. Nào ngờ, chưa đợi y mở miệng, Trang Thái phi đã nhẹ gật đầu, “Hiểu rồi. Là không còn việc gì.”

Bà không nhìn con nữa, lại quay sang Khương Hàm Nguyên cười nói: “Hủy Hủy, ta cũng cực kỳ không nỡ để con đi. Còn Phàn tướng quân, ta thấy ông ấy đường xá xôi, cũng muốn sắp xếp mời du ngoạn một hôm, xem như tận mấy phần tình nghĩa chủ nhà. Nhưng sáng nay nghe ông ấy nói, hình như phía Nhạn Môn thật sự có việc quan trọng, ông ấy đang cực kỳ sốt ruột. Nếu đã thế, thôi, chính sự quan trọng. Về phía ta, Vương lăng cũng đã viếng, còn chuyện khác cũng có thể không cần. Hủy Hủy con cứ thu xếp đi, ngày nào cũng được…”

Thái phi hơi trầm ngâm, lại nói, “Con không cần e dè ta. Nếu thật sự có việc, ngày mai cũng không sao.”

Thúc Thận Huy nhanh chóng ngước mắt nhìn mẹ.

Trang Thái phi chẳng mảy may để ý, chỉ chờ Khương Hàm Nguyên đáp lời.

Khương Hàm Nguyên cụp mắt: “Đa tạ Mẫu phi thông cảm, không trách con vô lễ. Vậy mai con sẽ khởi hành.”

Trang Thái phi gật đầu, lập tức thở dài: “Ta thật sự không nỡ mới đấy đã rời con. Quan ải xa xôi, dù biết mai này chắc chắn con còn đến thăm ta, nhưng cũng không biết là năm nào tháng nào…”

Bà ngừng đoạn, bỗng ra hiệu Khương Hàm Nguyên đến bên cạnh mình.

Khương Hàm Nguyên bước qua. Bà giang tay ôm cô vào lòng.

Khương Hàm Nguyên ngoan ngoãn vùi mặt sâu trong lồng ngực mềm mại ấp áp của Thái phi. Trong hơi thở của bà cũng thoang thoảng ngửi thấy một sợi hương thanh đàn và hoa lan hoà quyện nhè nhẹ.

Dần dần, mắt cô hơi nóng lên.

Thái phi trước mặt làm cô chợt nhớ tới người mẹ trong giấc mơ của mình.

Trang Thái phi lẳng lặng ôm cô một lát, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, chậm rãi buông cô ra, ngắm nghía gương mặt cô, cuối cùng vén sợi tóc lạc rơi trên mặt cô, nở nụ cười dịu dàng: “Cứ vậy nhé. Hủy Hủy con lên đường bình an.”

Bà đẩy Khương Hàm Nguyên ra, xoay lại nhìn con, lần đầu tiên trực tiếp gọi tên con, “Thận Huy, ta tới đây chính là vì gặp Hủy Hủy. Bây giờ người đã gặp được, ta cũng thấy đủ, ta nên về rồi, các con không cần đưa tiễn ta. Chuyện ngày mai nó lên đường con tự sắp xếp cho thật tốt.”

Bà gọi thái giám chấp sự dặn dò thu xếp về núi. Thái giám chuẩn bị cho Thái phi khởi giá, bận rộn mà không loạn, rất nhanh chóng, dư giá chuẩn bị xong, cả đám người đợi bên ngoài. Thúc Thận Huy Khương Hàm Nguyên đưa Trang Thái phi ra cửa cung. Bà cũng không nói thêm gì, đi đến trước dư giá bèn dừng bước, quay lại ngóng nhìn hai người đang sóng vai dưới bậc thềm thật sâu, mỉm cười, phủi tay ra hiệu hai người dừng bước, ngay sau đấy leo lên dư giá.

Khương Hàm Nguyên dõi mắt nhìn theo Thái phi cho đến khi đoàn người dần dần biến mất trong tầm mắt, quay sang lia mắt qua người bên cạnh.

Mặt cô hiện ý cười, nói: “Phía ta cũng không có gì, không cần điện hạ sắp xếp giúp đâu. Nếu điện hạ đang có chuyện cứ lo giải quyết đi.”

Cô nói xong, y lặng thinh không đáp.

Cô nhẹ gật đầu với y: “Ta về trước thu dọn đồ đạc.” Đi mấy bước, chợt nghe tiếng y sau lưng: “Phàn Kính đường xa mà đến, để ta dẫn ông ấy thăm thú xung quanh một chuyến. Dù gì cũng đã đến, chỉ mấy bước thôi, không làm ông ấy mệt nhọc gì.”

Khương Hàm Nguyên vội quay lại nói: “Không dám cực khổ phiền tới ngài. Để ta dẫn chú Phàn đi dạo quanh đây được rồi.” Nói xong, lại nghe y đáp: “Không sao, hôm nay ta rảnh. Lời mẹ ta, nàng cũng vừa nghe rồi đấy, vốn là ta nên tận tình nghĩa chủ nhà.”

“Đêm qua nàng đã bị kinh sợ. Đi nghỉ ngơi đi.” Y nhẹ gật với cô, lập tức cất bước rời đi.

Khương Hàm Nguyên thấy y đã có ý đó, đành xuôi theo, tự về phòng thu dọn đồ đạc.

Phàn Kính nghe Nhiếp Chính Vương nói muốn tự thân đưa mình du hồ, càng thêm giật mình, sao dám nhận, liên tục bái tạ không dám. Nhiếp Chính Vương cười nói: “Phàn tướng quân không cần khách khí. Vương phi đã gọi ông là chú, là quan hệ thân quen chứ nào phải người ngoài, bổn Vương chỉ thể hiện chút tình nghĩa chủ nhà cũng là phải. Ông và Lưu Hướng là chỗ quen biết từ trước, bổn Vương gọi ông ấy cùng tiếp khách.”

Phàn Kính một là từ chối không được, hai là càng thêm thấy ngài ấy là người sảng khoái, tính tình chính trực, nên rất ngưỡng mộ, bất giác cảm thấy gần gũi nảy ý mấy phần muốn kết giao, lại nghe được Lưu Hướng cũng có mặt, đúng là nhiều năm chưa gặp, thế là luôn miệng nói tạ ơn, đồng ý.

Ngày hôm đó qua đi, trời đã tối.

Khương Hàm Nguyên đã ở trong hành cung đợi cả bọn về. Đợi chán chê không thấy Phàn Kính về, cuối cùng chỉ thấy mỗi Trương Bảo.

Trương Bảo sinh động như thật kể lại, Nhiếp Chính Vương dẫn Phàn Kính du hồ, Lưu Hướng đi cùng, chạng vạng tối đi dùng cơm ở một nơi cực kỳ lịch sự tao nhã, còn có Kiều Nương hát khúc như tiên trên trời đến góp vui, chủ khách đều rất hào hứng, có lẽ không về được ngay, Nhiếp Chính Vương bảo cậu về trước bẩm Vương phi một tiếng, rằng uống ít rượu sẽ về, bảo cô không cần lo cho Phàn tướng quân.

Sau khi Khương Hàm Nguyên đến đây, không có ý ở lâu, hành lý cần sửa soạn không nhiều, đã thu dọn xong.

Lại là một đêm dài trăng trong gió mát. Trương Bảo về rồi, cô thật lâu không cách nào chợp mắt, đứng tựa bên cửa sổ nhìn ra hồ, ngắm mặt hồ và bóng núi yên tĩnh dưới trăng ngoài cửa sổ, còn có con đường từ chân núi lên đến hành cung lưng chừng núi xa xa. Ánh đèn của một toán người đi đường chiếu rọi trong đêm. Lờ mờ.

Hồi lâu, cô đóng cửa sổ, quay lại giường nằm.

Cô vẫn để đèn trong phòng.

Cô nhắm mắt, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Qua hồi lâu, đình viện và hành lang bên ngoài kia vẫn im ắng. Bên tai, ngoại trừ tiếng sột soạt do gió mát hiu hiu thổi qua nhành quế góc đình viện, không còn động tĩnh nào khác.

Đúng nửa đêm, nến trong phòng cũng chầm chậm cháy hết, rốt cuộc đổ ụp, tim nến đổ vào giữa ổ sáp nóng chảy.

Ánh nến đã tắt.

Trong phòng lâm vào cảnh lờ mờ. Ánh trăng dần dần tỏ, ánh vào cửa sổ, lẳng lặng đổ xuống mặt đất phía trước cửa sổ.

Khương Hàm Nguyên nhắm mắt, trở mình, quyết định đi ngủ.

Sáng mai sẽ khởi hành. Cô nhất định phải nghỉ ngơi.

Cô nhắm mắt, như mơ, như tỉnh. Cũng không biết bao lâu, trong tai cô lại có tiếng sột soạt rất nhỏ từ đình viện vọng vào. Như gió thổi qua khu vườn, lại thảng như không phải.

Cô nằm yên một lát, từ từ mắt, cuối cùng xuống giường, xỏ đôi guốc đáy mềm, im ắng đi tới cửa. Rốt cuộc đã đến sau cửa, tim bỗng nhảy dồn dập, như muốn đánh vỡ lồng ngực cô.

Trong lòng cảm thấy rất kì lạ, ngay tích tắc này, cách một cánh cửa, trở nên càng thêm mãnh liệt.

Cô đưa tay, chậm rãi, mở cửa.

Ngoài cửa, một bóng người ánh vào tầm mắt cô.

Thúc Thận Huy đã về tự khi nào, cứ thế đứng trước cửa, dựa vào một cây cột hiên.

Cô không nói gì. Y cũng không lên tiếng ngay. Cách một lớp cửa, hai người nhìn nhau chốc lát trong bóng đêm. Bóng dáng y bỗng nhiên hơi nhúc nhích, “Là ta đánh thức nàng sao?” Y thấp giọng hỏi.

Khương Hàm Nguyên ngửi thấy một mùi rượu nhàn nhạt.

Cô còn chưa đáp lại, chỉ nhìn y.

Y lại lặng yên chốc lát, bóng hình lại khẽ động, “Sáng mai nàng phải đi rồi, có chuyện này ta muốn cho nàng biết.”

Cô vẫn chưa trả lời.

“Lần trước ở Vương phủ, nàng có hỏi ta, nàng còn có ấn tượng chứ?” Y tự tiếp tục nói, “Lần ấy ta chưa nghĩ rõ ràng, ta trả lời không được. Giờ ta đã biết. Không biết nàng còn tình nguyện nghe ta trả lời chăng.”

Y bỗng nói nhanh hơn, cứ như không muốn chừa cho cô một cơ hội xen vào.

“Hôm đó ta mạo hiểm đi tìm nàng, cứu nàng, không chỉ bởi vì nàng là con của Khương Tổ Vọng, là Khương Hàm Nguyên. Ta đi tìm nàng, cứu nàng, bởi nàng cũng là Vương phi của ta, là người vợ mà ta lấy về. Con gái Khương Tổ Vọng hay Vương phi của ta, đều là cùng một người.”

“Đêm đó nàng còn hỏi ta, phải chăng có chút tâm ý nào với nàng —— “

Y ngừng đoạn, chăm chú nhìn cô đứng trong cửa nãy giờ vẫn chưa thốt một lời.

“Phải. Ta nghĩ trong lòng ta, đã có nàng.”

Y nói xong câu cuối cùng, lại quay về lặng im.

Một làn gió mát lướt qua đình viện. Bóng cây chao đảo. Ánh trăng như bạc nấu trải theo gió trắng cả một mảnh sân đình. Đáy mắt y như có ánh sáng chảy xuôi nhảy múa.

Y nhìn cô như đang chờ gì đó, chốc lát, mãi không thấy cô có phản ứng, từ từ, bóng y bỗng nhúc nhích, khi mở miệng lần nữa, giọng đã ngột ngạt hàm hồ, “Thôi bỏ đi, đêm nay ta có uống tí rượu. Mới nghĩ sáng mai nàng phải đi rồi, bèn tìm tới, nói với nàng một tiếng —— “

Y dừng đoạn, như chợt nhớ tới chuyện gì, giọng điệu trở nên nhẹ nhõm theo, “Thực có lỗi, đêm nay Phàn Kính uống say quá, về không tiện, đành ở lại bên kia. Nhưng nàng yên tâm, chủ nhà là chỗ quen biết cũ, sẽ chăm sóc tốt cho ông ấy, sáng mai hẳn là ông sẽ tỉnh, không đến mức ảnh hưởng chuyện nàng xuất hành. Vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta không phiền nàng nữa, về rồi, bảo trọng hơn nhé —— “

Y xoa trán mình, thả tay xuống xong, bản thân như đánh trống lảng cười nhẹ với cô rồi lập tức lùi một bước, quay người, định cất bước rời đi.

“Dừng lại!” Sau lưng bỗng có một giọng phụ nữ khẽ quát.

Tim Thúc Thận Huy nhói lên, lập tức dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.

Cô vẫn đứng trong bóng đêm sau cánh cửa, hình dáng mơ hồ, một đôi tròng mắt như ngậm lấy ánh trăng phản chiếu. Nghe cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, “Ngài nửa đêm tìm tới, thật sự không còn gì khác muốn nói?”

Thúc Thận Huy khẽ giật mình, bỗng cảm thấy sóng tình trong lồng ngực cuồn cuộn, cũng cách nào ngăn chặn.

Y tự mình đưa đi du ngoạn, lại gọi Kiều Nương xinh đẹp biết hát khúc nhất Tiền Đường, giữ vị khách không mời mà đến ngoài dự kiến kia ở một nơi khác, quay về rồi, một mình bồi hồi bên hồ đen thẳm thật lâu, rốt cuộc, y toại nguyện đã kéo nàng ấy ra ngoài, nói với nàng nhiều thế, lẽ nào thật sự chỉ vì một câu bảo trọng cuối cùng mà y vô cùng phong độ vừa chốt sao?

Không phải.

Tận đáy lòng y đã lăn qua trở về đã không biết bao nhiêu lần, bị sóng tình trong lồng ngực đẩy dâng lên, vọt thẳng đến cổ họng y.

Y đắm đuối nhìn cô, bằng một giọng trầm thấp đã trở nên khàn khàn, từng chữ từng câu mà nói: “Nguyên, ta không muốn nàng đi ngày mai! Ta muốn nàng ở lại, ở bên ta mấy hôm!”

Khương Hàm Nguyên giẫm một cước lên cánh cửa, như một con mèo, bỗng nhiên nhào tới y, hai tay ôm cổ y. Lại tựa như cực kỳ hận y, há miệng hung bạo cắn miệng y.

Thúc Thận Huy cảm thấy môi bị cô cắn đến đau đớn, như muốn rách da đổ máu, nhưng sau khi phản ứng lại, y lại bị sự trừng phạt từ răng cô kích thích đến nổi da gà khắp người. Trong lòng y một cơn vui sướng điên cuồng bành trướng tuôn ra, người kích động đến phát run. Y đứng trong ánh trăng như nước, nhịn đau, không nhúc nhích, mặc cô ôm lấy mình gặm cắm, hưởng thụ trừng phạt tàn nhẫn nhất cũng quý giá nhất đời mà nàng ấy giành cho mình. Một lát sau, khi cảm giác được sức lực cô nhẹ đi, thở dốc, y bắt đầu cuộc trả thù. Y đẩy cô dán lên khung cửa, ấn lên cô, cúi đầu hung tợn hôn lên miệng cô.

Nàng ấy chẳng hề biết gì, song lại khiến y ăn nỗi đau đớn lớn nhất từ chính mình. Y bị nàng giày vò đến mất sạch uy phong, mất sạch tôn nghiêm, vui giận không chừng, thay đổi thất thường, ban ngày không có tâm trí làm việc, ban đêm không thể ngủ ngon. Thế mà nàng ấy thì cứ như chả có việc gì. Nếu không phải đêm nay y chịu thua, tìm nàng ấy mong điều tốt đẹp, may mắn khiến nàng ấy động lòng, thì có lẽ nào sáng mai, nàng ấy thật sự muốn bỏ y quay về Nhạn Môn, từ đây nàng và y biến thành người xa lạ?

Nàng ấy sẽ vậy đấy. Nàng ấy là nữ tướng thiết huyết vô tình, giết người còn nhiều hơn cả y. Nàng ấy là người tim lạnh lòng lạnh thật mà. Trong lòng y bỗng một luồng cảm giác yêu hận đan xen mãnh liệt. Y quấn mút lấy nàng, không khỏi hận mà cắn chiếc lưỡi mềm của nàng. Y nghe được tiếng ưm ưm vì đau mơ mơ màng màng từ miệng nàng ấy, bắt đầu giãy gụa, như muốn tránh khỏi y. Sao y có thể để nàng ấy toại nguyện chứ. Y ôm gọn lấy người bị mình đè lên cửa mà hôn kia, bước vào, nhấc chân đá khép cửa.

Đêm nay y phải giữ cô lại cho thật khéo, để cô quên đi Nhạn Môn, quên đi thân phận nữ tướng quân của mình. Đại Ngụy gì, triều đình gì, ở phía y, cũng tạm thời dẹp hết sang một bên.

Y chỉ muốn giữ nàng lại, bảo nàng vĩnh viễn cũng không được rời y!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.