Đám Thanh Mộc Doanh nín thở, trố mắt chờ xem Nhiếp Chính Vương lần này thật sự bị chọc tức.
Chớ nói thân phận ngài ấy, kiểu mở miệng nói bừa như Dương Hổ, đổi lại là bất kỳ ai khác e là cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Trương Tuấn chuẩn bị tinh thần lao ra ngay và luôn, định ngay trước mặt Nhiếp Chính Vương cứ đạp lăn tay Dương Hổ không biết sống chết, đánh tàn bạo một trận, hoặc là, xem tình hình, dứt khoát đánh xỉu, lôi nữ tướng quân ra thay mặt Dương Hổ xin lỗi. Thế thì, Nhiếp Chính Vương bảo toàn thể diện, nể mặt tướng quân Trường Ninh sẽ không đến mức so đo.
Cậu tuyệt đối không ngờ, Nhiếp Chính Vương sau khi đánh giá Dương Hổ một phen, cuối cùng phun ra một chữ: “Được.”
Đám người trợn mắt rớt mồm.
Dương Hổ cũng khẽ giật mình, nhìn người đối diện.
Ánh trăng biên tái đêm nay như một vũng nước bạc, gió mát chiếu người.
Dưới ánh trăng thu lành lạnh, khuôn mặt của đối phương nở nụ cười thản nhiên. Nhìn không giống như đang trêu chọc mình.
Từ ngày đầu tiên biết nữ tướng quân vốn không tình nguyện lấy chồng, Dương Hổ đã ôm mối bất mãn cực kỳ lớn với cái người ngồi ngôi vị cao cưới cô kia.
Dĩ nhiên đối phương không phải người bình thường, nhiếp chính trị quốc. Chuyện hắn ta làm, nếu có cơ hội nhường cho mình, mình cũng không có năng lực làm.
Nhưng, cái đó với chuyện xem thường đối phương cũng chả mâu thuẫn gì. Tựa như chuyện tướng quân thiện chiến là bổn phận, Nhiếp Chính Vương trị quốc, trị có tốt mấy, cũng là bổn phận của hắn.
Vấn đề không phải lớn nhất của hắn, là dựa vào quyền lực trong tay mình, bẻ gãy cánh một người siêu phàm như nữ tướng quân, bắt người không thể không gả.
Nhiếp Chính Vương đương nhiên sẽ đánh không lại cậu, Nhiếp Chính Vương cũng không cần dùng việc đánh thắng cậu để chứng minh giá trị. Cũng thế, nếu cậu có thể đánh bại đối phương cũng không phải chuyện gì đáng khoe. Cậu chỉ cố ý khó xử, lấy khó để trả thù, chờ xem vị Nhiếp Chính Vương thần thánh người người ngưỡng vọng xuống đài không được, bị cậu chọc giận. Cùng lắm thì cậu lĩnh tội. Cùng lắm cũng chỉ vậy thôi.
Nào ngờ, đối phương nhận lời.
Dương Hổ kinh ngạc xong, nói câu đắc tội, lập tức nhào tới.
Trương Tuấn xa xa nhìn thấy, thấy cậu nghiễm nhiên coi là thật, đầy luống cuống.
Nói chiến lực của Dương Hổ xếp trong toàn bộ đại doanh của Nhạn Môn đứng hàng đầu cũng là không hề khoa trương.
Nom dáng vẻ mềm yếu của Nhiếp Chính Vương thế kia, sao có thể là đối thủ của Dương Hổ chứ? Hỏng chuyện tự nhiên là trọng tội. Dù không bị tổn thương, thua rồi mặt mũi Nhiếp Chính Vương để đâu? Dương Hổ này nếu đã ra tay thì đừng nghĩ cậu ta sẽ nhường đối phương. Lỡ xảy ra chuyện khó mà kết thúc.
Giờ này cũng chả kịp đi gọi Đại tướng quân. Quýnh lên, bất chấp hết mọi thứ, Trương Tuấn từ chỗ tối xông ra, ngăn trước mặt Dương Hổ, quỳ trước người kia. “Điện hạ! Điện hạ tôn quý nhường nào, Dương Hổ có tư cách gì mà so tài với điện hạ? Khẩn cầu điện hạ tha cho cậu ấy!”
Cậu van xin xong, đám còn lại cũng theo ra, nhao nhao phụ họa, ba chân bốn cẳng dí Dương Hổ xuống đất.
Thúc Thận Huy đã biết trước có người núp trong bóng đêm. Thấy họ xông lên ép Dương Hổ quỳ xuống đất, cười cười: “Không sao. Đúng dịp mấy năm nay ta quá bận, không luyện tập, mấy phần chiêu thức phòng thân học lúc nhỏ e sắp quên sạch. Hiếm khi có cơ hội, cùng Dương tiểu tướng quân luyện tay một chút, cũng không tệ. “
“Điện hạ —— ” Trương Tuấn còn muốn khuyên, lại nghe y hô: “Lui ra đi!”
Giọng y không lớn, ngữ điệu cũng cực kỳ bình thản. Nhưng lời vừa dứt, một loại cảm giác áp bức cấm cãi đập vào mặt.
Đám Trương Tuấn đành buông Dương Hổ, chậm rãi lùi ra, cuối cùng dừng bên cạnh, thấp thỏm quan sát.
Dương Hổ được tự do, từ dưới đất nhảy lên như mãnh hổ, đánh tới đối phương. Người còn chưa tới, trọng quyền đã đến, đổi hướng ngay ngực bụng.
Thúc Thận Huy lách mình, “Vút”, nắm đấm mang gió lướt sát qua người y. Dương Hổ vồ hụt, phát lực quá mức, trong tích tắc không thu được thế, nhào tới trước mấy bước, đến khi dừng hẳn, quay lại, lại tấn công, y lại tránh. Liên tiếp mấy lần, chớ nói đụng trúng người, đến góc áo cũng không chạm được.
Dương Hổ không ngờ y né được mấy đợt tấn công, thực ngoài dự kiến, thở hổn hển mấy hơi, trụ vững người, quay lại, vẫn thấy y thảnh thơi, quét chân một cái đá ngang về, chờ y né tránh, nửa đường đột nhiên thu chân, người theo thế đá chân, hét lớn một tiếng, giữa không trung uốn người đột nhiên sửa thành ra quyền.
Thúc Thận Huy sớm cảnh giác với ý đồ của cậu, ngửa ra sau tránh một quyền này, nhưng Dương Hổ mỗi lần ra tay vừa nhanh vừa độc, sao có thể thất bại, đã đánh trúng một chút.
Tuy một khắc trúng quyền, Thúc Thận Huy đã ngửa người giảm hết một phần lực, nhưng dư lực vẫn không nhỏ.
Người xem nhìn thấy Nhiếp Chính Vương chịu một quyền thật mạnh vào mặt, người hơi lảo đảo suýt té, đều hít một hơi lạnh.
Tính Thúc Thận Huy khiêm tốn trời sinh, lúc nhỏ không thích khoe khoang, hiện giờ vai gánh trọng trách, ràng buộc quấn thân, người càng thêm trầm ổn, không tùy tiện lộ vui giận ra ngoài.
Song, dù khiêm tốn thế nào, thực chất thứ cao ngạo bên trong kia cũng là bẩm sinh.
Đêm nay nhận khiêu khích của viên tiểu tướng trong quân này, nếu đổi lại là kẻ khác y sẽ cười cười cho qua, nào chấp nhặt với đối phương, càng không cần tự hạ thấp mình, tự ra tay.
Nhưng đây là bộ hạ của nàng ấy, nên không giống.
Nhớ tới lúc thiếu niên, y cũng trui luyện cung ngựa, gối kiếm mà ngủ, đối thủ thường ngày có ai không phải cao thủ tuyệt đỉnh trải qua lớp lớp tuyển chọn mới được. Bao năm qua kẹt quanh bàn sách, song chỉ cần rảnh rỗi y vẫn giương cung tập kiếm, vẫn không ngừng luyện võ.
Không có năng lực thì thôi, tự nghĩ nào phải vậy, há lại nhận thua trước bộ hạ của nàng, bị họ xem thường. Ban đầu né tránh chỉ là vì thăm dò hư thực của Dương Hổ. Ăn một quyền, y đứng vững lại, chậm rãi lau sợi máu rỉ nơi khóe miệng, ngẩng lên, đối đầu với cặp mắt dưới ánh trăng lập lòe nhìn mình, híp mắt dò xét, kéo vạt áo buộc ngang hông, không còn thủ thế như trước, bỗng nhào tới, một chiêu khóa chặt hông Dương Hổ, dùng hết lực cánh tay hất mạnh.
Một chiêu đã nhanh còn mạnh. “Bịch”, cả người Dương Hổ bị vật ngã ra đất.
Đám người còn chưa kịp định thần từ cơn khiếp đảm ban nãy, chớp mắt đã thấy Nhiếp Chính Vương cho Dương Hổ nếm mùi. Ai mà ngờ ngài ấy có thân thủ đó, đều kinh ngạc á lên.
Dương Hổ bị một ném không nhẹ, rên khẽ. Há chịu xem như xong, bật dậy nhào tới.
Thúc Thận Huy đã lâu không gặp được đối thủ như thế. Cơn đau vừa ăn kia trái lại làm khí huyết y sôi trào, dốc toàn bộ chiến lực. Nheo mắt tìm cơ hội, giữa lúc đánh nhau, bỗng lật người, lợi dụng thể trọng chặn Dương Hổ, hai tay khóa chặt cánh tay phải cậu, uốn gối, hung hãn kề vào gáy cậu ép xuống, vững vàng khống chế người dưới gối.
Hai người dốc hết toàn lực quấn đấu hồi lâu, đến giờ này thể lực đã tiêu hao không nhẹ, đều thở hổn hển. Dương Hổ cảm thấy cánh tay bị siết đến muốn gãy, đau đớn vô cùng song vẫn không muốn nhận thua, cắn răng, mặc cho cánh tay có thể bị gãy, hét lớn một tiếng, định xoay người mượn lực, lộn mèo ra sau, dựa vào đó thoát thân.
Thúc Thận Huy không muốn khóa gãy tay cậu ta thật, song cũng không cho cậu ta cơ hội, thuận thế buông tay cậu, đồng thời, cầm một chân đang đá tới mình, phát lực lần nữa, tiếp lấy thế xoáy người của bản thân cậu ta, lập tức nhấc bổng cả người Dương Hổ lên rồi buông tay.
Dương Hổ bay ra ngoài như chiếc bao cát, “Bịch”, nặng nề rơi xuống đất cách đó mấy trượng.
Đầu cậu đập mạnh xuống đất, người nằm sấp, một lát sau, đợi cảm giác choáng váng và đau đớn trên cánh tay giảm bớt, ngẩng lên, thấy đối thủ dưới ánh trăng chầm chậm sửa sang lại quần áo, ngay sau đó đưa mắt nhìn mình.
Cậu vùng vẫy từ từ bò dậy, ngồi yên không nhúc nhích.
Đám Trương Tuấn không kịp xem. Nếu không phải đêm nay tận mắt nhìn thấy, không ai tưởng tượng nổi, vị Nhiếp Chính Vương nhìn như trích tiên kia có thể đánh bại Dương Hổ!
Đám người vừa hồi thần, có người nghẹn họng nhìn trân trối, có người lo lớn tiếng khen hay, cũng có kẻ không yên lòng Dương Hổ, xem xem cậu ta bị thương thế nào.
Dương Hổ yên lặng ngồi một lát, bỗng, hất cánh tay đồng đội duỗi tới, đứng lên, hơi tập tễnh bước đến Thúc Thận Huy.
“Đi theo tôi.”
Cậu phóng ngựa rời doanh, dẫn Thúc Thận Huy đến trước một ngọn núi cách đó mấy chục dặm, chỉ vào đó kể: “Cô ấy từ sườn núi này tung người nhảy xuống, dưới kia là đầm sâu. Tôi không biết vì sao cô ấy làm vậy, lần đầu tiên bắt gặp, tôi có hỏi, cô ấy điềm nhiên như không, chỉ bảo vì thích mà thôi. Tôi hiếu kì, cũng lên đến đỉnh núi định bắt chước cô ấy, song khi tôi nhìn xuống, dù biết mình sẽ không ngã chết, tôi vẫn rụt lại. Tôi không dám.”
“Sau này tôi mới biết, cô ấy không chỉ một lần từ đỉnh núi nhảy xuống. Vì những năm sau đó, chỉ cần cô ấy ở gần đây, sẽ có một ngày cô ấy đến đây, không cho ai đi cùng. Khi trở lại, tóc luôn ướt sũng —— “
Cậu dừng lại, nhìn Thúc Thận Huy. “Điện hạ, ngài muốn biết ngày mà lần đầu tôi bắt gặp cô ấy nhảy xuống đây, là ngày nào không?”
Thúc Thận Huy: “Cậu nói đi.”
“Là ngày giỗ mẹ của tướng quân. Hôm đó về doanh, Đại tướng quân tìm cô ấy, muốn dẫn cô ấy đến lập đàn ở vùng đất trống, tế mẹ của tướng quân từ xa. Cô ấy không chịu.”
“Năm ấy, tôi vừa tới quân doanh không lâu, tướng quân tròn mười lăm. Lúc ấy tôi không rõ vì sao cô ấy lại không chịu. Sau này tôi từ từ mới hiểu ra. Tướng quân đã tế mẹ rồi. Dùng cách của chính mình.”
Thúc Thận Huy chậm rãi quay đầu, dừng mắt trên sườn núi phía trước.
Sắc trăng cuối thu lạnh lùng ảm đạm soi trên vách đá đen kịt đó. Nó cao vút, vô tình vô dục, yên lặng đứng quan sát chúng sinh.
Y hơi ngửa mặt, ngóng nhìn hồi lâu, hỏi: “Ngày giỗ là hôm nào?”
“Nửa tháng sau.”
“Cậu về được rồi.” Y trầm thấp nói.
Dương Hổ nhìn y, chần chừ đoạn, chậm rãi quỳ xuống, dập đầu lia lịa, dùng giọng nhấn mạnh nói: “Điện hạ! Ti chức vừa rồi mạo phạm, xin thỉnh tội với điện hạ! Nhưng mà, tướng quân tốt vô cùng! Thật sự là tốt vô cùng!”
“Trong mắt anh em Thanh Mộc Doanh bọn tôi, cô ấy không nên chịu bất kỳ thiệt thòi gì! Cô ấy xứng đáng làm tướng quân Trường Ninh tiêu dao sảng khoái nhất đời này!”
Thúc Thận Huy một mình lên tới Thiết Kiếm nhai, dưới vách đá dựng đứng yên tĩnh mà đen thẳm ngồi suốt đêm. Lúc trời gần sáng, nắng thu biên tái chưa tỏ, y leo lên đỉnh núi.
Y đón gió đứng thẳng, cúi nhìn đầm nước yên tĩnh dưới vách đá nặng nề kia thật lâu, tưởng tượng ra cảnh, đến cùng là nàng ấy mang tâm tình thế nào, đã thả người nhảy vào trong vũng nước thấu đầy ý lạnh cuối thu.
Y rốt cuộc đã hiểu, thế giới dưới đáy nước, tối tăm, giam cầm, lạnh lẽo đầy chết chóc.
Sáng nay chưa đến canh năm Khương Tổ Vọng đã thức giấc. Hoặc là mấy năm nay tâm huyết dần khô, giấc ngủ của ông mỗi lúc một ngắn. Ông ho khan mấy tiếng, thay đồ cầm thương đi thao luyện, đợi trời sáng, quay về trướng, đang định thay y phục dẫn đội ngũ tự mình đi thành Nhạn Môn tiễn Nhiếp Chính Vương và vị Hoàng đế thiếu niên kia, thì Lưu Hướng đến.
Lưu Hướng đưa đến một tin. Nhiếp Chính Vương bỗng đổi hành trình, ít lâu sau sẽ tự về Trường An. Ngài đã lên đường đi thành Vân Lạc. Chuyện hộ tống Thiếu đế quay về đã giao cho Lưu Hướng, ngoài ra, ngài nhờ Khương Tổ Vọng chọn phái ra một đội tinh binh cùng lên đường hộ tống Thiếu đế, mau quay lại Trường An.
Giờ Thìn, sáng sớm cuối thu biên tái trời vẫn chưa sáng hẳn. Thúc Thận Huy khoác áo lông cừu, chân mang ủng, đón lấy gió sớm đẫm sương cuối thu, dưới sự dẫn đường của mấy người hầu, phóng ngựa lên đường đi thành Vân Lạc.
Đêm đó, lúc cô chạy đi thành Vân Lạc, y ước gì có thể đuổi theo đi cùng. Song cuối cùng y vẫn ngừng bước.
Về phần cô, cô không muốn để y đi cùng, căn bản là cô không cần y. Y biết.
Về phần y, chức trách cũng đang nhắc nhở chính mình, hộ tống Thiếu đế mau chóng quay về Trường An, mới là việc cần kíp.
Nhưng giờ đây, mọi lý do từng ràng buộc bước chân y, đều không còn không thể vượt qua.
Y muốn đuổi theo cô, ngay lúc này, bầu bạn bên cạnh cô. Dù cô không cần.
Y còn muốn đi tế bái mẹ cô.
Ngay hôm sau ngày cưới, y đã từng hứa. Nhớ đến phản ứng lạnh nhạt của cô khi ấy hiển nhiên không muốn nhận. Cho đến hôm nay, xem như cô vẫn thế thì y vẫn muốn đi.
Y cần đi chuyến này, vì y đại biểu cho hoàng thất, hơn nữa vì chính y, người đã cưới Khương Hàm Nguyên.
Thúc Thận Huy cứ thế, mang tâm tình xúc động mấy phần thấp thỏm, mấy phần quyết tuyệt bước lên con đường chạy về phía Tây.
Trên chiến trường, đa số người bị chết vì tên bắn nào phải chết ngay tại chỗ, mà thường thường là vì trúng tên xong khó lành, chứng bệnh tận phát. Nhất là người bị trúng tên vào chỗ yếu, đến cùng nếu có thể trốn qua vô thường, ngoài nhân tố cứu chữa đắc lực thì thể trạng và vận may tự thân cũng chiếm phần rất lớn.
Năm Thúc Thận Huy mười bảy tuổi tuần biên đã từng gặp Yến Trọng cậu của cô. Lúc ấy ông cũng theo ông ngoại cô chạy đến Nhạn Môn dự bái kiến. Thúc Thận Huy đến nay vẫn còn ấn tượng với cậu của cô. Đó là một người đàn ông khôi ngô sáng sủa. Thể trạng ông mạnh mẽ phi thường, giờ phải xem vận may ông thế nào.
Y đã triệu gấp lương y tốt nhất Đại Ngụy, giờ đang trên đường, sẽ nhanh chóng đuổi tới. Chỉ cần vận may cậu của cô đừng kém, Thúc Thận Huy luôn cảm thấy, lần này, ông ấy có thể sống.
Trên đường tới đây, không giây phút nào Thúc Thận Huy không âm thầm chờ mong. Nhưng đến hôm nay, khi y ra khỏi cổng Tây, không màng mệt mỏi vội vàng ruổi ngựa trên con đường đã dẫn đến cổng tòa thành trì kia, ngựa của y chậm dần, cuối cùng, dừng lại hoàn toàn, chờ trên lối đi ngoài cổng thành.
Lúc này, đêm đã khuya.
Gió đêm từ núi tuyết quanh năm không ngừng thổi, như thường lệ, từng cơn thổi qua đầu tường. Mượn ánh lửa trượng lập lòe đầu tường, đập vào tầm mắt y là từng lá cờ trắng bay bay. Trên trán binh sĩ thủ thành cũng toàn bộ quấn khăn trắng.
Y chậm rãi vào thành, nhìn thấy ngoài cửa cư dân hai bên treo đầy đèn lồng trắng. Cả đường đi còn thấy dân trong thành tốp năm tốp ba đầu thít vải trắng quỳ bên rìa đường.
Lại là một lần đánh lui kẻ địch xâm phạm. Nhưng, còn chưa kịp nhấm nháp niềm vui thắng lợi đã phải đốt chậu than đưa hồn cho Thành chủ của họ. Có tiếng đàn bà thấp giọng bi ai khóc rống. Trên mặt mỗi một người đều tràn đầy vẻ bi thương.
Gió cuốn lá tàn, cả thành vải trắng.
Ba ngày trước, Thành chủ Yến Trọng thành Vân Lạc, cuối cùng vẫn không thể vượt qua thương thế, ở tuổi anh dũng tráng niên, đột ngột qua đời.
Tang báo đã đưa. Nửa tháng sau, sẽ đến Nhạn Môn. Lại thêm hơn một tháng sẽ đến Trường An. Tiếp đó, tang úy* từ triều đình sẽ đến đây.
(*) lễ an ủi, thăm hỏi từ triều đình.
Thành phủ xây ở chỗ cao nhất thành Bắc giờ này đèn đuốc sáng trưng. Cờ trắng treo cao trong linh đường, nến tang sáng rực, tỏa ra bóng người quỳ gối túc trực trước linh sàng.
Thiếu thành chủ Yến Thừa một thân tang phục, đang một mình ngồi cạnh nghị sự đường.
Nơi đây từng là chỗ ông nội và các gia thần thuộc cấp bàn bạc đủ chuyện quan trọng. Ông nội ra đi, truyền cho cha cậu.
Hiện giờ cha cũng ra đi, chỉ còn một mình cậu.
Ánh mắt cậu dừng trên một bộ khôi giáp trước mặt.
Bộ khôi giáp treo trên một giá đỡ từ trên trần thả xuống, cao ngang người. Nếu không phải bên dưới mũ chiến trống rỗng không có mặt người, nom như một người sống yên tĩnh đứng ở đó. Đây là chiến y mà ông nội cậu truyền cho cha. Có thể mặc bộ chiến y này, là biểu tượng của vinh quang và quyền uy. Nó đã từng vô số lần chịu khảo nghiệm đao chém và tên xuyên, trung thành bảo vệ chủ nhân của nó.
Nhưng lần này, nó không thể bảo vệ chủ của nó.
Yến Thừa chậm rãi bước tới trước khôi giáp, giơ tay nhẹ nhàng chạm miếng sắt khảm bên vai. Tay lạnh băng. Cậu chậm rãi mấp máy khóe môi bi thương, cụp mắt. Chợt một thân tín từ bên ngoài vội vàng vào tới, thấp giọng bẩm một tin đột nhiên xuất hiện.
Tim Yến Thừa tự dưng nhảy lên, lập tức quay người ra ngoài.
Hai hàng lửa trượng to lớn như rồng, chiếu cổng chính giữa đêm sáng như ban ngày. Dưới bậc cấp ngoài cửa, một bóng người lẳng lặng đứng trang nghiêm.
Yến Thừa biết, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này chính là đương kim Nhiếp Chính Vương Đại Ngụy mà cậu đã nghe kể không biết bao nhiêu lần, cũng là chồng của chị.
Cậu không biết vì sao ngài ấy đột nhiên đến đây. Tang báo chỉ mới phát ra ba ngày, ngài không thể nào đã nhận được. Song không kịp nghĩ nhiều, Yến Thừa quỳ xuống hành lễ, sau đó, cung kính dẫn vị khách phương xa bất ngờ đi đến trước linh đường.
“Chị ấy đang ở trong đó.” Yến Thừa liếc vào trong, thấp giọng.
“Sau khi cha bất hạnh, chị ấy đã trông coi ba ngày ba đêm, chưa từng chợp mắt dù chỉ một lát. Bất kể khuyên thế nào chị ấy cũng không đi. Làm thần lo lắng nhất là chị ấy không khóc ra được. Thần sợ chị ấy cứ dồn nghẹn xuống, sẽ chịu không nổi. Điện hạ đến, thật tốt nhưng mà…” Yến Thừa giải thích, giọng nhỏ dần, mắt rưng rưng, thần sắc bi thương.
Thúc Thận Huy yên lặng nhận lấy một sợi thắt lưng trắng trong khay tôi tớ dâng lên thắt bên hông, cất bước bước vào linh đường.
Trong linh đường thuộc cấp và gia thần Yến thị thay nhau đến trực đêm quỳ đầy. Trong mênh mông bóng trắng, Thúc Thận Huy nhận ra ngay bóng lưng của cô.
Cô toàn thân trắng thuần, từ trên xuống dưới, chỗ màu đen duy nhất là mái tóc xõa xuống. Cô ngồi quỳ trước quan tài, bóng lưng cứng đờ, đến cọng tóc cũng bất động, xa xa nom như một pho tượng bằng gỗ.
Y đến khiến người chung quanh chú ý. Trong ánh mắt kinh ngạc hai bên quăng tới, bước chân y nặng nề tới trước tế đàn, thắp hương, kính bái, cầu khẩn.
Ngay sau đó, đám gia thần Yến thị trong linh đường biết được thân phận vị khách đêm khuya đến, sau im lặng ngắn ngủi, cùng với một tràng âm thanh xì xầm, cuối cùng nhao nhao xoay qua y, hành lễ quỳ lạy.
Linh đường đêm khuya nghiêm trang im ắng trở nên xôn xao. Nhưng cô vẫn không biết. Động tĩnh chung quanh tợ như chẳng liên quan đến cô. Thật lâu sau, mãi đến khi một phụ nữ nhẹ nhàng chạm tay cô, thấp giọng nói một câu, cô mới nhúc nhích. Chậm rãi quay đầu.
Một gương mặt trắng bệch đờ đẫn, hai mắt mở cực lớn, ánh mắt vô thần sâu hoắm, từ từ, cuối cùng tập trung lên mặt vị khách lúc nửa đêm.
Người phụ nữ vừa chùi nước mắt, vừa không ngừng khuyên cô nên đi nghỉ.
Cô nhìn y, không lộ vẻ gì.
Thúc Thận Huy bước từng bước một đến bên cạnh như sợ kinh động cô, chậm rãi cúi xuống, dựa vào cô, dùng giọng điệu dịu dàng cả đời y chưa từng có, nói: “Nàng nên đi nghỉ đi.”
Cặp mắt cô gần ngay trước mắt, y nhìn thấy càng thêm rõ ràng. Một đôi mắt vừa chua vừa chát, đáy mắt đỏ bừng như nhuộm đầy máu.
Y nói xong, thấy tợ như cô chưa từng để lọt vào tai, đờ đẫn nhìn mình thoáng chốc rồi quay đi, vẫn ngồi như cũ. Người phụ nữ khóc không thành tiếng. Gia thần Yến thị cũng nhao nhao khóc thảm theo. Trong tích tắc, tiếng khóc trong linh đường thay nhau không dứt bên tai. Chỉ có cô, không khóc, cũng không nhúc nhích, ngồi yên lặng canh gác trước quan tài trước mặt, chỗ cuối cùng an thân của người thân trên đời.
Thúc Thận Huy không nhịn được nữa, xoay sang cô, một tay ôm ngang lưng cô, cánh tay kia ôm chặt đôi chân cô, dùng lực bế cô từ gối nệm, bước nhanh ra linh đường. Người phụ nữ kia là mợ của cô, được mấy tôi tớ nâng đỡ theo ra, dẫn Thúc Thận Huy đưa cô về chỗ nghỉ.
Y ôm cô bước trên đường, cô cũng chẳng giãy giụa, cứ như một con rối mất hết giác quan, yên tĩnh mềm mại nằm trong lòng y, mặc y bài bố.
Y thả cô nằm lên giường, đắp chăn cho cô, còn mình ngồi cạnh bên, nắm chặt bàn tay không có nửa phần hơi ấm của người sống nhẹ xoa, dùng ấm áp của bàn tay mình làm ấm ngón tay đã chết lặng thành băng của cô.
“Hủy Hủy, nàng cần ngủ. Nhắm mắt lại. Nghe nào.” Như dỗ con, y không ngừng dỗ cô ngủ.
Mắt cô tựa như vì quá khô, mất đi khả năng chớp mắt, vẫn cứ thao láo.
“Vậy nàng cứ khóc đi, khóc lên trong lòng sẽ dễ chịu hơn.”
Cô vẫn không phản ứng.
Thúc Thận Huy không đành lòng nhìn cô trợn mắt. Nom như máu muốn chực chảy ra từ khóe mắt cô. Y đưa tay ép vuốt mí mắt cô, cuối cùng cũng đẩy hai mắt cô khép lại.
“Ngủ đi.” Cuối cùng, y tắt đèn, chậm rãi, mặc áo nằm cạnh cô, trong bóng đêm, nhẹ giọng nói.