Thúc Tiển vốn không tin trời và người có chuyện cảm ứng, song có vẻ người người đều tin. Từ thời thượng cổ, các triều đại đổi thay đều có quan chuyên xem thiên tượng, dùng đủ loại lời sấm thiên tượng thần bí mà phán may rủi đo họa phúc. Đại Ngụy cũng có xây Ti Thiên Nhai chuyên để quan sát trời đất, nuôi một lượng đông đảo quan thiên văn.
Hoàng đế là thiên tử, nên chuyện nhận thiên mệnh có lẽ cũng là đương nhiên.
Cậu cảm nhận áp lực thiên mệnh lên đầu quá lớn, giờ thậm chí đến Tam Hoàng thúc có khuyên giải cũng không thể khiến cậu thoải mái hoàn toàn, song cậu không muốn thể hiện ra vẻ yếu đuối ấy.
Thúc Thận Huy đi tới, đặt tay thăm nhiệt độ trán cậu. Thúc Tiển lập tức xoay người ngồi dậy, định xuống giường, “Ta thật sự không sao! Ta có thể tự phê tấu chương, Tam hoàng thúc có nhiều việc, không cần ở đây giúp ta…”
Thúc Thận Huy vỗ nhẹ vai cậu, cản lại, lệnh cung nữ hầu cậu thay y phục, cuối cùng cho gọi một viên quan vào.
Ấy là một người trẻ tuổi, hai mắt sáng ngời thông thái lạ thường. Từ quan phục, Thúc Tiển nhận ra hắn từ Ti Thiên Nhai.
Viên quan thanh niên lên bái kiến, tự xưng là Lục Thiên Nguyên, là Thái Sử Giám đang còn đợi chiếu phong danh.
Thúc Tiển có chỗ không hiểu, nhìn Thúc Thận Huy.
Thời niên thiếu, Thúc Thận Huy tình cờ đọc được một đoạn văn của cha viên quan họ Lục khi ấy từng đảm nhiệm chức quan thiên văn của Hoàng gia, chứng minh những biến động thiên văn và khí sắc mây gió có nguồn gốc tự nhiên chứ không phải là thiên mệnh như người ta thường nghĩ. Y định tìm gặp người mới biết đã qua đời, vô cùng tiếc nuối. Nhưng sau được biết, Lục Thiên Nguyên con nối nghiệp cha, thanh xuất vu lam, bèn vời hắn về Ti Thiên Nhai. Khác với lời giải thích các quan phụ trách đã đưa ra cho sự lạ thường của thiên tượng, hắn chỉ chuyên chú theo dõi ghi chép thiên tượng, thuần túy là hiện tượng tự nhiên.
Lục Thiên Nguyên giải thích cho Thúc Tiển, Huỳnh Hoặc nhất tinh, vì màu đỏ như lửa như máu, đường đi bất định, từ thời xưa bao nhiêu quan trắc ghi chép đều dừng ở ba sao Tâm Túc, mà ba sao Tâm Túc lại được giải thích tương quan đến đế vương ở nhân gian, cho nên một khi Huỳnh Hoặc nhất tinh xuất hiện, là bị cho là dấu hiệu bất lợi cho thiên tử. Song theo hắn thấy không phải thế. Dĩ nhiên trong sách sử từng có “Huỳnh Hoặc thủ tâm năm thứ ba mươi sáu” đã ứng nghiệm theo ghi chép thời Tần Thủy Hoàng đế, nhưng đa số đúng là chỉ trùng hợp, do người đời gán ghép. Huỳnh Hoặc thủ tâm và sao chổi sáng lạ thường trước đó xuất hiện đều là tạo hóa tự nhiên, không đủ xem là phúc họa con người.
(*) Huỳnh hoặc thủ tâm, “Huỳnh hoặc” là hiện tượng dùng để chỉ sao Hỏa xa xuống gần trái đất theo chu kỳ của nó trong hệ mặt trời, “Thủ tâm” là sự xuất hiện của chòm sao “Thiên Yết”. Tình huống kỳ dị này thường chỉ xảy ra một lần trong vòng 30 năm. Hiện tượng này nói chung chỉ cái chết của Hoàng đế và là điềm đại ác. (năm đó Tần Thuỷ Hoàng chết, @ google)
“Bệ hạ, vi thần từ năm bảy tuổi đến giờ đã nghiên cứu đọc qua toàn bộ các ghi chép tinh tượng có thể tìm được từ thời thượng cổ lưu truyền đến hiện nay, cũng luôn theo dõi tinh tượng, không ngơi nghỉ tính toán. Theo thần thấy, Huỳnh Hoặc thủ tâm, là theo vận hành của Tam tinh, đang thẳng một đường hoàng đạo trên trời thôi. Chợt hiện, tất nhiên sẽ mất. Có lên, có xuống, lâu là mấy năm, ngắn thì mấy ngày, không liên quan đến phúc họa loài người, cuối cùng cũng sẽ dời đi. Một số năm sau sẽ xuất hiện lần nữa, như thế lặp đi lặp lại, đời đời không ngừng.”
“Huyền diệu của trời đất là vô cực, hiểu biết của loài người chỉ nhỏ nhoi. Song thần cho rằng, vạn vật đều có thứ tự, vận hành của tinh tượng cũng không ngoại lệ, thậm chí có thể tính toán đo lường được, có điều trong ấy ý nghĩa thâm sâu ảo diệu, biến ảo vô tận, có hao sức cả đời cũng chỉ chưa bước được qua cửa. Nhưng mà, được Nhiếp Chính Vương cho phép, vi thần cả gan hôm nay liều chết tấu lên, theo đo lường tính toán của thần, nhật nguyệt vận hành đến sang năm sẽ xuất hiện dị tượng nhật thực. Hiện giờ thần đang tính toán ngày đêm, cố gắng tính ra ngày giờ chính xác.”
Lục Thiên Nguyên bẩm xong, hành lễ với Thiếu đế và Nhiếp Chính Vương, lui ra ngoài.
Thúc Thận Huy nhìn Thúc Tiển đang còn sợ sệt: “Nhật thực còn có thể dự đoán, vậy thì sao chổi quét xuống, Huyền Hoặc thủ tâm có gì phải sợ? Từ thời thượng cổ ghi chép của sử gia về thiên biến mở rộng thành tai biến, mục đích là gì? Chẳng qua chỉ là nhắc nhở quân dân, người ở trên ngôi cao cần làm việc giác ngộ, tâm tưởng tôn kính, khắc kỷ tu đức, lấy lợi vạn dân thôi.”
“Bệ hạ, ngai vua dài hay ngắn, ở đức ở năng, liên can gì đến số trời chứ.”
Hòn đá nặng đè trong lòng Thúc Tiển nhiều hôm, theo lời Thúc Thận Huy cuối cùng biến mất.
Cậu vốn là người thông minh, sao không rõ dụng ý của Tam hoàng thúc. Cậu chần chừ một lúc: “Tam hoàng thúc, vừa rồi ngài nói, quan trọng nhất chính là đáp trả ra sao. Vậy ta nên đáp trả thế nào?”
Thúc Thận Huy nói: “Bệ hạ muốn thế nào?”
Thúc Tiển đối mặt với ánh nhìn nghiêm túc của y, có nghiên cứu, đầy cổ vũ, sắp xếp suy nghĩ xong, nhanh chóng nói: “Hạ chiếu xưng tội bản thân, cúng tế trời đất, bỏ bớt lao dịch, còn nữa — “
Cậu dừng đoạn. “Trích vốn từ nội kho, lấy danh nghĩa của trẫm ra bố cáo, phàm người sáu mươi tuổi trở lên trong thành đều được gạo một đấu, vải một thớt, từ bảy mươi tuổi trở lên còn có thêm tiền nhất quán, để bày tỏ tấm lòng mừng thọ và trấn an của trẫm đối với người lớn tuổi.”
Thúc Thận Huy nghe xong, như hơi có phần bất ngờ, lộ vẻ kinh ngạc nhìn cậu đánh giá, lập tức nở nụ cười, gật đầu: “Rất hay! Bệ hạ cân nhắc còn muốn chu đáo hơn thần! Bệ hạ ra chiếu là được. Ngoài ra, thần còn một tin vui muốn dâng lên bệ hạ.”
Thúc Tiển không hiểu, nghe y nói: “Mấy hôm trước thần đến hoàng lăng Cao Tổ lo tu bổ tế điện, thợ thầy tìm thấy dưới thần đàn bị hư hại có một mảnh mai rùa, có cổ triện từ thiên nhiên, mới đầu chẳng ai nhận ra, gọi cao nhân uyên bác đến thì thấy tám chữ ‘Thiên địa đại nghiệp, nhật xuất chỉ qua*’. Đây là điềm may mắn cực kỳ. Thần chúc mừng bệ hạ.”
(*) mặt trời mọc thì chiến trận qua đi.
Thúc Tiển mới đầu ngẩn ra, thấy y cười nhìn mình bỗng bừng tỉnh. Thật không hề ngờ, chuyện miếu Cao Tổ bị hư hỏng cực kỳ bất lợi với cậu bỗng được vẹn tròn. Mặt cậu đỏ bừng, nhanh chóng đứng lên, lắp bắp: “Tam hoàng thúc… Đa tạ ngài…”
Thúc Thận Huy thu nụ cười, nghiêm mặt nói: “Nào liên quan gì đến thần? Đây là Cao Tổ hiển linh, điềm lành trời ban. Bây giờ bệ hạ chỉ mới bắt đầu chấp chưởng thiên hạ, sau sẽ còn vô số mài dũa từ trời cao. Cần luôn phấn chấn, không phụ tiên tổ.”
Hôm sau, văn võ bá quan phát hiện, Thiếu đế im lặng ít nói do trời có dị tượng mấy hôm rồi đột nhiên tinh thần xán lạn, làm việc không ngơi nghỉ. Đầu tiên ngài hạ một bức chiếu tự nhận tội, rằng từ lúc mình đăng cơ đến giờ dã làm đủ chuyện thất đức, dẫn tới xảy ra thiên tượng và động đất gây khủng hoảng cực lớn, do đó chuẩn bị lễ tế tự thiên địa nghiêm trang mà đầy đủ, Nam Giao tế thiên, Bắc giao tự địa. Sau đó, ngài ban ra ý chỉ giảm bỏ lao dịch dân gian, lại dán bố cáo khắp Trường An, ở gác chuông hoàng cung cạnh cổng Nam An, sẽ phát quà cho người sáu mươi tuổi trở lên, do tướng quân Cấm quân Lưu Hướng tự sắp xếp, duy trì trật tự, liên tiếp ba ngày. Người toàn thành chạy báo cho nhau biết. Ngay sau đó trong cùng ngày, ở quảng trường ngoài cổng Nam An người người nhốn nháo, vô số dân chúng Trường An vịn đỡ người già trong nhà hớn hở chạy đến lĩnh quà mừng. Thiếu đế còn tự thân ra mặt, xuất hiện trên cổng thành, nhận bái lạy cảm tạ của đám đông dân chúng.
Không chỉ thế, tin tức sửa sang miếu Cao Tổ gặp điềm lành cũng lan rộng toàn thành.
“Thiên địa đại nghiệp, nhật xuất chỉ qua”, hợp lại, không phải là chữ ‘Tiển’ tên tục của đương kim Thiếu đế sao. Thì ra ngôi miếu thờ bị hư hại do động đất, ở sâu xa còn có thâm ý khác.
(戬: Tiển; câu trên: 天地大业, 日出止戈)
Đến giờ phút này, chẳng ai còn nhắc lại những lời đồn đãi bất lợi cho Thiếu đế nữa. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày tình thế đã đảo ngược, chẳng những dư luận dân gian thay đổi hoàn toàn, mà trên triều đình, quần thần không biết nghĩ thế nào trong lòng chứ ngoài mặt đều y thế mà làm, nhao nhao dâng lên chúc biểu.
Cuối năm Thiên Hòa thứ hai, trong bầu không khí tươi vui, kế hoạch lợi dụng thiên tượng và động đất của xách động ra tin đồn của Lan Vinh cũng bị dở dang.
Sau khi Thiếu đế xuất cung trở về, không chỉ Hiền Vương mà Lan Vinh cũng nhạy bén cảm thấy, người cháu hoàng đế của ông, đối với nhận thức về hoàng vị đã có thay đổi cơ bản.
Điều này khiến ông ta cực kỳ vui mừng. Thứ ông ta sợ nhất, là từ đầu đến cuối đứa cháu tỉnh tỉnh mê mê, không xem hoàng vị là chuyện gì to tát.
Trước đây ông mãi vẫn bất động, là không muốn biến lợn lành thành lợn què. Ông vẫn luôn chờ đợi, chờ đứa cháu hiểu rõ giá trị của hoàng vị. Chỉ khi đứa cháu có ham muốn quyền lực, ông mới có chỗ trống phát huy.
Giờ cuối cùng đã đợi được ngày này, tình thế đã đến lúc không cho phép ông ta núp bóng không làm gì nữa. Mấy năm gần đây, ông ta dần đã gầy dựng thế lực bên cạnh, không thiếu đại thần xuất thân thế gia vọng tộc mà đến cả Thúc Thận Huy cũng không thể tùy ý nắm giữ. Bọn họ giống ông, tin tưởng vững chắc rằng vị Nhiếp Chính Vương quyền thế ngập trời này cuối cùng thể nào sẽ bất hoà với Thiếu đế. Cũng vì địa vị hiển hách và phú quý trong tương lai mà họ lựa chọn đứng về phe ông.
Ông thử nghiệm một thủ đoạn nhỏ, lợi dụng chuyện con trai con rể của Từ Phạm để thăm dò cháu trai. Chuyện xôn xao như nhi tế Từ Phạm cũng không phải là hiếm, nhất là từ sau khi hoàng đế xuất cung, bất mãn và khinh thường của quan viên bình thường bên ngoài đã đến tình trạng chưa từng có. Chuyện như vậy chỉ cần dụng chút tâm, muốn bắt chuôi cũng không phải là việc khó.
Kết quả dù chưa thể hoàn toàn như ý nhưng Lan Vinh chẳng mấy sốt ruột. Băng đóng ba thước, không phải chỉ lạnh một ngày, niềm tin của tên cháu trai với Thúc Thận Huy xưa nay, ông không mong một lần là xong. Nhưng, chỉ cần kiên trì bền bỉ, hết lần này đến lần khác, đứng trước ngôi vua, bất kỳ luân lý con người hay tình cảm gì, đều chịu không được khảo nghiệm.
Ông ta càng không tin, Nhiếp Chính Vương Thúc Thận Huy sẽ đúng như bề ngoài của hắn ta, thanh tâm quả dục, cam làm bề tôi. Xem như là hắn quả thật là thế khi còn là An Nhạc Vương, nhưng quyền lực như cổ độc, chỉ cần cầm qua tay, hưởng qua khoái cảm nắm trong tay quyền sinh sát đứng trên vạn người, hễ là con người thì không dễ buông tay. Cho nên ngay cùng ngày có dị tượng, xuất hiện động đất, lòng người bàng hoàng, ông ta quả quyết ra chiêu lần nữa, lợi dụng thời cơ trùng hợp trời ban, âm thầm thả ra lời đồn chĩa mũi vào Thiếu đế.
Ông ta hy vọng, cháu trai dưới cơn khủng hoảng sẽ nghi kỵ vị đại quyền thần đương kia, sau đó mình sẽ ra sân, lợi dụng thiên tướng để đứa cháu hiểu ra rằng, bây giờ không chỉ triều đình, mà trên phố, dân chúng cũng chỉ biết có Nhiếp Chính Vương mà không biết Hoàng đế, nếu không có động thái đối phó, e là thực sự sẽ có tai ương ứng nghiệm Huỳnh hoặc thủ tâm, thiên tử nhẹ thì mất vị, nặng thì mất mạng. Ngoài ra ông còn kế hoạch truyền ra lời sấm ám chỉ Nhiếp Chính Vương mới là chân mệnh thiên tử, chuẩn bị xong kịch. Ông ta không tin Thiếu đế sẽ hoàn toàn thờ ơ.
Nhưng ông không ngờ, còn chưa kịp tiến hành bước tiếp theo, Thiếu đế đã được cao nhân chỉ điểm, chỉ tích tắc đã chuyển dời cục diện. Không chỉ thế, còn chế tạo ra chuyện gọi là Cao Tổ hiển linh kia, quả là biến một việc xấu cực kỳ bất lợi với cậu ta thành việc vui.
Cao nhân phía sau là ai, Lan Vinh đương nhiên biết rõ.
Cơn sóng gió to lớn trong triều đình suýt bị khuấy động cứ thế nhẹ nhàng qua đi, khởi động lại chuyện triều đình dụng binh vốn đang tạm ngừng. Xưa nay Lan Vinh luôn e ngại trận dụng binh này. Đến giờ, ông ta đã bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ông biết, mình buộc phải đứng ra.
Mùa đông năm Thiên hòa thứ hai, hai mươi ba tháng chạp, dân chúng từng nhà vội quét dọn cúng ông táo, hậu cung cũng chuẩn bị đón Nguyên đán, Lan Thái hậu hậm hực bị bệnh, nhớ người nhà, Lan Vinh là huynh trưởng, đưa vợ theo vào cung thăm viếng.
Thiên tử lấy nhân lấy hiếu trị thiên hạ. Cơ thể Thái hậu không tốt, đương nhiên Thiếu đế cũng sớm tối thăm viếng, gặp Lan Vinh, nói vài câu xong, Lan Vinh đưa Thiếu đế, cùng theo đến Ngự thư phòng.
Thúc Tiển cảm thấy người mẹ vô tri phiền chán, song đối với ông cậu này, cảm giác không giống.
Lan Vinh chưa từng làm việc sai lầm, lúc nào cũng khiêm nhường. Hai năm cuối cùng khi Minh Đế còn tại thế, vì cất nhắc Thúc Tiển lâm thời lên ngôi Thái tử, từng đề bạt cha Lan Vinh đảm nhiệm Tư Đồ. Sau khi cha ông ta qua đời, mấy năm qua, ông chưa hề chủ động mở miệng yêu cầu bất kì tước quan hay tứ phong gì với Thiếu đế, tiếng tăm trong bá quan vô cùng tốt. Chỉ duy nhất lần lập hậu lần trước, Thúc Tiển căm phẫn bất mãn, giận lây sang ông ta.
Thúc Tiển không tin ông ta không hề có chút ý nghĩ mong muốn con gái làm hậu thân càng thêm thân, nhưng ông ta biết tiến lùi, một khi rõ ràng mình không có ý, sẽ lập tức bỏ ý định. Chẳng ai hoàn mỹ, chỉ cần đại thể không ngại, Thúc Tiển cũng không muốn truy đến cùng.
Tam hoàng thúc đã bắt đầu trả triều chính về cho cậu, Thúc Tiển cũng có lo nghĩ của mình. Cậu cố ý nâng đỡ Lan Vinh, lo việc ủy nhiệm ông ta điều hành chuyện hành quân, phối hợp Trần Hành của Tịnh Châu, cung cấp quân tư hậu cần cho ba mươi vạn binh mã Nhạn Môn. Như thế, chờ chiến sự thắng lợi, luận công, ông ấy có thể lấy theo quân công lên một cấp bậc, tương lai tiếp chưởng chức của cha phong làm Tư Không, chính thức vào hàng ngũ Tam công, chắc hẳn đến chừng đó, sẽ không còn ai không phục, Tam hoàng thúc cũng sẽ đồng ý.
Thúc Tiển cho các bên lui xuống, nói: “Trẫm muốn gặp cữu phụ là có chuyện muốn nói.” Cậu tỏ rõ ý mình, “Với năng lực của cữu phụ, hẳn có thể đảm nhiệm lần điều quân này. Nếu cửu phụ cũng có ý, trẫm sẽ đi nói chuyện với Nhiếp Chính Vương, ít ngày nữa sẽ có thể ban uỷ nhiệm.”
Thúc Tiển cứ nghĩ ông sẽ tạ ơn, đón nhận tấm lòng mình cho cơ hội, nhưng không ngờ Lan Vinh lại quỳ xuống từ chối: “Thần cảm ân vạn phần, nhưng điều quân lần này, thần không dám nhận, cũng không muốn nhận. “
Thúc Tiển không khỏi bất ngờ, hỏi vì sao. Lan Vinh nói: “Thần liều chết trình lên khuyên ngăn. Thần cho là, một trận này, không thể đánh.”
Thúc Tiển nhíu mày lại: “Ý cữu phụ là gì? Chả lẽ không tin khả năng Đại tướng quân Khương Tổ Vọng?”
“Tha thứ thần cả gan, theo thần thấy, trận chiến này là quốc chiến, khác với trận chiến tám Bộ lần trước, nước Địch tự xưng thiết kỵ trăm vạn, dù là con số ảo, thì sức chiến thực tế cũng cực kỳ khủng bố. Một khi toàn bộ cùng dồn một chỗ, thắng bại thực sự khó liệu. Trận chiến này, nói liên quan đến quốc vận cũng không quá. Như thế tùy tiện khai chiến, thần lo, ngộ nhỡ không thắng, Đại Ngụy ta chẳng những không thể đón nhận lại môn hộ phương Bắc, mà còn tổn thương nguyên khí thật lớn, từ đây lâm vào bị động, bị quản chế khắp nơi, đến chừng đó, không những quốc uy mất sạch mà hơn nữa, Bắc cảnh hôm nay e cũng khó đảm bảo yên bình.”
Góc nhìn này, Thúc Tiển cũng không phải chưa từng nghe qua. Kiêng kỵ thiết kỵ Bắc Địch như đã ăn sâu vào lòng người. Chỉ cần liên quan đến đánh trận, bất cứ lúc nào, trong triều đình cuối cùng sẽ có tiếng phản đối. Luôn có kẻ cân nhắc, lo lắng kiểu này. Có điều lần này, Nhiếp Chính Vương ra tay chỉ đạo, những tiếng phản đối chưa thành hình đã bị ép xuống, thế thôi.
Thúc Tiển không vui: “Cữu phụ quá lo rồi! Tam hoàng thúc đã xem xét thời thế, chuẩn bị nhiều năm, huống chi, Nhạn Môn còn có Khương gia nắm giữ, ngài ấy sẽ không đánh khi không nắm chắc! Mấy đại thần các người, ở hậu phương nghe theo điều hành, làm tốt phận sự riêng mình là được! “
Cậu phủi tay, “Thôi, nếu cữu phụ không có ý nhậm chức, trẫm không miễn cưỡng. Ông đi đi!”
Lan Vinh không những không đi, ngược lại quỳ gối tiến một bước: “Thần khiến bệ hạ không vui, là tội của thần, thần xin thu hồi lời mới rồi. Nhưng mà, dù cho trận chiến này đúng như Nhiếp Chính Vương mong muốn, đạt được mục đích, thu hồi U Yến, thần cả gan hỏi bệ hạ, đến chừng đó, ai chính là người được lợi nhất?”
Lan Vinh dập đầu: “Bệ hạ, trận đại chiến này, Đại Ngụy ta đầu tiên hô gom ba mươi vạn binh mã, Bộ Hộ tính toán hao tổn trong kho, đập vào mắt người thật đáng kinh sợ. Đây là lương thảo và ngân khố từ thời đại triều tiên đế bắt đầu tích lũy, bỏ ra một trận lớn như vậy, có thể nói là lực của cả nước, thắng, công lao lớn nhất, lại không ở bệ hạ, mà ở Nhiếp Chính Vương!”
Không đợi Thúc Tiển mở miệng, Lan Vinh nói tiếp: “Không cần nhắc thêm, cái chuôi lớn của một nước, không gì qua được binh! Khương gia là gì của Nhiếp Chính Vương, không cần thần nói thêm. Hắn lợi dụng tư lợi của việc nhiếp chính, bao năm qua thu hết lòng người, trên có miếu đường, xuống có dân gian, lấy danh nghĩa thông gia công khai nắm giữ quân Đại Ngụy vào trong tay. Đợi lần này hắn lấy được U Yến, công lao so sánh với Cao tổ Võ Đế, bệ hạ!”
“Đến chừng đó, xem như rằng hắn thật sự muốn gì được nấy, thiên hạ còn chỗ nào cho bệ hạ đặt chân!”
“Làm càn!” Thúc Tiển giận tím mặt.
“Uổng cho trẫm một mực kính trọng ông, xem ông làm thân trưởng, ông lại dám hãm hại Nhiếp Chính Vương như thế, ngang nhiên châm ngòi! Ông nói thêm một câu nữa, trẫm giết ông! “
Lan Vinh không lùi mảy may: “Bệ hạ dù lúc này thật sự giết thần, lời nên nói, thần cũng nhất định phải nói! Trước mặt bệ hạ, thần không thể có chỗ giấu giếm. Thần đúng là có lòng bất mãn với Nhiếp Chính Vương, trước đây vì éo buộc dưới dâm uy, vẫn luôn ẩn nhẫn. Nhưng sở dĩ, là vì một tấm lòng trung thành của thần, tất cả đều đặt vào bệ hạ! Thần khẩn cầu bệ hạ cẩn thận suy nghĩ, những lời thần vừa nói, có đạo lý hay là không!”
Thúc Tiển trợn mắt nhìn Lan Vinh quỳ trước mặt, chậm rãi siết nắm đấm, một lát sau, nhịn lo lắng trong lòng, giọng căm hận nói: “Lan Vinh, trẫm cảnh cáo ngươi một lần, nếu ngươi còn sàm ngôn, trẫm tuyệt đối sẽ không buông tha! Ngươi cho trẫm là con nít ba tuổi chăng? Nhiếp Chính Vương đối đãi trẫm như thế nào, không ai rõ hơn trẫm! Nếu ngươi nghĩ chỉ với mấy câu nói đó của ngươi, có thể làm trẫm tin ngươi, không khỏi si tâm vọng tưởng! Nếu Nhiếp Chính Vương thật sự muốn thay thế trẫm, cần gì phải phí công trắc trở thế! “
“Bệ hạ!” mắt Lan Vinh lóe tia hung ác.
“Bệ hạ tâm địa thuần lương, làm sao biết lòng người khó dò? Xem như trước đây hắn ta thật sự không có lòng ôm ngôi hoàng đế, nhưng giờ đây nhiếp chính nhiều năm, một khi nắm đại quyền vào tay, có ai vô tri vô giác nói buông là buông? Hắn lại là kẻ luôn trọng thanh danh, nếu thời cơ chưa chín mùi, danh bất chính, ngôn bất thuận, đương nhiên hắn sẽ không vọng động. Mà bây giờ cuộc chiến Bắc phạt chính là thời cơ tuyệt hảo của hắn. Chờ hắn xây dựng xong công lao để đời, lại có chỗ dựa là nhà họ Khương, đến chừng đó, cơ bản không cần bản thân hắn làm gì, người ủng hộ hắn đều sẽ xem bệ hạ là cái gai trong mắt. Dư luận không phải đao, song đủ để giết người, trên có triều đình, dưới có dân gian, đáng sợ bao nhiêu hẳn bệ hạ cũng rõ, nếu bệ hạ không thối vị nhượng chức, không cần hắn ra tay thì kẻ khác cũng sẽ kéo bệ hạ xuống xé xác, dọn đường cho hắn lên ngôi!”
“Câm ngay! Ngươi câm miệng cho ta!” Thúc Tiển tái xanh mặt, nghiêm nghị hét lớn.
“Bệ hạ, mọi việc phải để đường lui cho mình, không thể đặt toàn bộ lên người kẻ khác! Thiên gia tàn khốc, dù có là cha con anh em, từ xưa đến nay, vì đại vị giết đến ngươi chết ta sống, lẽ nào bệ hạ không biết? Sao hắn có thể đứng ngoài?”
“Bệ hạ! Chủ ấu thần mạnh! Triều hội Tết nguyên đán kia, bệ hạ tưởng mấy phiên bang là vì bệ hạ mà đến sao? Bọn chúng đều là vì Nhiếp Chính Vương, chịu khuất phục, cũng là uy của Nhiếp Chính Vương! Không cần nhắc đến thiên tượng dị thường lần này, trên có triều đình, dưới có dân gian, chĩa mũi dùi chịu tội sang bệ hạ, có kẻ nào không phải hy vọng đưa hắn lên ngôi vị! Hắn làm tất cả vì bệ hạ, chẳng qua là giành lấy tín nhiệm của bệ hạ, dễ buông tay cho hắn bắc phạt lập công thôi!”
Thúc Tiển giận run cả người.
“Môn hộ phương Bắc, nếu nhất định phải thu về, cũng không phải hiện giờ, càng không thể qua tay của hắn! Bây giờ thu phục, thiên hạ và triều thần cũng chỉ chất công lao lên đầu hắn, bệ hạ tính thế nào? Chiến thắng tám Bộ, hoàng vị trong Bắc Địch có biến, ngay lúc này bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bệ hạ ngại gì mà không tích luỹ lực lượng, chờ khi nắm quyền hoàn toàn, chừng đó xuất kích cũng là không muộn —— “
Thúc Tiển bỗng chạy vội tới thanh kiếm treo trước bàn, xoẹt, một tay rút bảo kiếm, chạy lại, giơ kiếm chỉ vào Lan Vinh còn đang nói, rít lên: “Ngươi thử nói thêm câu nữa xem?”
Lan Vinh ngang nhiên ưỡn ngực: “Lời thật thì mích lòng, huống chi chỗ mà thần đối chọi, là loại người khôn ngoan che giấu bệ hạ cực sâu kia! Nếu bệ hạ thực sự hận thần, giết thần là được, thần là cậu ruột của bệ hạ, cam tâm lấy máu bảo vệ chủ, chết không oán trách!”
“Bệ hạ, có biết đám phụ họa trong triều đình so sánh hắn làm sao không, hiền như Y Doãn — “
Thúc Tiển đỏ bừng hai mắt, cắn răng, một kiếm đâm vào ngực Lan Vinh.
Một cột máu dọc theo miệng kiếm, lập tức tốc tốc chảy xuống.
Mặt Lan Vinh lộ vẻ đau đớn, chậm rãi khom người, trong miệng vẫn khó khăn nói: “Y Doãn nhiếp chính, tận tâm phụ tá, được danh đại hiền, thiên hạ ủng hộ, hắn ta lợi dụng lý do ấu chủ Đại Giáp vô đạo, nhốt Đại Giáp trong Đồng cung… mấy năm sau, hắn mới đón Đại Giáp quay về triều chính…”
Ông ta ha ha cười lạnh, “Có điều cũng chỉ là thái bình giả tạo mà hậu thế tự cho mình là sử gia Vương triều thôi… Chân Sử Trúc thư có nói… sự thật là… Y Doãn tự lập ngôi vị, nhốt Đại Giáp bảy năm, Đại Giáp trốn ra Đồng cung, giết Y Doãn, lấy về ngôi vị…”
Lan Vinh không chống chọi nổi, nhào xuống quỳ gối dưới chân Thúc Tiển.
Một trận gió lạnh không biết từ ngõ ngách nào tràn vào Ngự thư phòng.
Thúc Tiển xách trường kiếm nhỏ máu tong tong ngược trong tay, đứng đó thật lâu.
“Cút ra ngoài cho trẫm.”
Ánh mắt cậu lạnh như băng, chằm chằm nhìn Lan Vinh phủ phục trong vũng máu dưới chân, từng chữ từng chữ nói.