Trường Ninh Tướng Quân

Chương 99



Khương Hàm Nguyên không biết sao mình lại muốn gửi cho Thúc Thận Huy tin chiến báo ấy. Vốn cũng chẳng quan trọng. Thân ở bên ngoài, quân mệnh cũng có thể không nhận, huống chi là việc khác. Chuyện duy nhất cô nhất định phải làm, là sau mỗi trận chiến, kịp thời báo chiến quả về triều đình, ngoài ra tất thảy mọi chuyện, cô không cần báo cáo bất kì kẻ nào.

Nhưng cô vẫn báo cho chàng. Mục đích, không phải là trưng cầu ý kiến hay là cần chàng khẳng định. Cô biết phương hướng đối sách này không vấn đề.

Cô chỉ muốn nói suy nghĩ của mình cho chàng. Là cảm xúc muốn chia sẻ ý nghĩ với nhau, nhắc nhở cô vào lúc đêm khuya không ngủ được, đứng dậy đốt đèn, ngồi trong đại trướng, viết chiến báo liên quan đến suy tư của mình trước trận chiến.

Cô cảm thấy, khi chàng nhận được, hẳn sẽ mừng rỡ.

Bởi nội dung liên can trong thư không nên công khai, tất nhiên cũng không phải công văn đi đường thông thường, mà là qua con đường đưa tin mà Trần Hành xây dựng sau khi khai chiến ngang qua Tịnh Châu, tốc độ không thua gì công văn khẩn cấp.

Dù toàn bộ trong thư đều là nội dung liên quan đến chiến sự, không nửa câu riêng tư, chẳng khác gì chiến báo. Nhưng nó thực sự là thư riêng cô viết cho y.

Sau khi gửi đi, Khương Hàm Nguyên tiếp tục chuẩn bị cho cuộc chiến như thường lệ. Tầm hơn nửa tháng sau, cô nhận được hồi âm.

Điều làm cô bất ngờ là, thư hồi âm đi theo đường gửi của triều đình. Cùng với thư hồi âm còn có lệnh khen thưởng từ triều đình.

Đại quân xuất phát lúc này đã trú đóng ở một vùng đất hoang ở biên cảnh U Yến. Trước đây cô từng âm thầm phái người đi Loan Đạo điều tra, thăm dò tình trạng canh phòng để xác định cụ thể bước kế hoạch tiếp theo. Ngày đó cô cũng vừa nhận được hồi báo, đang mở hội nghị việc quân cùng bọn lão tướng quân Triệu Phác.

Theo điều tra, người đóng giữ Loan Đạo chính là chú của Sí Thư, Bắc Địch Tả Xương Vương Mục Đáp. Người này chẳng những xảo trá đa đoan, còn là chủ mưu biến Tây Quan lần trước, đứng đầu trong các phái thế lực của binh mã bộ tộc, có sức ảnh hưởng cực lớn. Trước đây Sí Thư sở dĩ có thể toại nguyện đăng cơ là nhờ hiệu quả quan trọng của Tả Xương Vương.

Hiển nhiên, Sí Thư cũng nhìn thấy điểm quan trọng trong chiến sự Loan Đạo, mới bài binh vậy.

Tả Xương Vương đích thân canh giữ, là bất lợi cực lớn. Cường công cho tới giờ là hạ sách không thể lựa chọn đầu tiên.

Trong cuộc hội nghị việc quân, chúng tướng mỗi người phát biểu ý kiến riêng mình, tuy không ai sợ đánh, nhưng trong tích tắc cũng chưa có phương án ổn thỏa. Bầu không khí đang có phần giảm xuống, thì có người đưa tin từ triều đình đến, đọc lệnh khen thưởng do Hoàng đế đích thân ban xuống trước chúng. Báo cáo chiến sự, công chư tướng và các dũng sĩ tác chiến khác, không chút bỏ sót. Trong đám người đến từ Thanh Mộc doanh, Dương Hổ được phong Tứ phẩm Minh Uy tướng quân, Trương Tuấn phong lục phẩm Chiêu Võ Giáo úy.

Thiếu đế còn ban thưởng riêng cho Khương Hàm Nguyên một số vàng lụa số lượng không nhỏ. Cô bèn hạ lệnh toàn quân cử hành võ đấu, người thắng sau cùng sẽ được chia.

Hôm nay chấm dứt tiền chiến, hai bên giằng co, từng ngày trong quân đều là huấn luyện chuẩn bị cho trận chiến, không khỏi buồn tẻ. Tập võ là huấn luyện, còn được tặng thưởng, người người đều hưng phấn. Binh sĩ nghe nói phần thưởng còn là khen thưởng đương kim Hoàng đế ban cho tướng quân. Cô không giữ lại một xu, dùng cách đấy chuyển sang tướng sĩ, càng chân thành ủng hộ cô.

Trên dưới trong doanh không khí đầy náo nhiệt, Khương Hàm Nguyên tránh đám đông, cố ý ra ngoài doanh đến một chỗ yên lăng, rồi mới lấy bức thư hồi âm của Thúc Thận Huy, xem qua.

Không thể không thừa nhận, sau khi xem hết, lòng cô tràn ngập mất mát.

Thoảng như đang mơ hồ mong đợi gì, bỗng rơi vào khoảng không.

Hồi âm của y rất đơn giản: Đã biết. Tất thảy theo tâm ý của nàng mà làm.

Chỉ le que mấy chữ, không đầu không đuôi, không một chữ dư thừa. Ngữ điệu giống như văn kiện thượng cấp đáp trả lại công văn vậy.

Chàng thế nào rồi?

Khương Hàm Nguyên nắm hồi âm của y trong tay, một mình đứng trên đất hoang, có phần sợ.

Thật ra từ đầu năm sau khi Vương Nhân gửi thanh đao định hôn cho cô, cô đã cảm giác dường như y đã thay đổi.

Cảnh hai người tách ra vào năm ngoái, cho đến giờ vẫn mồn một trước mắt. Cảm xúc muốn nói lại đừng lưu luyến không rời kia, có lẽ cũng là nguyên nhân làm cô trong phút xúc động đuổi theo nói câu cuối cùng với y. Sau đó, cô không thể nói ra được đến cùng y đã thay đổi chỗ nào. Nhưng cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.

Khi cô nhờ Vương Nhân gửi giúp cô một phong thư, báo với y rằng cô đã nhận được bảo đao, sẽ y lời mà đảm bảo, để y yên tâm. Y chắc chắn đã nhận được thư, song không hề trả lời. Gần nửa năm sau đó, tiền tuyến thường nhận được công văn triều đình, song y từ đầu đến giờ vẫn không hề viết cho cô dù chỉ là một bức tin riêng. Mãi đến khi cha qua đời, cô mới nhận được một bức thư phúng viếng mà y gửi tới.

Dẫu trong thư y an ủi cô, bảo cô bớt đau buồn, song cũng như bức hồi âm này, thư phúng viếng y viết, từng câu chữ cô đọc được, là quan tâm và an ủi của một Nhiếp Chính Vương đến thuộc hạ. Cô không hề cảm giác được chút tình cảm nào từ chính y.

Lúc cậu qua đời, chàng còn lo cô quá bi thương, quay đầu đuổi theo cô đến Vân Lạc, bầu bạn giúp cô vượt qua những ngày ấy, khiến giờ đây mỗi lúc nhớ tới còn cảm thấy rất ấm áp tự đáy lòng. Sao giờ đến khi cha đi, chàng lại bình thản đến bực này?

Bất kể thế nào, ít nhất bọn họ trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng.

Đến cùng chàng là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lạnh nhạt với cô như vậy?

Cô ngẩn ra đứng đó, trong lòng khổ sở khó hiểu, trong phút chốc đến bước chân sau lưng cũng chẳng nghe thấy, mãi đến khi Trương Tuấn ngừng sau lưng gọi một tiếng, mới giật mình.

Cô gấp gáp giấu bức thư trong tay, thu lại tâm sự.

Trương Tuấn bẩm: “Tướng quân, bọn thủ hạ vừa đưa tin. Nước Tấn muốn phục quốc!”

Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình.

Trương Tuấn giải thích, đây là tin tức thám báo lẻn vào quận Yến trước đó truyền về.

Nghe nói, một nhóm cựu thần Cố Tấn trước đây tìm đến Bắc Địch nương tựa, gần đây rốt cuộc đã tìm được tiểu Hoàng tử Hoàng Phủ Dung đào vong nhiều năm, đã đón y về quận Yến. Hoàng Phủ Dung chẳng những nhận được Sí Thư đãi ngộ, Sí Thư còn hứa hẹn, chừng chiến sự kết thúc, đánh bại quân Ngụy xong, sẽ trả lại đất U Yến vốn thuộc về nước Tấn, lập lại Tấn quốc, tương ứng, thế hệ dân chúng sinh sống nơi đây cũng khôi phục lại thân phận xưa kia, thành người nước Tấn.

Bây giờ khắp U Châu đều lan truyền rằng ngài ấy chính là Vô Sinh, vị cao tăng trẻ tuổi ở trong chùa Già Lam Lạc Dương xưa kia. Vô Sinh từng khai đàn giảng kinh ở Lạc Dương, lưỡi xán hoa sen, dân chúng như si như say, được họ quỳ bái. Chuyện đã được lưu truyền rộng rãi trong dân gian. Sau này ngài rời chùa Già Lam đi phương Tây cầu pháp, giờ đã quay về, được cựu thần tìm được. Hoàng đế Bắc Địch Sí Thư hết sức kính trọng ngài, cũng tình nguyện thiện đãi con dân cố Tấn quốc, nên đã ra quyết định. Hoàng Phủ Dung cũng thương hại con dân xưa kia, quyết định hoàn tục, cũng hiệu triệu dân chúng U Châu chống quân Ngụy, mai sau phục quốc.

Tin đồn xôn xao, hầu như mọi người U Châu đều biết.

Ban đầu vừa nghe nước Tấn phục quốc, cô chỉ bất ngờ, giờ nghe đến cái tên Vô Sinh từ trong miệng Trương Tuấn, cô lại chấn động vô cùng.

Vô Sinh đã bị Thúc Thận Huy bí mật cầm tù trước đây, hiện giờ, đến cả cô còn không biết người đã ở đâu, sao tự dưng lại nhảy ra ở quận Yến, còn muốn hoàn tục phục quốc?

Khương Hàm Nguyên từ khiếp sợ ban đầu lấy lại tinh thần.

Chuyện này, chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, cho dù người ở quận Yến thật sự là Vô Sinh, vậy thì có thể là hắn đã bị ép buộc. Cô không tin Vô Sinh sẽ tự làm ra chuyện này. Điểm này, cô tuyệt đối không nghi ngờ.

Một khả năng khác, Vô Sinh vẫn còn nằm trong tay Thúc Thận Huy. Tiểu Hoàng Tử nước Tấn ở quận Yến quận gì đó, là kẻ giả mạo.

Đất Yến đã bị lọt vào tay quân Ngụy, chỉ còn U Châu. Lúc này Sí Thư muốn nâng đỡ chính quyền cũ của U Châu, mục đích rõ ràng là vì phối hợp sách lược cố thủ của gã, kéo dài dìm chết đại quân của cô.

Việc này liên lụy Vô Sinh, cô không thể mặc kệ ngồi nhìn.

Khương Hàm Nguyên vội chạy về đại trướng, viết phong thư hỏi thăm tung tích của Vô Sinh, sai người bằng tốc độ nhanh nhất gửi đi cho Nhiếp Chính Vương.

Sau khi nghe tin, tinh thần cô có phần không tập trung, một mình trầm ngâm trong đại trướng.

Sí Thư từng lẻn vào Trường An trước đây, bỗng cho cô manh mối.

Chiến sự đang ngưng trệ, trong thoáng chốc không có kế sách phá địch thỏa đáng. Giờ lại xảy ra chuyện này. Quận Yến cách đây không xa, ngại gì không đích thân dò xét một phen?

Ngoài chuyện Vô Sinh, xông vào hang hổ rồi, nói không chừng còn có thu hoạch khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.