Người ở nơi đó không biết tu hành, cuộc sống ngắn ngủi nhưng lại có trí tuệ vượt trội, là một nơi sản sinh ra những nền văn minh vĩ đại.
Trong mơ hắn là fan của một người.
Người kia rất giống sư huynh của hắn, chỉ là đuôi mắt có vệt đỏ nhàn nhạt, khuôn mặt càng thêm nhu hòa. Tướng mạo này quả thật rất đào hoa, người thích người kia rất nhiều, nhiều đến mức khiến hắn đố kỵ.
Hắn trong mơ không chớp mắt lấy một cái.
Hắn nhìn người kia quay mỗi một bộ phim truyền hình, không bỏ qua bất kỳ tác phẩm điện ảnh hay một buổi biểu diễn nào, hắn gần như điên cuồng đi theo dấu chân của người kia.
Hắn nhìn thấy trên Weibo có những bình luận chửi bới, giận dữ làm bộc phát bản tính trẻ con, dùng tài khoản tim mười bảy mười tám này thay nhau oanh tạc.
Rõ ràng là rất ngốc, nhưng hắn rất thỏa mãn, cứ như đang bảo vệ thứ gì đó vậy.
Sau đó có một ngày, hắn vậy mà lại nhận được tin nhắn của người kia.
“Tim mười bảy mười tám này đều là cậu nhỉ…… Cậu không mệt à? Thích tôi như vậy?”
Hắn cứ như được thiên thần lựa chọn, trong nháy mắt bỗng mất đi khả năng nói chuyện, vui mừng không chịu nổi.
Người kia tiếp tục gửi tin nhắn: “Cần gì phải để ý tới ánh mắt của người khác…… Những người đó đâu liên quan gì tới tôi?”
Bỗng nhiên hắn có chút đau lòng, cảm thấy người kia đang dùng lời nói để vĩnh biệt thế giới này.
“Nhìn đi, mặt trời mọc rồi.”
Người kia nói.
Trong lòng hắn đột nhiên giật mình, lại tựa như sắp chìm vào ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Hắn run rẩy ngẩng đầu lên, thấy ánh nắng chiếu sáng chân trời, thấy một người nhảy xuống từ tầng cao nhất tòa nhà.