Trường Phiêu Bạt

Chương 4: Về bờ



Lâm Thu Biệt nhìn ngọn đèn ánh lên lửa xanh, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi oán hận xấu xí, cậu đố kỵ, đố kỵ đến mức hận không thể lập tức dập tắt ngọn đèn kia.

Đến lúc đó, cho dù Yến Thanh Châu có tức giận đi chăng nữa, hắn chắc chắn sẽ vì luyến tiếc mà không giết mình, bởi vì đây là thân thể của sư huynh hắn.

Mười ngón tay thu sau ống áo cào ra vệt đỏ, Lâm Thu Biệt cười khổ, chung quy cậu vẫn không làm được, không làm được vì mình sẽ tổn thương người khác, chẳng sợ cái giá phải trả có thể là mạng sống của mình.

Lâm Thu Biệt bưng ngọn đèn tinh xảo kia lên quan sát, hy vọng sẽ nhớ hình dáng của ngọn đèn tụ phách này, có cơ hội sẽ tự tìm cho mình một chiếc, tự mình tạo đường sống cho mình.

Một chiếc đèn chỉ có thể tụ hồn một lần, cậu ở thế giới khác chỉ là một cô hồn, vậy mà giờ phút này cũng có ham muốn được sống, chẳng sợ trở thành một chiếc đèn, cũng chẳng sợ không có người giúp cậu tìm kiếm thân thể.

Một ngọn gió sắc bén bỗng nhiên đập vào sau lưng, Lâm Thu Biệt không kịp quay đầu đã bị đánh thẳng lên tường, trong lúc luống cuống chỉ lo bảo vệ ngọn đèn trong ngực, lại không ngờ rằng bị một thanh kiếm sượt qua mặt, cậu đột nhiên cúi người, ngọn đèn trong ngực bị người khác cướp mất.

Thân thể đụng phải vật cứng, Lâm Thu Biệt chật vật ngã lên đất, cậu lau đi vết máu bên khóe môi, ngẩng đầu nhìn người vô cùng quen thuộc kia, Yến Thanh Châu vẫn luôn lạnh lùng giờ khắc này tỏ ra rất đau lòng, hắn cẩn thận đặt ánh đèn bị lay động kia, sau đó xoay người nhìn xuống từ trên cao.

“Ngươi đừng tưởng ta không dám giết ngươi.” Sát ý trong mắt Yến Thanh Châu dường như ngưng tụ thành thực chất, thanh âm lạnh như băng: “Cũng đừng mơ tưởng đến thứ mình không nên mơ.”

Lâm Thu Biệt khó khăn ngồi dậy, hơi hé miệng muốn nói gì đó, trên ngực lại truyền đến một cơn đau nhức, máu tươi không ngừng trào ra khỏi cổ họng, Lâm Thu Biệt lau đi, càng lau lại càng nhiều, màu đỏ thắm kia càng lúc càng chói mắt, khiến cậu không khỏi ngơ ngẩn.

Yến Thanh Châu nhìn dáng vẻ mờ mịt thê thảm của người nọ, trong tim bỗng nổi lên chút đau đớn. Hắn ảo não nghĩ, quả nhiên không nên tổn thương đến cơ thể sư huynh.

Càng nghĩ lại càng hận, bàn tay Yến Thanh Châu hơi run lên, một ngọn roi tỏa sắc xanh xuất hiện, là roi quấn hồn, không tổn thương đến thân thể, chỉ tổn thương hồn phách.

Động tác của Lâm Thu Biệt bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn sợi roi co rút thật mạnh, sau đó chật vật ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thanh Châu đang càng lúc càng lạnh lùng, lúc nhìn thấy sự tàn nhẫn màu đỏ tươi nổi lên trong mắt đối phương thì như đứa trẻ co thân mình lại.

Yến Thanh Châu nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao lửa giận càng thêm sâu, ngay sau đó quất một roi không chút do dự, sợi roi dừng trên người Lâm Thu Biệt, ánh sáng tím lập lòe, chỉ thấy cậu run lên như phát điên, lại không rên một tiếng mà cuộn tròn, vùi đầu vào trong ngực, cứ như làm vậy sẽ có thể giảm bớt đau đớn.

“Chỉ cần ngươi đóng vai hắn cho tốt là được, nếu chút dã tâm đó của ngươi lại bị ta phát hiện lần nữa…” Yến Thanh Châu thu roi lại “Ta sẽ khiến ngươi hối hận không thể chết ngay, nhưng sẽ không để ngươi chết.”

Yến Thanh Châu lúc nói đến chữ chết bỗng hơi dừng lại, lồng ngực nhói lên, hắn không tự chủ mà đến trước người Lâm Thu Biệt, ngồi xổm xuống xoa tóc cậu, nhẹ giọng nói: “Ngươi biểu hiện cho tốt, chờ huynh ấy tỉnh lại rồi, ta cũng sẽ tìm một cơ thể cho ngươi, để ngươi có thể sống tiếp.”

Lâm Thu Biệt ngừng run rẩy, nâng mặt lên nhìn về phía Yến Thanh Châu, âm thanh lạnh nhạt: “Không cần, cơ thể nguyên bản của ta chưa bị hủy.” Cậu đẩy tay Yến Thanh Châu ra, khó khăn chống tường đứng lên: “Ta sẽ diễn thật tốt, ngươi không cần lo.”

Lời còn chưa dứt, lại không kiềm chế được khụ một tiếng, ho ra một mảng đỏ tươi nhức mắt, ngay lập tức được Yến Thanh Châu nhét một bình ngọc nhỏ màu xanh vào lòng bàn tay.

“Bảo dưỡng cơ thể cho tốt, đừng để sư huynh của ta tỉnh lại rồi lại mang một thân bệnh tật.”

Yến Thanh Châu nói xong liền xoay người mang đèn tụ phách rời đi, Lâm Thu Biệt đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn, không nói lời nào.

Cơ thể chưa mất? Nhảy từ tầng 32 xuống đất, chỉ sợ đã nát thành từng miếng thịt vụn.

Hắn không hỏi vì sao thân xác chưa bị hủy mà hồn phách lại rời đi, không hỏi sau này cậu phải quay về xác như thế nào, cũng không hỏi cậu bị đối xử như thế có không cam lòng hay oán hận chút nào không.

Bởi vì hắn không để bụng.

Lâm Thu Biệt nghĩ, vậy mà ta từng cho rằng ngươi yêu ta.

Bây giờ đến hỏi lại một câu cũng không có dũng khí.

Thì ra mình yếu đuối như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.