Trượng Phu Không Chịu Ngồi Yên Trong Phòng

Chương 1: Mở đầu



Trên núi Phục Hổ u tĩnh, có một tòa miếu thờ hương khói nghi ngút. Vào ngày hoàng đạo, đều có vô số thiện nam tín nữ tề tựu về đây cầu phúc.

Trong miếu thờ phụng một vị thần nữ đạo giáo. Tương truyền, nếu thành tâm thăm viếng người, sẽ được thần nữ gợi ý, đạt được lương duyên trời ban.

Hai mươi bốn tháng tám, miếu thờ tổ chức nghi lễ.

Sau giờ ngọ gió thổi nhè nhẹ, khí trời sáng sủa.

Đường Cẩn Tư hiện đảm nhiệm ‘Binh bộ Thượng thư’, cùng mẫu thân đi xe ngựa bôn ba, đến Phục Hổ sơn ở vùng ngoại ô kinh thành.

Dọc theo đường đi, nghe mẫu thân không ngừng quở trách tội không chịu thành thân của hắn. Đường Cẩn Tư nhiều lần nghĩ lý do để bỏ đi, cuối cùng đều bởi vì mẫu thân sắc mặt buồn khổ mà không có cách nào mở miệng.

Ngựa không dừng vó lên núi, đi vào bên ngoài miếu thờ. Đường Cẩn Tư vừa rời xe ngựa, liền phát hiện trong đám người xếp hàng dài không dứt, lại có bóng dáng đồng liêu. (đồng liêu: bạn cùng làm quan)

Đường Cẩn Tư như gặp ánh rạng đông, vội vàng gọi đối phương.‘Tiếu đại nhân.’

Đối phương nghe thấy, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.‘Đường đại nhân?’

‘Nương, hài nhi có chuyện quan trọng cùng Tiếu đại nhân thương nghị, thỉnh nương vào miếu thăm viếng trước.’ Đường Cẩn Tư không đợi mẫu thân phản ứng, trực tiếp phân phó người hầu đưa nàng vào miếu, chính mình thì nhanh chóng đi về hướng Tiếu Dương.

‘Đường đại nhân, gặp nhau lúc này, thật sự là khéo.’ Tiếu Dương thấy Đường Cẩn Tư hành động né tránh giống như đang lẩn trốn rắn độc mãnh thú truy kích, nhịn không được bật cười.

‘Không có ngờ tới sẽ ở loại địa phương này gặp phải Tiếu đại nhân, thất lễ.’ Đường Cẩn Tư bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai người quen biết đã lâu, ở triều đình quan hệ không tệ, qua lại có chút hòa hợp. Tiếu Dương cũng thừa cơ thoát thân từ trong đội ngũ người nhà, cùng Đường Cẩn Tư đi đến lương đình cách ngoài miếu không xa nghỉ chân.

Vừa vào không thấy có người nào, Tiếu Dương lập tức trêu ghẹo hỏi:‘Đường đại nhân cũng là bị người nhà cưỡng chế mang đến trong miếu cầu duyên à?’

Đường Cẩn Tư quay lại cho hắn một cái ánh mắt đồng tình,‘Chẳng lẽ Tiếu đại nhân cũng đang gặp nan như ta?’

Tiếu Dương nhịn không được cất tiếng cười to,‘Không nghĩ tới trên đời này còn có người có thể làm khó được Đường đại nhân, hạ quan thật sự là bội phục lệnh đường.’

Tính tình binh bộ Thượng thư, so với chức quan hắn càng làm vua và nhân sĩ thán phục.‘Lịch sự, nho nhã, bình tĩnh’ tám chữ này, quả thực chính là hình dung tốt nhất về Đường Cẩn Tư.

Vô luận là cùng quần thần tranh luận chính sự, hay là đối phó sự khó dễ của hoàng quyền. Đường Cẩn Tư vĩnh viễn đều là một bộ tư thái tâm bình khí hòa, trước nay đều thế. Tiếu Dương từ khi biết hắn đến nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn luống cuống như thế.

‘Không biết là ai nói miếu thờ trên núi này, chuyên môn phù hộ nam nữ chưa lập gia đình lấy nhân duyên được tốt. Mẹ ta nghe được cái này tin đồn này, liền bức ta đi lên tế bái……’ Đường Cẩn Tư mặt hướng ngọn núi xanh xanh, trên mặt thoáng hiện lên thần sắc không chịu nỗi phiền phức này.

Tiếu Dương cũng gặp cảnh ngộ như hắn, buồn bực hỏi:‘Đường đại nhân năm nay đã hai mươi, đã đến tuổi lo cưới xin rồi, vì sao vẫn chưa lập gia đình thê?’

Đường Cẩn Tư làm người thập phần công bằng hiểu lẽ, xuất thân quyền quý thế gia, tướng mạo thanh tú lịch sự tao nhã, cơ hồ có thể xưng hắn là hoàn mỹ vô khuyết. Nhưng mà, hắn lại cho tới nay chưa lập gia đình lại cũng không có nạp thiếp, thanh tâm quả dục* khiến người ta hoài nghi hắn có phải là trên người có bệnh không tiện nói ra?

*Thanh tâm quả dục: Tâm trong sạch không có ham muốn nhục dục.

‘Chưa bao giờ gặp phải cô gái mình thích, như thế nào có thể cưới vợ?’ Đường Cẩn Tư khẽ mỉm cười, khôi phục vẻ mặt lịch sự nho nhã như bình thường.

‘ Chuyện hôn nhân, chỉ cần cha mẹ hài lòng. Làm hài tử, tùy tiện nhân nhượng đi!’

‘Ta đây cũng có chút ít kháng nghị’ bởi vì nguyện vọng cha mẹ, Đường Cẩn Tư bỏ qua rất nhiều lý tưởng, miễn cưỡng chính mình vào triều làm quan.

Về phần hôn nhân đại sự, Đường Cẩn Tư không muốn lại ủy khuất chính mình thuận theo an bài của song thân. Lấy vợ, chính là phải nắm tay cả đời. Không tìm người thật lòng yêu thích làm bầu bạn, ai có thể nhân nhượng cả đời?

‘Đại khái là lưỡng tình tương duyệt trong thơ ca sách văn đã thấy nhiều, trúng chút ít độc, trong lòng luôn hi vọng một ngày kia có thể tìm được cô gái tình đầu ý hợp.’

Đường Cẩn Tư bình thản trả lời, khiến cho Tiếu Dương bán tín bán nghi nhíu mày.

Vị Binh bộ Thượng thư ưu nhã này, chức quan nhất phẩm, quản lý quân vụ cả nước, xuất thân tướng môn, dáng vẻ đường đường, thì trong mắt cô gái tuyệt đối là là vị hôn phu tốt không thể bắt bẻ. Nhưng bản thân hắn, chính là thích hình thức cô nương thế nào?

Lúc này, ngoài lương đình chợt có một hồi tiếng cười cắt đứt suy nghĩ hai người.

Chỉ thấy một đội nhân mã, tầng tầng lớp lớp hướng miếu thờ đi tới. Mà ở giữa đội ngũ, có một đôi tỷ muội sinh đôi diện mạo giống nhau, đang nói nhỏ vài tiếng.

Chân trời khuất trong mây, một tia ánh mặt trời ấm áp hiện ra, rơi tại trên người hai nữ hài tử có dung mạo khó có thể nói thành lời này. Chiếu rọi khiến các nàng càng sặc sỡ lóa mắt.

Tỷ muội sinh đôi cùng cưỡi một con ngựa, thân thể mềm mại dán chặt lấy nhau, người ngồi ở phía trước khuôn mặt thẹn thùng, người ở phía sau thần sắc sáng sủa. Đều là khuôn mặt phong tình xinh đẹp, đôi môi vừa khẽ nhúc nhích, thì có tiếng cười thanh thúy như chuông bạc bay ra.

Khách hành hương đi ngang qua cửa, rối rít ghé mắt xem cảnh đẹp.

Hai vị thanh niên trong lương đình, không thể ức chế động tâm, trầm mặc nhìn chăm chú vào thiếu nữ xinh đẹp tựa như gió xuân thổi qua nhân gian. Cho đến khi các nàng đi xa vẫn không có thu hồi tầm mắt.

Trong hoảng hốt, Đường Cẩn Tư đầu óc bất ngờ hồi tưởng lại lời của mẫu thân trước khi ra khỏi cửa đã nói qua──

Người người đều nói thần nữ trong miếu kia rất linh nghiệm, đi tế bái qua người. Không sớm thì muộn cũng sẽ gặp được người trong lòng, tới cùng kết nhân duyên.

Đường Cẩn Tư cười khổ, lẩm bẩm tự hỏi:‘Nương…… Người đã vì con bái sao?’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.