Bạch Phong nghi ngờ nhíu mày một cái, vén màn xe lên.
"Tử Lôi, ngươi tới làm gì?" Bạch Phong nhìn thiếu nữ cưỡi ngựa trước mặt, lên tiếng hỏi.
Tử Lôi mỉm cười, sau đó đưa tay ra, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn từ xa chỉ về phía Thanh Nhược đang đứng bên cạnh Bạch Phong.
"Dĩ nhiên là tới tìm Thanh Nhược cô nương."
"Tử Lôi, đừng làm bậy!" Bạch Phong trầm giọng trách mắng: "Công chúa căn dặn rằng phải nhanh chóng đưa Thanh Nhược cô nương đến Lạc Dương an toàn."
Tử Lôi vẫn mỉm cười, cũng không để ý tới lời quở trách của Bạch Phong, ngược lại chuyển sang Thanh Nhược, mở miệng nói: "Thanh Nhược cô nương, ngươi muốn đi Lạc Dương sao?"
Thanh Nhược chầm chậm mà kiên định lắc đầu một cái: "Không muốn." Dừng một chút, nàng tựa như hiểu được, hỏi: "Ngươi đến dẫn ta đi sao?"
"Phải, nhưng cũng không phải." Tử Lôi ngồi trên tuấn mã màu đỏ thẫm, hướng Thanh Nhược đưa tay ra: "Ta đến tìm ngươi, chính xác là dẫn ngươi đi, nhưng không phải đến chỗ công chúa, mà là đến nơi ngươi cần phải đến." Dừng một chút: "Có một nơi cần sự trợ giúp của ngươi."
Bạch Phong tức giận đánh tay của Tử Lôi, nhưng lại bị Tử Lôi bắt được. Tử Lôi mỉm cười lắc đầu với Bạch Phong, nói: "Bạch Phong. Tình huống khẩn cấp, ta có chừng mực. Thanh Nhược cô nương cũng là người trong cuộc, có vài nút thắt vẫn là cần nàng đến giải. Nếu công chúa muốn trách phạt, thì cứ phạt ta thôi. Ngươi nhẫn tâm nhìn ta một mình đi mạo hiểm sao?"
Nói xong, nàng chậm rãi buông lỏng tay của Bạch Phong ra, nhìn về Thanh Nhược nói: "Thanh Nhược cô nương, chuyến đi này phải chịu đựng áp lực cùng nhục nhã, ngươi đã chuẩn bị chưa?"
Thanh Nhược mím môi không nói lời nào, chỉ trầm lặng gật đầu một cái, đưa tay đưa cho Tử Lôi.
Bạch Phong xuôi tay cũng không ngăn cản nữa, mà là nghiêm túc nhìn Tử Lôi, nói: "Tử Lôi, ngươi phải bảo vệ Thanh Nhược cô nương chu toàn. Ngươi cũng biết nàng đối với công chúa là quan trọng như thế nào."
Tử Lôi vẫn cười dịu dàng động lòng người, ánh mắt cong cong tựa như mang theo ánh sáng, giọng điệu có chút giận dỗi nói: "Biết rồi. Cho dù ta mất mạng, cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Cam kết này đã hài lòng chưa?"
Bạch Phong nghe vậy bất mãn cắn môi, nhíu chặt mi: "Nói linh tinh gì vậy, ngươi cũng phải an toàn trở về cho ta!"
Tử Lôi thoải mái nhún nhún vai: "Ta cũng muốn a. Có điều ở đó là quân doanh, làm sao ta có thể làm càn được. Có Thanh Nhược cô nương, xem như mạng của ta còn có chút bảo đảm. Chuyện công chúa căn dặn ngươi đã bị ta phá hư rồi, lần này thế nào cũng phải làm cho suông sẻ a."
Thần sắc Bạch Phong vẫn còn chút lo âu, trầm ngâm một lát, nhưng cũng chỉ nói câu mọi sự cẩn thận.
Tử Lôi gật đầu một cái, kéo chuyển đầu ngựa, đỡ Thanh Nhược ngồi phía trước, cũng không lãng phí thời gian nữa, thúc vào bụng ngựa, tuấn mã màu đỏ thẫm kia liền hí dài một tiếng, phóng như bay.
Gió vút qua mặt của hai người. May mắn, đây là ngựa tốt, nên cũng không xóc nảy quá nhiều.
"Chúng ta phải làm gì?" Thanh Nhược lớn tiếng hỏi Tử Lôi ở sau lưng.
Một tay Tử Lôi nắm cương ngựa, một tay không ngừng vung roi, tóc mái bị cuồng phong hất lên, lộ ra ánh mắt sắc bén: "Đi thuyết phục một nhân vật trọng yếu."
Tiệc cưới vẫn đang tiếp diễn. Âm thanh huyên náo vang dội cả bầu trời Thẩm phủ, che lấp tất cả âm mưu cùng bạo loạn.
Trong bữa tiệc linh đình đó, từng người từng người gục xuống. Ánh mắt tan rã tràn đầy men say, âm thanh ồn ào xung quanh cũng dần dần yếu lại.
"Liên Thành huynh, nháo động phòng, nháo động phòng!" Trong đó, một thiếu gia vẫn còn tỉnh táo mấy phần, mở miệng nói lớn tiếng.
Mặt Thẩm Liên Thành đỏ gay, ánh mắt cũng có chút mông lung, cười ngây ngô, nhếch môi nói: "Hỉ nương đâu! Giờ lành đến chưa?"
Lập tức có người hầu đi tìm hỉ nương.
Chỉ trong chốc lát, mấy người hầu vây quanh hỉ nương hốt hoảng chạy tới.
Vẻ mặt hỉ nương rất khiếp sợ, nói chuyện cũng có chút không trôi chảy: "Thẩm công tử, tân nương không thấy...bị...bị Thẩm công tử dẫn đi rồi."
"Ngươi đang nói lung tung cái gì vậy! Cái gì gọi là bị ta dẫn đi?" Thẩm Liên Thành nghe vậy ngẩn ra, nổi giận nói: "Không phải do ngươi trông chừng tân nương sao?"
Hỉ nương bị dọa sợ đến chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất: "Vừa rồi...vừa rồi có một người giống như đúc Thẩm công tử đi vào hỉ phòng, đem ta...đem ta đuổi ra ngoài. Ta vẫn luôn ở bên ngoài hỉ phòng coi chừng. Mới vừa ta...ta vào xem, hai người đều không thấy..."
Mặt Thẩm Liên Thành vốn dĩ đã đỏ hồng, bây giờ lại càng lúc càng đỏ hơn, ném mạnh chén rượu trong tay xuống đất, chén rượu phát ra tiếng vỡ loảng xoảng, rất nhanh lấn át cả tiếng ồn ào của đám đông.
"Ý của ngươi là...là tân nương bị cướp đi rồi?"
Thẩm Liên Thành cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ, giọng nói nhất thời áp chế tiếng người huyên náo.
Vài người vẫn còn mấy phần tỉnh táo, cùng những nữ quyến không uống rượu nhất thời yên tĩnh lại.
Trong nháy mắt, những tiếng huyên náo rút xuống như nước thủy triều. Chỉ còn mấy người say rượu chưa nắm rõ tình hình, vẫn cười hừ hừ, tiếng cười phiêu tán trong bầu trời đêm yên tĩnh.
"Rất tốt. Rất tốt." Thẩm Liên Thành nói hai lần "rất tốt", sau đó bỗng nhiên nói: "Người đâu! Cùng ta vào cung tìm hoàng thượng làm chủ!" Nói xong, hắn quay đầu nói với những người khác nói: "Chư vị cứ uống tiếp đi. Đợi Liên Thành trở lại sẽ chiêu đãi sau."
Nói xong, hắn cũng không để ý tới phản ứng của mọi người nữa, hùng hổ dẫn một đám người ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, ánh mắt mông lung của Thẩm Liên Thành đã hoàn toàn rút đi, ánh mắt thanh tĩnh như thường.
Hắn nhìn về phía hoàng cung, nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng.
Một tay Cẩm Lân chống đầu, một tay lật xem tấu chuong trên thư án.
Đúng vào lúc này, Vĩnh Hỉ đẩy cửa vào, vội vã đi tới trước mặt Cẩm Lân.
"Chuyện gì vội vàng như vậy." Cẩm Lân cũng không ngẩng đầu lên, tầm mắt vẫn luôn chú ý vào tấu chương. Không có hoàng tỷ chỉ bảo, thời gian tốn hao trong việc chính sự cũng càng ngày càng nhiều. Có một số việc khiến cho hắn rất đau đầu. Chiến loạn ở phía bắc vừa mới bình định, phía tây lại xảy ra hạn hán, triều đình đưa xuống ba trăm vạn lượng giúp thiên tai lại như đá chìm đáy biển, cũng không biết lại bị tầng lớp nào ăn chặn bớt.
Vĩnh Hỉ cúi đầu nói: "Hoàng thượng, ngày đó Trường Phượng công chúa tới điện Long Tường, trước khi đi từng dặn dò lưu ý Trịnh tiệp dư nhiều hơn. Nếu không có chuyện gì thì không sao, có chuyện liền trực tiếp hồi báo cho hoàng thượng. Lúc ấy, Vĩnh Hỉ liền cài một tiểu thái giám đến chỗ của Trịnh tiệp dư. Có điều, gần đây Vĩnh Hỉ vẫn luôn ở điện Long Tường, cho đến vừa rồi tiểu nhân đi ra ngoài, hắn mới tìm được ta, nói cho Vĩnh Hỉ biết một chuyện." Mặt Vĩnh Hỉ trắng bệch, cúi người thấp hơn một chút: "Tiểu thái giám kia nói thấy Trịnh tiệp dư đang đốt một quyển tấu chương."
Cẩm Lân vốn đang cúi đầu nghe vậy bỗng ngẩng lên, ánh mắt khiếp sợ, nhìn thẳng Vĩnh Hỉ đang quỳ trên mặt đất: "Ngươi nói Thất Chức đốt tấu chương của Trẫm?"
"Dạ. Tiểu thái giám kia nói lúc ấy cũng rất khiếp sợ, cố ý mạo hiểm núp ở cửa sổ nhìn thêm một hồi, quả thật là tấu chương không sai. Hơn nữa..." Vĩnh Hỉ nói: "Tấu chương kia là từ biên quan truyền tới. Phía trên có con dấu đặc thù dành cho văn kiện khẩn tám trăm dặm. Tiểu thái giám này trước đây từng tận mắt nhìn thấy công văn khẩn tám trăm dặm, vì vậy đối với cái này đặc biệt nhớ kỹ."
Mặt Cẩm Lân trắng bệch: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
"Năm ngày trước. Có lẽ...chính là cái hôm mà Trịnh tiệp dư đến pha trà hoa cúc cho hoàng thượng, rồi âm thầm lấy đi..."
Cẩm Lân tức giận đến mức tay bối ở phía sau cũng có chút phát run, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ: "Ngươi đem nàng truyền tới cho ta!"
"Dạ."
Vĩnh Hỉ vừa mở miệng đáp lại, cửa bỗng nhiên lại bị gõ vang.
Cẩm Lân nổi nóng, tức giận nói: "Lại là chuyện gì!"
Ngoài cửa, thái giám dường như bị lời nói đầy phẫn nộ của hoàng thượng dọa sợ đến ngẩn ra, lúc mở miệng lẫn nữa, giọng nói đã có chút hốt hoảng: "Bẩm hoàng thượng, Thẩm Liên Thành cầu kiến. Nói...nói là tân nương của hắn đã bị Trường Phượng công chúa bắt đi rồi..."
"Hoang đường!" Cẩm Lân tức đến ánh mắt cũng muốn trừng ra ngoài, nổi giận đập bàn, nói: "Trường Phượng công chúa đâu? Ngươi đã đi tìm nàng chưa?"
"Bẩm hoàng thượng, tiểu nhân đã đi tìm rồi, công chúa không có trong điện Vân Phượng...bọn hạ nhân cũng đều không biết công chúa đã đi đâu..."
Cẩm Lân nhức đầu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi đè nén sự tức giận đang sôi trào trong lòng, trầm giọng nói: "Cứ để hắn vào trước đi!"
"Dạ." Ngoài cửa, giọng nói của thái giám vang lên.
"Vĩnh Hỉ, ngươi thấy thế nào?" Cẩm Lân chán chường dựa vào lưng ghế, hơi khép mắt nói, trong giọng nói có chút mệt mỏi.
"Bẩm hoàng thượng. Tiểu nhân cho là...quả thật là do công chúa gây nên. Theo như lời của công chúa nói hôm đó, thì có lẽ nàng đã sớm có tính toán như vậy."
"Hoàng tỷ ơi hoàng tỷ..." Cẩm Lân thở dài: "Cái cục diện hỗn loạn này, Trẫm làm sao thu dọn đây. Thế gian này, tỷ thích bất kỳ nam tử nào, Trẫm cũng có thể vì tỷ đưa tới, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là nữ tử."
Một lát sau. Ngoài cửa bỗng có tiếng ầm ĩ.
Cẩm Lân nghi ngờ mở mắt ra, đứng lên: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiếng nói vừa dứt, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Một thị vệ khắp người là máu ngã nhào vào điện Long Tường.
Cẩm Lân bỗng đứng dậy, giọng nói lo lắng: "Thế nào!"
"Bẩm hoàng thượng, có phản loạn. Phản tặc...phản tặc tựa hồ biết rõ bố cục của cấm vệ quân, thừa dịp đêm khuya đánh lén. Tình huống nguy cấp."
Sắc mặt của Cẩm Lân nhất thời trở nên khó coi: "Phản tặc? Là ai?"
"Bình An hầu..."
"Tam ca?" Thần sắc Cẩm Lân nhanh chóng trở nên xám xịt.
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên ánh lửa ngút trời. Trong lúc nhất thời chân trời bừng sáng như ban ngày.
Lại có một người mặc y phục màu vàng của thị vệ bước nhanh tới, quỳ xuống đất: "Hoàng thượng, Trung Hòa Môn bị công phá, phản tặc đang đánh tới Thái Hòa Môn."
"Có bao nhiêu người?" Cẩm Lân cố gắng đè xuống sự hốt hoảng, sợ làm rối loạn trận tuyến.
"Trời quá tối, cụ thể không nhìn không rõ lắm, tiên phong chắc chắn không dưới ba vạn. Không biết có viện quân hay không."
"Thống lĩnh thị vệ đâu?"
"Bẩm hoàng thượng, đang...đang dự tiệc cưới ở Thẩm phủ."
Sắc mặt Cẩm Lân càng lúc càng nghiêm trọng. Bên tai vang lên những lời mà Cẩm Nhan nói hôm ấy. Quả nhiên...đều có liên quan đến Thẩm Liên Thành. Mà mục đích của hắn cũng không đơn giản. Có lẽ hắn đã sớm biết hôn sự của hắn và Thanh Nhược sẽ dụ hoàng tỷ rời đi, vì vậy mới bày ra đại cục này đem tất cả mọi người dồn vào một chỗ.
Cẩm Lân trầm mặt nhẫn nại suy nghĩ một chút, phân phó nói: "Đem binh lực tập trung phòng thủ Thái Hòa Môn. Cửa này không thể phá. Đem tất cả nhân lực có thể dùng được đều sử dụng hết đi, truyền lệnh xuống, lần này người nào lập được công lớn, vinh hoa phú quý đều có trong tay!"
"Dạ! Hoàng thượng có nên tìm nơi an toàn trước?"
Sắc mặt Cẩm Lân trầm trọng lắc đầu một cái: "Không cần. Lui xuống trước đi."
Thị vệ kia gật đầu một cái, liền đứng lên lần nữa, đồng thời dìu thị vệ bị thương đó đi ra ngoài.
"Hoàng thượng. An toàn quan trọng hơn." Vĩnh Hỉ ở bên cạnh khuyên nhủ .
Cẩm Lân nhìn ra ánh lửa bên ngoài, vẻ mặt có chút tịch liêu: "Không cần. Nếu ngay cả một chút can đảm này cũng không có, chẳng phải là lãng phí tâm sức mà hoàng tỷ đã phụ tá Trẫm mấy năm qua."
Vĩnh Hỉ nhất thời cũng không biết phải nói cáigì mới tốt.