Ai đi ngang qua cũng không nhịn được phải ngoái đầu nhìn về cô nương kỳ lạ đang đứng trước cửa phủ kia.
Mà hai thủ vệ trước cửa cũng từ ban đầu là cảnh giác chuyển sang hiện tại là hiếu kì. Bởi vì, cô nương này đã liên tục ba ngày xuất hiện trước cửa phủ. Mỗi lần xuất hiện, nàng đều trầm mặc nhìn cửa phủ rộng lớn, nhưng cũng chỉ là đứng ở đó không nhúc nhích. Ban đầu, thủ vệ tưởng là đối phương đến tìm người, tiến lên hỏi thăm, nhưng cô nương kia chỉ lắc đầu, rồi rời đi. Ngày thứ hai, không ngờ nàng lại xuất hiện trước cửa phủ.
Ước chừng đứng khoảng hai canh giờ, cô nương kia quả nhiên lại rời đi.
"Này, không biết cô nương kia đến để làm gì, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi." Một trong hai người thủ vệ nhỏ giọng nói với người còn lại.
Người thủ vệ tương đối trẻ tuổi ra vẻ thần bí cúi đầu xuống nói: "Ta đoán, không lẽ thiếu gia gây nợ phong lưu ở bên ngoài?"
"Xùy, xùy." Người thủ vệ lớn tuổi hơn khinh thường nói: "Thiếu gia giống hạng người như vậy sao?
"Cái này cũng không hẳn. Cho dù thiếu gia không gần nữ sắc, nhưng vẫn là nam nhân mà." Thủ vệ trẻ tuổi ra vẻ hiểu biết.
"Nhưng cứ như thế thì phải làm sao đây?" Một người trong đó tự hỏi.
"Nếu không, hay là nói cho Vương quản gia biết để ông ấy xem xét?" Người lớn tuổi hơn đề xuất ý kiến.
"Xem xét cái gì?"
Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên.
Hai thủ vệ bị giọng nói đột ngột xuất hiện này dọa đến giật bắn người, quay người nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy thiếu phu nhân đang đứng sau lưng mình, vẻ mặt tò mò hỏi.
"Không có gì!"
Hai người giống như làm chuyện xấu, trăm miệng một lời đồng thanh phủ nhận, lắc đầu liên tục, tựa như muốn chứng minh độ tin cậy của mình.
Nữ tử nghi ngờ nhìn hai người một chút.
"Phu nhân, người lại về nhà mẹ đẻ sao?" Một người thủ vệ trong đó mở miệng, muốn chuyển đi sự chú ý của đối phương.
"Ừ." Nữ tử gật gật đầu, bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Ai bảo phủ các ngươi không cho nuôi mèo, nên ta phải trở về xem A Phì của ta."
"Vậy, phu nhân đi cẩn thận."
"Biết rồi, biết rồi." Nữ tử thờ ơ khoát tay, mang theo nha hoàn ra cửa, đi về phía bên phải.
Nữ tử vừa mới đi được hai bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói với hai thủ vệ: "Thiếu gia còn đang ở thư phòng, nếu qua giờ thân ta vẫn chưa về, thì nói với hắn rằng ta ở lại Lăng phủ dùng bữa tối."
[Giờ thân: 15 giờ đến 17 giờ chiều.]
"Vâng, phu nhân." Hai thủ vệ đáp lời.
Người ra ngoài chính là tân phu nhân của phủ, Lăng Kỳ Hâm.
Lăng Kỳ Hâm vừa đi vừa cùng nha hoàn nói gì đó, dừng một chút, bỗng nhiên nàng dừng bước, nhíu nhíu mày, quay lại nhìn nhìn xung quanh.
"Sao vậy, phu nhân?" Nha hoàn không hiểu cũng quay lại quan sát, nhưng lại không nhìn thấy có gì bất thường.
"Không có gì." Lăng Kỳ Hâm nghi hoặc lắc đầu.
Không biết tại sao, nàng luôn cảm giác sau lưng có ánh mắt quen thuộc dõi theo nàng. Nhưng nàng lại chẳng phát hiện ra bất kỳ điều gì.
"Đi thôi." Lăng Kỳ Hâm nói với nha hoàn, bỏ lại sau lưng một chút cảm giác kỳ dị cứ lượn lờ trong lòng.
Mặc Vũ từ phía sau cột gỗ xuất hiện, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
Lăng Kỳ Hâm đi về phía trước mấy bước.
Đột nhiên liền có biến cố phát sinh.
Trong chớp mắt, cánh tay của nàng bỗng nhiên bị một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt, ngay sau đó thân thể liền ngã vào một lồng ngực mềm mại. Cùng lúc đó bên tai vang lên một tiếng "rầm".
Lầu hai của tửu lâu nhô ra hai cái đầu, liên tục nói xin lỗi, hỏi thăm người phía dưới có chuyện gì hay không.
"Cẩn thận một chút!" Bên trong giọng nói trầm thấp rõ ràng đè nén sự tức giận.
Nha hoàn ngây ngốc nhìn chậu hoa vỡ nát bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, có chút phản ứng không kịp chuyện gì vừa xảy ra.
Lăng Kỳ Hâm từ từ lấy lại tinh thần, theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy một đôi mắt đen quen thuộc.
Nàng chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng nổ "ầm ầm", cả người si ngốc tại chỗ, tất cả tiếng ồn ào xung quanh đều trong nháy mắt bị rút đi.
"Đã lâu không gặp."
Giọng nói của Mặc Vũ có chút ngập ngừng, dường như là không biết phải nói điều gì mới tốt, thế nên cuối cùng nói ra khỏi miệng, cũng chỉ là bốn chữ này.
Tửu lâu. Nhã gian.
Mặc Vũ có chút đứng ngồi không yên, không dám ngẩng đầu nhìn Lăng Kỳ Hâm, chỉ thỉnh thoảng rót rượu vào chén.
Lăng Kỳ Hâm lẳng lặng nhìn Mặc Vũ, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Ngươi đến lúc nào."
Giọng nói quen thuộc. Ngoại trừ búi tóc ra thì dung nhan vẫn y như trong trí nhớ của nàng. Ngón tay cầm chén rượu của Mặc Vũ có chút trắng bệch: "Ba ngày trước."
"Vẫn luôn đi theo ta?" Giọng nói của Lăng Kỳ Hâm vẫn bình tĩnh đến mức không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Mặc Vũ có chút bất an, không biết là cảm thấy hơi say, hay là cảm thấy lúng túng, mặt hơi ửng đỏ, thành thật gật đầu một cái.
"Ừ." Lăng Kỳ Hâm gật đầu, "Có gì muốn hỏi ta sao?"
Mặc Vũ nhếch môi, không biết nên mở lời như thế nào.
"Sao mà vẫn cứ im ỉm như thế." Lăng Kỳ Hâm nhỏ giọng lầu bầu.
Tai Mặc Vũ rất thính, tất nhiên là nghe được rõ ràng, trên mặt càng đỏ thêm mấy phần.
Lăng Kỳ Hâm bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười vẫn đơn thuần như trước đây: "Vậy, có nhớ ta không?"
"Ừm." Mặc Vũ chần chờ gật đầu một cái.
Lăng Kỳ Hâm cúi đầu xuống, rót rượu, cũng không nhìn Mặc Vũ, nói: "Ngươi có biết ta thành thân?"
Mặc Vũ dừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ, nhưng vẫn gật đầu ừ một tiếng.
Bầu không khí phút chốc trở nên nặng nề.
"Hắn...đối với ngươi tốt chứ?"
Lăng Kỳ Hâm nghe vậy ngẩng đầu, cười rạng rỡ, giọng điệu trở nên vui vẻ: "Tốt. Vu gia và Lăng gia môn đăng hộ đối, có cái gì không tốt?"
Lăng Kỳ Hâm nhẹ nhàng vươn tay, ngón tay lành lạnh chạm lên gương mặt của Mặc Vũ, giọng nói cũng có chút trầm thấp: "Cái ngươi muốn nghe cũng chỉ là điều này thôi phải không."
Môi Mặc Vũ mím lại càng chặt hơn, cũng không né tránh ngón tay của Lăng Kỳ Hâm chậm rãi di chuyển trên mặt của mình.
"Hũ nút." Lăng Kỳ Hâm bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi lên.
Xưng hô quen thuộc làm cho Mặc Vũ khẽ giật mình.
"Vì sao ngươi lại không hỏi ta có cam tâm hay không? Nếu là như vậy, ta liền có thể trả lời ngươi một đáp án khác..." Giọng nói của Lăng Kỳ Hâm dần dần nhỏ lại, tay kia cũng từ trên mặt Mặc Vũ buông xuống, cầm chén rượu, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Mặc Vũ nghe vậy tim đập nhanh một chút, sự do dự trên mặt càng nhiều hơn, vươn tay đè xuống tay Lăng Kỳ Hâm, không muốn để nàng tiếp tục uống rượu.
"Đừng uống nhiều, sẽ say."
Lăng Kỳ Hâm hướng Mặc Vũ nở nụ cười, sau đó đem chén rượu trong tay đưa tới trước mặt Mặc Vũ: "Vậy ngươi uống sao?"
Mặc Vũ trầm mặc tiếp nhận chén rượu, sau đó chậm rãi uống vào.
Lăng Kỳ Hâm nhìn Mặc Vũ uống xong, sau đó đứng lên: "Được rồi. Điều ngươi muốn hỏi cũng đã hỏi rồi, ta cũng phải đi."
Nói xong, nàng nhấc chân muốn rời đi.
"Tiểu Hâm."
Lăng Kỳ Hâm dừng bước.
"Xin lỗi." Mặc Vũ nhỏ giọng nói.
Lăng Kỳ Hâm hít một hơi thật sâu, sau đó cười xoay đầu lại: "Ngươi có gì phải xin lỗi ta?"
"Ta..." Mặc Vũ ngập ngừng, nhưng lại không biết phải nói cái gì.
"Ngươi xem, chính ngươi cũng nói không nên lời. Cho nên, xem như ta không hạnh phúc, cũng không liên quan đến ngươi, không phải sao?"
"Không phải vậy." Mặc Vũ lắc đầu, "Ta hi vọng nhìn thấy ngươi...hạnh phúc."
Lăng Kỳ Hâm nghe vậy, bỗng nhiên bật cười, bước về phía Mặc Vũ, đứng trước mặt nàng, mặt nàng gần như muốn áp vào mặt Mặc Vũ: "Lời này của ngươi sẽ để cho ta hiểu lầm, nếu như ta nói ta không hạnh phúc, thì ngươi làm gì." Dừng một chút, "Ngươi sẽ làm sao?"
Sắc mặt Mặc Vũ có chút u ám: "Ta..."
"Nếu là không, vậy ngươi tìm ta để làm gì? Nói những lời này để làm gì?" Ánh mắt Lăng Kỳ Hâm hiện lên một vẻ chua xót, sau đó lui về sau một bước.
Lui một bước, dường như nàng muốn rời khỏi phạm vi mà Mặc Vũ có thể chạm tay đến.
Nhưng động tác của Mặc Vũ lại nhanh hơn một bước so với nàng suy nghĩ, trước khi nàng chưa kịp phản ứng, đã bắt lấy tay của Lăng Kỳ Hâm.
Lăng Kỳ Hâm lẳng lặng nhìn Mặc Vũ.
Người ta nói mỗi nữ nhân sau khi kết hôn đều sẽ phát sinh biến hóa cực lớn.
Mặc Vũ nhìn nữ tử trước mắt, dung mạo trẻ con trước kia đã trút đi vẻ non nớt, tựa như một nụ hoa dần dần nở rộ. Nàng không biết trong mấy tháng dài đằng đẵng đó, nữ tử trước mắt đã trải qua những gì. Nàng chỉ có thể dò la được một ít chuyện ngoài mặt. Tỉ như cuộc đại hôn kia.
Nghe nói, sau cuộc đại hôn đó, tân nương lâm bệnh nặng.
Không ai biết vì sao nàng bị bệnh. Chỉ nhớ lúc ấy toàn bộ đại phụ giỏi ở Lạc Dương đều được mời đến phủ chẩn bệnh, ai cũng nói tính mạng của nàng như ngàn cân treo sợi tóc. Cho đến bảy ngày sau, bệnh của nàng mới dần dần chuyển biến tốt.
Không ai biết. Mặc Vũ cũng không thể nào biết được. Chỉ là nàng không cách nào hỏi ra miệng. Nàng biết chỉ cần nàng hỏi, thì sẽ có ý nghĩa gì.
Điều đó có nghĩa là, nàng cùng nàng, vạn kiếp bất phục.
Vì vậy, khi Mặc Vũ tỉnh ngộ lại, trong mắt đấu tranh liên tục, nhưng cuối cùng trong ánh mắt yên tĩnh chờ đợi của đối phương, nàng vẫn chậm rãi buông tay ra.
Ánh mắt của Lăng Kỳ Hâm lập tức trở nên u ám.
Tiếp theo một cái chớp mắt, Lăng Kỳ Hâm bỗng nhiên bắt lấy tay đang rủ xuống của Mặc Vũ, sau đó cúi đầu.
Hung hăng cắn.
Răng ghim vào da thịt. Tạo thành vết tích thật sâu.
Mùi máu tươi chậm rãi lan ra giữa răng môi.
Mặc Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm Lăng Kỳ Hâm. Ký ức lập tức lùi trở về ngày đầu gặp gỡ. Người kia bị ép vào tường, tức giận cúi đầu cắn vai của mình.
Cũng là đau đớn như vậy.
Người trước mắt cùng với hồi ức hòa lại làm một.
Trong nháy mắt, Mặc Vũ không thể kìm nén được nữa, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.
Cùng lúc đó, đối phương phát ra một tiếng nghẹn ngào.
Sau đó, có thứ gì ẩm ướt tràn ra trên mu bàn tay, hòa lẫn cùng máu tươi, chậm rãi từ mu bàn tay chảy xuống.
Mặc Vũ tiến lên một bước, đem người đang khóc kia ôm chặt vào trong lòng, chặt đến mức tựa như muốn đem đối phương khảm vào thân thể của mình.
"Xin lỗi. Ta đến trễ." Mặc Vũ nhỏ giọng nói khẽ bên tai người kia: "Lần này không cần phải rời đi, cùng với ta, có được hay không?"
Cùng với ta, không cần để ý đến những hỗn loạn xung quanh. Tất cả sự phản đối, chúng ta cùng nhau đối mặt. Có được hay không?
Hạnh phúc của ngươi, ta sẽ cho.
"Được." Âm thanh trầm thấp pha lẫn tiếng khóc vang vọng thật lâu trong căn phòng yên tĩnh. Lời nói đó trịnh trọng đến mức dường như đã trải qua vô số lần suy xét, vượt qua bao nhiêu nỗi chờ mong.