Hành trình khô khan suốt 35 năm, Chung Sơn rốt cục cũng tới cảnh nội bốn đại bộ châu.
Bốn người, Chung Sơn, Nam Cung Thắng, Thi tiên sinh và Lạc Tinh Trần,
phân hai nhóm phi hành, Lạc Tinh Trần là Cổ Tiên, cho nên Lạc Tinh Trần
chạy tới bốn đại bộ châu trước, thu thập tin tức xung quanh.
Tây Ngưu Hạ Châu có nhiều nơi nổi danh lắm. Bởi vậy cũng hẹn hội họp ở gần Hỏa Diễm Sơn.
Xa cách 35 năm, bốn người lại lần nữa gặp mặt.
Tại một đỉnh núi gần Hỏa Diễm Sơn.
- Thánh Vương, các ngươi đã tới!
Lạc Tinh Trần quay sang Chung Sơn bái nói.
- Ừ, mấy năm nay vất vả cho ngươi!
Chung Sơn nói.
- Đây không tính là vất vả, mỗi ngày ta bay một vòng, chỉ là bắt vài tên Yêu Vương lại hỏi một chút tin tức xung quanh mà thôi.
Lạc Tinh Trần lắc lắc đầu nói.
- Tây Ngưu Hạ Châu và tin tức chúng ta chiếm được không kém bao nhiêu chứ?
Chung Sơn hỏi.
- Gần như, chỉ là gần đây xảy ra một đại sự!
Lạc Tinh Trần ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Ồ?
- Bắc Câu Lô Châu, tòa Thánh Thi Sơn kia chính là Bích Du Cung Đạo tràng của Thông Thiên Thánh nhân ngày xưa, bây giờ bị Tạp ở lại. Nghe nói Tạp và Khổng Tử sinh ra gút mắt, thậm chí, Khổng Tử còn phái người thử Tạp
một phen, tuy nhiên phí công quay về, nghe nói sắp tới Khổng Tử muốn
đích thân xuất thủ!
Lạc Tinh Trần nói.
- Khổng Tử đối chiến Tạp?
Chung Sơn ánh mắt hơi sáng.
- Một là Thánh nhân đời này, một là Thánh nhân đời trước, nhìn qua có chút ý tứ!
Thi tiên sinh ở một bên cổ quái nói.
- Thánh nhân làm việc, tất có tính toán, không biết bọn họ vì sao mà đấu!
Nam Cung Thắng ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Đã có rất nhiều cường giả lao tới Bắc Câu Lô Châu.
Lạc Tinh Trần nói.
- Đại thọ của Doanh vẫn còn sớm, chúng ta cũng đi xem một chút!
Chung Sơn quyết định nói.
- Vâng!
Mọi người gật gật đầu.
Đang lúc bốn người muốn bay lên trời, dưới chân núi bỗng nhiên truyền tới một thanh âm.
- Các ngươi là ai?
Một tiếng gào to truyền đến.
Chung Sơn nghi ngờ nhìn lại, là một tên Tiểu Yêu đầu trâu ngay cả hóa hình cũng chưa hóa được.
- Người đâu, có thích khách........................!
Tiểu Yêu đầu trâu kêu to một tiếng, lập tức từ Hỏa Diễm Sơn gần đó bay ra rất nhiều yêu quái.
Rất nhiều yêu quái từng người cầm vũ khí, như ong vỡ tổ xông lên.
- Đi thôi!
Chung Sơn căn bản không có để ý tới.
Đám người Thi tiên sinh cũng gật gật đầu, mà những Tiểu Yêu nà đúng là không thấm vào đâu!
- Còn muốn chạy? Chạy đi đâu? Không xem đây là nơi nào!
Tiểu Yêu đầu trâu lúc trước kêu to lên.
Một đám yêu quái lập tức xung phong giết tới.
Chung Sơn, Lạc Tinh Trần, Nam Cung Thắng bay ở phía trước, Thi tiên sinh bay ở phía sau.
Trong lúc đám Tiểu Yêu hô to, Thi tiên sinh quay đầu một cái, bắn ra một ánh mắt lạnh như băng.
Một ánh mắt, Thi tiên sinh chỉ dùng một cái ánh mắt âm trầm tới mức
tận cùng khiến đám Tiểu Yêu không khỏi run lên, cảm giác như rơi xuống
hầm băng, từng người sống lưng lạnh lẽo. Ai cũng không dám tiếp tục xông tới.
Đợi khi đám Tiểu Yêu phục hồi lại thì bốn người đã mất tung tích.
Từng tên Tiểu Yêu đều giật mình một cái.
- Vừa rồi sao, sao lại thế này?
Một tên Tiểu Yêu vẫn có chút khiếp sợ nói.
- Phải lập tức bẩm báo Đại vương, bốn cường giả này không lại lịch đi tới Hỏa Diễm Sơn!
Tiểu Yêu đầu trâu kia nói.
- Nhưng Đại vương đang chiêu đãi đệ tử của Tôn đại thánh năm đó. Cứ vậy tùy tiện đi lên, có thể hay không...?
- Tôn Thân?
- Chính là tên Tôn Thân kia a, nghe nói đã chết, không thể tưởng được
lại sống lại, hơn nữa tu vi lại lần nữa đề thăng, thậm chí Đại vương đều không phải là đối thủ của hắn.
- Tôn Thân dù có mạnh mấy đi nữa, nhìn thấy Đại vương cũng phải gọi một
tiếng Đại sư bá. Trở về, chờ Đại vương chiêu đãi Tôn Thân xong, chúng ta lại đi bẩm báo!
Tiểu Yêu đầu trâu nói.
- Ừ!
Chúng Tiểu Yêu gật gật đầu.
Bắc Câu Lô Châu, Thánh Thi Sơn.
Một mảnh lãnh thộ rộng lớn mờ mịt, hắc khí dày đặc, dường như cho tới
bây giờ cũng chưa tiêu tan qua, chỉ vẻn vẹn có từng đạo lôi điện phát ra lôi quang óng ánh.
Mà phía dưới, lại tràn ngập hắc khí, rất nhiều thi khí dường như từ cả
vùng đất này toát ra, bốc lên đến giữa không trung, cực kỳ âm trầm.
Loại thi khí này vô cùng cổ quái, thần thức căn bản không tra xét vào
được. Muốn tìm hiểu tình hình bên trong, nhất định phải tự mình tiến vào mới được, nhưng đi vào dễ dàng, đi ra sẽ không dễ dàng như vậy.
Chân chính có thể sống sot đi ra, không có mấy người. Đi vào phần lớn đều chết hết, bao gồm một ít Đại Tiên.
Khổng Tử đấu với Tạp!
Từ rất lâu trước đã truyền khắp. Bởi vậy, khu vực gần Thánh Thi Sơn cũng tụ tập một đám cường giả.
Các cường giả cho dù không chiếm được cái gì nhưng mà xem Thánh nhân ra tay, cũng là một loại thu hoạch khổng lồ.
Từ hai tháng trước, đoàn người Chung Sơn đã tới khu vực gần Thánh Thi Sơn.
Chiếm một cái khe núi, trận pháp Nam Cung Thắng vừa ra, không người có thể tới gần. Cứ vậy ở đó đợi 2 tháng.
Trong vòng hai tháng, Chung Sơn cũng bắt một ít tu giả, nghe ngóng tin tức xung quanh.
- Ầm ầm!
Một ngày này, Chung Sơn cùng mọi người ở trong sơn cốc chờ đột nhiên bầu trởi nổ vang.
Ánh sáng mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, ánh sáng to lớn va chạm mây đen trên trời, không ngờ phát ra từng tiếng sấm.
- Đến rồi, Khổng Tử rốt cục xuất thủ!
Lạc Tinh Trần ánh mắt sáng lên nói.
- Đi ra ngoài!
Bốn người rất nhanh bay ra khỏi sơn cốc, đứng ở một đỉnh núi.
Vị trí này, cách Thánh Thi Sơn rất xa, cũng không ai dám tới gần, bởi vì ai cũng biết cường độ Thánh nhân chiến đấu. Đứng ở gần chính là muốn
chết.
Chung Sơn vừa ra tới, liền thấy bầu trời xa xa.
Ánh sáng trắng khổng lồ sông trời trút xuống, xông phá mây đen, rất
nhiều ánh sáng trắng chiêu lên thi khí, thi khí không ngừng bị tiêu tán.
Nhưng mà, mặt đất dường như không ngừng bắn ra thi khí vậy, thi khí và ánh sáng trắng chống lại nhau.
- Hồng Nho Thánh nhân, đó là Hồng Nho Thánh nhân!
Xa xa không biết ai cả kinh kêu lên.
Quả nhiên, ở trên trời chỗ ánh sáng trắng mênh mông chiếu xuống, hư
không đứng thẳng một gã nam nhân áo bào trắng, nam nhân một thân nho bào rộng thùng thình, như phàm nhân 40, 50 tuổi, thấy không rõ tướng mạo.
Nhưng mà một cỗ khí thế mênh mông, lại ép tới bốn phương tám hướng. Làm
cho người ta không tự chủ sinh ra một loại cảm giác sùng bái.
- Đúng là Thánh nhân!
Lạc Tinh Trần nói.
Khí tức cùng với khí tức Thánh nhân ngày xưa gặp ở âm phủ cùng dạng, chỉ có Thánh nhân mới có thể có khí tức như thế.
Khổng Tử?
Chung Sơn ngưng trọng nhìn bầu trời phía xa.
Ánh sáng trắng và thi khí chạm vào nhau, ai cũng không làm gì được ai,
nhưng thi khí chung quy bị hòa tan một ít. Loáng thoáng mọi người thấy
một tòa núi cao.
Trên núi cao có một tòa cung điện màu xanh biếc.
Phía trước cung điện, đứng một gã nham nhân một thân hắc bao hoa lệ.
Cũng không thấy rõ khuôn mặt. Nhưng mà vẻn vẹn chỉ đứng đó khiến cho mọi người có cảm giác hi vọng vậy.
Nam nhân đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn trời, đối diện Khổng Tử trên bầu trời.
Đối mặt với Thánh nhân, nam nhân không ngờ vui mừng không sợ?
Mọi người trong lòng không ngừng phỏng đoán, Tạp thật ra là vị nào?
Từng đột nổ vang, tòa núi cao không ngừng sụp xuống, rất nhiều phiến đá gần đó không ngừng nút ra.
Dần dần, mọi người thấy được, sau tòa núi kai lộ ra một thanh trường kiếm màu xanh.
Trường kiếm cao trăm trượng, toàn thân màu xanh, một cỗ khí tức màu
xanh xông lên trời, nơi nó đi qua, vô tận kiếm khí màu xanh bắn thẳng
lên trời.
- Thanh Bình Kiếm, Tạp quả nhiên chính là Thông Thiên Thánh nhân!
Xa xa một người bỗng nhiên kêu lên.
Chung Sơn hai mắt híp lại nhìn, Tạp, Chung Sơn chưa hề mù quáng khẳng
định hắn chính là thi thể Thông Thiên Thánh nhân biến thành, nhưng mà,
giờ phút này lại không thể nghi ngờ, Thanh Bình Kiếm chính là một trong
ngũ kiếm chủ Thông Thiên Thánh nhân. Chỉ là dùng nhiều nhất là Tru Tiên Tứ Kiếm, lúc này mới khiến mọi người bỏ quên Thanh Bình Kiếm.
Chẳng lẽ hắn chính là Thông Thiên?
Thanh Bình Kiếm cao trăm trượng hóa thành một đạo thanh quang, sau khi thu nhỏ bay vào trong tay Tạp.
Tạp nhìn Khổng Tử trên bầu trời, Khổng Tử cũng nhìn Tạp.
Hai Thánh nhân mới, cũ nhất thời giằng co với nhau.
Một lát sau, Tạp nhìn thoáng qua Bích Du Cung, quay đầu nhìn trời.
Trong tay Thanh Bình Kiếm bỗng nhiên nhìn trời rạch một cái.
- Oanh........................!
Một đạo dòng sông màu xanh xông lên trời, bắn thẳng đến Khổng Tử.
Dòng sống màu xanh kia quá mãnh liệt, nơi đi qua, không gian đều diêu đãng, thậm chí một vài chỗ sinh ra từng cái hắc động nhỏ.
Dư ba đã như vậy, huống chi uy lực dòng sông xanh kia?
Tạp ra tay rồi
Vừa ra tay long trời lở đất, bắn thẳng đến Khổng Tử.
Khổng Tử có lẽ cũng nhìn ra ý của Tạp, thân hình thoắt một cái biến mất không thấy.
Dòng sông xanh bắn về phía chân trời.
* Ý tả kiếm khí như một dòng sông xanh.
Tạp nhìn thoáng qua xung quanh, một tay cầm Thanh Bình Kiếm, tay kia hơi niết niết.
Bốn phía, thi khí lại lần nữa bành trướng lên, bốn phía đông tây nam bắc hình thành kiếm khí màu đen hình thanh kiếm.
Tiếp đó, Tạp cầm Thanh Bình Kiếm nhoáng lên một cái, biến mất không thấy.
- Tru Tiên Kiếm Trận?
Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
Tạp, vẻn vẹn chỉ đánh ra một cái pháp quyết, liền lấy thi khí làm kiếm, ngưng luyện ra một cái Tru Tiên Kiếm Trận?
Rất nhiều hắc khí lại lần nữa phủ kín Thánh Thi Sơn. Cũng không còn thấy rõ bên trong nữa.
- Thánh Vương, vừa rồi...!
Lạc Tinh Trần nhìn trên trời kinh hãi nói.
Chỉ vào trời cao, Lạc Tinh Trần nói:
- Vừa rồi chỗ kia có một khỏa tinh tú, tinh tú có thể lấy mắt thường
thấy được, mỗi một khỏa đều vô cùng to lớn, nhưng bây giờ không còn.
- Là kiếm sông màu xanh vừa rồi của Tạp sao?
Nam Cung Thắng kinh hãi nói.
- Trong lúc kiếm vung ra, tinh tú vỡ nát! Thật là lợi hại!
Thi tiên sinh cũng cảm thán nói.
- Không đúng, các ngươi nhìn bầu trời kìa!
Lạc Tinh Trần bỗng nhiên kinh ngạc nói.
Bầu trời, giống như có hai ngôi sao đang không ngừng di chuyển 1 xanh,
một trắng, hai khỏa tinh tú di chuyển ngược nhau,giống như đang muốn
đụng vào nhau, nơi đi qua, những tinh tú khác đều biến mất, đều hỏng
mất!
- Đó không phải là tinh tú, mà là Khổng Tử và Tạp? Bọn họ chiến đấu ở trong tinh không.
Lạc Tinh Trần ngưng trọng nói.
Không chỉ đoàn người Chung Sơn, tứ phương, vô số cường giả vây quanh đều lộ ra vẻ kinh hãi. Thánh nhân không ngờ cường hãn như thế? Cái loại
năng lực hủy thiên diệt địa này, lúc trước mình thật sự là quá ngây thơ
rồi, muốn xem cuộc chiến? Khoảng cách xa như vậy, cho dù muốn xem cuộc
chiến cũng có thể bị dư ba hai Thánh nhân mới cũ giết chết.
Mà lúc này Chung Sơn lại nhìn chằm chằm về phía Thánh Thi Sơn.
Trong mắt Chung Sơn bắn ra vẻ ngưng trọng.
Bởi vì Chung Sơn nhớ rõ, trước lúc Tạp bay lên trời, quay sang Bích Du
Cung nhìn thoáng qua, bên trong có cái gì vậy? Mà Tạp nặn ra Tru Tiên
Kiếm Trận lại chứng minh điểm này.
Trong Bích Du Cung có cái gì, khiến Tạp cũng cẩn thận như vậy?
Chẳng lẽ Khổng Tử là vì vật kia mà đến?
Không chỉ Chung Sơn, tứ phương rất nhiều cường giả thông minh cũng đều nhìn thấu manh mối này.