- Vậy sao? Tứ lão tẩu, các ngươi đã quên quy củ Khổng gia hay sao?
Tiếng nói vang lên, sắc mặt bốn trưởng lão thay đổi.
Trưởng lão dùng Thất Sắc Thần Quang quét Như Lai bỗng nhiên dừng bước tới.
Sắc mặt bốn trưởng lão hiện ra vẻ không tin, sau đó chuyển thành phức tạp.
Vù! Giữa chiến trường, bỗng nhiên khi không xuất hiện một nam nhân áo bào xanh.
Khổng Tuyên ngạo khí đầy người, khôi phục thương thế, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Khổng Tuyên đột ngột xuất hiện, khiến cho chiến trường bốn phương bỗng
nhiên ngừng lại, giống như hẹn trước, bất luận đại hiền Nho đạo hay
tướng lãnh Đại Tần, Lam hay là Tổ Tiên đối phương!
Nhất thời, Khổng Tuyên như trở thành nhân vật chính, tụ tập ánh mắt của mọi người.
Trong mắt Lam lóe lên tia sáng, tươi cười, phất tay, dẫn hai thuộc hạ trở lại quảng trường Trùng Thiên Điện.
Như Lai nhìn thấy Khổng Tuyên, cũng gật đầu lùi về.
Các tướng lĩnh Đại Tần nhìn thấy cảnh này, liền như được Doanh an bài trước, đều trở về quảng trường Trùng Thiên Điện.
Dân chúng thánh đô Hàm Dương sôi trào, đây là người nào? Chỉ vừa mới lộ mặt liền trấn áp đại chiến hai bên?
Các đệ tử Nho môn, nhiều người nhíu mày nhìn Khổng Tuyên.
Bốn đại trưởng lão phức tạp nhìn Khổng Tuyên, không biết nói thế nào.
Thân phận của Khổng Tuyên, quyết định lúc này trở thành tiêu điểm. Khổng Tuyên không để ý đại hiền Nho đạo, cũng không để ý đến đại đạo hồng nho gì, mà nhìn về phía bốn đại trưởng lão!
- Tứ lão tẩu, rốt cuộc các ngươi là trưởng lão Khổng gia, hay là trưởng lão Nho môn?
Khổng Tuyên lạnh giọng nói.
Bốn trưởng lão lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, dưới khí thế bức người của Khổng Tuyên, không biết trả lời thế nào.
- Bốn đại trưởng lão, thấy quyền trượng như gặp gia chủ, mau cứu ra Hồ Lộ sư huynh, các ngươi có nghe không?
Tể Ta vội vàng nói.
Khổng Tuyên quay đầu, trừng ánh mắt hung ác quét qua, Tể Ta liền như lọt vào hầm băng.
- Gia... gia chủ!
Trưởng lão bay ra trước tiên phức tạp nói.
Gia chủ? Khổng Tuyên chính là gia chủ Khổng gia? Vậy quyền gia chủ trong tay Tể Ta là có chuyện gì?
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía trưởng lão kia.
- Chúng ta nghĩ rằng ngài đã chết rồi!
Trưởng lão kia sắc mặt khó coi nói.
- Cho là ta đã chết? Quyền trượng gia chủ sẽ có thể tùy tiện cho người khác?
Khổng Tuyên lạnh lùng nói.
Bốn trưởng lão Khổng gia rõ ràng còn chần chờ, trưởng lão này vừa xác nhận Khổng Tuyên, ba người khác lại không hề mở miệng.
- Các ngươi đã quên quy củ Khổng gia?
Khổng Tuyên chất vấn.
Bị Khổng Tuyên thúc ép, bốn đại trưởng lão nhất thời không biết nói thế nào.
- Ta xem, quên đi quy củ Khổng gia là ngươi mới đúng!
Trong hư không bỗng nhiên vang lên tiếng nổ, hồng nho đại đạo nối liền
trời đất tán đi, ở một phía khác, dưới ánh sáng trắng bao phủ xuất hiện
một nam nhân mặc nho bào.
Nam nhân không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, liền như
bị đè ép không thể chống cự, trực tiếp giáng vào đáy lòng, dân chúng Hàm Dương toàn bộ cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Hạo nhiên chính khí vô tận từ trên người này phát tán ra khắp nơi!
- Bái kiến sư tôn!
- Bái kiến Tiên Thánh!
Các nho sinh lập tức quỳ bái.
Trùng Thiên Điện xa xa, Chung Dương cau mày, người này chính là Khổng Tử?
Không ngờ Khổng Tuyên ép Khổng Tử đi ra?
Lật tay, quyền trượng trong tay Tể Ta rơi vào tay Khổng Tử, Khổng Tử nhìn xuống thánh đô Hàm Dương được bảo hộ.
- Thời không chí bảo hộ dân chúng? Doanh, ngươi thật đúng là có nhiều bảo vật!
Khổng Tử thản nhiên nói.
Doanh không nói gì, chỉ là nhìn, thậm chí thần sắc cũng không đổi một chút.
Khổng Tuyên nhìn Khổng Tử, thần sắc lạnh lùng, hậu bối ngày xưa, lúc này đã thành Thánh nhân?
- Gia chủ!
Ba tên trưởng lão trước đó không chịu gọi Khổng Tuyên, lúc này liền chào Khổng Tử.
Gia chủ? Hai cái gia chủ?
- Khổng Khâu, ngươi cũng xứng làm gia chủ?
Khổng Tuyên lạnh lùng nói.
- Người cầm quyền trượng Khổng tổ, tức là gia chủ, chẳng lẽ ngươi quên quy củ Khổng gia hay sao?
Cuối cùng Khổng Tử lên tiếng.
Khổng Tuyên lạnh lùng liếc Khổng Tử, lại quét sang bốn đại trưởng lão.
- Tứ lão tẩu, các ngươi cũng cho là vậy?
Khổng Tuyên lạnh lùng nói.
Bốn đại trưởng lão im lặng, không biết nên nói thế nào.
- Hừ, trong lúc ta không có mặt, Khổng gia đã không còn ra hình nữa,
rốt cuộc có còn là Khổng gia hay không? Khổng gia, bây giờ trở thành một chi nhánh Nho môn rồi!
Khổng Tuyên lạnh lùng nói.
Khổng Tuyên vừa nói xong, bốn đại trưởng lão ngóc đầu lên, bốn người
không ai sẽ vứt bỏ kiêu ngạo của Khổng gia, nhưng Khổng Tuyên nói như
vậy là có ý gì?
Bốn đại trưởng lão không phải kẻ ngu, Khổng Tuyên vừa nói, liền làm bốn
đại trưởng lão như nhận ra điều gì, nhưng không muốn thừa nhận.
- Lúc trước Khổng Khâu chưa tới, một cái đệ tử Nho môn nho nhỏ đã có
thể ra lệnh cho các ngươi? Mấy Tổ Tiên Khổng gia còn chưa tính, các
ngươi là ai? Các ngươi là Tứ lão Khổng gia, lúc nào mà một đệ tử Nho môn nho nhỏ lại có thể ra lệnh cho các ngươi? Mấy năm ta không có mặt,
Khổng gia đã quên kiêu ngạo ngày xưa rồi sao? Chỉ một cái Nho môn lại
dám lênh mặt với các ngươi?
Khổng Tuyên lạnh giọng nói.
Bốn đại trưởng lão vẻ mặt xấu hổ, sau đó hung hăng trừng Tể Ta, trưởng lão gần với Khổng Tuyên lắc đầu, nói:
- Hôm nay là đặc thù! Cũng là lần đầu tiên.
- Đặc thù? Lần đầu tiên? Nếu hôm nay ta không tới, sẽ có lần hai lần
ba, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đã chuẩn bị bước vào Nho môn? Còn Tứ
lão tẩu tề tụ?
Khổng Tuyên tức giận nói.
Vừa nói, Khổng Tuyên lạnh lùng trừng Khổng Tử.
Lúc này, bốn đại trưởng lão cũng chợt hiểu ra, vì sao Khổng Tử bảo bọn
họ nhất định phải tới, cho dù là đến xem, thì ra là buộc bọn họ phải lập đầu danh trạng?
Khổng gia, Nho môn?
Rốt cuộc ai lớn?
Bốn đại trưởng lão đột nhiên cả kinh, cùng nhìn về phía Khổng Tử, ánh mắt chất vấn.
- Ta là gia chủ Khổng gia, ta cũng là chủ Nho môn, có gì khác biệt?
Khổng Tử trầm giọng nói.
- Buồn cười, không khác hay sao? Khổng gia, vĩnh viễn chỉ có Khổng gia, Nho môn lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể là chi nhánh của Khổng gia. Khổng
Khâu ngươi có bản lĩnh lớn hơn nữa, dù là Thánh nhân, ngươi cũng chỉ là
một phần tử của Khổng gia, chỉ là một phần tử của Khổng gia!
Khổng Tuyên gận dữ quát.
Khổng Tuyên nói xong, bốn đại trưởng lão gật đầu.
Nho môn, Khổng gia? Phải lấy Khổng gia làm chính.
Khổng Tử nhìn Khổng Tuyên nói:
- Ta thừa nhận ngươi là gia chủ đời trước, nhưng mà, ngươi đừng quên
quy củ Khổng gia, ta mới là gia chủ Khổng gia, ta lớn nhất Khổng gia,
trừ khi ngươi không còn là người Khổng gia!
Khổng Tử chính là muốn trục xuất Khổng Tuyên ra ngoài.
Bốn đại trưởng lão nhất thời không biết nói gì. Một bên là gia chủ đời trước, một bên là gia chủ đương thời, không dễ xử lý!
- Quyền trượng gia chủ, là ai cho Khổng Khâu?
Khổng Tuyên lạnh lùng nhìn bốn đại trưởng lão.
- Sau khi chúng ta thương lượng giao cho, lúc đó... lúc đó chúng ta
nghĩ ngươi đã chết, còn Khổng Khâu trở thành Thánh nhân. Bất luận địa vị ở Khổng gia hay trình độ ảnh hưởng thiên hạ đều đạt tới đỉnh cao, vì
Khổng gia thịnh vượng, chúng ta giao quyền trượng cho Khổng Khâu!
Trưởng lão kề bên nghĩ lại rồi nói.
- Lúc trước ta làm sao giao quyền trượng cho các ngươi? Đã căn dặn thế nào?
Khổng Tuyên lạnh lùng nói.
- Khổng gia bởi vì thiếu ân huệ của Thiên đế Đế Tuấn ngày xưa, vì trả
ân tình của Đế Tuấn, hứa hẹn gia chủ làm nô bảo vệ hậu duệ Đế Tuấn, tận
tâm tận chức bảo hộ Đại Thương, thẳng đến khí số triều vận hậu duệ Đế
Tuấn đã hết mới thôi. Lúc ấy ngài đảm nhiệm Tổng binh Kim Kê Lĩnh ở Đại
Thương. Đại Thương huỷ diệt, Trụ Vương Đế Tân bỏ mình, Khổng gia cũng
coi như thanh toán xong ân tình ngày xưa với Thiên đế Đế Tuấn. Trước khi gia chủ đi Đại Thương làm nô, giao quyền trượng gia chủ cho bốn người
chúng ta, bảo bốn người chúng ta bảo vệ quyền trượng, chờ gia chủ trả ơn quay về!
Một trưởng lão Khổng gia xấu hổ nói.
- Các ngươi còn nhớ rõ? Các ngươi đã làm cái gì? Sau kh ta đi, Khổng
gia bị các ngươi làm thành cái thứ gì? Đã trở thành chi nhánh tông môn?
Hả?
Khổng Tuyên trừng mắt nói.
Gia chủ ngày trước có áp lực rất lớn, Khổng Tuyên nói xong, chúng trưởng lão Khổng gia đều hổ thẹn.
- Dù sao Khổng Khâu cũng là Thánh nhân, còn lúc đó ngươi không có tin
tức xác thật, bị vô số cường giả đuổi giết, chúng ta đều nghĩ rằng ngươi đã chết! Bằng không, chúng ta sẽ không...
Trưởng lão kề bên nói.
- Thánh nhân thì sao? Thánh nhân so sánh với Khổng gia, bên nào nặng
hơn? Ai lớn hơn? Trước kia Khổng gia chưa có Thánh nhân hay sao?
Khổng Tuyên quát.
Khổng Tuyên không ngừng mắng bốn đại trưởng lão, còn lúc này bốn đại
trưởng lão như đứa nhỏ làm sai chuyện, im lặng cho hắn mắng, nhưng Khổng Tuyên nói câu cuối cùng, làm cho mọi người cả kinh.
Trước kia Khổng gia xuất hiện Thánh nhân? Không thể nào, vì sao chúng ta không biết?
Nhìn một hồi, Khổng Tử nói:
- Ngươi còn nhớ chuyện Khổng gia? Quy củ Khổng gia, ngươi lại quên mất? Gia chủ không rõ sống chết, bốn đại trưởng lão truyền thừa bổ nhiệm gia chủ, chưa từng xảy ra hay sao? Trước kia đã có, bây giờ cũng vậy. Quy
củ Khổng gia, người được bốn đại trưởng lão truyền thừa bổ nhiệm, cầm
quyền trượng gia chủ sẽ chính là gia chủ. Khổng Tuyên, ngươi muốn làm
trái quy củ Khổng gia?
Khổng Tử vừa nói, bốn đại trưởng lão mặt đầy hổ thẹn mới dễ coi hơn.
Khổng Tuyên cười lạnh nhìn sang Khổng Tử, lắc đầu nói:
- Đối với gia chủ Khổng gia, vốn ta cũng không để ý, dù sao ai bảo ta
mất tích nhiều năm như thế? Đổi gia chủ khác, ta cũng chấp nhận, thậm
chí mấy trăm năm trước, trong lòng ta cũng thừa nhận ngươi làm gia chủ
Khổng gia. Nhưng, nhưng ta tuyệt đối không ngờ tới, ngươi là hạng người
lòng dạ như vậy!
Khổng Tuyên nói thế, bốn đại trưởng lão cau mày, các đệ tử Nho môn trợn
mắt trừng sang, nói xấu Khổng Tử chính là kẻ địch với bọn họ.
Khổng Tuyên căn bản không để ý tới bọn họ, mà nhìn về phía Khổng Tử nói:
- Ta tuyệt đối không ngờ tới, ngày xưa ta bị đông đảo cường giả vây
công, lại là thủ đoạn chính tay ngươi bày ra. Thậm chí, nhiều lần hành
tung của ta là do ngươi mới bại lộ, nếu không phải bởi vì không làm liên lụy Khổng gia, ta cắt đứt hết liên hệ với Khổng gia, bây giờ ta đã trở
thành lịch sử. Khi đó, ngươi đã có âm mưu chức gia chủ Khổng gia từ rất
lâu rồi!
- Cái gì?
Trưởng lão kề bên Khổng Tuyên trừng mắt, không thể tin nổi.
Bốn đại trưởng lão khó tin, các Tổ Tiên còn có hai người là đệ tử Nho
môn, những người khác đều là Tổ Tiên Khổng gia, lúc này mỗi người lộ ra
vẻ khiếp sợ.
Gia chủ cũ là bị gia chủ mới mưu hại?
- Nói hươu nói vượn!
Khổng Tử lạnh lùng nói.
- Ta biết ngươi không thừa nhận, chỗ ta có khẩu cung của em trai ngươi
Hồ Hồ Cống, ngươi không giấu được lâu, thiên cơ đã lộ rồi!
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
Lật tay lấy ra một ít quyển trục ngọc giản, ném cho chúng trưởng lão.
Chúng trưởng lão xem xong, mỗi người đều biến sắc.
Khổng Tử không cướp lấy, bởi vì cướp lấy phá hủy chứng cớ, vậy coi như xác nhận sự thật hãm hại Khổng Tuyên.
- Đã muốn vu oan thì lo gì không tìm được chứng cớ, thì ra gia chủ trước cũng làm người ta thất vọng!
Khổng Tử thản nhiên nói.
Khổng Tử vẫn thản nhiên, không quan tâm.
Nhìn thấy thái độ của Khổng Tử, chúng trưởng lão không khỏi khó hiểu.
- Những điều này không trọng yếu, trọng yếu nhất là Khổng gia, ở trong
tay ngươi nhà không ra nhà, đây là mục đích hôm nay ta đi ra! Ngươi!
Không xứng làm gia chủ!
Khổng Tuyên nhìn thẳng vào Khổng Tử quát.
Ngươi! Không xứng làm gia chủ!
Một câu, nói rõ ý đồ của Khổng Tuyên đến đây, Khổng Tuyên phải giành lại chức gia chủ.