Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 66: Niệm du du đến



Thanh Phong trưởng lão nhìn một hàng Nam Thiên Môn.

Hôm nay tất cả đều vượt xa những gì bọn họ dự đoán.

Đời trước Khô Lâu Vương không ngờ khôi phục bốn thành thực lực? Thanh Phong cũng biết đời trước Khô Lâu Vương cường đại, bốn thành thực lực, đó cũng là tồn tại cực kỳ biến thái.

Đối diện, đám người Chung Sơn lạnh lùng nhìn, Thanh Phong nhìn lại, có thể nói là nhìn thông thấu, ngay cả Cổ Tiên cũng không có một người, đây chỉ là một bầy kiến hôi.

Nếu là lúc trước, Thanh Phong có thể nói là lật tay cũng có thể diệt hết, nhưng khi này, Thanh Phong lại không lập tức ra tay. Bởi vì lúc trước Kim Bằng bỗng nhiên nhảy ra, cho Thanh Phong rung động quá lớn. Thanh Phong cũng không hy vọng lật thuyền trong mương giống như Hoàng Phong!

Một điểm trọng yếu hơn là người cầm đầu Đại Tranh Thánh Vương, Chung Sơn, giờ phút này mắt lạnh đối nhãn, không có chút khẩn trương nào.

Một tên Đại Tiên tầng 9? Không có chút khẩn trương nào? Chuyện này quá cổ quái, không chỉ là hắn, quần thần phía sau hắn cũng là ngạo thị mà đứng, làm sao có thể? Đám con kiến này, yếu cũng chưa nói, vì sao bọn họ không sợ?

Nhất định có thứ dựa vào, nhất định có thứ dựa vào, nhưng thứ dựa vào đang ở đâu vậy?

Thanh Phong đường đường là Tổ Tiên, giờ phút này không ngờ bị quần thần Đại Tranh hù dọa.

Quần thần Đại Tranh vì sao không khẩn trương, đó là bởi vì lúc này có Chung Sơn, chỉ cần Thánh Vương ở đây, chưa từng có khiếp sợ, Chung Sơn là cây cột tinh thần của Đại Tranh, quần thần vô hạn tín nhiệm, cũng khiến cho Thanh Phong lần này phán đoán sai lầm.

Đương nhiên, dùng thực lực hôm nay của Chung Sơn, cho dù đối mặt với Tổ Tiên, cũng chưa chắc sợ hãi, chỉ là đối chiến Tổ Tiên sẽ phải trả cái giá cực lớn, nếu không cũng đã sớm một kiếm chém chết Thanh Phong rồi.

Chung Sơn thân là Đế Vương, nếu như có thể không ra tay thì tận lực không ra tay, một khi ra tay nhất định là lôi đình vạn quân!

Đường đường Tổ Tiên cứ như vậy giằng co tại phía trước Xương Kinh. Đồng thời cùng nhau nhìn hai chiến trường phía xa.

Hai chiến trường, Vương Khô khôi phục bốn thành lực lượng ngày xưa, nhưng dù sao cũng không bằng Khô Lâu Vương, giờ phút này đang bị Khô Lâu Vương hung hăng áp chế.

Tuy nhiên Vương Khô chiến đấu cũng có một đặc điểm, đó là càng đánh càng nhiều chỗ tốt cho mình, hấp thu chiến khí bù lại thương thế.

Hai đại cường giả chiến đấu ba ngày ba đêm, từ lúc mới bắt đầu Vương Khô bị hung hăng áp chế, về sau có thể thở một cái, giờ phút này, không ngờ có thể làm ra một vài lần phản kích.

Vương Khô đang không ngừng khôi phục?

Trong hư không, uy lực lưỡi hái trong tay Khô Lâu Vương quá lớn, không ngờ nhiều lần cắt vỡ không gian, mà Pháp bảo của Vương Khô là ngai vàng đồng thau, nếu không phải có ngai vàng đồng thau thì giờ phút này có lẽ đã bị Khô Lâu Vương đánh chém!

- Khô Lâu Vương Tọa, quả nhiên ở chỗ ngươi, quả nhiên không giống bình thường, lần này, ta nhất định phải đem nó đi! Khô Lâu Vương kêu lên.

- Hừ, chỉ bằng ngươi? Vương Khô vừa chiến vừa cười lạnh nói.

- Hai đại Pháp bảo Khô Lâu tộc, Thủ Chi Vương Tọa, Công Chi Tử Đao, Công Chi Tử Đao không phải đã rơi vào trong tay ta sao? Ta xem ngươi còn có thể kiên trì đến khi nào! Khô Lâu Vương trầm giọng quát.

Lưỡi hái trong tay vũ động, lại lần nữa đánh ra mảng lớn hắc động không gian.

Nhưng làm sao cũng không có cách nào phá mở đồng thau vương tọa.

Hai đời Khô Lâu Vương, hai đại khô lâu chí bảo, chém giết với nhau trong thời gian ngắn, người nào cũng không thể làm gì được người kia! Mà bên chiến trường kia, lại hoàn toàn tương phản.

Kim Bằng không hổ là thiên địa dị chủng, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, trong hắc động đại triển uy thế cường thế, khi ra tay một mực áp chế Hoàng Phong khổ không thể tả!

- Thanh Phong, nhanh đến giúp ta! Hoàng Phong thông qua thiên đạo quát to.

Thiên đạo chấn động, cả thiên địa đều tràn ngập thanh âm của Hoàng Phong.

Thanh Phong cảm xúc biến đổi nhìn lại quần thần Đại Tranh, lại nhìn lại Hoàng Phong xa xa, không khỏi khó xử.

- Kíu! Xa xa bỗng nhiên vang vọng một tiếng chim hót. Tiếp đó một đạo bạch quang hiện lên.

- Để nó tỉnh lại!

Một thanh âm từ trong ánh sáng trắng truyền ra, ánh sáng trắng bắn về phía xa xa, vị trí phát ra âm thanh kia cũng là xuất hiện một nữ nhân đi chân trần, đầu vai có đứng một quả bóng lông ngắn.

Ánh sáng trắng vọt tới, đó là một con chim khổng lồ phi hành trứ danh, chỉ là nó luôn luôn bị Tổ Thần thú khống chế, giờ phút này bỗng nhiên tỉnh mộng, chim trắng bay lên không trung, hơi hơi ngẩn ngơ, thân thể lập tức rơi xuống.

Chim khổng lồ hoảng sợ quạt cánh, lúc này mới khống chế được thân hình.

Được tự do, chim khổng lồ quay đầu quay nhìn về phía Niệm Du Du nhưng lại không dám báo thù, cánh mở ra bay vô tung vô ảnh.

- Chung Sơn, ta đã trở về!

Trở về Niệm Du Du hưng phấn kêu lên. Đồng thời dường như căn bản không có chú ý tới chiến đấu bên ngoài vậy.

- Ừ, trở về là tốt rồi! Chung Sơn cười gật gật đầu.

Tiếp đó, Chung Sơn lại đề phòng nhìn về phía Thanh Phong.

Niệm Du Du theo ánh mắt Chung Sơn nhìn lại, trường lúc trước đã nhìn thấy hai nơi chiến, cũng là nguyên nhân Niệm Du Du đẩy nhanh tốc độ.

Giờ phút này thấy Chung Sơn không sao, tự nhiên an lòng rất nhiều.

- Tổ Tiên? Niệm Du Du quay sang Chung Sơn hỏi.

Người hỏi, dĩ nhiên chính là Thanh Phong cách đó không xa!

- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.

- Ta tới giúp ngươi giải quyết hắn! Niệm Du Du hơi hưng phấn nói.

- Ách? Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc.

Thanh Phong đối diện cũng bối rối, Thanh Phong thấy rõ, nữ tử này chỉ có thực lực Đại Tiên, nàng giải quyết ta? Đùa à, đùa gì thế?

- Không cần! Chung Sơn lắc đầu. Hiển nhiên lo lắng an nguy của Niệm Du Du.

- Tin tưởng ta! Niệm Du Du lộ ra nụ cười thần bí.

Nói xong Niệm Du Du nhìn về phía Thanh Phong đối diện.

- Lão già, là ngươi thúc thủ chịu trói hay là muốn ta động thủ? Niệm Du Du bỗng nhiên vênh váo tự đắc kêu lên.

[CHARGE=3]Niệm Du Du vừa gọi, các đại thần phía sau Chung Sơn mở to hai mắt nhìn. Trừ trọng thần nhận ra Niệm Du Du, những người khác đều không khỏi cổ quái, Thanh Phong này chính là Tổ Tiên a.

- Tiểu nha đầu, không biết sống chết! Thanh Phong lạnh lùng nói.

Niệm Du Du nhẹ nhàng bay lên. Càng bay càng cao.

Chung Sơn không có ngăn trở, nhưng đã làm xong chuẩn bị xuất thủ.

Niệm Du Du tuyệt đối không thể để cho Thanh Phong đả thương.

Niệm Du Du bay lên trên, Thanh Phong vẫn nhìn, cho tới tận khi bay đến cao độ vượt qua Thanh Phong, Niệm Du Du mới hơi hơi dừng lại.

- Nhìn thấy bổn vương, còn không quỳ xuống! Niệm Du Du trừng mắt, gầm lên một tiếng.

Nghe được lời này của Niệm Du Du, quần thần Đại Tranh hoàn toàn bối rối, đây là tình huống gì? Bổn vương? Thanh Phong làm sao có thể nhận ngươi?

Một màn kỳ quái đã xảy ra, Thanh Phong kinh ngạc nhìn Niệm Du Du, bỗng nhiên không nói, dường như vẻ mặt có chút mê man vậy.

- Di di di! Tiểu Thanh trên đầu vai Niệm Du Du lo lắng kêu lên. Dường như đang nói cho Niệm Du Du, Thanh Phong sắp tỉnh vậy.

- Quỳ xuống! Niệm Du Du lại lần nữa gào to một tiếng.

Quần thần Đại Tranh cơ mặt không khỏi rút, đây là tình huống gì? Nhưng ngay sau đó, có thể nói là trợn trừng mắt tới nỗi muốn rơi đầy đất, Thanh Phong đối diện không ngờ thật sự quỳ lạy nói: - Vương!

Bộ mặt xương cốt khô lâu Thanh Phong không ngừng co rúm, dường đang giãy giụa vậy.

- Di di di di di! Tiểu Thanh vô cùng vội vàng gọi, dường như người kia sắp vượt qua phạm vi tạo mộng của mình rồi.

Niệm Du Du không dám chậm trễ, lật tay lấy ra một cái thấu kính hình tròn đường kính một xích!

Thấu kính vô cùng kỳ lạ, tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, trong suốt, nhưng không có nhiều lực lượng dao động.

Niệm Du Du dùng thấu kính quay sang Thanh Phong, tiếp đó, hai mắt chợt đóng lại, lại mở ra.

Hoàng Kim Đồng, khai!

Trong mắt Niệm Du Du đột nhiên bắn ra ánh sáng vàng vô cùng chói mắt, ánh sáng vàng bắn thẳng đến thấu kính, tiếp đó xuyên qua thấu kính hình thành một cột sáng màu vàng to lớn, lập tức chiếu lên người Thanh Phong.

Trong chớp nhoáng này, thân hình Thanh Phong run lên, từ trong mộng Tổ Thần thú chế tạo tỉnh lại, hoảng sợ nói: - Tổ Thần thú?

Thanh Phong rốt cục nhớ lại quả bóng lông ngắn kia, đồng thời hoảng sợ lấy ra một cái tử kim bảo tọa, đồng thời lấy ra một thanh lưỡi hái to lớn, võ trang đầy đủ.

Nhưng đã muộn một chút, rất nhiều ánh sáng vàng bắn thẳng đến Thanh Phong.

Tại trong nháy mắt đó, thân thể Thanh Phong bỗng nhiên cứng đờ, toàn thân bị kim hóa, không thể động đậy!

Niệm Du Du sau khi thi triển xong thần thông, thân hình không khỏi suy yếu. - Vù!

Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh, ôm cổ Niệm Du Du đâng muốn ngã xuống.

- Mau, công kích Thanh Phong, hắn rất nhanh bức thân thông của ta ra ngoài! Mau! Niệm Du Du lo lắng quay sang Chung Sơn nói.

- Đủ rồi! Ngươi đã làm xong rồi! Chung Sơn mang theo một cỗ vui vẻ nói.

Nhìn thấy ánh sáng vàng bắn ra từ trong mắt Niệm Du Du, Chung Sơn đã đại khái biết là tình huống gì, lúc trước ở trước Diêm La Điện, khi đối chiến Tử Lộ cũng đã xuất hiện một màn này, khi đó chỉ là cương hóa một bộ phận thân thể Tử Lộ, mà bây giờ cũng đã cương hóa toàn bộ Thanh Phong.

Thực lực Niệm Du Du lại tăng lên, thần thông thi triển ra cường đại hơn thêm, mà thấu kính kia lại giống như tập trung toàn bộ thần thông vào người Thanh Phong.

Thanh Phong lập tức bị kim hóa, Thanh Phong toàn thân cứng ngắc, cũng vô cùng nóng nảy, rất nhanh bức nguyên tố màu vàng trong cơ thể ra. Đầu ngón tay hơi động, rất nhiều nguyên tố màu vàng đã bị bài trừ ra bên ngoài cơ thể. Chỉ cần có thêm ba hơi thở là tiêu trừ được ảnh hưởng, tiếp đó thân hợp thiên đạo.

Đáng tiếc, tất cả có vẻ hơi chậm một chút.

Trước mặt Thanh Phong bỗng nhiên xuất hiện một bức đồ, một bức đồ màu đen, trong đồ có một điểm đen, một điểm trắng. Điểm trắng dường như hình thành một cái động lớn vậy.

Ngay cả bảo tọa và lưỡi hái khô lâu mang theo cũng đều bị hút vào.

Bị hút vào còn không coi vào đâu, Thanh Phong tự tin chỉ cần tiêu trừ ảnh hưởng trên người, Tổ Tiên khí bình thường căn bản không ngăn được mình, nhưng bên kia động lớn lại giống như một cái miệng rộng vậy.

- A ô!

Toàn bộ bị nuốt vào! Ý niệm cuối cùng trong đầu Thanh Phong là: Ta sao lại chết uất ức như vậy!

Đế Vương Đồ lại lần nữa trở lại trong tay Chung Sơn, Thanh Phong trở thành Tổ Tiên chết uất ức nhất trên sử sách Đại Tranh! Lưu truyền muôn đời!

- Ầm!

Bên kia, Kim Bằng Phương Thiên Họa Kích hung hăng bổ ra bảo tọa của Hoàng Phong, đồng thời, 1 kích đánh xuống, mang theo thế thiên đạo chặt đứt một cánh tay của Hoàng Phong!

Lần này Hoàng Phong không ham chiến, Thanh Phong vừa chết, liền muốn chạy trốn.

Mình trọng thương, không chút do dự, quay đầu trốn về phía xa xa.

Hoàng Phong trốn chạy, thân hình Kim Bằng mở ra, hóa thành Đại Bằng Kim Sí Điểu, cánh mở ra, dùng tốc độ khủng khiếp đuổi theo.

Hiện tại chỉ còn lại một cái chiến trường, còn dư lại Khô Lâu Vương áp chế Vương Khô.

Càng đánh, Khô Lâu Vương càng có cảm giác, dường như mình và Vương Khô chiến đấu, là đang chữa thương cho hắn vậy.

- Tại sao có thể như vậy? Khô Lâu Vương khó tin.

Bỗng nhiên, dường như Khô Lâu Vương nghĩ tới điều gì.

- Thương? Thương chi thần thông? Dùng thương bổ thương, càng bị thương lại càng đột phá? Khô Lâu Vương cả kinh kêu lên.

Khô Lâu Vương làm sao cũng không nghĩ tới thần thông của Vương Khô lại là cái này. Này, điều này sao có thể? Hoàn toàn là chiến đấu mà thành thần thông? Thần thông biến thái?

- Thanh Phong! Khô Lâu Vương gào to một tiếng.

Nhưng ngay sau đó, Khô Lâu Vương phát hiện, vô luận là Hoàng Phong hay là Thanh Phong đều không còn nữa?

Khô Lâu Vương trong lòng cả kinh. Quyết định thật nhanh, không chậm trễ chút nào, thân hình thoắt một cái vọt về phương bắc trốn chạy.

Vương Khô ổn định thân hình, cũng không đuổi theo! Để mặc Khô Lâu Vương trốn chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.